Đòn roi rơi như mưa xuống người gã Tần Lục một cách chuẩn xác, cho dù gã có vận chuyển linh lực lẩn trốn khỏi trận mưa roi nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn đau đớn như bị xé nát da thịt.
Trận tra tấn này tiếp diễn suốt nửa nén hương mới kết thúc. Vào lúc này Tần Lục đã đau đến mức nằm phủ phục dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bạch Hổ trông dáng vẻ vung roi hời hợt của Hột Khê quả thật phục cô sát đất. Rõ ràng cô chỉ là một người phàm không chút tu vi, làm thế nào chỉ dùng một chiếc roi trắng mà đã có thể khiến một tu giả Luyện Khí kỳ sợ chết khiếp chứ!
"Hề… Nạp Lan tiểu thư, phương pháp dạy dỗ nô tài của cô quá cao minh."
Hột Khê ngẩng đầu nhìn, bắt gặp gương mặt tươi cười nịnh nọt của Bạch Hổ, cô bất giác cười nhạt đáp: "Vậy có cần ta giao phương pháp này cho vị chủ nhân tốt của ngươi không!"
Biểu cảm của Bạch Hổ đột nhiên đông cứng, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu không dám nói tiếp. Phương pháp này mà đưa cho chủ nhân thì người bị giáo huấn sẽ là ai ngoài đám thuộc hạ bọn hắn đây? Tiểu thư Nạp Lan đúng là quá thâm!
Lúc đó Tần Lục cũng đã hoàn hồn, gồng mình nén nhịn cơn đau đớn khắp người rồi lồm cồm bò dậy, hung tàn nói: "Tam tiểu thư, cô dựa vào cái gì mà đánh ta? Ta là quản sự ngoài phủ do chính phu nhân cắt cử, phu nhân cũng sai ta đến đây tìm cô. Cô càn quấy làm nhục ta thế này có phải muốn đại nghịch bất đạo làm phu nhân mất hết thể diện không?"
Hột Khê bật cười giễu cợt, chẳng hề sợ hãi như những gì Tần Lục mong đợi mà ngược lại còn tỏ vẻ khinh thường và lạnh nhạt: "Ngươi là cái thá gì mà có thể đại diện cho thể diện của phu nhân?"
Nhìn thấy vẻ mặt không phục của Tần Lục, ánh mắt Hột Khê càng tỏ ra khinh thường hơn: "Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ là con chó của phủ Nạp Lan, còn ta dẫu có bị ghét bỏ thế nào thì vẫn là Tam tiểu thư của phủ Nạp Lan. Con chó nhà ngươi dám chạy đến trước mặt chủ nhân sủa loạn, bị ta dạy dỗ là chuyện hiển nhiên. Cho dù ngươi có đến trước mặt phu nhân làm loạn thì ngươi tưởng phu nhân có thể đứng ra giúp ngươi ư?"
"Ha ha! Hay là thế này, bây giờ ta sẽ sai người đi loan tin rằng Nạp Lan phu nhân sai khiến thuộc hạ là quản sự Tần Lục đến biệt viện của ta giở thói ngang ngược, thậm chí còn muốn đánh ta. Xem thử đến lúc đó, người ở thành Yên Kinh sẽ thấy ta hỗn xược hay là bàn tán Nạp Lan phu nhân hiền lương thục đức thật ra là một người đàn bà thâm hiểm hà khắc với thứ nữ!"
Bạch Hổ ở bên cạnh hào hứng tình nguyện xin đảm nhận trọng trách này: "Ta giỏi nhất là làm những việc như loan tin đó. Nạp Lan tiểu thư, cô chỉ cần giao việc này cho ta, ta đảm bảo chưa đến nửa ngày tất cả mọi người sẽ biết tới danh tiếng mới của Nạp Lan phu nhân, ngay cả trong Hoàng Thành cũng không sót một ai."
Hột Khê đang uống trà nghe xong suýt chút bị sặc: Thật không ngờ thuộc hạ thân cận dưới trướng của Minh Vương lại có sở thích ngồi lê đôi mách giống như mấy bà hàng cá hàng tôm như vậy.
Tần Lục nghe xong những lời này sắc mặt cực kỳ khó coi, lòng trào dâng cơn hoảng sợ to lớn.
Trong thành Yên Kinh, Nạp Lan phu nhân vẫn luôn duy trì dáng vẻ nhân từ cao quý. Nếu như vì mình mà làm hủy hoại thanh danh của phu nhân thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Huống chi mục đích phu nhân sai gã đến đây là để mời Tam tiểu thư hồi phủ, gã cũng hiểu được chút ít. Hiện nay Tam tiểu thư vẫn còn giá trị lợi dụng, phu nhân sẽ không bao giờ giết ả ta. Vậy thì kẻ chịu xui xẻo cuối cùng chỉ có thể là gã thôi.
Ngẫm nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mái đầu Tần Lục, ánh mắt gã hấp háy, cuối cùng đành cúi đầu miễn cưỡng nói: "Xin Tam tiểu thư đừng nói xằng nói bậy, phu nhân là người công bằng, nhân hậu sẽ không bao giờ làm mấy chuyện hà khắc với thứ nữ. Lúc nãy do nô tài đã quá lỗ mãng mới xúc phạm đến Tam tiểu thư. Mong tiểu thư lượng thứ cho."