Y Phẩm Phong Hoa

Chương 111: Không trách Hột Khê chứ?




Hột Khê khẽ nhướng mày, mỉa khéo: "Phu nhân nói chí phải, trước đây khi còn ở biệt viện, ngày nào đám nô tài của Lý quản gia cũng ức hiếp Hột Khê, lấy Hột Khê ra làm trò đùa, chúng đều nói là phụng mệnh của phu nhân. Tuy vậy nhưng Trần ma ma thân là nô tài của phủ Nạp Lan, mà lại cứ đối địch lại Lý quản gia, làm trái lại với lệnh của phu nhân, đến chết cũng bảo vệ Hột Khê. Dạng nô tài như này, phủ Nạp Lan quả thật không thể giữ lại!"

Nạp Lan phu nhân nghe những lời này mặt liền biến sắc, đanh giọng quát: "Ăn nói hàm hồ, tại sao ta lại sai người ức hiếp ngươi được? Hột Khê, ai dạy ngươi cái kiểu không biết kính trên nhường dưới, bôi nhọ trưởng bối như thế?"

Hột Khê cười khẩy đáp: "Có phải ăn nói hàm hồ hay không, gọi đám nô tài hiện giờ trong biệt viện đến đây là biết ngay thôi. Ồ, để cho công bằng công khai, Hột Khê kiến nghị nên xét xử công khai ngay trước cổng phủ Nạp Lan, nếu quả thật là Hột Khê đã bôi nhọ trưởng bối, thì cũng để cho người đời cùng chỉ trích Hột Khê luôn nhé?"

Lớp thịt trên mặt Nạp Lan phu nhân co rúm lại một cách kỳ quặc, hai nắm tay duỗi thẳng bên thân phát ra tiếng "rắc rắc", nhưng rốt cuộc bà ta vẫn nhịn được, cố nở một nụ cười gượng gạo: "Công khai cái gì chứ, chẳng qua ta thương yêu Hột Khê như con gái mình thôi, lời Hột Khê nói chẳng lẽ ta lại không tin sao? Chắc chắn là mấy tên nô tài đó mượn danh nghĩa của ta để gây khó dễ cho con, đám nô tài đáng chết này…"

"Đúng là một đám nô tài đáng chết." Hột Khê tiếp lời nói, "Cho nên Hột Khê đã tự ý đưa ra quyết định, xử lý đám nô tài đó rồi. Phu nhân sẽ không trách Hột Khê chứ?"

Khuôn mặt Nạp Lan phu nhân biểu lộ cảm xúc kinh ngạc, bà ta nhìn vào mắt Vương Trung, thấy ông ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt nhìn Hột Khê lại xen lẫn chút khinh khi, bất giác bà ta hừ lạnh một tiếng, định tâm trở lại.

Bà ta lại nở một nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt, giọng nói dịu dàng đáp: "Chỉ là vài tên nô tài nhỏ bé, sao ta có thể trách con được. Viện của con, ta đã cho người thu xếp xong hết rồi, con yên tâm đi. Nếu Trần ma ma một lòng trung thành bảo vệ như thế thì cứ để bà ta ở lại bên mình hầu hạ con. Con thấy thế nào?"

Hột Khê gật gù, khẽ cúi mặt xuống nói: "Vậy thì phiền cho phu nhân quá."

Trong mắt Nạp Lan phu nhân thoáng qua nét cười, bà ta đột nhiên khoát tay cất cao giọng nói: "Thứ ta bảo các ngươi chuẩn bị cho Tam tiểu thư vẫn chưa mang đến à?"

Lời nói vừa dứt, vài nha hoàn hầu hạ đã nối đuôi nhau bước vào.

Trong số họ có người thì vác hòm xiểng, có người thì cầm chén trà, có người lại cầm cái khay, ai nấy đều tươi cười bước vào.

Nạp Lan phu nhân chỉ vào chiếc hòm, cái khay và nói: "Những thứ này là quần áo và trang sức ta sai người chuẩn bị cho con, từ nay về sau con chính thức là Tam tiểu thư của phủ Nạp Lan, là bộ mặt đại diện của phủ Nạp Lan, vì vậy con tuyệt đối không được ăn vận giản dị như thế này nữa."

Chiếc hòm được mở ra, bên trong đều là những bộ trang phục diễm lệ sang trọng, trên khay cũng đặt những trang sức đẹp tinh tế.

Chỉ có điều là đối với những vị võ giả mà nói, những y phục trang sức này không có bất cứ thuộc tính nào, căn bản không đáng bằng vài viên tinh thạch. Nhưng đối với Nạp Lan Hột Khê cũ mà nói thì ngay cả những thứ y phục trang sức tầm thường này cô ấy cũng chưa từng thấy bao giờ.

Nạp Lan phu nhân trông thấy Hột Khê chăm chú nhìn những bộ quần áo trang sức kia, không khỏi biểu hiện cảm xúc hài lòng trên gương mặt, sau đó trong mắt bà ta thoáng vẻ lạnh lùng, vươn tay lấy chén trà bên cạnh đưa đến trước mặt Hột Khê, "Đây là thuốc bổ ta sai người sắc cho con từ sớm, trong này có bỏ thêm cả nhân sâm và tuyết liên hảo hạng, vô cùng có ích cho việc tu bổ nhan sắc. Hột Khê nhân lúc còn nóng hổi, con mau uống đi!"

Hột Khê đón lấy chén thuốc bổ, mở hé nắp chén, mùi hương nhè nhẹ phả vào mặt cô.

Hột Khê vừa ngửi đã biết bên trong đã thêm không ít đồ tốt, nhân sâm và tuyết liên đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối không phải hàng cao cấp nhất.