Y Phẩm Phong Hoa

Chương 121: Người áo đen




Nếu Hột Khê có ở đây, cô sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện ra rằng người phụ nữ trên bức tranh có gương mặt giống khuôn mặt sau khi lột xác của cô đến sáu bảy phần.

Nạp Lan Chính Trạch tần ngần ngắm nhìn, trong đôi mắt là tràn ngập say mê. Thậm chí ông ta còn tiến tới vài bước, lách người qua lò luyện đan đi đến trước bức vẽ, cẩn thận giơ tay vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của người phụ nữ trong tranh.

"Lăng Nguyệt… Lăng Nguyệt…" Nạp Lan Chính Trạch không ngừng lặp đi lặp lại tên của người phụ nữ, mê mẩn đi tới gần rồi hôn lên đôi môi của người trong bức họa, không ngừng nỉ non: "Lăng Nguyệt, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều lắm không?"

Vừa dứt lời, ánh mắt ông ta bỗng nhiên lộ ra sự điên cuồng căm hận như kẻ điên, cả người đột ngột lùi ra sau, la hét giống như bị lên cơn động kinh, "Nàng chẳng qua cũng chỉ là thiếp của ta mà thôi, nàng dựa vào cái gì mà khinh thường ta chứ… tại sao nàng không chịu đi theo ta…"

Còn vào lúc này, phía dưới thang gác uốn khúc vọng lại âm thanh lốp bốp đì đùng, kèm theo đó còn có tiếng hệt như tiếng gầm rú của loài dã thú, tiếng va chạm, tiếng đánh đấm.

Nạp Lan Chính Trạch khẽ nhếch mép, bật cười hả ha, đưa mắt nhìn người phụ nữ mỹ miều trong tranh, trên mặt vẽ lên một nụ cười thâm độc méo mó, "An Lăng Nguyệt ơi là An Lăng Nguyệt! Không phải nàng cao ngạo lắm sao, mạnh mẽ lắm sao? Thế nhưng nàng không bao giờ ngờ được là, thứ nghiệt chủng mà nàng sinh ra lại rơi vào trong tay ta, mặc cho ta xâu xé có phải hay không? Ha ha ha ha…"

...

Bởi vì vụ đột nhập của đám người mặc áo đen nên Hột Khê cũng chẳng thiết ngủ nữa mà đi thẳng vào không gian rồi ngồi xuống mà tu luyện.

Cô phát hiện, tuy bây giờ cô vẫn không cách nào dự trữ được linh lực hay nâng cao tu vi, nhưng nhờ luồng linh khí chảy vào cơ thể, gột rửa kinh mạch, mà bất luận là về sức mạnh hay tốc độ của cô đều đã được nâng cao đáng kể.

Bây giờ chỉ so sánh riêng về nội lực và võ công với kiếp trước thì cô đã cao hơn hẳn một cấp bậc rồi, còn đối với năng lực ẩn giấu thì cô lợi hại hơn nhiều so với những võ giả cấp thấp ở thế giới này.

Thời gian tu luyện dần dần trôi qua, ngước mắt lên nhìn thấy màn đêm đen kịt bên ngoài đang dần xuất hiện một màu trắng bạc trên bầu trời, phía Đông còn hé từng tia sáng vàng nhàn nhạt.

Hột Khê vươn vai, đang định ra khỏi không gian thì đột nhiên cơ thể rùng mình ớn lạnh tựa như có hàng vạn con côn trùng đang bò lổn ngổn dọc lên sống lưng, khiến đầu óc cô bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Người áo đen, lại là người áo đen, hơn nữa vẫn là bốn người như trước đó. Nhưng mà, có một điều không giống với đám người đêm qua đó là khí thế đám người áo đen này còn khủng khiếp, còn đáng sợ hơn nữa. Trên người bọn chúng còn không ngừng tỏa ra sát khí điên cuồng chẳng chút che giấu.

Dù cho bọn chúng còn cách cô hàng nghìn mét, Hột Khê vẫn có thể ngửi thấy được mùi máu tanh tưởi bốc ra từ người chúng. Hột Khê hiểu rõ thứ máu tanh không chút kiêng kỵ, lấy giết chóc làm thú vui ấy hơn bất cứ ai hết.

Cô đột ngột biến sắc, nhanh chóng đứng dậy thông báo cho đám Hề Giáp đưa Trần ma ma và Tiểu Li vào trong núi Thương ẩn nấp.

Ban đầu Trần ma ma còn dùng dằng không muốn bỏ trốn để cô ở lại một mình, thế nhưng bà đã bị Hột Khê tung một đòn linh hoạt dứt khoát đánh cho ngất xỉu rồi đẩy qua cho Hề Giáp: "Bảo vệ thật tốt cho Trần ma ma và Tiểu Li, chưa có mệnh lệnh của ta thì không một ai được phép ra ngoài!"

Bọn Hề Giáp vừa lưỡng lự vừa lo lắng nhìn Hột Khê, thế nhưng bản tính phục tùng trời sinh lại khiến họ phải nghiến chặt răng rồi gật đầu.

Khuôn mặt Tiểu Li giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, có phải muội đã đem phiền phức đến cho tiểu thư đúng không ạ… muội không đi, muội muốn ở bên cạnh tiểu thư cơ!"

Hột Khê cười lạnh lùng: "Muội muốn tỷ đánh hôn mê giống ma ma có đúng không hả? Bất kể kẻ đến đây là ai, ta đều sẽ có đối sách ứng phó, không cần mấy người phải lo lắng!"

Ngừng một lát, cô lại nói: "Hãy bảo vệ ngôi nhà của chúng ta thay tỷ nhé."