Y Đạo Quan Đồ

Chương 977-3




Trương Dương nói: "Không phải thăm ông, tôi đến xem tình huống xây dựng của chùa Thu Hà."

Tam Bảo cung kính dẫn đường cho Trương Dương: "Xây dựng rất thuận lợi, ít nhiều nhờ công tác của bí thư Trương năm ngoái..." Thằng cha này nói xong nhìn nhìn Kì Sơn rồi bổ sung: "Cũng ít nhiều có sự viện trợ vô tư của Kỳ tổng."

Kì Sơn nói: "Công trình kỳ một của chùa cuối năm có thể hoàn công không?"

Tam Bảo gật đầu nói: "Nếu Tất cả thuận lợi thì chắc có thể hoàn công."

Kì Sơn nói: "Tôi đã cho người ở Miến diện chế tác một pho tượng phật ngọc cho chùa Thu Hà rồi, cuối năm khi hoàn công kỳ một, tôi sẽ đưa về chua cung dưỡng."

Tam Bảo nghe vậy thì vui mừng quá đỗi: "Kỳ tổng thật sự là công đức vô lượng!"

Trương Dương nói: "Có tiền tốt thật!"

Kì Sơn cười nói: "Tôi sao nghe câu này của anh giống như là đang chế nhạo tôi vậy nhỉ?"

Trương Dương cười cười không nói gì, Tam Bảo vốn định mời bọn họ tới văn phòng chỉ huy ngồi, nhưng Trương Dương nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở hậu viện đang mở, có chút tò mò nói: "Bên trong là gì vậy?"

Tam Bảo nói: “Đều là một số đồ cổ sưu tập được từ xung quanh, đa đa số là phế tích của chùa Thu Hà, cũng có tượng phật và thạch điêu mà người dân chung quanh và khách hành hương đưa tới, đa số đều là của chùa Thu Hà, giáo thụ Tần đang dẫn người sửa sang lại ở trong."

Trương Dương nghe nói Tần Truyền Lương ở bên trong, đương nhiên phải qua thăm, Tần Truyền Lương cũng là nhạc phụ đại nhân trên thực tế của hắn.

Kì Sơn không đi theo, cùng Tam Bảo tới văn phòng uống trà, thuận tiện nói chuyện vấn đề an trí phật ngọc.

Trương Dương tới hậu viện, nhìn thấy Tần Truyền Lương đang cùng mấy lão già chính lý lại văn vật bên trong, khiến Trương Dương không ngờ là Cố Doãn Tri cũng ở trong đó.

Tần Truyền Lương đang rửa sạch một pho tượng phật bằng đá, vẻ mặt của ông ta cực kỳ chuyên chú, Trương đại quan nhân không tiện quấy rầy, trước tiên đi Cố Doãn Tri bên cạnh Cố Doãn Tri, nói khẽ: "Cha!"

Cố Doãn Tri đang khắc chữ trên một tấm bia đá, nhìn thấy Trương Dương tới, không khỏi tươi cười rạng rỡ: "Trương Dương! Tới lúc nào vậy?"

Trương Dương cười nói: "Đến tỉnh lý bàn chút chuyện."

Cố Doãn Tri không ngừng công tác, Trương Dương giúp y mở giấy Tuyên Thành, chờ Cố Doãn Tri làm xong, mới dừng tay nói: "Gần đây thu thập sửa sang lại hơn năm trăm tấm bia đá, lượng công việc quá lớn, tôi dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, tới đây giúp lão Tần, thuận tiện học tập một số tri thức về văn vật và đồ sứ, sau khi khắc những tấm bia này, quay về biện nhận và tu sửa lại."

Trương Dương gật đầu, Cố Doãn Tri vốn rất thích đồ sứ cổ, chuyện trên phương diện này y có hứng thú cũng là rất bình thường.

Tần Truyền Lương ở bên kia cũng đã làm xong việc của mình, đi tới nói: "Trương Dương, đến Đông Giang rồi à!"

Trương Dương cười nói: "Vừa nghe thấy hai người đang ở đây, cho nên tới thăm."

Tần Truyền Lương cởi găng tay, đi tới ao rửa tay rồi nói: "Tới nhà ăn đi, thức ăn ở đó làm không tồi đâu."

Cố Doãn Tri cười nói: "Chỉ sợ Trương Dương không ăn thịt thì không chịu được."

Trương Dương nói: "Trên Quan trường cả ngày thịt cá, tôi thực sự ăn chán rồi, hiện tại đang ăn thanh đạm."

Cố Doãn Tri nói: "Cho nên nói cơm của nhà quan không dễ ăn, cả ngày thịt cá, không biết bao nhiêu người bởi vậy mà bị cao huyết áp."

Tần Truyền Lương cười nói: "Trương Dương khỏe lắm, ăn gì cũng không sao."

Mấy người vốn định tới căn tin, nhưng không ngờ Tam Bảo đã chuẩn bị tốt, đặt bàn ăn ở ngay dưới mái che nắng, bảo đầu bếp tới làm tổ yến, Kì Sơn vốn định giữ ở lại ăn cơm, nhưng Vũ Ý lại gọi điện thoại tới bảo hắn đi, hắn chỉ đành cáo từ.

Đầu bếp này cũng là một tăng nhân, từ nhỏ đã xuất gia ở chùa Nam Lâm, kể ra còn là sư huynh đệ của Tam Bảo, sau khi Tam Bảo cùng Tuệ Không pháp sư tới đây, cũng dẫn cả y theo.

Bởi vì là chiêu đãi khách quý, tất nhiên phải bỏ sức, mười món ăn chay, bốn lạnh tám nóng, món nào cũng tinh mỹ, Trương đại quan nhân khen không dứt miệng, đồng thời cũng không quên thầm oán Tam Bảo có chút lãng phí.

Tam Bảo cười nói: "Nguyên liệu nấu ăn đa số đều là tôi trồng ở sau núi, đậu hủ cũng là sư huynh của tôi tự mình chế tác."

Tần Truyền Lương cảm thán nói: "Hiện tại cơm ở bên ngoài càng lúc càng không thể ăn nổi, đại khái là dùng quá nhiều phân hóa học và nông dược, sản lượng tăng lên nhưng hương vị cũng thay đổi."

Cố Doãn Tri tràn đầy đồng cảm nói: "Phương diện sản xuất nông nghiệp cũng không thể chỉ cầu sản lượng được, cũng phải bỏ sức ở phương diện chất lượng."

Giờ là buổi trưa nên không ai uống rượu, sau khi ăn cơm xong, Trương Dương cùng Cố Doãn Tri trở về biệt thự bên hồ Thu Hà của y, Cố Doãn Tri hỏi Trương Dương về chuyện công tác.

Trương Dương nói lại những hành động của mình sau khi tới Tân Hải, Cố Doãn Tri nghe nói Trương Dương đang xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, cũng tỏ ý công nhận ý tưởng này của hắn, Cố Doãn Tri nói: "Kinh tế nam bắc Bình Hải phát triển không cân đối, nguyên nhân căn bản, bắc bộ Bình Hải thiếu một điểm nóng kinh tế, sau khi cải cách mở cửa, sự phát triển cao của Lam Sơn kéo theo sự phát triển chỉnh thể của nam bộ Bình Hải, cũng thay đổi vận mệnh kinh tế của Bình Hải, lúc ấy tôi đã phạm sai lầm trên công tác, chính sách quá nghiêng về thành thị nam bộ, cho nên mới tạo thành sự không cân đối trước mắt. Hiện tại muốn rút ngắn cách biệt thì lại cật lực hơn nhiều."

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra trước khi cha về hưu cũng đã làm rất nhiều công tác cho bắc bộ, hiện tại Giang Thành đã phát triển không tồi."

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi là người chứ không phải thần, trên công tác cũng phải có sai lầm."

Trương Dương nói: "Cha, cha có quen Tiết lão không?"

Cố Doãn Tri không biết hắn vì sao đột nhiên hỏi tới chuyện này, y gật đầu nói: "Tôi từng công tác bên cạnh Tiết lão."

Trương Dương nói: "Tiết lão là người như thế nào?"

Cố Doãn Tri nói: "Tiết lão là người ân oán rõ ràng, rất quyết đoán."

Trương Dương nói: "Đoạn thời gian trước khi con tới kinh thành có đi lại với Tiết lão, Tiết lão tháng sau còn muốn tới Bắc Cảng làm khách."

Cố Doãn Tri không biết nội tình, y cho rằng nguyên nhân là Tiết lão tới Bắc Cảng là vì Hạng Thành, Cố Doãn Tri nói: "Trong hạo kiếp mười năm, Tiết lão gặp phiền toái rất lớn, lúc ấy là Hạng Thành cố gánh áp lực bảo vệ cho ông ta, có thể nói không có Hạng Thành thì Tiết lão không có Đông Sơn tái khởi ngày sau, cho nên Tiết lão luôn coi Hạng Thành là ân nhân." Y ý vị thâm trường nhìn Trương Dương: "Quan hệ giữa cậu và Hạng Thành như thế nào?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn, có điều lý niệm chính trị của Hạng Thành và con bất đồng, từng xảy ra một số va chạm."

Cố Doãn Tri nói: "Năng lực chấp chính của Hạng Thành rất bình thường, Bắc Cảng mấy năm nay kinh tế phát triển lạc hậu, có quan hệ trực tiếp tới bí thư thị ủy là y, có điều Tiết lão rất coi trọng y."

Trương Dương từ tr lời ntrong của Cố Doãn Tri nghe ra ý ngầm, nếu không có Tiết lão che trở cho Hạng Thành, chỉ sợ y sớm đã bị kéo xuống rồi.

Trương Dương cùng Cố Doãn Tri trở lại biệt thự, hắn đầu tiên tới cúng mộ Cố Giai Đồng một chút, từ lúc ở Hán Thành thoáng thấy hình bóng của Cố Giai Đồng, tâm tình của Trương đại quan nhân thủy chung không thể bình tĩnh nổi, hắn cho rằng Cố Giai Đồng tám chín phần mười vẫn sống, nhưng hắn lại không rõ, vì sao Cố Giai Đồng không đến tìm hắn? Chẳng lẽ cô ta thực sự có thể quên được đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm của bọn họ ư, có thể quên được cha của cô ta, người nhà của cô ta ư?"

Cố Doãn Tri không nghi ngờ gì nữa là một người mạnh mẽ hiếm thấy, dưới tình huống mất đi con gái, con trai lại nhiều lần khiến y thất vọng, nhưng vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh, trên thế giới này người có thể làm được như vậy không nhiều.

Biệt thự to như vậy nhưng trừ Cố Doãn Tri ra thì không còn ai khác ở, bảo mẫu gần đây cũng nghỉ phép, Cố Dưỡng Dưỡng tới Hoàng Sơn vẽ vật thực, Trương Dương có thể cảm nhận được sự cô độc của Cố Doãn Tri, chẳng trách y tới công trường chùa Thu Hà giúp đỡ.

Cố Doãn Tri pha ấm trà, gọi Trương Dương tới cùng uống, Trương Dương nhớ tới chuyện Cố Dưỡng Dưỡng lúc trước nhờ mình, giả bộ vô tình nhắc tới Cố Minh Kiện: "Cha, gần đây có gặp Minh Kiện không?"

Cố Doãn Tri cười cười, đổi thành trước đây, nghe thấy tên con trai y sẽ tức giận, nhưng hiện tại chỉ còn lại sự bi ai, nộ kỳ bất tranh ai kỳ bất hạnh, Cố Doãn Tri đã hoàn toàn đánh mất lòng tin đối với đưa con trai mà y từng ký thác kỳ vọng rất lớn, y cảm thán nói: "Tết âm lịch nó có về, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài."

Trương Dương nói: "Chuyện đã trôi qua lâu rồi, con thấy cha đừng để trong lòng nữa."

Cố Doãn Tri nói: "Chuyện khác thì tôi có thể tha thứ cho nó, nhưng nó không ngờ lại đối đãi với tâm huyết của Giai Đồng như vậy, còn suýt nữa hại chết Dưỡng Dưỡng, một kẻ vô liêm sỉ như vậy sao có thể không khiến tôi thất vọng."

Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Cha, cha không phải thường nói, người trẻ tuổi khó tránh khỏi phạm sai lầm ư?"

Cố Doãn Tri nói: "Vấn đề là nó sai quá nhiều, không nhắc tới nó nữa, để tránh tôi thêm bực."

Trương Dương cười nói: "Thôi thì không nhắc nữa, cha, cha giành thời gian tới Tân Hải chơi đi, Tiết lão tháng sau cũng tới, con an bài cho hai người gặp nhau."

Cố Doãn Tri gật đầu nói: "Được! Cái tôi giờ thừa nhất chính là thời gian."

Trương Dương hàn huyên với Cố Doãn Tri cả một buổi chiều, cho tới tận năm giờ mới đi, ở ven hồ thu hà bắt xe cũng không dễ, Trương Dương đi dọc theo đường hồ tới đường cái đứng, rồi gọi điện thoại cho Tần Thanh, nơi này cách bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới không xa, vừa hay có thể bảo Tần Thanh tới đây đón hắn.