Y Đạo Quan Đồ

Chương 987-1




Cho dù đã có nhận thức sâu sắc về y thuật thần hồ kỳ kỹ của Trương Dương, nhưng Vu Tử Lương vẫn bị tốc độ khang phục của Tiết lão khiến cho kinh hãi, sau phẫu thuật một ngày, Tiết lão đã có thể đi bộ như không, án chiếu theo lời Trương Dương mà nói, Tiết lão đã có thể xuất viện rồi, lần này Vu Tử Lương không nghe theo lời hắn, để cẩn thận, y thương lượng với Tiết Thế Luân, kiểm tra thân thể toàn diện cho Tiết lão một lần, kết quả kiểm tra hiển nhiên khiến bọn họ hài lòng. Vu Tử Lương cuối cùng cũng đồng ý để Tiết lão xuất viện.

Tiết lão đề xuất tới núi Thanh Đài tham quan, Trương Dương liên hệ với Lâm Tú, dẫn Tiết lão và Tiết Thế Luân cùng tới thôn suối nước nóng cốc Xuân Hy, khi Trương Dương dẫn Tiết lão tới núi Thanh Đài thì Cố Doãn Tri cũng tới Giang Thành, cùng con gái Cố Dưỡng Dưỡng tới thôn suối nước nóng gặp mặt Tiết lão.

Tiết lão buổi chiều cùng Tiết Thế Luân và Trương Dương hưởng thụ suối nước nóng ở đây, Lâm Tú khá coi trọng lần tới thăm này của Tiết lão, đặc biệt dùng biệt thự nghỉ dưỡng tốt nhất của thôn để tiếp đãi Tiết lão.

Cố Doãn Tri đến khiến Tiết lão vô cùng kinh hỉ, ông ta trở về biệt thự suối nước nóng thì gặp được Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri từng công tác năm năm bên cạnh Tiết lão, cũng được tính là bộ hạ cũ của Tiết lão, nhìn thấy Tiết lão thần thái sáng láng xuất hiện trước mặt mình, Cố Doãn Tri vui vẻ nói: "Tiết lão!"

Tiết lão cười ha ha, nói: "Doãn Tri à Doãn Tri, tôi còn tưởng rằng anh đã quên lão nhân này rồi."

Cố Doãn Tri bước nhanh đến cầm tay Tiết lão, có chút kích động lắc lắc: "Tiết lão, mấy năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước, thân thể thì càng khỏe mạnh hơn."

Tiết lão cười nói: "Già rồi, điều duy nhất có thể kiêu ngạo chính là thân thể này, hai ngày trước còn xảy ra chút bệnh, cũng may mà có Trương Dương giúp tôi điều trị."

Cố Doãn Tri liên tục gật đầu.

Tiết Thế Luân đi tới cười nói: "Doãn Tri huynh, còn nhớ tiểu huynh đệ này không?"

Cố Doãn Tri nói: "Quên sao được? Mà nào có dám quên." Hai người bắt tay, Cố Doãn Tri lúc này mới giới thiệu cho con gái Cố Dưỡng Dưỡng đang đứng phía sau rụt rè mỉm cười với bọn họ.

Tiết lão cười nói: "Dưỡng Dưỡng, tôi vẫn nhớ, lần trước cha cháu dẫn cháu tới nhà ông chơi, cháu mới chỉ cao có chừng này, còn thắt bím tóc hai bên nữa." Tiết lão khoa tay múa chân hắn ông ta không khỏi nhìn Cố Dưỡng Dưỡng vài cái. Tiết lão cũng biết chuyện Cố Dưỡng Dưỡng về sau vì tai nạn xe cộ mà hai chân bị liệt, còn về sau Cố Dưỡng Dưỡng được chữa khỏi một cách thần kỳ thì ông ta cũng có nghe nói, có điều tình hình cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm.

Tiết Thế Luân cười nói: "Dưỡng Dưỡng đã trổ mã thành một đại cô nương rồi, nhìn bọn nhỏ lớn lên, quả thực cảm thấy chúng ta già rồi."

Tiết lão cười nói: "Ở trước mặt tôi mà hai thằng nhóc này không ngờ cũng dám nói già rồi ư?"

Tiết Thế Luân nói: "Không dám, không dám!"

Cố Doãn Tri nói: "Tôi cũng không dám so sánh với Tiết lão!"

Mấy người đồng thời bật cười.

Cố Doãn Tri nói: "Sao không thấy thằng tiểu tử Trương Dương đó nhỉ?"

Tiết Thế Luân nói: "Hắn đang ngâm mình trong suối nước nóng."

Tiết lão nói: "Suối nước nóng nơi này không tồi, Doãn Tri, anh có thể thử một chút, lần này anh nhất định phải ở với chúng tôi vài ngày, chúng ta nói chuyện cho đã."

Cố Doãn Tri cười nói: "Được, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì làm, lần này tới nhất định phải tiếp Tiết lão ôn lại chuyên xưa."

Trương đại quan nhân nhắm mắt lại, thích ý nằm trong bồn suối nước nóng ngư liệu của Thổ Nhĩ Kỳ, hưởng thụ những con cá nhỏ bơi đi bơi lại trên người, cảm giác tê tê vô cùng thoải mái. Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nước vang lên, hiển nhiên người đang bước vào trong bồn suối nước nóng.

Trương Dương mở mắt ra, xuyên qua hơi nước mờ mờ, nhìn thấy một thân thể mềm mại mạn diệu tuyệt luân, mặt của cô gái đó có vẻ mông lung, biểu tình tràn ngập thẹn thùng, mặc áo tắm màu lam, tuy rằng áo tắm kiểu bảo thủ, nhưng nước suối vẫn khiến những đường cong của cô ta lộ rõ ra. Không phải cô em vợ Cố Dưỡng Dưỡng thì còn có thể là ai? Cố Dưỡng Dưỡng có chút thẹn thùng ngâm mình vào nước, nói khẽ: "Trương Dương, anh sao nhìn em như vậy?"

Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được ánh mắt lúc này của mình thật sự có chút quá mức nóng bỏng, hơn nữa bộ phận phía dưới của hắn không ngờ còn có phản ứng, Trương đại quan nhân mắng thầm mình vô sỉ, đây là Dưỡng Dưỡng, em gái của Giai Đồng, con gái của bí thư Cố, mình nói gì cũng không thể sinh ra những ý đồ không an phận với cô ta được.

Trương Dương ho khan một tiếng, tuyệt đối là ho khan, mục đích là để hóa giải sự xấu hổ của bản thân, sau đó cười nói: "Đến nhanh thế?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cha em lâu rồi không gặp Tiết gia gia, về sau khi anh thông tri cho ông ấy, ông ấy tới Giang Thành ngay."

Trương Dương nói: "Em không phải đi vẽ vật thực ư?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Hôm trước vừa về Giang Thành, vốn em còn định tới Tân Hải thăm anh, không ngờ anh lại ở ngay Giang Thành."

Trương Dương lại ho khan một tiếng, từ trong lời nói của Cố Dưỡng Dưỡng, hắn đương nhiên có thể nghe ra sự quan tâm của cô ta đối với mình.

Thôn Suối nước nóng gần đây cũng không nhiều du khách, khu suối nước nóng lớn như vậy nhưng căn bản cũng không có mấy người, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng ngâm mình chung trong suối thì không khí ít nhiều có chút ám muội. Mặt Cố Dưỡng Dưỡng không biết vì sao lại đỏ lên.

Trương đại quan nhân thuận theo ánh mắt của cô ta mà nhìn, liền thấy một đàn cá nhọ tụ ở giữa hai chân mình, từ xa xa nhìn lại giống như giữa hai chân mọc ra một đống lông, Trương đại quan nhân xấu hổ quá, vội vàng xua đàn cá đi, đứng dậy nói: "Nước hơi lạnh rồi, anh ra bên kia ngâm."

Trương Dương đi tới suối nhân sâm, Cố Dưỡng Dưỡng cũng khoác khăn tắm đi theo hắn.

Trương đại quan nhân cảm thấy Cố Dưỡng Dưỡng đã trưởng thành rồi, nếu cô ta trước đây là một đóa hóa được giấu trong khuê phòng, thì Cố Dưỡng Dưỡng hiện giờ đã một đóa một đóa hoa tươi nở rộ, đẹp tới mê người, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một loại mị lực thanh xuân không thể diễn tả.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng một người ở bên bên này, một người ở bể đối diện, từ xa nhìn nhau, hơi nước khiến bọn họ nhìn thấy đối phương có chút mơ hồ. Cố Dưỡng Dưỡng không thích loại cảm giác xa cách này. Cô ta ý thức được Trương Dương đang cố ý trốn tránh mình.

Loại khoảng cách này khiến trong lòng Trương đại quan nhân yên ổn hơn một chút, mình không ngờ lại sợ một tiểu cô nương, trong lịch trình nhân sinh của hắn của đây là lần đầu tiên.

Cố Dưỡng Dưỡng lấy hết dũng khí, nói: "Trương Dương anh giống như cố ý trốn tránh em!" Trước giờ cô ta không gọi Trương Dương là anh rể, mà gọi thẳng tên, ý thức trong đầu biến thành càng lúc càng kiên định.

Trương đại quan nhân phát hiện Cố Dưỡng Dưỡng tuyệt đối không nhu nhược như cô ta ngoài mặt, sự kiên định và chấp nhất trong một số chuyện còn hơn xa người bình thường, điều này cũng không bất ngờ, cha của cô ta là Cố Doãn Tri, cô ta đưởng hưởng gien quả cảm của Cố Doãn Tri mà

Trương Dương cười nói: "Đâu có, đúng rồi, lúc trước anh ở Đông Giang gặp Minh Kiện." Hắn thành công chuyển hướng đề tài.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Hắn còn mời anh ăn cơm, không ngờ phải không?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh có thấy anh em thay đổi rất nhiều không?"

Trương Dương nói: "Hình như so với trước đây thì chính chắn hơn một chút, nhưng hắn trước đây làm quá nhiều việc xấu, anh vẫn thấy không yên tâm vì hắn."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cha em căn bản không cho anh ấy cơ hội."

Trương Dương nói: "Chuyện này không thể nóng vội, anh tin chỉ cần hắn sửa đổi thật sự, bí thư Cố nhất định sẽ tha thứ cho hắn, giữa cha con nào có thù cách đêm!"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu.

Trương Dương nói: "Hắn có nói với em rằng lúc anh ở Đông Giang gặp một nữ nhân Nhật Bản tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử, bộ dạng của cô ta giống hệt chị em không?"

Cố Dưỡng Dưỡng cả kinh nói: "Thật ư?" Cô ta hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Trương Dương gật đầu nói: "Anh đã điều tra rõ ràng rồi, Nguyên Hòa Hạnh Tử này và người anh gặp ở cung Cảnh Phúc tại Hán Thành là một người, bộ dạng của cô ta cơ hồ không có khác biệt gì với Giai Đồng."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em không tin, trên thế giới thực sự có hai người giống nhau vậy ư? Huống chi chị của em là người Trung Quốc, cô ta là người Nhật Bản?"

Trương Dương nói: "Anh thậm chí cũng có chút hoài nghi, Giai Đồng có phải là chị em sinh đôi với cô ta hay không?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không, em chưa bao giờ nghe cha em đề cập tới chuyện này cả."

Trương Dương nói: "Chuyện này tốt nhất đừng nói với ông ấy, khó khăn lắm ông ấy mới nguôi ngoai chuyện của Giai Đồng, nếu nhắc lại chuyện này, khẳng định sẽ kích thích không nhỏ đối với ông ấy, đây cũng là ý kiến nhất trí của anh và Minh Kiện."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em nghe lời anh."

Trương đại quan nhân có chút đau đầu với sự nhu thuận của Cố Dưỡng Dưỡng, tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng đối với hắn tồn tại đã lâu, từ sau khi hắn giúp Cố Dưỡng Dưỡng trị khỏi hai chân, khôi phục cuộc sống bình thường, hắn cũng đã trở thành anh hùng trong cảm nhận của Cố Dưỡng Dưỡng, từ lúc Cố Giai Đồng còn sống, đã nhìn ra tình cảm của Dưỡng Dưỡng đối với Trương Dương không giống bình thường, thậm chí coi Trương Dương là tình nhân trong mộng, từng nhắc nhở Trương Dương, nhất định phải xử lý tốt quan hệ với Dưỡng Dưỡng, đây cũng là nguyên nhân chân chính Trương Dương trốn tránh Cố Dưỡng Dưỡng.