Thật vất vả mới chờ được đến ngày thăm hỏi vào thứ sáu.
Lộ Dao rời giường lúc năm giờ sáng, trong những ngày này cô gần như mất ngủ, đặc biệt là mấy hôm trước, ông Lộ và bà Lộ không ở nhà, cô lại càng mất ngủ suốt đêm.
Khi Lộ Dao xuống lầu, thế nhưng đèn phòng khách và đèn phòng bếp đã được bật, cô bước vào thì thấy ông Lộ đang nấu bữa sáng.
"Ba."
Ông Lộ quay đầu lại nói: "Sao không ngủ thêm chút nữa, nấu cơm xong ba sẽ gọi con."
"Không ngủ được ạ."
Ông Lộ thở dài, không biết ông đã an ủi cô hết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không tin, dù thế nào cũng cho rằng Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài ở trong đó là chịu tội.
Lộ Dao dựa vào bàn kính, "Ba, một mình con đi thôi, ba đi theo cũng không vào được." Thăm hỏi chỉ được phép vào một người.
Cô cũng lo lắng, "Có thể con cũng không vào được, nói không chừng gia đình của Tưởng Trì Hoài đã đặt hạn ngạch lấp đầy cả rồi."
"Không sao, con có thể đi thăm Viễn Chu." Ông Lộ rót cho cô một ly nước ấm, "Uống nhiều nước vào, con xem con, khóe miệng đều là mụn nước, bọn nó không sao, nhưng con thì bị bệnh đến nơi rồi đấy."
Lộ Dao đan mười ngón tay vào nhau, "Ba, ở trong đó bọn họ có bị đánh không?"
Nói xong, khóe mắt của cô cũng ướt đẫm.
Mấy ngày nay, ngay cả khi ngủ, cô cũng mơ về Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài, mơ thấy bọn họ bị ngược đãi, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
"Không đâu, ba đã tìm người hỏi thăm qua, bọn họ được tách ra khỏi các nghi phạm khác, đều ở cùng một chỗ với nhóm người lái xe say rượu, trưa hôm đó, tạm thời đột kích kiểm tra lái xe say rượu toàn thành phố, lúc đó như một bữa trưa cuối tuần, dường như đã bắt được tổng cộng hàng chục lái xe say rượu."
Trong lòng Lộ Dao mới thấy thoải mái một ít.
Ăn bữa sáng xong, trời chỉ vừa rạng sáng, Lộ Dao đã lái xe đến trại giam.
Hôm nay mở ngày thăm hỏi, có rất nhiều người bu quanh cổng trại giam, mênh mông cuồn cuộn.
Hóa ra hầu hết mọi người đều năng động hơn cả cô.
Vòng một vòng, không có chỗ đậu xe, Lộ Dao lái xe đến bên cạnh cổng lớn, vì có rất nhiều người đứng ở đó, nên cô bắt đầu nhấn còi.
Những người đó nghe thấy tiếng thì di chuyển sang bên kia của cổng, chừa ra một vị trí đủ để đậu xe.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc xe của cô.
Chiếc A7 kia còn đang ở đồn cảnh sát giao thông, mấy ngày nay cô cũng không có tâm trạng đi lấy trở về, nên sáng nay cô đã lái chiếc Hummer màu đỏ trông rất dũng mãnh.
Từ nhỏ đến lớn, cầm kỳ thi họa gì đó, cô không giỏi tất cả mọi thứ, cảm thấy hứng thú ngoài game online ra thì là ô tô. Cho nên lúc trước sau khi cô thi đậu nghiên cứu sinh, ông Lộ đã rất vui mừng, lập tức mua cho cô một chiếc Hummer.
Thật ra Hummer không phải là hiếm, hiếm ở chỗ là chiếc xe này có biển số xe năm số.
Nghe ông Lộ nói là do một người học trò của ông đã tốn không ít thời gian để tìm người làm ra cho cô, người học trò đó là ai, ba năm qua đã sớm không còn ấn tượng, chắc là lúc ấy cô không nhớ rõ.
Lúc Lộ Dao từ trên xe bước xuống, trong đám người đó đã có người huýt sáo về phía cô, Lộ Dao liếc mắt, người nào cũng là nhân mô cẩu dạng(1), chính là lố lăng và không đứng đắn.
Đặc biệt là người đàn ông mặc áo sơ mi màu rượu đỏ đứng ở giữa, cặp mắt đào hoa trắng đen rõ ràng như có lưỡi câu, giữa hai ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc chưa được châm, cả người đều tỏ vẻ bất cần.
Người đó khẽ quét mắt nhìn cô, không biết người bên cạnh anh ta nói gì, mà khóe miệng của anh ta chợt nhếch lên với một nụ cười như có như không.
Lộ Dao thầm nghĩ, khó trách bọn họ phải đến thăm, những người như bọn họ, không vào đây mới là lạ.
Khóa xe lại, Lộ Dao đi về phía phòng cảnh vệ trực ban, chuẩn bị đăng ký thăm hỏi, sau khi nộp chứng minh thư, cô nói: "Thăm Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài."
Sĩ quan trực ban nghe thấy tên Tưởng Trì Hoài, thì chỉ vào đám người đang đứng ở bên kia cổng lớn: "Qua bên đó chờ, đều là đến thăm anh ta."
Lộ Dao: "..."
Lúc này có người ở bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn cô, rồi quay trở lại nhóm người đó.
Chu Cảnh Xuyên khẽ hất cằm, "Nói thế nào?"
Người đó trả lời: "Đúng là đến thăm anh Trì Hoài."
Chu Cảnh Xuyên híp mắt nhìn về phía Lộ Dao, anh không quen cô gái này, nhưng biển số xe này chính là ký ức khắc sâu của anh, lúc trước Tưởng Trì Hoài đã tìm rất nhiều người và đã tiêu không ít tiền mới có thể mua được cái biển số xe này.
Anh luôn cho rằng Tưởng Trì Hoài cần tặng cho ai đó trong công ty, nào biết là vì để lấy lòng người đẹp.
Cô gái trước mặt này trông có vẻ trầm tĩnh, trẻ trung và xinh đẹp, cách ăn mặc cũng vô cùng thục nữ, đẹp tựa tranh vẽ, giữa những cử chỉ đều toát lên nét quyến rũ đặc biệt, điển hình là tiểu thư khuê các Giang Nam.
Phụ nữ nào bên cạnh Tưởng Trì Hoài cũng đều gợi cảm và quyến rũ, từ khi nào lại thích một tiểu tươi mát như thế?
A.
Nghe nói hôm đó bị kiểm tra lái xe say rượu cũng là vì lái xe của một cô gái, đoán chắc chính là cô gái này.
Tầm mắt của Chu Cảnh Xuyên dừng lại trên người Lộ Dao lần nữa, cô đang dựa vào cửa xe, khoanh hai tay trước ngực, hai mắt nhìn đăm đăm về phía phòng cảnh vệ, thần thái nôn nóng.
Một chiếc xe có đường nét thô và hoang dã như vậy, rất khó để tưởng tượng ra cô đã lái nó như thế nào.
"Anh Cảnh Xuyên." Một giọng nữ vang lên.
Chu Cảnh Xuyên rời mắt khỏi Lộ Dao, rồi liếc mắt nhìn cô gái đó, và không nói gì.
Nghiêm Duyệt hất cằm về phía Lộ Dao rồi nói, "Nghe nói cô gái đó cũng đến gặp Trì Hoài? Trì Hoài nuôi phụ nữ ở Thượng Hải từ khi nào thế?"
Chu Cảnh Xuyên đáp, "Tò mò như vậy, thì tự hỏi đi."
Nghiêm Duyệt: "... Anh! Hỏi anh chút chuyện về Trì Hoài khó vậy sao? Đừng nói là anh không biết?"
Chu Cảnh Xuyên cười như không cười, "Nếu biết thì sao?"
Nghiêm Duyệt: "..."
Lúc này sĩ quan làm việc trong trại tạm giam đọc to danh sách thăm hỏi có thể vào, Lộ Dao vãnh tai lắng nghe, cô thật sự rất sợ bị bọn thổ phỉ cướp mất danh ngạch.
Cuối cùng khi cô nghe được hai chữ Lộ Dao, trái tim cũng dần thả lỏng.
Cô bỏ điện thoại vào trong xe, cầm lấy giấy chứng nhận rồi bước qua, đi được không bao xa, thì đã bị một cô gái kiêu căng ngạo mạn chặn lại.
Cô gái ăn mặc gợi cảm và thời trang, khí chất cũng vượt trội, nơi khóe mắt và đuôi lông mày đầy vênh váo hung hăng, giọng điệu hùng hổ doạ người: "Cô dựa vào đâu mà chen ngang đi vào như vậy chứ!"
Lộ Dao vốn đang rất tức giận, mấy ngày nay cô như một con nhím, người khác không chọc cô, cô cũng nghĩ đến việc đâm người, nào biết vẫn còn có người chủ động tìm tới cửa để cho cô đâm thủng.
Cô nheo mắt nhìn cô gái và nói, "Chỉ bằng tôi đẹp hơn cô!" Nói xong cô dùng sức đẩy cô gái đó ra, rồi đi thẳng về phía phòng cảnh vệ.
Nghiêm Duyệt cứng họng, quay người lại muốn đuổi theo Lộ Dao, nhưng bị Chu Cảnh Xuyên kéo trở lại. Nghiêm Duyệt tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Chu Cảnh Xuyên, "Anh không thấy người phụ nữ đó ức hiếp em sao!"
Chu Cảnh Xuyên: "Thấy mà!"
"..." Đôi mắt giận dữ của Nghiêm Duyệt đỏ lên: "Vậy anh còn không ngăn cô ta lại cho em!"
Chu Cảnh Xuyên đáp lại với giọng lười biếng: "Vội gì chứ?"
...
Lộ Dao được người quản giáo đưa đến phòng thăm hỏi, sau khi ngồi xuống, trái tim cô đã nhảy lên đến cổ họng, hai mắt thẳng tắp nhìn vào bên trong cửa sổ chống đạn.
Mười phút dài đằng đẵng như mười năm, nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Dao vội vàng cúi đầu xuống, cô không dám nhìn Hoắc Viễn Chu đang ngồi ở đối diện.
"Dao Dao." Giọng nói từ tính của anh vang lên từ loa khuếch đại âm thanh.
Hai tay Lộ Dao run lên, cô thật sự rất sợ vừa ngẩng đầu lên, thì sẽ nhìn thấy bộ dạng bị thương của anh.
"Dao Dao!"
Lộ Dao hít một hơi thật sâu, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt hồn khiên mộng nhiễu(2) cuối cùng cũng hiện ra trước mắt cô, ngoại trừ quần áo không được đẹp, thì vẫn là một Hoắc Viễn Chu mà cô quen thuộc.
Nước mắt của Lộ Dao lập tức tuôn rơi.
Hoắc Viễn Chu nói: "Không phải chú vẫn rất ổn sao?"
Lộ Dao lau nước mắt, câu đầu tiên nói ra lại là: "Cháu đã liên hệ với trợ lý Hình, anh ấy nói rằng sẽ xử lý tốt lịch làm việc trong hai tuần này, để chú yên tâm."
Hoắc Viễn Chu gật đầu, vẫn luôn nhìn cô: "Không còn lời nào khác muốn nói với chú sao?"
- ------
(1) Nhân mô cẩu dạng: thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó. (2) Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên. Edit: Lạc Lạc