Tất cả mọi người trong cuộc họp bị câu hỏi của Trình Sở Tiêu làm cho im lặng, Diệp Thu Hàm càng mở to mắt nhìn Trình Sở Tiêu và vừa có sự tò mò lại có sự bái phục đối với chị gái bác sĩ trưởng gây mê của tỉnh Massachusetts, phương pháp gây mê kiểu này cô chưa từng nghe qua.
“Hơn nữa phẫu thuật của Từ Ngọc Hoa phải được tiến hành trong tình trạng nhiệt độ thấp tim tạm thời ngừng đập, mà ở tình trạng nhiệt độ thấp rất dễ gây nên các cơn co thắt dẫn đến sinh non, nếu như đứa trẻ không thể giữ lại thì phẫu thuật của chúng ta cũng mất đi ý nghĩa, vì thế vẫn phải hỏi khoa bơm máu vào có thể đảm bảo trong tình trạng nhiệt độ thân thể thông thường của người bệnh hoặc thấp hơn nhiệt độ bình thường 3 độ C tiến hành tuần hoàn bên ngoài không?” trong lúc mọi người đều im lặng Trình Sở Tiêu lại đưa ra một câu hỏi khác.
“Có thể! Có thể! Chúng tôi có kinh nghiệm làm những ca phẫu thuật như thế.” Chủ nhiệm Phương Khải của khoa bơm máu vào nhanh chóng biểu hiện thái độ, sợ mình nói chậm một câu thì Trình Sở Tiêu lại đem đội bơm máu của nước Mỹ mời qua đây.
Trình Sở Tiêu gật đầu : “Vậy được , mọi việc cứ quyết như vậy , chủ nhiệm Lý còn muốn nói gì nữa không?’
Lý Văn Đông liên tục vẫy tay : “Không có, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ Trình.” Thật sự mà nói bây giờ ông ta cũng rất muốn xem kỹ thuật gây mê của chị gái Trình Sở Tiêu .
Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người lục đục đi ra khỏi phòng họp, sau đó chuyện chị gái của Trình Sở Tiêu sẽ đến tham gia phẫu thuật lập tức được truyền đi khắp bệnh viện , từ kỹ thuật gây mê bị truyền thành có sức mạnh thần kỳ.
Diệp Thu Hàm tuy rằng trong lòng vẫn hướng về chuyện ấy nhưng lại không muốn đi tham gia ca phẫu thuật này, cô vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đi gặp Trương Diệu Thân, cho dù cô không đồng ý can thiệp nhiều vào chuyện của anh ta, nhưng suy cho cùng Trương Diệu Thân và mình yêu nhau nhiều năm như vậy xét về tình về lý thì cô cũng nên đi xem anh ta như thế nào, hơn nữa cô cũng thật sự cần nói chuyện với Trương Diệu Thân, kêu anh ta sau này không được để bố mẹ anh ta đến bệnh viện tìm mình nữa, vì thế sau đó cô lại nhờ Tôn Địch giúp mình đi hỏi dò địa chỉ nhà hiện tại của Trương Diệu Thân.
Đến buổi trưa ngày chủ nhật, Trình Sở Tiêu quả nhiên lái xe qua, Diệp Thu Hàm ít nhiều cảm giác có sự ngượng ngập, Trình Sở Tiêu hiện giờ vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của mình, nhưng lại muốn đưa mình đi gặp bạn trai cũ , bầu không khí này cũng thật kì lạ quá rồi.
“Cảm ơn anh đưa em qua đây, anh quay về đi.” Theo địa chỉ tìm ra chỗ ở bây giờ của Trương Diệu Thân, Diệp Thu Hàm kêu Trình Sở Tiêu về trước.
Trình Sở Tiêu nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào khoảng trống ở phía trước bên phải rồi nói : “Em cứ việc đi đi, anh ở đây đợi em, em không cần vội cứ từ từ mà nói.”
Nếu như không vì quá hiểu Trình Sở Tiêu , biết anh ta lương thiện ân cần. Diệp Thu Hàm nhất định sẽ cho rằng anh ra không yên tâm mới giám sát mình, vì thế cô bỏ qua lời nói cự tuyệt mà gật gật đầu rồi quay người mở cửa bước xuống xe.
Căn phòng mà gia đình Trương Diệu Thân thuê là một căn hộ cũ, Diệp Thu Hàm còn nhớ lúc cô còn nhỏ thì cái khu này đã có mặt rồi, bước lên lầu thì bỗng nhiên tối om, Diệp Thu Hàm sợ sệt chỉ đành lấy điện thoại ra phát ánh sáng.
Mệt nhọc leo lên tầng 7 Diệp Thu Hàm gõ cửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy bên trong có người hỏi : “Ai vậy?”
Cô nghe ra là giọng nói của Vương Bảo Cầm , thế là liền nói to : “Bác gái, là cháu, Diệp Thu Hàm.”
Lời nói vừa dứt thì nghe thấy bên trong lục đục một trận rồi mới mở, Vương Bảo Cầm nhìn thấy Diệp Thu Hàm liền cười : “ Thu Hàm đến rồi đó à, cái nơi này kiểu người gì cũng có, vì thế ta phải khóa những hai lớp , con đợi sốt ruột rồi phải không, mau vào đi.”
Diệp Thu Hàm cười tiến vào bên trong, vừa vào phòng là ngửi thấy mùi ẩm mốc của phòng cũ.
“Diệu Thân, Thu Hàm đến rồi!”
Nghe Vương Bảo Cầm hét như vậy Diệp Thu Hàm quay đầu lại mới phát hiện bên trong căn phòng nhỏ như thế này còn đặt hai chiếc giường, và Trương Diệu Thân và bố của anh ta Trương Chí An thì mỗi người nằm một giường, nhìn thấy cô đi vào Trương Chí An nhanh chóng ngồi dậy, Vương Bảo Cầm thì đánh mắt lườm ông ta : “ Thu Hàm đến để nói chuyện chính sự với Diệu Thân, ông với tôi đi ra ban công ngồi.”
Diệp Thu Hàm chẳng có tâm trí quan tâm hai người đó, cô chỉ nhìn Trương Diệu Thân vẫn không hề có bất cứ cử động gì mà đơ người ra, người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết hôm nay sao lại gầy gò ốm yếu không còn dáng vẻ như xưa nữa vậy, mới có mấy ngày không gặp mà sắc mặt đã tàn tạ, đầu cũng không biết mấy ngày chưa gội rồi, nhờn cứ thế dính trên lớp gàu.
“Diệu Thân?” Diệp Thu Hàm do dự nói, hầu như không dám kêu người đàn ông ốm yếu này, nếu như lúc trước cô còn cho rằng lời Vương Bảo Cầm nói có ít nhiều sự khoa trương , thì sau khi nhìn thấy Trương Diệu Thân cô không hề có một chút hoài nghi nào nữa.
Trương Diệu Thân từ từ đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu Hàm, sau đó cười một cái: “Không ngờ tôi lại rớt xuống hình dáng ma quỷ như thế này chứ gì, tôi bị đình chỉ công việc chứ không phải bị khai trừ vậy mà bọn họ đến kí túc cũng không để tôi ở.”
“Mẹ anh đi bệnh viện tìm tôi, tôi mới biết anh bị đình chỉ công việc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mẹ tôi nói như thế nào với cô?”
Diệp Thu Hàm nhớ lại lời của Vương Bảo Cầm: “Mẹ anh nói anh nhận phong bì của bệnh nhân rồi bị tố cáo, nhưng nói anh thì bị người ta hãm hại, tôi thấy nếu chỉ có mỗi chuyện này thì không đến nỗi bị đình chỉ công tác.”
Trương Diệu Thân cười trong đau khổ : “Vậy thì mẹ tôi không nói sự thật với cô, nhận phong bì của bệnh nhân chỉ là cái lý do thoái thác, không phải là nguyên nhân chính của việc bị đình chỉ công tác.”
“Vậy nguyên nhân chính là gì?”
Trương Diệu Thân thở dài không còn sức lực: “Em có thể qua đây thăm tôi, trong lòng tôi đã rất cảm động rồi, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy tôi không cần cũng không muốn giấu diếm em bất cứ chuyện gì , em ngồi xuống trước đi, đừng nhìn ngôi nhà cũ này bốc mùi nhưng đồ trong nhà đều sạch sẽ cả.”
Diệp Thu Hàm đâu có kiêu kì như vậy, học y thì cái gì mà chưa nhìn qua, cô bước mấy bước đến ngồi xuống trước mặt Trương Diệu Thân: “Vậy anh nói đi, tôi còn nhớ không phải anh nói nhờ Lưu Tâm Ái giúp anh chuyển khoa ư?”
“Tôi chịu thiệt là chịu thiệt ở chỗ bản thân mình quá hấp tấp muốn thành công, hơn nữa bản thân quá coi thường IQ của người khác, tôi cứ cho mình thông minh có thể lợi dụng Lưu Tâm Ái giúp mình chuyển qua qua tim nội sau đó đá cô ta, sự thật lại là Lưu Tâm ái còn tính toán ghê gớm hơn cả tôi.”
Diệp Thu Hàm không hiểu: “Ý của anh là Lưu Tâm Ái thực ra cũng đang có âm mưu với anh, cô ta sao lại làm như thế chứ?”
Sắc mặt phức tạp của Trương Diệu Thân nhìn Diệp Thu Hàm, hai mắt vốn dĩ có hồn cũng mất đi cái thần thái bình thường thể hiện rõ ta sự tức giận: “Bởi vì cô ta cho rằng người mà cô ta thích lại yêu người mà tôi yêu, vì thế lúc em đi Pháp cô ta cố ý lại gần tôi thông qua đó phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta để báo thù em, nhưng khi cô ta biết chúng ta đã chia tay, hơn nữa em không còn một chút tình cảm nào với tôi nữa mà một lòng ở bên cạnh Trình Sở Tiêu thì càng tức giận, hành động báo thù ban đầu lại được nâng lên, vì thế tôi mới rớt xuống bước đường như ngày hôm nay.”
“Cô ta ..., tại sao lại báo thù tôi?” khi Diệp Thu Hàm hỏi thì có chút lưỡng lự, bởi vì cô đã ngầm hiểu ý đồ của Lưu Tâm Ái.
“Bởi vì Trình Sở Tiêu từ chối cô ta nhưng lại thích em, cái này là sau khi tôi xảy ra chuyện tìm cô ta giúp đỡ thì chính miệng cô ta nói ra với tôi.”
Quả nhiên là như vậy, suy nghĩ này của Lưu Tâm Ái cũng quá ngang tàng rồi, xem ra còn bất chấp hơn kiểu trọng tình cảm nói nghĩa khí của Tương Phương Hiên rồi, cô ta thật sự là người không hề đứng đắn!
“Vậy cô ta tính toán với anh như thế nào ?” Diệp Thu Hàm tiếp tục hỏi .
Trương Diệu Thân cau mày: “Thực ra tôi cũng có làm sai, nếu như tôi không tham lam như vậy thì Lưu Tâm Ái cũng không thể giở được thủ đoạn gì. Tôi không phải quyết tâm muốn đi khoa tim nội ư, Lưu Tâm Ái đồng ý rồi còn nói về phía viện trưởng Lưu là bác trai của cô ấy cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần chủ nhiệm Trần của khoa chúng tôi nhất định để người đi thì bên kia cũng nhất định sẽ nhận người. Tôi tưởng là thật liền nói chuyện riêng với chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Trần nghe xong liền phát hỏa nói tôi lấy công việc làm trò đùa, còn nói việc điều tiết người trong khoa thì phải trải qua nhiều lần phê duyệt không phải ai muốn đến thì đến ai muốn đi thì đi! Tôi lúc đó lại vội vàng đi tìm Lưu Tâm Ái nghĩ cách giải quyết, cô ta thật sự cũng đã đưa cho tôi một chủ ý.”
“Chủ ý gì?’ nhìn Trương Diệu Thân dừng lại không nói nữa, Diệp Thu Hàm nhanh chóng truy hỏi.
“Cô ta nói để tôi phạm phải một cái tội không to cũng không nhỏ, như thế chủ nhiệm Lý mới hiểu tôi quyết tâm muốn rời khoa tim ngoại, nhất định không níu kéo tôi nữa.”
“Chuyện như thế mà anh cũng tin ư?” Diệp Thu Hàm không thể tưởng tượng được nhìn Trương Diệu Thân, hoài nghi anh ta có phải bị người ta bỏ thuốc rồi không, nếu không sao lại mê muội như thế chứ.
Trương Diệu Thân động đậy môi làm ra một cái biểu hiện muốn cười nhưng không cười nổi : “Chắc có lẽ là tôi bị ma quỷ mê hoặc rồi, lúc đó chỉ biết làm thế nào có thể qua khoa tim nội kiếm được thật nhiều tiền, nên vẫn làm theo chỉ đạo của cô ta.”
Diệp Thu Hàm cũng bất lực: “Vậy anh còn làm những gì nữa?”
“Lúc đó chủ nhiệm Dư Vỹ có ca phẫu thuật tương đối đơn giản kêu tôi đến làm trợ lý, phẫu thuật thành công vì thế chủ nhiệm Dư rời đi để tôi ở lại may vết thương, tôi nghĩ đây chính là cơ hội, khâu lại kém một tí cũng không ảnh hưởng gì, nhiều lắm là khâu lại từ đầu,để cho bọn họ thấy năng lực của tôi không tốt là được rồi, không ngờ ông trời hình như trừng phạt tôi hay sao mà trong khi đang suy nghĩ như vậy thì không cẩn thận làm vỡ mạch bao bọc bên ngoài trái tim của bệnh nhân, lúc đó máu không ngừng chảy ra tôi cuống quá liền lập tức dùng kìm cầm máu cầm máu lại, kết quả là phạm vi vỡ tăng ra, huyết áp trên màn hình giảm, ngay lúc đó chẳng biết nên phản ứng như thế nào, sau đó chủ nhiệm Dư chạy đến tiền hành cấp cứu bệnh nhân lại từ đầu.”
Trương Diệu Thân nói đến đây đột nhiên cúi đầu xuống, trong lòng Diệp Thu Hàm lạc lõng: “Vậy cuối cùng như thế nào rồi?’
“Không cứu lại được, tim ngừng đập rồi.”
Diệp Thu Hàm ngơ ngác, sai phạm của Trương Diệu Thân thật sự không phải là không nhỏ cũng không lớn như Lưu Tâm Ái nói mà là một sai lầm cực kỳ lớn đụng vỡ màng bao bọc bên ngoài tim thì chỉ cần dùng ngón tay đè ép cầm máu là được rồi , vốn dĩ không phải chuyện gì quá lớn, không ngờ anh ta tạo ra sự cố trị liệu, những tính toán trong lòng của Trương Diệu Thân mà dẫn đến cái chết của bệnh nhân thì thật không công bằng.
“Vậy lãnh đạo bệnh viện có nói đình chỉ công việc của anh đến lúc nào mới dừng không?”
Trương Diệu Thân ủ rũ lắc đầu: “Không nói, chủ nhiệm Dư cũng vì chuyện này mà bị phê bình, chủ nhiệm Trần và lãnh đạo bệnh viện đang thương lượng chuyện bồi thường cho gia đình nạn nhân, tôi không muốn nhiều chỉ muốn xin được giữ lại cái công việc này, nếu không một khi bị khai trừ rồi có tiếng xấu sẽ không có bệnh viện nào cần tôi nữa, tôi chỉ còn có nước chuyển ngành khác mà thôi.”
“Thái độ công việc này của anh còn thật không bằng chuyển ngành đấy chứ!” Diệp Thu Hàm tuy rằng cực kỳ tức giận nhưng cũng chỉ nói một câu như thế.
Trương Diệu Thân giơ cánh tay lên đau khổ xoa xoa con mắt: “ Thu Hàm, tôi biết bản thân mình không ra cái gì, tôi bây giờ mỗi tối chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu liền nhớ lại khuôn mặt không có sự tức giận trong ca phẫu thuật lần đó, cứ nghĩ đến người kia vì sai lầm của tôi mà mất mạng thì trong lòng lại đầy rẫy sự áy náy, từ khi sự việc xảy ra đến bây giờ tôi không có đêm nào ngủ ngon! Nhưng tôi ngoài không nghĩ ra cách để giải quyết thì cũng không làm được gì, tôi bởi vì còn bố mẹ cần phải nuôi, họ vì nuôi tôi ăn học mà cực khổ cả nửa đời người, tôi không thể để họ già rồi mà vẫn phải bấp bênh, chỉ cần lãnh đạo bệnh viện cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, thì nửa đời còn lại tôi sẽ chăm chỉ bù đắp lại những lỗi lầm! Mọi sự đều trách tôi ngu si, tính toán với người khác từ đầu đến cuối sau cùng lại tính toán luôn cả bản thân mình, tôi hối hận lúc đầu không nghe lời cảnh cáo của em còn cố ý lợi dụng em, tôi là một thằng tồi!”
Diệp Thu Hàm vốn dĩ định để sau khi nghe Trương Diệu Thân nói hết về việc bị đình chỉ công tác sẽ an ủi anh ta mấy câu rồi nói đến chuyện mẹ anh ta đến bệnh viện tìm mình, nhưng bây giờ lại nói không nói nữa, bởi vì cho dù Trương Diệu Thân lúc đầu ôm ý định lại gần Lưu Tâm Ái nhưng Lưu Tâm Ái lại vì trả thù mình mà định ra chủ ý trừng trị anh ta, lại nhìn ánh mặt đau khổ của Trương Diệu Thân, Diệp Thu Hàm bắt đầu suy nghĩ cô rốt cuộc có nên nhờ chú hai giúp anh ta lần này không .