Editor: Nguyetmai
Lúc này ánh mắt Bạch Hổ nhìn Chu Tước đã biến thành phiền chán, đôi mắt lạnh băng: "Chu Tước, ngươi quá đáng lắm rồi. Tất cả những hành động hôm nay của ngươi, ta sẽ báo lại với chủ nhân. Chờ sau khi chủ nhân tỉnh lại, ngươi tự mình suy ngẫm nên bẩm báo thế nào với chủ nhân đi."
Dứt lời, hắn không quan tâm đến Chu Tước nữa mà lại nhìn về phía Hột Khê, "Vương phi, Thanh Long đã dặn thuộc hạ, một khi Vương phi tỉnh lại phải lập tức đưa Vương phi tới xem tình hình cho chủ nhân. Bây giờ xin mời Vương phi đi cùng thuộc hạ?"
Hột Khê nhíu mày, lòng lo lắng cho Nam Cung Dục đã lấn lướt những thứ khác: "Hiện tại Nam Cung Dục thế nào rồi?"
"Bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, chủ nhân liền rơi vào trạng thái hôn mê, mãi đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thầy thuốc trong phủ bao gồm cả Chu Tước cũng đã xem qua, nhưng tất cả đều bó tay không có biện pháp."
Hột Khê vội vàng nói: "Đưa ta đi xem xem!" So với an nguy của Nam Cung Dục, mấy thứ râu ria chẳng hạn như tính sổ với Chu Tước hay cách xưng hô quỷ quái đều không quan trọng.
Huống chi, hiện giờ cô cảm thấy dùng "Tiêu cốt" để Chu Tước cứ vậy chết đi dễ dàng thì quá hời cho ả ta rồi. Từ nay về sau, nếu ả ta lại dám đến trêu chọc mình, ha ha, bản thân mình đã chuẩn bị không ít trò chơi thú vị đùa chết ả ta.
Bạch Hổ vội vàng lên phía trước dẫn đường, lúc hắn đi ngang người Chu Tước, ánh mắt âm u lạnh lùng của hắn liếc nhìn vẻ mặt căm hận của Chu Tước, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tâm tư tình cảm của Chu Tước dành cho chủ nhân, mấy người bọn họ đều biết rõ, cũng từng khuyên can rất nhiều lần. Nhưng chỉ vì dục vọng của bản thân mà đến cả mệnh lệnh của chủ nhân cũng không quan tâm, xem ra Chu Tước… cũng không ở lại phủ Minh Vương bao lâu nữa.
Muốn đi qua nơi Nam Cung Dục nghỉ dưỡng còn cách một đoạn xa nữa, Hột Khê nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
Cô liếc nhìn sườn mặt căng thẳng của Bạch Hổ, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lạnh băng, không còn vẻ nhiệt tình nhiều chuyện như lúc ở biệt viện nữa.
Hột Khê có thể cảm nhận rõ ràng được sự bất mãn và oán trách của hắn với cô, là bởi vì… cô hại Nam Cung Dục hôn mê bất tỉnh sao.
"Ngày hôm qua Nam Cung Dục đã cứu ta sao?"
Bước chân của Bạch Hổ khựng lại, ngay sau đó khóe miệng của hắn cong lên, "Thưa Vương phi, đúng vậy."
Hôm qua chính mắt bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của Hột Khê, nếu không phải chủ nhân ra sức cứu giúp, Hột Khê hoàn toàn không có khả năng sống sót, càng đừng nói đến chuyện thực lực trở nên lớn mạnh đến vậy.
Có điều chủ nhân lại bởi vì cô ta mà bị hôn mê, hơn nữa còn đe dọa đến sinh mạng. Điều này khiến cho Bạch Hổ không thể không oán hận Hột Khê. Nếu không phải vì sự tồn tại của cô, lúc này khi chủ nhân phát bệnh, nhất định cũng sẽ giống như những lần trước gắng gượng chịu đựng, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Lại gọi là Vương phi nữa hả? Hột Khê nhíu mày nói: "Ta không phải là Vương phi của các ngươi."
Bạch Hổ hừ một tiếng, giọng điệu xa cách, "Xin lỗi, đây là lời dặn dò của chủ nhân, ngay cả khi chúng tôi không muốn cũng buộc phải nghe theo. Chủ nhân nói cô là Vương phi, vậy cô chính là Vương phi!"
Gặp ma rồi! Nam Cung Dục nói cô là Vương phi thì cô phải là Vương phi ư? Chẳng lẽ không ai hỏi ý kiến của cô sao?
Hơn nữa, Nam Cung Dục sao lại nói với đám thuộc hạ của hắn rằng cô là Vương phi chứ? Não úng nước chăng?
…
Thế nhưng Hột Khê còn chưa kịp phản bác Bạch Hổ thì bọn họ đã tới phòng ngủ chữa thương của Nam Cung Dục rồi, cô chỉ đành cất đi những tâm tư của mình.
Phía trước phòng ngủ của Nam Cung Dục có không ít người đứng đó, trong đó có cả Thanh Long và ba người đàn ông nhìn rất hút mắt nữa.
Người đàn ông cao gầy mặc quần áo màu đen đứng ngay bên cạnh Thanh Long có ánh mắt sắc bén, khí chất trên người của hắn tương tự với Thanh Long. Hiện giờ trong bốn người hộ vệ bên cạnh Nam Cung Dục thì cô đã biết được Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước, như vậy người này rất có thể là Huyền Vũ.