"Ngươi!" Hắn há hốc miệng, muốn hô thành tiếng, thế nhưng cô gái vốn đang đứng trong bóng tối bỗng đột ngột biến mất. Ngay sau đó, Tiểu Bát chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn, máu tươi đột nhiên trào ra từ cổ hắn như thác đổ.
Hắn khó tin trợn trừng mắt, nhìn thiếu nữ vừa đứng gần trong gang tấc rồi lại nhanh chóng rút lui, trong mắt hắn tràn đầy sự hoảng sợ, không cam lòng và tuyệt vọng. Sau đó hắn dần dần nhắm mắt lại rồi tắt thở.
Một đòn chí mạng!
Hột Khê cũng không dừng lại, cô điều động tất cả nội lực trong cơ thể rồi nhanh chóng ẩn nấp, xoay người xông thẳng ra ngoài cửa sổ, chạy trốn vào nơi sâu nhất trong núi Thương.
Thực ra thực lực hiện tại của Hột Khê còn kém xa đám người áo đen này, đừng nói là ba tên, ngay cả một chọi một cô cũng không nắm chắc phần thắng về mình.
Nếu không phải do tên áo đen vừa nãy quá bất cẩn, hoặc nếu sau khi hắn trúng châm vô ảnh định dùng linh lực thử đánh một đòn lớn thì nhất định sẽ phát hiện ra phong ấn bên trong đan điền cũng chỉ là một lồng giam mỏng manh như tờ giấy, thậm chí còn chẳng chịu nổi một cú đánh nhẹ.
Chỉ tiếc rằng, đầu tiên là do hắn đã đánh giá thấp Hột Khê, tiếp đó lại bị châm vô ảnh dọa đến sợ vỡ mật, trong tình huống quá mức hoảng sợ không còn năng lực suy xét nên mới cho Hột Khê cơ hội giết chết hắn chỉ bằng một đòn.
Trong sân, ba tên sát thủ còn lại đang nhàn nhã nói chuyện với nhau, mặc dù bọn chúng ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng nhưng vẫn không mảy may hoài nghi.
Thế nhưng thời gian càng kéo dài, Tiểu Bát mà bọn họ vẫn cho rằng đã hoàn thành nhiệm vụ mãi mà không bước ra, thậm chí trong phòng hoàn toàn không có bất cứ tiếng động gì nữa.
Đám người ngờ vực cùng nhau tiến vào gian phòng, vừa mới đẩy cửa ra, sắc mặt của ba người đồng thời thay đổi.
Trong gian phòng nhỏ bé, máu tươi chảy đầy mặt đất, thậm chí dòng máu kia đã chảy đến tận cửa, khiến cho cả gian phòng bị bao phủ bởi mùi máu tươi tanh nồng.
Mà ngay chính giữa vũng máu, vị huynh đệ Tiểu Bát mà bọn họ quen thuộc hai mắt trợn trừng, vẻ mặt kinh hoàng nằm trên mặt đất. Hắn đã tắt thở từ lâu.
Tên cầm đầu nhìn thi thể của huynh đệ mình, khóe mắt như muốn nứt toác ra, cắn răng hung hăng nói: "Đuổi theo! Nhất định phải chém ả đàn bà thối tha kia thành trăm mảnh!"
…
Tốc độ của ba tên sát thủ cực kì nhanh, cho dù Hột Khê đã tranh thủ được không ít thời gian, cộng thêm trong lúc chạy trốn cô cũng đã dùng toàn bộ khinh công, có điều đối mặt với võ giả có thể cưỡi kiếm bay, cô vẫn bị đuổi kịp chỉ trong nháy mắt.
Tên cầm đầu đám người mặc áo đen cưỡi kiếm đứng giữa không trung, nhìn xuống bóng dáng Hột Khê đang phi như bay, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn.
Trong mắt người phàm, tốc độ của Hột Khê là cực nhanh, gần như hóa thành một ảo ảnh, nhưng đối với ba cao thủ Ngưng Mạch kỳ này thì tốc độ ấy căn bản không đáng để vào mắt.
Tên áo đen nâng tay lên, kết thành một quả cầu lửa màu đỏ sậm trong lòng bàn tay, bao phủ xung quanh phi kiếm, ngay sau đó một tay gã nắm lấy chuôi kiếm, phóng xuống thật mạnh.
Quả cầu lửa trong nháy mắt bao phủ xung quanh phi kiếm, ngay sau đó bay vọt về phía Hột Khê đang chạy trốn.
"Ầm" một tiếng vang lớn, quả cầu lửa nổ tung ra bốn phía, phi kiếm bình thường kia hóa thành tro bụi.
Có điều cảnh tượng Hột Khê bị chia năm sẻ bảy, nổ tan tác vỡ vụn hoàn toàn không xuất hiện như trong dự đoán.
Cô chỉ bị sóng nhiệt của vụ nổ đẩy về phía trước rồi lảo đảo hai bước, ngay sau đó bước chân cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy như bay về phía trước, giống như không phải chịu chút ảnh hưởng nào từ đợt công kích kia vậy.
Giữa không trung, trên mặt ba tên sát thủ đều lộ ra biểu cảm kinh hãi. Phải biết rằng, lần công kích mới vừa rồi tên áo đen đã dốc hết sức mạnh. Tu vi hiện nay của hắn đã đến đỉnh phong Ngưng Mạch kỳ, ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng sẽ phải chịu một chút ảnh hưởng từ lực công kích kia, sao lại không làm gì được một ả người phàm chứ?