Y Phẩm Phong Hoa

Chương 132: Chu Tước xui xẻo




Lực hút khủng khiếp lượn vòng khắp trong cơ thể cô ta, hút lấy từng dòng linh khí mà cô ta đã tích trữ suốt bao nhiêu năm tu luyện. Khuôn mặt cô ta đang nhanh chóng trở nên già nua hốc hác với một tốc độ mắt người có thể thấy, ấy thế nhưng Chu Tước dường như vẫn chẳng hề nhận biết điều gì, cả người hoàn toàn đã đánh mất lý trí, điên cuồng bổ nhào về phía Hột Khê đang ở trung tâm vòng xoáy.

Không biết từ khi nào trong tay cô ta đã nắm chặt một con dao găm, trên mũi dao kia đang ánh lên màu xanh lục vô cùng kỳ quái, rõ ràng đã bị tẩm kịch độc.

Khoé miệng Chu Tước vẽ lên một nụ cười hận thù điên rồ: Cho dù có phải liều mình mặc kệ thân tu vi này, nhất định mình cũng phải giết được ả đàn bà này, mình phải rửa được mối hận hủy hoại khuôn mặt, mình càng không thể để thứ tiện nhân này cướp mất chủ nhân!

"Chu Tước, không được!" Đám Thanh Long kinh ngạc hô lên, vẻ mặt ai nấy cũng biến sắc.

Nhưng mà, đã trễ mất rồi, mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng về phía Hột Khê đang mơ màng.

Thế nhưng, cảnh tượng máu me phun trào kia trong dự đoán kia lại chẳng bao giờ xảy ra, ngược lại Chu Tước đang nhào qua bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai thảm thiết, toàn thân tựa như còn diều bị cắt dây bắn thẳng ra ngoài, cuối cùng thì ngã sõng soài dưới đất.

Cô ta hộc máu tươi, ánh mắt không cam tâm và đầy phẫn nộ ngước nhìn Hột Khê, sau đó mới tuyệt vọng ngất xỉu.

Bạch Hổ không khỏi lo lắng nhìn cô ta, thấp giọng nói: "Chu Tước còn chưa tạo ra bất kỳ phòng vệ nào mà cứ thế hôn mê, thế thì tu vi của cô ấy…"

"Hừ, không ngờ chỉ vì lòng đố kỵ thôi mà có thể chẳng màng đến an nguy của chủ nhân như vậy, tự làm tự chịu!" Một câu nói lạnh lùng vô tình kia của Vô Tâm vừa thốt lên, ngay lập tức đã đánh gãy tấm lòng muốn cứu người của Bạch Hổ.

Vào đúng lúc này, Nam Cung Dục đang ở chính giữa vòng xoáy lại đột ngột mở mắt, trước hết hắn dùng linh lực kiểm tra khắp cơ thể của Hột Khê qua một lượt, khẳng định cô không bị nguy hiểm gì, ánh mắt âm u mới lướt qua bốn phía, cuối cùng thì rơi lên người mấy tên thuộc hạ của mình đang đứng ngoài cửa.

Vô Tâm và đám người nọ bị đôi mắt nhuốm màu máu đỏ thẫm vừa lạnh lẽo vừa tàn khốc nhìn chằm chằm không rời, rùng mình run rẩy tay chân, thiếu chút nữa thôi thì đã không thể duy trì công pháp hộ thân rồi.

Nam Cung Dục hừ lạnh một tiếng, cất giọng âm u cảnh cáo: "Không được có lần sau! Sau này bất cứ ai dám làm trái với mệnh lệnh của ta, thì vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."

Dứt lời, hắn khoát tay một cái, cánh cửa bị Vô Tâm mở toang lúc ban đầu đã tức khắc đóng sầm lại, hơn nữa còn được khoá bằng kết giới linh lực cực kì kiên cố.

Vô Tâm thở hắt ra một hơi, trên khuôn mặt là biểu cảm bàng hoàng kinh hãi, trống ngực đánh liên hồi hệt như mới sống sót khỏi tai ương.

Biểu cảm trên khuôn mặt chủ nhân khi nãy nhìn hắn, quả thực là quá dữ tợn, quá khủng khiếp.

Vô Dực đứng một bên không kiềm được cũng phải chau mày lẩm bẩm nói: "Bây giờ đã gần đến lúc chủ nhân phát bệnh rồi, chủ nhân cứ như thế mãi, rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không đây?"

Bọn họ nhìn nhau, rồi đều chìm sâu vào sự trầm lặng khôn xiết.

...

Có điều những người đang lo sốt vó ở phủ Minh Vương đều không ai biết được sự ảnh hưởng của trận lốc loáy cuồng phong này nào có dừng lại với sáu người bọn họ và phủ Minh Vương, mà còn đang bành trướng cuốn sạch cả thành Yên Kinh.

Trừ Nam Cung Dục ra, không một ai hay biết, ở trung tâm cơn lốc lúc này chính là Hột Khê đang dần dần được giải phóng đan điền.

Thời điểm này đan điền của Hột Khê tựa như một cái hố đen háu ăn không đáy, vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy. Vô số linh khí bị hút trọn vào bên trong, ấy vậy mà khi linh khí xung quanh đều đã bị hút cạn mà nó vẫn chẳng chịu thỏa mãn.

Lốc xoáy không ngừng bành trướng, cuồng phong rền trời, đất cát mịt mù, mà bất kể là linh khí trong không khí hay cây cỏ bị cuốn vào lốc xoáy đều sẽ bị nó hút lấy sạch sẽ không sót thứ gì.

Giữa núi rừng, yêu thú trốn chạy tán loạn, cả người chúng tỏa ra ánh sáng chói mắt, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để chống chọi để giữ lại linh lực bị hút đi trong cơ thể chính mình.

Trên bầu trời thành Yên Kinh, những võ giả cưỡi kiếm phi hành trên không trung bỗng nhiên cảm thấy phi kiếm dưới chân kêu lên vù vù, linh lực toàn thân không cách nào điều động được, từng người một bất ngờ ngã lộn nhào từ trên không xuống đất. May mắn là mỗi võ giả có thể phi hành được thì đều có pháp khí để bảo vệ tính mạng, vậy mới có thể khiến bọn họ may mắn thoát khỏi kết cục bi thảm ngã đập xuống đất rồi máu me bê bết.