Y Phẩm Phong Hoa

Chương 141: Nam Cung Dục thế nào rồi?




Editor: Nguyetmai

Hột Khê vừa muốn đẩy cổng bước ra ngoài, liền nghe thấy giọng nói sắc bén chua ngoa của Chu Tước vang vọng xuyên qua chiếc cổng sắt thật dày: "Bạch Hổ, nếu ngươi còn là một người đã cùng ta lớn lên thì hãy mau tránh ra cho ta. Nếu không ta cũng sẽ không khách khí nữa đâu! Hôm nay ta nhất định phải giết chết ả tiện nhân kia!"

Bạch Hổ lập tức lên tiếng phản bác: "Những lời của chủ nhân nói trước khi hôn mê ngươi cũng đã nghe hết rồi kia mà, cô ấy chính là vương phi do chính miệng chủ nhân quyết định. Từ nay về sau cô ấy cũng đã xem như là chủ nhân của chúng ta rồi. Dù cho ta có oán trách cô ấy hãm hại chủ nhân đi chăng nữa, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân chúng ta tuyệt đối không được trái lời."

Vương phi? Hãm hại chủ nhân? Bàn tay chạm lên cửa của Hột Khê hơi khựng lại, sự kinh ngạc và hoài nghi bao phủ đôi mắt cô.

Tiếng nói của Chu Tước hơi ngắt quãng, tức khắc lại trở nên cay độc phẫn nộ: "Bạch Hổ, ngươi chớ có quên, chủ nhân bây giờ ra nông nỗi như thế này tất cả đều là do ả tiện nhân kia hại! Nếu không vì cứu mạng ả, vì sao tới tận giờ phút này rồi mà chủ nhân vẫn hôn mê bất tỉnh chứ hả. Mà ta cũng sẽ không… cũng sẽ không… ngươi mau tránh ra cho ta! Nếu không đừng trách ta dùng độc!"

"Chu Tước, cô đừng vô duyên vô cớ gây chuyện nữa. Dựa vào tu vi của cô bây giờ, dù cho cô có dùng đến độc đi chăng nữa, cô đấu lại ta chắc?" Giọng nói Bạch Hổ mang theo vài phần chán ghét lẫn mệt mỏi, "Huống chi, chính Thanh Long cũng đã nói, có thể cô ấy sẽ có năng lực trị khỏi bệnh cho chủ nhân mà. Ngay cả bệnh nan y của Âu Dương Hạo Hiên mà cô ấy cũng trị khỏi, Thanh Long đã tận mắt chứng kiến hết rồi. Chuyện liên quan đến sự an nguy của chủ nhân, Thanh Long tuyệt đối sẽ không ăn nói tùy tiện."

"Hơn nữa, cô cũng đừng quên đằng sau cánh cổng kia là chỗ nào?" Giọng nói của Bạch Hổ chợt trở nên lạnh lẽo tựa như lưỡi dao băng giá, "Tẩm cung của chủ nhân không cho phép bất kỳ một ai tiến vào, bao gồm cả tám người thân cận chúng ta, kẻ nào dám tự ý xông vào đều giết chết không tha! Người duy nhất được đi vào chỉ có Nạp Lan tiểu thư mà thôi, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu điều ấy có nghĩa là gì hay sao?"

Chu Tước nghe xong liền ngơ ngẩn, sau đó bật cười thật lớn, tiếng cười tràn ngập oán độc và ghê tởm, "Dựa vào cái thứ phế vật đó á? Hay phải gọi là con ranh con đến cả linh khí cũng không thể sử dụng được, thế mà ngươi lại chọn đi tin tưởng ả ta có thể chữa khỏi cho chủ nhân, mà không phải thầy thuốc ngũ phẩm như ta ư, ta chính là hội viên chính thức của hiệp hội thầy thuốc đấy!"

"Vậy ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi cho chủ nhân chứ?" Bạch Hổ bình tĩnh hỏi ngược lại.

Chu Tước bị vặn hỏi hơi đơ người ra, lập tức đột ngột cất cao giọng, "Ta không chữa được cho chủ nhân, thì chẳng nhẽ con ranh miệng còn hôi sữa kia có thể chữa được chắc? Ngươi lẫn Thanh Long có bị ấm đầu không thế hả?! Các ngươi vậy mà lại đi tin con tiện nhân kia, không lẽ thật sự muốn hại chết chủ nhân luôn hay sao?!"

Hột Khê nghe đến đó, sắc mặt liền trở nên khó coi, cô không tài nào nghe thêm được nữa, dứt khoát mở toang cánh cửa đang khép hờ, hai mắt lóe sáng như tia điện nhìn về phía Bạch Hổ, "Nam Cung Dục thế nào rồi?"

Bọn họ nói chính cô đã hại Nam Cung Dục, rốt cuộc là có ý gì kia chứ?

Bạch Hổ lẫn Chu Tước đều bị dọa cho giật mình, Bạch Hổ chưa kịp suy nghĩ buột miệng đáp: "Nạp Lan tiểu thư, tiểu thư… tiểu thư đã đứng ở cửa từ lúc nào thế?" Vì sao một cao thủ Kim Đan kỳ như hắn đây khi bị một người bình thường đứng ở góc tường nghe lén mà lại không hề hay biết gì thế này?

Hột Khê chẳng buồn giải thích câu hỏi kia của hắn, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc thì Nam Cung Dục thế nào rồi? Vết thương rất nghiêm trọng đúng không? Lập tức dẫn ta đến gặp hắn ngay!"

Hột Khê không lời nào diễn tả tâm trạng của chính mình bây giờ như thế nào, giống như có một chiếc móng vuốt không ngừng cào xé tim gan, vừa đau đớn vừa buồn phiền không thôi.

Rõ ràng chỉ là một người đàn ông mà mình từng tình cờ gặp gỡ, thế nhưng khi nghe tin hắn bị trọng thương, toàn bộ niềm vui khi được thăng cấp giờ đây đã bốc hơi sạch sẽ không còn chút tăm hơi, chỉ còn lại nỗi niềm lo lắng vô bờ, thậm chí còn có cơn sợ hãi thật xa lạ. Sợ hắn thật sự sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạch Hổ còn chưa kịp trả lời, Chu Tước đã thét lên chói tai: "Tiện nhân kia, đều là do ngươi đã hãm hại chủ nhân. Nếu không vì ngươi giở trò quyến rũ chủ nhân, chủ nhân sẽ không phải thập tử nhất sinh như thế này. Ả tiện nhân nhà ngươi hãy mau đi chết đi!"