Thiếu nữ mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi đầu, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ tươi trẻ xinh đẹp của thiếu nữ độ tuổi ấy nên có, làn da vàng sạm xám ngoét, hai mắt cụp xuống làm người khác có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt sưng húp và bọng mắt.
Nhan sắc như vậy, ngay cả nha hoàn trong phủ còn đẹp hơn cô ta ba phần, nói cô ta là tiểu thư phủ Nạp Lan, ai sẽ tin chứ?
Đáy lòng Nạp Lan phu nhân trào dâng nỗi vui sướng, nghĩ đến việc nếu ả đàn bà kia ở dưới mồ biết được, nhìn thấy dáng vẻ vừa thê thảm vừa hèn mọn hiện giờ của con gái ả, không biết ả sẽ đau khổ ra sao nữa.
Nhưng khuôn mặt Nạp Lan phu nhân lại tỏ ra đau xót, thậm chí bà ta còn hạ mình vẫy tay bảo thiếu nữ tiến đến gần, cẩn thận đánh giá Hột Khê một hồi lâu, bà ta mới thở dài nói: "Con là Hột Khê đấy à? Đứa bé đáng thương, sao con lại gầy ốm thế này?"
Lời vừa dứt, ánh mắt bà ta sắc bén quét qua Vương Trung bước phía sau: "Vương tổng quản, ta đã dặn dò các ngươi như thế nào hả? Tuy rằng Tam tiểu thư bị lão gia đưa đến biệt viện, nhưng suy cho cùng cũng là tiểu thư trong phủ, tất cả các chi phí ăn mặc đều phải dựa theo quy định của một tiểu thư. Ngươi nhìn xem, bây giờ Hột Khê gầy ốm đến mức nào, rốt cuộc các ngươi có chăm sóc tử tế cho Tam tiểu thư không hả?"
Vương Trung bị quở trách có chút sợ hãi, ông ta bèn cúi đầu nói: "Phu nhân, phu nhân nói oan cho lão nô quá. Từ trước đến nay chúng nô tài đều lựa chọn những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cho biệt viện, tinh thạch và ngân lượng xưa nay đều không thiếu. Chỉ là…"
Lông mày lá liễu của Nạp Lan phu nhân chau lại: "Chỉ là cái gì? Còn không mau nói?"
"Chỉ là lần này lão nô tự mình bước vào biệt viện xem xét mới biết được, đám nô tài ở biệt viện đều không ra gì, tuyệt nhiên không chăm sóc tử tế cho Tam tiểu thư, còn dối trên lừa dưới, cắt xén không ít chi phí ăn mặc. Vậy nên mới khiến cho Tam tiểu thư thê thảm đến nông nỗi này."
Nói xong, ông ta còn liếc nhìn Trần ma ma một cái đầy ẩn ý.
Ánh mắt Nạp Lan phu nhân chợt sáng lên, dừng lại trên người Trần ma ma đứng phía sau Hột Khê, bà ta đột nhiên quát lên một tiếng chói tai: "Lão nô tài to gan lớn mật, ngươi còn không mau quỳ xuống cho ta!"
Trần ma ma bị tiếng quát của bà ta dọa cho sợ tới mức cả người run như cầy sấy, ngập tràn nỗi hoảng sợ.
Hai tên nô tài nhanh chóng tiến lên, một phải một trái đè bà xuống, ép bà quỳ rạp xuống đất.
Khóe miệng Nạp Lan phu nhân khẽ cong lên, nhưng trong giọng nói bà ta lại đầy vẻ đau đớn và chán ghét: "Trần ma ma, lúc trước bà hại Hiên nhi của ta, ta chỉ hủy đi tu vi của bà, cho bà đến biệt viện là để bà lập công chuộc tội, hầu hạ Tam tiểu thư cho thật tốt. Thế nhưng bà lại ngựa quen đường cũ, không hầu hạ Tam tiểu thư cho thật tốt."
"Lúc trước ta có thể tha cho bà, nhưng lần này vì Hột Khê đáng thương, ta không thể dung túng cho bà được nữa. Người đâu, kéo điêu nô này xuống dưới đánh một trăm cái, bất kể sống chế!"
Hiện giờ Trần ma ma chỉ là một người phàm không linh lực, bị đánh một trăm cái, bà đương nhiên là không giữ nổi mạng.
Hai tên nô tài bắt giữ Trần ma ma đồng thanh hô "Vâng", chúng lập tức lôi bà xuống.
Trần ma ma đột nhiên xốc lại tinh thần, giãy giụa kịch liệt: "Phu nhân, lão nô không dám, lão nô không hề hại Hiên thiếu gia, càng không phản bội lại tiểu thư. Phu nhân đừng ngậm máu phun người!"
Vương Trung đứng một bên hừ lạnh nói: "Lúc bọn ta đến biệt viện, chính mắt ta đã nhìn thấy bà lấn lướt Tam tiểu thư, hất hàm sai khiến tiểu thư, không hề coi tiểu thư ra gì, bây giờ đang ở trước mặt phu nhân mà bà còn dám nói dối! Còn không mau kéo bà ta xuống!"
Trần ma ma liều mạng giãy giụa kêu gào, chỉ là không thể nào thắng nổi sức hai tên nô tài kia, trong mắt bà dần dần lộ vẻ tuyệt vọng.