Y Nữ Phương Hoa

Chương 16




Edit: Tử Chân

Vương Chí Cao đang bưng bát cơm ngồi bên cạnh bàn ăn, đôi đũa trong tay không ngừng đảo dưa chua trong bát: “Sao lại cho nhiều thịt như vậy, nghĩ trong nhà có núi vàng núi bạc phải không?”

Thê tử của Vương Chí Cao -Vương Lý Thị nói thầm một câu: “Có thêm nhiều đâu? Đây là thịt từ hôm trước, thịt mỡ đã chiên lấy dầu, chút bã còn lại ăn hai ngày, đây là một chút cuối cùng, hôm nay đã dùng hết để xào dưa, đứa út nhà chúng ta đã lâu không ăn thịt rồi, ta còn muốn gọi Tiểu Ngũ sang đây nếm chút vị thịt nữa.”

“Nhỏ như vậy đã nuông chiều nó, lớn lên làm thế nào? Bà xem Tiểu Nhị kìa, đã thành cái dạng đức hạnh gì rồi? Xiêm y phải sạch sẽ, mỗi ngày còn phải chải đầu mấy lần mới ra cửa!” Vương Chí Cao căm giận cầm đũa gõ vào chén cơm, nghĩ đến Vương Nhị Trụ luôn chạy tới Thịnh gia, trong lòng liền tức giận.

Nha đầu Thịnh gia kia, nghĩ mình đã gả đến nhà ông ta rồi phải không? Hôm nay còn dám vênh váo tự đắc nói chuyện với ông ta như vậy! May mà coi như nàng ta biết điều, hạ mình đúng lúc, nếu không nhất định ông phải đi nói với Lý Chính một chút, trừng trị nàng ta một phen.

Chẳng qua… Muốn trừng trị Thịnh Phương Hoa này cũng khá rắc rối, nhà nàng ta không có đất vườn, lượng thuế đất phải giao nộp không thể tính theo luật, chỉ có thể tính dựa theo công việc hành y của nàng ta. Vương Chí Cao tính toán, chờ Thịnh Phương Hoa đến, phải xem nàng ta làm thế nào, nếu thức thời thì tốt, nếu muốn ngỗ ngược với ông, vậy đừng trách nhé!

“Tổ phụ!”

Tiếng thở hồng hộc cùng với bước chân dồn dập, Vương Nhị Trụ tiến vào như một cơn gió, mặt đỏ bừng khiến mấy vết thương trên mặt cũng không còn rõ nữa.

“Nhị Trụ, con sao vậy?” Vương Lý Thị thấy từng giọt mồ hôi lớn trên trán Vương Nhị Trụ, cuối cùng vẫn đau lòng, Vương Nhị Trụ được xem như là người tuấn tú nhất trong số tôn tử của bà, đương nhiên bà cũng thiên vị hơn một chút: “Đã ăn cơm chưa? Đúng lúc có nhiều cơm, con tới ăn với tổ phụ đi!”

“Con ăn rồi!” Vương Nhị Trụ tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Chí cao, bụng kêu ùng ục một tiếng, bây giờ hắn không muốn ngồi ăn cơm cùng một bàn với tổ phụ, nghĩ tới chuyện kia cũng đã khó chịu: “Tổ phụ, sao ngài lại làm mai cho Phương Hoa?”

“Đồ ranh con nhà ngươi, sao lại dám nói chuyện với ta như vậy?” Vương Chí Cao ném bát cơm đi, đứng dậy đi tìm gậy: “Ta làm mai cho ai liên quan gì tới ngươi? Còn cần ngươi dám nghiêm mặt nói chuyện với ta à?”

“Ai da, có chuyện thì bình tĩnh giải quyết, gia tôn nghiêm mặt với nhau là sao?” Vương Lý Thị cuống quýt đứng lên đi kéo Vương Nhị Trụ: “Nhị Trụ, sao con có thể tranh cãi với tổ phụ? Tổ phụ con làm chuyện gì mà không phải vì tính toán cho các con? Con phải hiểu được cho nỗi khổ tâm của ông ấy!”

Vương Lý Thị cực kỳ bất đắc dĩ, Vương Nhị Trụ thích người nào, trong lòng bà rất rõ ràng, dáng vẻ của cô nương Thịnh Phương Hoa này rất tốt, bà cũng thích, nhưng mà không thể cãi lại tính toán của Vương Chí Cao, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cô nương Lưu gia ở nhà bên cạnh thích hợp hơn… Nữ nhân thôi, diện mạo xấu xí chút có quan trọng gì? Chỉ cần có thể sinh con là được rồi.

“Con…” Vương Nhị Trụ bị Vương Lý Thị kéo tay, càng thêm tức giận, bình thường Vương Lý Thị thích hắn nhất, có đồ ăn ngon gì cũng vụng trộm giữ lại cho hắn, vậy mà lúc này cũng nghe theo tổ phụ không cho hắn nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm Vương Chí Cao đầy oán hận: “Tổ phụ, ngài không cần cố gắng để làm hỏng chuyện, sao Hổ Tử có thể xứng đôi với Phương Hoa? Người cưới Phương Hoa chỉ có thể là con!”

Nghe Vương Nhị Trụ mắng ông ta là cố gắng muốn làm hỏng chuyện, mắt Vương Chí Cao bỗng tối sầm, gần như không thở nổi, ông ta luồn vào góc tường nhặt cây gậy, chạy thẳng đến chỗ Vương Nhị Trụ: “Xem ta có đánh chết đồ ranh con nhà ngươi không, cánh còn chưa cứng đã muốn bay phải không? Lão tử đều tính toán cho ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu!”

Vương Lý Thị thấy Vương Chí Cao cầm gậy hùng hổ chạy tới, vội vàng buông tay ra: “Nhị Trụ, nhanh trở về phòng con đi!”

Vương Nhị Trụ cuống quýt chạy tới cửa nhưng vẫn không cam lòng, quay đầu gào to một câu với Vương Chí Cao: “Con cứ muốn cưới Phương Hoa đấy, những người khác ai con cũng không cưới!”

Không đợi Vương Chí Cao đuổi kịp, bàn chân Vương Nhị Trụ như được bôi dầu, nhanh chóng chạy đi, Vương Chí Cao cầm gậy đuổi theo, nhưng tuổi đã lớn, sao có thể đuổi kịp Vương Nhị Trụ, chỉ có thể chống gậy thở phì phò, trừng mắt nhìn bóng lưng Vương Nhị Trụ, vò râu nói không nên lời.

“Trời ạ, đang êm đẹp sao lại gây gổ rồi?” Vương Lý Thị vội vàng bước tới kéo xiêm y Vương Chí Cao: “Ăn cơm trước đã rồi nói tiếp.”

Vương Chí Cao bực bội liếc mắt nhìn Vương Lý Thị: “Đều do bà chiều hư!”

Vương Lý Thị không lên tiếng, hai người từ từ trở lại nhà chính, Vương Chí Cao cầm bát, vẫn tính toán: “Chờ nha đầu Thịnh gia tới, nhất định phải làm khó nàng ta một phen mới được, tuổi còn nhỏ đã biết dùng mấy thứ thủ đoạn hồ ly này, mê hoặc Nhị Trụ nhà chúng ta đến thất điên bát đảo, khụ khụ khụ, thật sự là đáng giận.”

Vương Chí Cao một lòng một dạ chờ Thịnh Phương Hoa tới nịnh nọt, nhưng đợi một buổi chiều cũng chưa thấy bóng dáng Thịnh Phương Hoa, trong lòng có chút nghi ngờ, nha đầu kia, không phải đã nói là sẽ đến cửa xin phép rồi sao? Sao lại không có động tĩnh gì vậy?”

“Có lẽ đang đi mua lễ vật, sao có thể để tay không tới đây được?” Vương Lý Thị ở bên cạnh phỏng đoán, híp mắt thành một đường nhỏ: “Tốt xấu cũng phải mang đến chút đồ.”

“Cũng đúng.” Vương Chí Cao gật đầu: “Tóm lại phải mang theo lễ vật mới dễ nói chuyện.”

Vẫn đợi cho đến khi ăn xong cơm chiều, mặt trăng cũng đã ló ra từ phía sau dãy núi bên kia, lúc này mới nghe thấy tiếng chó sủa từ gian phòng phía ngoài, Vương Chí Cao nhướng mày: “A, cuối cùng cũng tới.”

“Vương đại gia!” Thịnh Phương Hoa đeo túi thuốc đứng trước ngưỡng cửa, cao giọng hô một câu, liền thấy Vương Chí đi ra khỏi phòng: “Phương Hoa nha đầu, sao giờ ngươi mới tới!”

“Vương đại gia, ban ngày trời sáng, đương nhiên ta phải ra sau núi hái thuốc nha.” Thịnh Phương Hoa cười đi tới: “Ngài yên tâm, ta đã ghi nhớ chuyện đó trong lòng, chắc chắn sẽ đến.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Chí Cao cười ha ha, xem ra nha đầu Thịnh Phương Hoa này cũng quá dễ doạ, ông chỉ mới nói ra pháp lệnh triều đình thì nàng ta đã chịu thua. Nhìn chằm chằm túi vải phía sau lưng Thịnh Phương Hoa, ông ta bắt đầu cân nhắc, cũng không biết Thịnh Phương Hoa mang theo thứ gì đến đây, nhìn túi vải kia căng phồng, xem ra đã hiểu là mang đồ đến thì có thể được nhiều chỗ tốt hơn.

Trong lòng đắc ý, mắt Vương Chí Cao cũng đã cười đến nheo lại, đón Thịnh Phương Hoa đi vào gian phòng bên cạnh nhà chính: “Ngươi ngồi đây, ta đi lấy sổ.”

Vương Lý Thị cuống quýt châm thêm lửa để bát đèn dầu sáng hơn một chút, ngắm Thịnh Phương Hoa dưới ánh đèn vàng ấm áp, tục ngữ nói “ngắm mỹ nhân dưới đèn”, càng nhìn càng thấy nha đầu Thịnh gia này xinh đẹp, thầm thở dài một tiếng, thật sự đáng tiếc, nha đầu xinh đẹp như vậy, nếu gia cảnh tốt hơn một chút, nhất định bà sẽ khuyên lão đầu để nàng làm cháu dâu.

Vương Chí Cao cầm sổ đi ra, ngồi xuống bên cạnh bàn: “Phương Hoa nha đầu, ta cần nói rõ ràng với ngươi, nếu không xem xét việc ngày thường ngươi rất ngoan ngoãn, ta sẽ không tới nói với ngươi chuyện này, chờ nha dịch đến bắt ngươi lên quan phủ thì ngươi liền biết rốt cuộc chuyện nghiêm trọng như thế nào.”

Thịnh Phương Hoa vỗ vỗ túi thuốc căng phồng, cười nói: “Ta biết Vương đại gia là người tốt mà.”

Nghe tiếng đồ vật va chạm vang lên từ trong túi thuốc, Vương Chí Cao đắc ý, nha đầu Thịnh gia này cũng thật biết điều, đây là đang nói với ông ta là nàng đã chuẩn bị nhiều thứ tốt sao? Ông ta nhấc bút, ngồi dưới đèn bắt đầu ghi chép: “Ruộng dưới chân dốc núi Đào Hoa, bắt đầu khai hoang từ cuối tháng tư năm Canh Tử…”

“Đến đến đến, tới in dấu tay.” Sau khi viết xong, Vương Chí Cao kêu Thịnh Phương Hoa đến ấn dấu tay, chuyện này vậy là xong rồi.

Thịnh Phương Hoa đi tới nhìn kỹ, Vương Chí Cao này viết cũng thật lưu loát, nội dung đâu vào đấy, không hổ làm tộc trưởng nhiều năm, dù sao vẫn có chút sở trường. Nàng cười tít mắt cầm bút kí tên mình lên cuối phần ghi chú, sau đó ấn dấu tay mình lền: “Vương đại gia, thật sự phải cảm tạ ngài, nếu không phải nhờ ngài nhắc nhở ta còn không biết chuyện này lại trái với pháp lệnh triều đình.”

“Ha ha, các ngươi còn nhỏ tuổi, đợi sau này tất nhiên sẽ biết.” Vương Chí Cao nhìn chằm chằm cánh tay đã vươn vào trong túi thuốc của Thịnh Phương Hoa, vô cùng cao hứng, lại rất tò mò, không biết nha đầu Thịnh gia chuẩn bị đưa thứ gì cho ông ta đây.

Thịnh Phương Hoa lấy một cái khăn từ trong túi, xoa xoa ngón tay: “Vương đại gia, đa tạ đa tạ, Nhị Trụ ở phòng nào vậy? Ta đi xem vết thương trên mặt hắn một chút, tiện thể thu tiền thuốc mỡ.”

Vương Chí Cao há hốc miệng: “Ngươi…”

“Sao vậy Vương đại gia, ngài còn chưa biết gì sao?” Thịnh Phương Hoa giả vờ kinh ngạc: “Hôm nay Nhị Trụ vấp ngã, trên mặt bị xây xước nên đã bôi thuốc mỡ ở bên nhà ta, lúc đó hắn nói không mang tiền, muốn ta tối nay tới lấy, trong lòng ta nghĩ, dù sao tối nay cũng phải tới chỗ Vương đại gia ngài xin phép nên liền đồng ý. Thật ra, cũng không nhiều tiền, chỉ mười đồng, chẳng qua Vương đại gia ngài cũng biết, nhà ta nghèo, một đồng cũng là tiền, ngài nói xem có đúng không?”

Nhất thời Vương Lý Thị nhớ tới vết sẹo trên mặt Vương Nhị Trụ: “Ôi” một tiếng: “Ta đã nói mà, sao trên mặt Nhị Trụ lại có sẹo, hoá ra là như vậy!”

Vương Chí Cao liếc xéo bà ta một cái, nữ nhân ngu xuẩn, đúng là nữ nhân ngu xuẩn, đây không phải là hùa theo ý tưởng đen tối của nha đầu Thịnh gia sao?

Thịnh Phương Hoa cười gật đầu: “Dù sao vẫn là Vương nãi nãi thương cho tôn tử, đã nhìn thấy rồi. Ài, hắn lau mặt, lại dính chút cát bụi, nếu như chậm trễ trị liệu, chỉ sợ sẽ lưu lại sẹo, như vậy thì rất khó coi.”

“Phương Hoa nha đầu, rốt cuộc ngươi định làm gì?” Kiên nhẫn của Vương Chí Cao đã dùng hết, nha đầu Thịnh gia này, chẳng những không tặng đồ cho ông ta, còn đến nhà ông ta đòi tiền? Đây là chuyện quái quỷ gì thế?

“Ta không có ý gì cả mà.” Thịnh Phương Hoa mở to hai mắt, có vẻ cực kỳ vô tội: “Nếu Vương đại gia không tin, cũng có thể gọi Nhị Trụ ra hỏi một chút xem có phải là thật hay không!” Nàng đi hai bước đến chỗ cửa sau nhà chính, hô to với gian phòng cách vách: “Nhị Trụ, Nhị Trụ!”

“Thịnh cô nương!” Giọng nói kích động của Vương Nhị Trụ truyền đến từ gian phòng bên kia: “Thịnh cô nương, ngươi đến tìm ta à?”

Thịnh Phương Hoa quay đầu, cười nhìn Vương Chí Cao: “Vương đại gia, thật sự ta không nói dối!”