Y Mộng Phù Dung

Chương 14: 14: Vân Nhị Tiểu Thư Cô Nhận Nhầm Rồi!




"Nương! Bây giờ con khốn Vân Tuyết Y đó không cần dựa vào phủ chúng ta vẫn có thể sống tốt.



Nàng ta được người dân khắp kinh thành Họa Kinh này kính nể, gọi nàng ta là "Thánh thủ thần y".



Thật là mắt mù hết cả rồi! Trong lòng nữ nhi không phục!"

Nhị tiểu thư phủ Vân thừa tướng, Vân Tuyết Lam vẫn luôn đi lại trong Hằng Thiên viện, cũng là khuê phòng của nàng ta, vẻ mặt uất ức vô cùng.



Nương thân của nàng ta Thẩm thị, người đàn bà quỷ kế đa đoan, nhìn nữ nhi của mình phải ghen tỵ với người khác thì liền không chịu được.



Bà ta quay sang nói với tì nữ kế bên.



"Tiểu Trúc! Ngươi mau cho truyền bồ câu đến đại tiểu thư, báo tin nói trong phủ có việc, lập tức quay về."

"Vâng, thưa phu nhân."

Song, bà ta quay lại đưa khăn lau nước mắt cho con gái, rồi an ủi nàng ta.



"Lam nhi yên tâm.



Chỉ cần con hồ ly Vân Tuyết Y đó về, tối nay thanh danh nàng ta sẽ bị hủy hoại.



Không còn thất vương gia chống đỡ, xem nàng ta xoay sở thế nào."

"Vâng, nương!" - Vân Tuyết Lam vừa gục đầu vào lòng bà ta, bộ mặt nham hiểm của nàng ta đã lộ rõ.



...!

[Phủ Vân thừa tướng]

"Đại tiểu thư đã về rồi kìa!"

"Cô có nghe nói gì không? Đại tiểu thư bây giờ trong kinh thành được gọi là "thần y" chữa được bách bệnh đó."

"Nàng ấy giỏi vậy sao?"

"Phải! So với đại tiểu thư, thì nhị tiểu thư chẳng bằng một góc nữa."



"..."

"Khốn kiếp!" - Vân Tuyết Lam dạo quanh phủ, đi đến đâu cũng nghe phải những lời hay tiếng tốt của Vân Tuyết Y trong miệng đám hạ nhân, trong lòng lại như bị châm thêm dầu vào lửa.



- "Ả sao chổi đó rốt cuộc đã dùng tà thuật gì? Rõ ràng trước kia nàng ta chỉ là một đứa nhu nhược, không biết sự đời, suốt ngày bám theo thất vương gia không chịu ngó ngàng tới chuyện nhà."

Vân Tuyết Lam siết chặt lòng bàn tay, trong lòng vẫn không được nguôi ngoai.



"Chỉ cần tối nay ngươi mất cảnh giác, chắc chắn sẽ là ngày nhục nhã nhất đời ngươi!"

Vân Tuyết Y đứng nhìn Vân Tuyết Lam từ xa, nửa cười nửa không.





Nàng bước vào phủ, chưa kịp hành lễ thì Vân Hàng đã từ trong ném một chiếc bát ra ngoài khiến nó vỡ tan trong chốc lát, mảnh vỡ sượt qua mặt nàng.



"Bây giờ ngươi mới biết vác mặt về? Coi phủ thừa tướng không ra gì đúng không? Sao ta lại có đứa con gái như ngươi chứ."

Vân Tuyết Y vẫn không di chuyển, đưa tay quệt vết máu đang nhỏ giọt xuống, trong lòng cười nhạt.



- "Chắc lão ta đang còn hận vụ bản thông hành, nên mới tìm ta trút giận đây mà."

Trong nhà này, chẳng có một ai thật lòng đối xử thật tâm với nàng.



Vậy nên, hà cớ gì còn lưu luyến?

"Tự nhiên tối nay lại muốn ta về, e rằng Thẩm thị bà ta đã có âm mưu gì rồi?"

Đôi mắt màu nâu nhạt của nàng khéo liếc nhìn bao quát xung quanh viện phủ.




"Hôm nay hạ nhân trong nhà cũng nhiều lên, đa số đều tập trung ở biệt viện của ta.



Chắc hẳn là bà ta cố ý sắp xếp."

Vân Tuyết Y ngó lơ Vân Hàng, cũng cố ý không vạn phúc thi lễ, mặc kệ cho lão đang tức đến tím người.



Lão ta biết sau lưng nàng có vương tử duy nhất của nước Đông Vực để mắt, nên không dám động tay.



Nàng vừa đi vừa đưa mắt quan sát xung quanh.



Đi đến gần viện lớn, nàng chạm mặt Thẩm thị và nữ nhi của bà ta.



"Y nhi.



Con về rồi! Nhìn xem, ta rất thương con vì con không còn thất vương gia để dựa dẫm.



Hôm nay ta đã đặc biệt tuyển thêm nô tì phục vụ hằng ngày, bài trí lại viện của con ổn thỏa rồi."

"Đây là ý châm biếm gì vậy? Còn tuyển thêm hạ nhân, chắc hẳn rằng tối nay còn có trò muốn khiến ta bẽ mặt..."

Vân Tuyết Y trong lòng bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.



"Thẩm di nương! Đa tạ ý tốt của người."

Vân Tuyết Lam nghe cách cố ý xưng hô của nàng mà xông từ đằng sau lên la lối - "Vân Tuyết Y! Ngươi chú ý lại cách nói của mình.



Nương ta bây giờ là chủ mẫu thừa tướng phủ, là đại phu nhân.




Ngươi gọi như thế là có ý..."

Chưa dứt lời, Thẩm thị đã mau chóng ngăn con gái lại - "Lam nhi, trong lòng tỷ tỷ con có lẽ vẫn chưa chấp nhận được, con đừng làm khó tỷ con."

"Nghe rõ, đừng hồ đồ mà làm lỡ chính sự." - Thẩm thị ghé tai con gái mà nhắc nhở.



Vân Tuyết Lam bấy giờ mới thấy mình hơi quá đà, liền mau chóng lật mặt, quay sang quỳ xuống, đôi mắt nhỏ lệ, gương mặt đáng thương, tôn sắc liễu yếu đào tơ - "Đại tỷ! Là muội không tốt.





Mong tỷ tỷ thứ tội."

Vân Tuyết Y nhìn vẻ mặt nhanh chóng thay đổi của nàng ta mà không kìm được sự nực cười trên ánh mắt.



"Vân Tuyết Lam...!đây lại là vở kịch gì?!"

Vân Tuyết Y đồng tử vẫn không chuyển động, nhưng ánh nhìn đã ẩn chứa sự khinh thường.



Nếu đã vậy, nàng phối hợp cùng.



"Muội muội, hãy đứng lên! Dù sao muội còn nhỏ, có những chuyện của người lớn, muội vẫn còn chưa hiểu rõ đâu."

Vân Tuyết Y vừa nói vừa đỡ tay Vân Tuyết Lam đứng dậy.



Qua xúc giác cảm nhận, nàng thấy lòng bàn tay nàng ta đang kìm chế siết chặt tay mình.



Nàng cười nhẹ một cái, hữu ý sâu xa.



"Đã...!đã không còn sớm nữa, chúng ta mau vào nhà thôi! Đứng đây sẽ dễ bị nhiễm phong hàn." - Thẩm thị tiếp lời.




"Liên Nhi, đi thôi! Đừng để Lam muội bị cảm lạnh.



Thân thể muội ấy vốn đã suy nhược rồi."

"Vâng, tiểu thư."

Hai người, một chủ một tớ, phối hợp ăn ý đến ghen tỵ.



"Chỉ là một con ả mua danh, lại lên mặt với bổn tiểu thư." - Vân Tuyết Lam bước đi vừa luôn miệng càu nhàu - "Thất vương gia lấy nàng ta về, đúng là bại hoại gia phong.



Dù ta biết ngài ấy vì muốn trả ơn người phụ nữ họ Tần đó thay Hòa phi nương nương mới để nàng ta qua cửa, nhưng chung quy vẫn là quá ô nhục rồi! Hòa ly không thôi vẫn là quá hời cho nàng ta."

Đi trước là Thẩm thị, theo sau là hai nàng tiểu thư của phủ thừa tướng.



Về cuối là năm, sáu nô tỳ dáng vẻ cung kính, luôn biết thân biết phận.



Họ cùng bước vào viện lớn.



Vân Tuyết Y tưởng rằng bữa tối hôm nay chỉ có nội gia.



Bất ngờ là trong viện lớn còn xuất hiện những nhân vật lớn đang nói chuyện phiếm, cùng một dãy bàn dài đặt đầy những món ăn ngon.





Đúng là để làm xấu mặt nàng mà Thẩm thị lại dày công đến như vậy.



Nàng nhìn bao quát trong viện.



Hôm nay có mặt một số nhân vật tiêu biểu.



Điển hình là hai huynh muội của An Quốc hầu phủ, Tiêu tướng quân Tiêu Chấn Sơn cùng phu nhân của ông ấy...!Những người còn lại, nàng không nhớ rõ, mà cũng không buồn bận tâm đến họ.



Đang định ngồi xuống, Vân Tuyết Y nhìn thấy Tiêu Tự, cùng một số hạ nhân đi theo vào từ ngoài viện.



Người của hắn đến, nàng bây giờ cũng không còn hứng thú mà hóng chuyện như trước nữa rồi.



"Thừa tướng đại nhân! Thứ cho ta đường đột không mời mà đến."

"Không sao! Ngươi là thị vệ thân cận của Thất vương gia? Có chuyện gì vậy?"

"Vương gia nhà ta muốn đem nữ trang y phục do ngài tự chuẩn bị đến tặng cho Vân tiểu thư.



Mong là tiểu thư nhận lấy cho vương gia an tâm."

"Vân Tuyết Y và Thất vương gia đã hòa ly, xem như đã cạn tình cạn nghĩa.



Phải chăng số quà đó là dành cho ta?"

Vân Tuyết Lam thầm mừng trong lòng - "Với nhan sắc kiều diễm của ta, nam nhân lạnh băng như Thất vương cũng phải mềm lòng đấy thôi."

Nàng ta tạo một tư thế thật tao nhã, nhẹ nhàng đứng dậy, nở nụ cười tươi đáp lại Tiêu Tự.



"Báo lại cho vương gia nhà ngươi là ta rất hài lòng.



Làm phiền ngài ấy rồi."

"Vân nhị tiểu thư, có phải cô hiểu nhầm gì không? Cái này là dành cho đại tiểu thư.".