Y Phẩm Phong Hoa

Chương 128: Bế quan chữa thương




Lúc này Hề thần y vẫn trông đẹp đẽ thanh tú, mặt mày sáng sủa như trước nhưng do không có lớp hóa trang tỉ mỉ, cộng thêm đầu tóc rối tung; Thanh Long vừa nhìn đã nhận ra vị Hề thần y này vốn là một cô gái. Hơn nữa còn là một cô gái có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, và là một thiếu nữ trẻ trung có y thuật quỷ thần không thể đoán trước!

Thanh Long kinh ngạc hít vào một hơi, hắn trước giờ luôn bình tĩnh cũng nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hề thần y là con gái ạ?"

Chẳng trách, chẳng trách chủ nhân chăm sóc và bảo vệ cô ấy như thế. Thảo nào chủ nhân có thể… với cô ấy ở trên xe như vậy.

Chu Tước đứng bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra thân phận của Hột Khê. Nhưng dung nhan xấu xí, vàng vọt của Hột Khê lúc cô ta gặp đã biến thành dáng vẻ tuyệt mỹ đến như thế. Hai tay cô ta siết chặt nắm đấm, trong lòng gần như đang gầm lên từng cơn: "Không thể được! Không thể được!"

Tiện nhân đáng ghét này đã phá hỏng mặt mũi của cô ta, khiến cô ta tự cảm thấy thẹn vì mình kém cỏi trước mặt chủ nhân. Hiện tại con ả này còn làm ra vẻ mê hoặc đáng thương để dụ dỗ chủ nhân. Không biết dơ! Thật là mặt quá dày!

Hai mắt Chu Tước hằn tơ máu, nhìn chằm chằm Hột Khê đang hôn mê. Ngay cả mạng che trên mặt rơi xuống cũng không biết.

Cô ta muốn đến xé nát khuôn mặt kia ra thành từng mảnh, cũng muốn lôi con ả Hề thần y gì đó ra khỏi lòng Nam Cung Dục, vứt xuống đất để giẫm đạp. Ngọn lửa ghen ghét trong lòng bùng lên hừng hực khiến vết sẹo trên mặt cô ta liên tục méo mó giống như có một rết bò trên khuôn mặt kiều diễm, trông vừa dữ tợn vừa méo xệch.

Lúc này Nam Cung Dục làm sao có thể để ý đến phản ứng của mấy thuộc hạ. Hắn liếc nhìn người đang thở ngày càng yếu đi trong lòng, ánh mắt tối tăm, lạnh lùng nói: "Ta phải bế quan giúp Khê Nhi trị thương, chuẩn bị đan dược tốt nhất mang vào. Thanh Long canh giữ ngoài cửa, không có mệnh lệnh của ta thì không cho bất cứ ai vào."

Thanh Long – người từ trước đến nay vẫn một mực phục tùng không vặn hỏi, khi nghe thấy những lời này thì trong lòng bỗng lặng đi, nhìn Hột Khê lẩm bẩm: "Chủ nhân chuẩn bị để… cho cô ấy…"

Ánh nhìn lạnh lẽo, ác liệt của Nam Cung Dục quét qua, Thanh Long trong nháy mắt im bặt, cau mày đi theo sau Nam Cung Dục.

Nhưng Chu Tước cuối cùng không nhịn được đi tới, quỳ sụp trước mặt Nam Cung Dục, khóc lóc nói: "Chủ nhân, bây giờ là thời điểm liên quan đến sự sống chết của chủ nhân, không thế nào vì một người tầm thường, không liên quan mà làm tổn thương cơ thể mình. Chủ nhân muốn cứu Nạp Lan cô nương thì chỉ cần giao cô ấy cho thuộc hạ là được rồi. Thuộc hạ là thầy thuốc ngũ phẩm, nhất định có thể trị khỏi vết thương trên người Nạp Lan cô nương."

"Đúng vậy, chủ nhân!" Đến cả Bạch Hổ cũng không nhịn được lên tiếng nói thêm vào: "Hề… Nạp Lan cô nương có vẻ chỉ bị thương ngoài da, y thuật của Chu Tước cao siêu như thế, chữa trị vết thương nhỏ này không thành vấn đề đâu. Chủ nhân mau đi bế quan đi, nếu không…"

Người khác có lẽ không nhận ra nhưng đám thuộc hạ thân tín bọn hắn có thể có nhận được, làn da trắng ngần của Nam Cung Dục lúc này trở nên càng trong suốt hơn, dòng máu cũng bắt đầu chậm lại, tay chân dần dần rét cóng.

Đừng để dáng vẻ như bình thường của chủ nhân hiện giờ đánh lừa, thực ra cơ thể điện hạ đang phải chịu đựng cơn đau đớn khủng khiếp.

Nhưng Nam Cung Dục còn chẳng thèm liếc nhìn Chu Tước, chế giễu nói: "Chuyện của ta cũng chẳng đến lượt các ngươi quyết định. Thanh Long, đừng để ta nhắc lại mệnh lệnh lần hai!"

"Chủ nhân!" Chu Tước kinh hãi kêu lên, nhưng khi ngẩng đầu thì chẳng còn thấy bóng dáng chủ nhân đâu nữa.

Tại cấm địa của phủ Minh Vương, cửa phòng ngủ của Nam Cung Dục mở ra rồi lại khép chặt. Thanh Long canh ngoài cửa tựa như một pho tượng, trên mặt điềm tĩnh mà lạnh lùng.