Ý Loạn Tình Mê

Chương 29




Tiếng chuông điện thoại vẫn còn đang thấp thỏm, Lộ Dao sét đánh không mưa*, nhưng cũng đủ để át đi những âm thanh thấp thỏm đó. Hoắc Viễn Chu nhíu mày, mặc dù lửa đã cháy sém lông mày, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh.

*Nguyên văn 光打雷不下雨 có nghĩa sét đánh to nhưng không có mưa, ý chỉ một người dù đang gào thét thảm thiết nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Trong giọng nói của Lộ Dao kèm theo tiếng khóc nức nở.

Hoắc Viễn Chu ôm mặt cô lại, nhẹ nhàng hôn cô, “Ngoan, không sao, bây giờ bắt máy đi.”

“Em phải nói thế nào đây?” Lộ Dao đáng thương xin sự giúp đỡ từ Hoắc Viễn Chu, cô hiện đang túng quẫn, liêu nhân khí thế trước đó không biết sớm đã trốn vào một góc xó xỉnh nào rồi.

“Nói em tới tháng, xuống dưới mua...”

Lộ Dao phấn khích, đột nhiên ôm chầm lấy Hoắc Viễn Chu và hôn anh vài cái, "Sao anh lại tạo động lực như vậy chứ.”

Cô nhặt áo lên, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra, cũng may vẫn còn bắt máy kịp trong những giây cuối cùng của nhạc chuông.

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

“Lộ Dao, con đi đâu rồi!” Trong giọng nói của bà Lộ đầy tức giận, nhưng vẫn không che giấu được sự lo lắng.

“Ồ, dì lớn của con đến, trong nhà không có băng vệ sinh, nên con xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua mấy gói, lúc nãy đang tính tiền, không kịp bắt máy.” Sau khi nói xong Lộ Dao nín thở, thật sự rất sợ bà Lộ nghe ra được sơ hở gì.

Bà Lộ im lặng vài giây, có lẽ nỗi lo lắng trước đó đã tan biến, bà thở ra một hơi thật mạnh, muốn quở trách Lộ Dao, nhưng lại không tìm thấy lý do nào thích hợp.

“Lần sau không được nửa đêm đi ra ngoài một mình!”

Lộ Dao nhẹ thở phào, tảng đá lớn trong lòng rơi ầm xuống, cô cười hì hì nói: “Không phải con sợ quấy rầy mẹ với ba nghỉ ngơi sao! Mẹ, không sao, tiểu khu này rất an toàn, vả lại cửa hàng tiện lợi cách tòa chung cư này của chúng ta còn chưa đến 100 mét, không sao mà, con đi lên ngay đây.”

Bà Lộ đột nhiên hỏi: “Chỉ một mình con thôi à?”

Lộ Dao ngây người, chưa kịp suy nghĩ, đã buột miệng thốt lên, “Không phải, tình cờ gặp được Tưởng Trì Hoài xuống mua thuốc lá ở dưới lầu nữa.” Sau khi nói xong, cô lại sám hối một hồi ở trong lòng, Tưởng Trì Hoài à, xin lỗi nha.

“... Ô, thế à, vậy mẹ yên tâm rồi, muộn rồi đó, đi lên nhanh, con lại không quen với chỗ này, sau này nửa đêm không được đi ra ngoài một mình nữa, nghe chưa!”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi, con nói với Tưởng Trì Hoài đôi ba câu nữa, sẽ lên lầu ngay, mẹ, mẹ ngủ trước đi.” Lộ Dao nhanh chóng ngắt điện thoại.

Hoắc Viễn Chu đã mặc xong quần áo, “Đi mua băng vệ sinh nhanh lên.”

Sau khi Lộ Dao xuống xe, cô mặc áo len lên người, rồi đi theo Hoắc Viễn Chu đến cửa hàng tiện lợi.

Đến cạnh kệ để hàng của cửa hàng tiện lợi, Hoắc Viễn Chu hỏi Lộ Dao: “Dùng nhãn hiệu nào?”

Lộ Dao nhìn anh, “Em không dùng nhãn hiệu nào hết, lấy đại mấy gói đi, nhanh lên.”

Hoắc Viễn Chu chộp lấy hai gói, sải bước về phía quầy thanh toán, anh chỉ vào gói thuốc lá ở một quầy nào đó, rồi nói lấy cho tôi một gói này, sau đó anh lấy từ trong túi áo sơmi ra tờ tiền mà lúc nãy Lộ Dao đã mua máy sưởi tay của anh để thanh toán.

Sau khi nhân viên thanh toán quét xong mã của băng vệ sinh, vô thức cúi đầu xuống cười một tiếng, thầm nghĩ, người đàn ông này cũng thật xui xẻo, buổi trưa đi mua bao cao su, kết quả buổi tối dì lớn lại đến thăm cô gái này.

Hoắc Viễn Chu liếc nhìn nhân viên thanh toán, không hiểu cô ta cười cái gì, càng không hiểu sự đồng cảm trong ánh mắt của cô ta, anh cầm lấy băng vệ sinh và thuốc lá, cùng với vài đồng tiền lẻ, đưa băng vệ sinh cho Lộ Dao, “Em lên trước đi, anh hút điếu thuốc rồi lên sau.”

Lộ Dao không suy nghĩ gì nhiều, bỏ băng vệ sinh vào túi rồi chạy về phía tòa chung cư.

Hoắc Viễn Chu đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xé mở gói thuốc ra, lúc đưa điếu thuốc vào miệng, mới nhận ra mình không có bật lửa, anh buồn bực quay trở lại cửa hàng tiện lợi, hỏi nhân viên thanh toán, "Có bán bật lửa không? Lấy cho tôi một cái.”

Nhân viên thanh toán nhún vai, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Bán hết rồi ạ, sáng mai mới có hàng.”

Hoắc Viễn Chu lấy điếu thuốc trên miệng xuống vò nát, rồi ném thẳng vào thùng rác của cửa hàng tiện lợi.

Đứng bên đường nhìn lên hàng triệu ngôi nhà trên lầu, chỉ có một vài nhà vẫn còn sáng đèn.

Lập lập lòe lòe, nhưng cũng đủ làm ấm lòng người khác.
Thế nhưng anh lại đang khốn đốn đến mức không có nơi để về, do dự một lúc anh vẫn gọi điện cho Tưởng Trì Hoài.

Hơn mười giây trôi qua, Tưởng Trì Hoài mới bắt máy, “Hoắc Viễn Chu anh bị bệnh à?”

Hoắc Viễn Chu nhìn chiếc xe của Lộ Dao ở phía xa, quyết định tương kế tựu kế, “Đúng vậy, tôi hơi nhức đầu, đến hiệu thuốc tiện lợi mua ít thuốc, không mang theo thẻ truy cập, anh xuống dưới một chuyến đi.”

Tưởng Trì Hoài: “...” Trước khi cúp máy, anh lại mắng một câu văng tục.

Hoắc Viễn Chu nhìn vào màn hình đang tối đi, bật cười.

Giữa anh và Tưởng Trì Hoài bây giờ nên dùng một cách nói lưu hành hơn, đó là tương ái tương sát điển hình.

Tuy bọn họ là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng mỗi lần đều bóp chặt cổ của đối phương, sẽ buông tay ra khi đối phương gần như không còn sức đánh trả.

Nhưng lại không nhẫn tâm đưa đối phương vào chỗ chết.

Cũng có thể có một mối quan hệ mật thiết không thể giải thích giữa họ, kiểu mật thiết này rất khác, không phải ai cũng may mắn có được.

Lúc đầu khi gặp được Tưởng Trì Hoài, chính anh cũng đang cùng đường, công việc, tình cảm, anh đã đi đến sơn cùng thủy tận.

Hôm đó anh đi rút tiền, trong thẻ cũng chỉ còn hơn ba trăm đô la, thật ra anh rút tiền là vì muốn gọi điện thoại cho Lộ Dao, anh đã hứa với bà Lộ sau này sẽ không liên lạc với Lộ Dao nữa, nhưng anh vẫn muốn được nghe giọng nói của cô một lần cuối cùng.

Khi đó gọi quốc tế đường dài quá đắt đỏ, Lộ Dao lại thích hỏi đông hỏi tây, gọi hơn nửa tiếng cũng không thể kết thúc được, nhưng sự xuất hiện của Tưởng Trì Hoài đã phá hủy tất cả mọi thứ, chính anh còn bữa đói bữa no và không có gì, nhưng Tưởng Trì Hoài lại còn có rất nhiều khóa học cần hoàn thành.

Sau đó ngay cả cuộc gọi cuối cùng anh cũng không gọi cho Lộ Dao.

Dù sao sau này cũng không còn liên lạc nữa, gọi đi thì cũng được gì?

Nhưng anh đã sống với sự áy náy đó trong nhiều năm.

Kể từ đó, anh và Tưởng Trì Hoài đã sống trong một cuộc sống khốn khổ mà họ không muốn hồi tưởng lại nhất trong cuộc đời này, cũng khiến anh cảm nhận được, hóa ra lại có nhiều nơi mặt trời không thể chiếu sáng đến như thế, bóng tối và sự bẩn thỉu vẫn luôn ngự trị ở đó.

Một gói thức ăn cho chó của dân nhà giàu còn đắt hơn chi phí sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.

Cuộc sống luôn bất công như thế.

Nhớ rằng lúc trước vì khủng hoảng tài chính, vào những tháng khi anh thất nghiệp, bọn họ nghèo đến mức sống sót cũng thấy khó khăn.

Sau đó anh đi làm công trong một nhà hàng, miễn cưỡng đủ cho bọn họ sống qua ngày, sau nhiều ngày ăn mì nước, anh cũng tiết kiệm được để mua nửa con vịt nướng Bắc Kinh cho Tưởng Trì Hoài.

Anh nói với Tưởng Trì Hoài rằng anh đã ăn hết nửa con ở trong tiệm, nửa con còn lại dành cho anh ta, nhưng chờ anh bước ra khỏi phòng tắm, Tưởng Trì Hoài chỉ ăn nửa phần vịt nướng đó, để lại một nửa cho anh.

Sau đó nữa có một cơ duyên trùng hợp, anh có được cơ hội phỏng vấn việc làm không tồi ở phố tài chính, thế nhưng Tưởng Trì Hoài đã đem bán đồng hồ của mình, để đặt mua cho anh một bộ tây trang tươm tất.

Anh không biết chiếc đồng hồ đó có ý nghĩa gì với Tưởng Trì Hoài, nhưng nhất định là có ý nghĩa rất đặc biệt, vì khi Tưởng Trì Hoài không một xu dính túi, khi mà bọn họ sống sót cũng trở thành vấn đề, Tưởng Trì Hoài cũng không nỡ bán nó đi.

...

Anh và Tưởng Trì Hoài sống trong khu ổ chuột hai năm, ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn người thứ ba biết đến, nhưng những điều đó với bọn họ của bây giờ mà nói, là một thứ không muốn đề cập đến, nhưng anh nghĩ, nhiều hơn nữa là một cuộc sống giàu sang.

Lúc này có một đội tuần tra an ninh của tiểu khu đi ngang qua trước mặt Hoắc Viễn Chu, kéo suy nghĩ của anh về thực tại.

Hoắc Viễn Chu gọi bọn họ lại: “Sư phụ, có bật lửa không?”

Một bảo vệ lớn tuổi trong đó liên tục gật đầu, nói có, lấy từ trong túi ra và đưa cho anh, Hoắc Viễn Chu nhận lấy bật lửa, châm thuốc, trả lại bật lửa, rồi nói tiếng cảm ơn.

Sương khói trắng lả lướt lượn lờ rồi bay lên, gió thổi qua, tất cả đều tan ra, và biến mất trong màn đêm.

Sau khi Lộ Dao ra khỏi thang máy, cô vội vàng chạy một mạch về phía nhà mình, lúc đi ngang qua cửa nhà Tưởng Trì Hoài, đúng lúc Tưởng Trì Hoài mở cửa ra, thấy bóng dáng hấp tấp lóe lên trước mắt, anh gọi: “Lộ Dao!”

Lộ Dao kịp thời phanh gấp, dừng chân và quay đầu lại, nhíu mày mất kiên nhẫn nói: “Tưởng Trì Hoài, anh không có tật xấu chứ, nửa đêm, anh đứng ở cửa dọa người ta à!”

Tưởng Trì Hoài đóng cửa lại, nhìn Lộ Dao, lại liên tưởng đến Hoắc Viễn Chu vẫn còn ở dưới lầu, anh không hiểu gì cả, “Sao có một mình em lên thôi vậy?”

Lộ Dao thót tim, nhưng không có bằng chứng, cô sẽ không thừa nhận, giả vờ hỏi: “Còn ai ở dưới lầu nữa à?”

Cô giơ cao băng vệ sinh đã mua lên, “Tôi mua cái này, ba với mẹ tôi đã ngủ rồi, tôi đi xuống một mình, ý anh là gì vậy?”

Rồi đột nhiên vờ như rất bất ngờ, "Không phải Hoắc Viễn Chu cũng đang ở dưới lầu chứ?”

Lộ Dao nói xong, lập tức vờ như muốn đi xuống lầu tìm Hoắc Viễn Chu, “Anh ấy ở đâu? Tôi sẽ đi gặp anh ấy!”

Vừa chạy được hai bước, đã bị Tưởng Trì Hoài túm trở về, “Không có ai ở dưới cả, tôi cho rằng thầy Lộ đi cùng em xuống.”

Lộ Dao cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn đang giả vờ mất kiên nhẫn, “Tưởng Trì Hoài, anh buông tôi ra! Tôi gặp ai anh quản được à?!”

Bà Lộ tính đúng thời gian Lộ Dao đi lên, lúc mở cửa ra thì thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo, “Dao Dao!”

Tưởng Trì Hoài ho khan hai tiếng, vội vàng buông Lộ Dao ra, “Cô, cô vẫn chưa ngủ ạ?”

Bà Lộ cười nhạt nói: “Vốn đã ngủ rồi, ai ngờ chi nhánh công ty bên nước ngoài gọi điện thoại đến, có việc khẩn cấp cần mở một cuộc họp video, dì đang muốn hỏi Dao Dao mật khẩu wifi, ai biết con bé đã đi xuống mua đồ.”

Lộ Dao thầm nghĩ, mẹ nói bừa rồi, hỏi mật khẩu sao không hỏi trong điện thoại đi, rõ ràng là đang tra hỏi từng đường đi nước bước.

“Dao Dao, nhanh lên, rất nhiều người đang đợi mẹ mở họp!”

Lộ Dao thừa cơ Tưởng Trì Hoài không chuẩn bị, cô liền giẫm giày cao gót lên chân anh, cho anh một cái nhìn đầy khiêu khích, rồi mới đáp lại bà Lộ: “Đến đây đến đây!”

Khi Tưởng Trì Hoài đến lầu dưới, Hoắc Viễn Chu đã đứng đợi ở cửa thang máy, anh nhịn không được chế nhạo Hoắc Viễn Chu: “A, từ khi nào lại ra vẻ như thế, nhức đầu cũng phải uống thuốc!”

Hoắc Viễn Chu rảo bước vào thang máy, nhấn số tầng lầu của chung cư, liếc mắt nhìn Tưởng Trì Hoài, “Sợ bị cảm nặng, sẽ lây bệnh cho Lộ Dao.”

Tưởng Trì Hoài không nói gì nữa, trong thang máy im lặng trước sau như một. Chỉ là không thể không tự cười mình, anh và Hoắc Viễn Chu cũng thật tâm linh tương thông, đều sợ Lộ Dao bị lây bệnh, vì vậy lúc nãy anh mới không cho Lộ Dao xuống lầu.

Sau khi Lộ Dao về đến, cô hỏi bà Lộ: “Mẹ, mẹ thật sự muốn mở họp video ạ?”

“Mẹ có mang theo card mạng, vốn là muốn qua phòng con nhắc nhở con đừng chơi game muộn quá, đi ngủ sớm một chút, kết quả con không có ở phòng.”

Lộ Dao: “..."

Vốn tưởng rằng bà Lộ sẽ nghi ngờ mà tóm được cô, kết quả người ta chỉ vân đạm phong khinh nói một câu: “Uống nhiều nước ấm một chút, đi ngủ nhanh lên!”

Lộ Dao nằm trên giường, dù thế nào cũng không ngủ được, cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu, nhưng lại thấy có vài tin nhắn WeChat chưa đọc, ghi chú tên là Lý Đạo, chính là đạo sư nghiên cứu sinh của cô.

Hỏi cô: 【 Dao Dao à, cũng giữa tháng tư rồi, luận văn sơ thảo của em vẫn chưa đưa cho thầy, em định kéo dài đến khi nào vậy? Sau khi tốt nghiệp à? Em mà còn không đưa, thầy sẽ đi hối thúc ba em đó! 】

Lộ Dao híp mắt, ngửa mặt lên trời rồi thở dài, bảo cô viết luận văn, quả thực là muốn cô chết mà.

Cô đổ bộ vào Q.Q, tìm được Xuyên, avatar vẫn xám xịt, lúc trước tên này luôn hoạt động cả ngày, nhưng bắt đầu từ hôm qua, đã không thấy bóng dáng anh ta đâu, cái tin nhắn cuối cùng đó cũng không trả lời.

Lộ Dao bắt đầu đánh chữ vào hộp thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng vô tình ngắm đến chữ ký của anh ta đã đổi thành: 【 bản nhân đã tàn phế, có gì để lại lời nhắn. Người bạn nhỏ ‘ Biết mã lực ’, ba tháng sau chúng ta gặp lại:) 】

Ba tháng sau?

Đó là tháng 7.

Mẹ kiếp!

Vậy luận văn đó của cô phải làm sao đây?

Editor: Lạc Lạc