Y Phẩm Phong Hoa

Chương 126: Tiêu bạt lâu




"Hột Khê!" Một tiếng thét vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ vang lên bên tai, giọng nói tuy quen thuộc bỗng trở nên xa xôi đến vậy.

Tầm mắt Hột Khê là mơ hồ, thân thể ngày càng lạnh. Cô chỉ cảm thấy có người ôm mình vào trong lòng, nhẹ nhàng lột mặt nạ da người trên mặt cô xuống. Cái ôm run rẩy kia giống như là sợ hãi, giống như là ân hận, thế nhưng… rất ấm áp, rất yên lòng.

Khóe miệng Hột Khê cong lên nụ cười nhẹ, buông thõng để mình chìm vào hôn mê.

Nam Cung Dục ôm Hột Khê thật chặt, nhìn thân thể thương tích đầy mình của cô, quả thật không thể tin vào hai mắt mình nữa.

Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn tinh xảo thanh tú, có điều sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, giờ phút này cặp mắt phượng từng làm hắn mê muội kia mất đi tất cả ánh sáng, giống như lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế gian này vậy.

Mấy ngày trước hắn còn nghe Bạch Hổ báo cáo về cô, còn ăn thức ăn cô tự tay nấu cho mình, tưởng tượng ra dáng vẻ ngạo mạn lại tinh nghịch của cô. Hắn vẫn luôn mong chờ, chờ đến hôm nay có thể gặp mặt cô, có thể giải phong ấn đan điền cho cô, làm cô phải dựa dẫm vào hắn, không cách nào rời đi nữa. Vậy mà hắn chờ cả một buổi sáng, để đợi được cái gì?

Nghe tin ấn ký hắn để lại trên người Hột Khê bị công kích, hắn vội vàng chạy tới, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của cô.

Hai tay Nam Cung Dục siết chặt thành nắm đấm, ánh sáng trong mắt như ngọn lửa đỏ đậm hừng hực bốc cháy. Giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực đang kìm nén lửa giận như muốn hủy diệt trời đất, muốn chém tất cả những kẻ đã làm thương tổn đến Hột Khê thành trăm mảnh, nghiền nát xương bọn chúng thành tro bụi.

"Khê Nhi, nàng sẽ không sao đâu." Nhanh như cắt, Nam Cung Dục cầm lấy tay Hột Khê, truyền linh lực thuần khiết vào người cô, "Có ta ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Linh lực vận chuyển vào khiến cho hơi thở vốn yếu ớt mỏng manh của Hột Khê dần dần trở nên ổn định, miệng vết thương chí mạng ở vùng bụng cũng có dấu hiệu khép lại.

Mãi đến khi tính mạng của Hột Khê không còn nguy hiểm nữa, Nam Cung Dục mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn về phía hai tên áo đen cách đó không xa, giọng nói lạnh như băng còn ẩn chứa sát khí cuồng bạo, "Tiêu Bạt Lâu, được lắm! Trên đời này có rất ít người có thể chọc giận ta, các ngươi đã làm được rồi đó!"

"Minh… Minh Vương, ngài là Minh Vương điện hạ!" Tên áo đen cầm đầu nhìn thấy nụ cười tà ác lạnh lẽo như Tu La đến từ địa ngục của hắn, đột nhiên trợn trừng hai mắt, khủng hoảng hét lên.

Là Minh Vương điện hạ, người được coi là thiên tài nghìn năm mới có của nước Kim Lăng, là điện hạ khi kết đan trên trời sấm sét đánh chín ngày liên tiếp đó sao?

Là Minh Vương điện hạ mà tất cả người trong hoàng thất Kim Lăng đều kiêng kỵ sợ hãi, bằng sức mạnh của bản thân tàn sát mấy nghìn ma thú, tắm máu Quỷ Tấn Sơn Mạch sao?

Là Minh Vương điện hạ "chúa tể sinh tử nhân gian, nắm lục đạo luân hồi", tàn nhẫn thích giết chóc sao?

Hai tên áo đen thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, dưới ánh mắt chăm chú âm u lạnh lẽo của Nam Cung Dục, thân thể bắt đầu run rẩy như cầy sấy.

Trời ạ! Rốt cuộc Tiêu Bạt Lâu bọn chúng đã tiếp nhận nhiệm vụ thế nào vậy?

Sao con nhỏ xấu xí, tầm thường này có thể là người mà Minh Vương coi trọng được?

Đụng tới người của Minh Vương, còn chưa có ai có thể toàn mạng sống sót! Chuyện này quả thực là muốn mạng của Tiêu Bạt Lâu mà!

"Xin tha mạng! Minh Vương điện hạ xin tha mạng!" Tên áo đen tu vi có vẻ thấp hơn tên còn lại sợ hãi vô vàn, phủ phục xuống đất bò tới bên chân Nam Cung Dục, run rẩy nói, "Tiểu nhân chỉ là người nhận nhiệm vụ… bắt người lĩnh tiền, loại bỏ tai họa thay người khác thôi… Thật sự không phải là muốn ra tay với Nạp Lan tiểu thư đâu, cầu xin Minh Vương tha cho Tiêu Bạt Lâu!"