"Điện Tu Di, còn được gọi là thần phủ Mạn Đà, do đạo nhân Tu Di sử dụng hàng vạn linh vật trên trời đất tạo thành, luyện trong hàng chục nghìn năm thành thần khí thông thiên này. Khởi đầu từ đại lục Mịch La, Xiêm La. Có lời đồn rằng có được Tu Di giả là sẽ có được thiên đạo, có được thiên đạo sẽ thống trị thiên hạ. Do đó, người được truyền lại thần khí này ắt hẳn mang dòng máu thần tộc, hơn nữa cần phải có lòng lương thiện, ban phát ân huệ cho bá tánh, nếu không sẽ bị nó phản phệ."
"Điện Tu Di tổng cộng chia thành chín cung tám mươi mốt cổng chính, chín cung phân thành: Linh Tiêu, Huyền Tiêu, Thanh Tiêu, Bích Tiêu, Xích Tiêu, Ngọc Tiêu, Tử Tiêu, Thái Tiêu, Thần Tiêu. Mỗi cung điện lại phân thành chín cổng chính, chín cổng có hướng riêng, nhưng nếu chín cổng cùng mở thì trận pháp được kéo ra, chín cổng cùng đóng thì biến thành cung điện."
Hột Khê tiếp tục nhìn xuống thì phát hiện ngoài những báu vật được trữ trong điện Linh Tiêu thì đặc điểm lớn nhất của nơi này chính là ngưng đọng thời gian. Đương nhiên, kiểu trì trệ thời gian này chỉ có thể dùng dự trữ thực phẩm, không thể dùng đế tu luyện, cũng chỉ có công năng bảo quản.
Đương lúc Hột Khê định xem những phần giới thiệu của các cung điện khác thì phát hiện bên dưới văn tự bị một tầng sương trắng che phủ, không thể nhìn rõ. Xem ra trừ khi mở khóa những cung điện khác thì những nội dung liên quan mới hiện rõ ra.
Hơn nữa xem ý tứ của bản quy tắc chung này thì tác dụng của chín cung điện không giống nhau, ngoài ra bên trong còn ẩn chứa rất nhiều bảo vật. Đến khi tất cả đều mở ra, cô tin rằng nhất định là một khoản gia tài động trời.
Hột Khê đặt bản quy tắc chưa mở hết xuống rồi nhặt lên mấy ngọc giản còn lại.
Trong bốn ngọc giản thì có ba cái mang nội dung giống nhau, đó là đạo nhân Tu Di đã thu thập và biên soạn một bộ sách cổ, gọi là "Vạn Vật Lục". Vạn Vật Lục chia thành bản cây thần, bản linh thú và bản linh khí, bên trong giới thiệu tất cả các loại bảo vật quý hiếm, chim quý thú lạ mà đạo nhân Tu Di đã gặp qua thuở bình sinh. Bản giới thiệu này câu chữ cực ít nhưng miêu tả chi tiết đặc tính của các loài vật này cùng với môi trường sinh sống của chúng, thậm chí còn kèm theo hình ảnh rõ nét trên ngọc giản.
Đây chẳng phải là bản đề cương thảo mộc về vạn vật sao? Hột Khê vốn còn lo bản thân là tay mơ đến từ dị thế sẽ vì không hiểu biết gì cả mà bị xem như dế trũi. Vậy thì sau này không cần phải lo nữa rồi!
Đến khi Hột Khê nhìn thấy ngọc giản cuối cùng thì quá đỗi vui mừng, khuôn mặt nghiêm nghị cũng đã lộ ra nụ cười xán lạn.
Trong mảnh ngọc giản cuối cùng ghi lại các loại đan mà mình tâm đắc nhất trong quá trình luyện đan, do chính bản thân Lão Tu Di tổng kết quy nạp, gọi là "Di Đỉnh Đan Kinh".
Kiếp trước Hột Khê làm một thầy thuốc y thuật cao siêu, đến thế giới tu chân xa lạ này đương nhiên rất muốn học luyện đan. Nhưng trên đại lục Mịch La, thầy thuốc vốn là một nghề quý giá và khan hiếm, các loại đan hoặc đan pháp của nhà luyện đan không chỉ là bí mật được truyền lại giữa các gia tộc hay sư đồ. Những cuốn sách cổ liên quan đến luyện đan có thể tìm thấy trên thị trường đều là căn bản của căn bản, hoàn toàn không có giá trị thiết thực nào cả.
Còn ngọc giản này đối với việc luyện giới thiệu hết sức tỉ mỉ, từ tổ hợp pha chế, tuyển chọn, phối hợp các loại dược liệu, thậm chí nhiệt độ, thuộc tính của đan hỏa đều được phân tích chỉ ra từng cái một, khiến Hột Khê xem đến mức vỗ đùi tán thưởng.
"Mẹ, con đói rồi, mẹ đưa quả trứng nướng này cho con ăn được không ạ?"
Hột Khê đang đắm chìm trong Di Đỉnh Đan Kinh khó dứt ra được thì bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh vừa chờ mong vừa tủi thân của Đản Đản.
Hột Khê ngạc nhiên ngoảnh đầu lại thì thấy Đản Đản đang bên quả trứng, bất giác mặt mày tối sầm, đây chẳng phải là quả trứng không biết tên lấy ra từ một trong những hộp ngọc sao?
"Không được ăn! Bây giờ mẹ sẽ đi tìm thức ăn cho con, quả trứng này con đưa lại cho mẹ bảo quản nhé, nếu như con dám ăn quả trứng này sau này đừng mơ tới ăn gì khác nữa!"