Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười nói: "Cút! Đức hạnh của cậu thế nào tôi biết rõ? Trước giờ luôn là một đám con gái vây quanh cậu!"
Trương Dương nói: "Một đám thì một đám, nhưng vì sao tôi không thể yêu thầm người khác?"
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Trên tình cảm tôi là một người thất bại."
Trương Dương nói: "Không đâu, Ngô Minh đó chẳng phải giống như ruồi bọ cả ngày vây quanh chị hay sao?"
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Đừng có nói xấu sau lưng người ta, Ngô Minh ở sau lưng cũng không nói xấu gì cậu cả!"
Trương Dương nói: "Đó là hắn âm hiểm, hắn biết chị là chị của tôi, ở trước mặt chị nói xấu tôi chỉ có thể khiến chị phản cảm với hắn."
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn rõ, nhưng mỗi lần xung động lên là liền gây ra chuyện."
Trương Dương nói: "Tôi phát hiện thế giới này không có gì khác với trước đây, chị không chọc người khác thì người khác cũng chọc chị, muốn sống bình an là điều không thể!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Ôi, cậu nói chuyện cứ như ông già ấy, trước đây mà cậu nói là khi nào? Cậu được bao lớn rồi!"
Trương đại quan nhân trong lòng buồn cười lắm, ngoài miệng thì nói: "Nói ra chỉ sợ dọa chết chị thôi!" Hắn cũng nói thật, chuyện thời Đại Tùy Lưu Diễm Hồng chỉ được nghe nói trong giới hạn mà thôi.
Lưu Diễm Hồng giơ đũa lên gõ và đầu hắn một cái: "đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi!"
Trương Dương cười nói: "Không dám, không dám, cái đó, chị, tôi đã nói những lời không nên nói rồi, chỉ khổ cực làm nhiều năm như vậy, một tờ đơn từ chức đã đưa chị về trước thời giải phóng, có phải là thiếu suy nghĩ không? Chị nghĩ lại đi, trong chuyện này phải chăng là xử lý hơi xung động một chút?"
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi, Lý Đồng Dục tuy rằng là người tố cáo, nhưng tài liệu của hắn không hề có chứng cớ thực tế nào, rất nhiều chỗ đều nói không đúng, nhưng một khi có người muốn lợi dụng những điều này, chuyện sẽ biến thành không còn tầm thường nữa."
Trương Dương nhạy bén phát giác ra người mà Lưu Diễm Hồng đang nói chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ở Bình Hải người có thể lợi dụng chuyện này để tạo ảnh hưởng cũng chỉ có Kiều Chấn Lương.
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nếu như tới Trung kỉ ủy, người khác sẽ nói, nhìn xem, đúng là họ có vấn đề rồi, không có vấn đề thì việc gì phải đi? nếu tôi kiên trì ở lại, nếu tỉnh trưởng Tống lên tiếng vì tôi, lại có người sẽ nói, nhìn xem, đã bảo là bọn họ có vấn đề mà, không có vấn đề thì Tống Hoài Minh anh vì sao lại ra sức bảo vệ cô ta như vậy? Bất kể tôi làm như thế nào cũng đều sẽ gây ra khốn nhiễu cho anh ta."
" Nhưng chị từ chức cũng có người nói ra nói vào!"
Lưu Diễm Hồng ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Không đâu, tôi hiện tại trong lòng rất yên, tôi có lỗi với tình cảm của tôi nhiều năm nay, tôi có lỗi với sự chờ đợi của tôi trong nhiều năm nay, tôi không lợi dụng anh ta làm bất kỳ chuyện gì cho tôi, sau khi từ chức, tôi sẽ lựa chọn rời khỏi Bình Hải."
Trương Dương bị chân tình của Lưu Diễm Hồng làm cho cảm động rồi, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới Tần Thanh, nếu có một ngày khi phải lựa chọn, Tần Thanh có thể làm như Lưu Diễm Hồng hay không? Trương Dương tin cô ta sẽ làm vậy, nhất định sẽ làm vậy, nhưng Tần Thanh làm như vậy là bởi vì bọn họ yêu nhau, mà Lưu Diễm Hồng chỉ là trả giá vì người mà cô ta yêu thầm trong lòng, đấu tranh vì một tình yêu vĩnh viễn không thể có được, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của Lưu Diễm Hồng, bị dũng khí của cô ta khiến cho cảm động. Trương Dương cười nói: "Chị, tôi vốn cho rằng chỉ có những người trẻ tuổi như chúng tôi mới xung động như vậy, không ngờ chị cũng thế..."
Lưu Diễm Hồng gắt: "Cậu lòng vòng mắng tôi già rồi đúng không?"
Trương Dương cười nói: "Không dám, tôi chỉ là cảm thấy, chị là một người rất có dũng khí, nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối không nỡ làm như vậy."
Lưu Diễm Hồng nói: "Có thể tôi đã thật sự chán nản rồi, một nữ nhân trên chính trị có thành công hơn nữa thì được gì chứ..."
Trương Dương nói: "Có từng nghĩ sau này sẽ làm gì không?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tạm thời chưa nghĩ..." Cô ta cười nói: "Có lẽ tôi sẽ đổi sang làm sinh ý, hoặc là tôi đi vẽ trranh, dẫu sao thì tài sản mà người chồng trước chia cho tôi đã bảo đảm cho tôi có thể sống cả đời không phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền rồi, tôi thuộc loại người một người ăn cả đời cũng không hết tiền, làm gì cũng được, cũng có thể không làm gì cả, một mình ngồi trên sân thượng, lặng lẽ nhìn mặt trời lặn, mặt trời mọc."
Trương Dương có thể thấu hiểu tâm tình hiện tại của Lưu Diễm Hồng, hắn cười nói: "Có thể nhân cơ hội này nghĩ ngơi cho tốt, về phần sau này sẽ làm gì thì để sau hẵng tính."
Lưu Diễm Hồng có chút say rồi, cô ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, làm người nhất định phải phải có trách nhiệm, nhất định phải có dũng khí!"
Trương Dương nói: "Dũng khí cũng chia thành rất nhiều loại, có đại trí đại dũng, còn có cái dũng của kẻ thất phu, tôi rất bất hạnh là người sau đó."
Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta lại cầm lấy bình rượu, lại phát hiện bình rượu đó đã được uống hết rồi, cô ta vẫy tay với Trương Dương: "Đi lấy bình nữa đi."
Trương Dương nói: "Chị, chị có uống được không đó?"
"Được! Tôi trước đây nhiều nhất uống được hai cân, hiện tại còn chưa uống được nửa cân mà."
Dương gật đầu, nghĩ thầm thôi rồi, hôm nay Lưu Diễm Hồng là quyết tâm uống cho say rồi, hắn đi lấy một bình ngũ lương dịch, khi rót cho Lưu Diễm Hồng, nhắc tới Lý Đồng Dục mà hận đến ngứa răng: "Tên Lý Đồng Dục này rất đáng giận, sáng mai tôi sẽ tìm hắn tính sổ."
Lưu Diễm Hồng nói: "Dưới tình huống hiện tại cậu đừng gây thêm phiền phức nữa, chó căn cậu, cậu không thể quay đầu lại cắn chó được."
Trương Dương nói: "Tôi hiện tại không cắn hắn, tôi sẽ làm thịt chó ăn."
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Nhắc tới thịt chó, tôi thật sự có chút thèm rồi."
Trương Dương gọi nhân viên phục vụ vào: "Có Lý Đồng Dục không?"
Nhân viên phục vụ bị hỏi cho ngây ra: "Gì cơ ạ?"
Trương đại quan nhân nói: "Chính là thịt chó đó, cái tôi nói là tiếng Hàn!"
Lưu Diễm Hồng bị chọc cho bật cười khanh khách.
Nhân viên phục vụ đó vừa hay không hiểu tiếng Hàn, cứ tưởng là thật, gật đầu nói: "Có, thịt chó kho."
Trương Dương nói: "Vậy thì cho một phần Lý Đồng Dục kho!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Được, Lý Đồng Dục kho!"
Lý Đồng Dục nếu nghe thấy hai người bọn họ chửi mình như vậy, kiểu gì cũng sẽ tức mà chết.
Ăn mấy miếng Lý Đồng Dục kho, tâm tình c Lưu Diễm Hồng không ngờ tốt hơn rất nhiều, cô ta tuy rằng rời khỏi Ủy ban kỷ luật, thật sự có chút không hoàn toàn dứt bỏ được, cô ta nói với Trương Dương: "Quan hệ của cậu và Đỗ Thiên Dã có phải rất tốt hay không?"
Trương Dương gật đầu: "Là anh em thân, sao? Hắn gặp phiền phức à?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn cũng bị tố cáo, nói hắn và một nữ thương nhân Giang Thành tên là Tô Tiểu Hồng có quan hệ ám muội."
Trương Dương cười nói: "Bọn họ nam chưa cưới, nữ chưa gả, có quan hệ ám muội thì sao?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Trọng điểm không ở chỗ đó, mà là ở chỗ, hắn bị tố cáo lợi dụng chức quyền mưu đồ lợi riêng cho Tô Tiểu Hồng, nghe nói Hoàng Gia Giả Nhật của Tô Tiểu Hồng là nhờ có hắn ra mặt mua giúp, bởi vì có sự tham gia của Đỗ Thiên Dã, giá bán lúc đó rất rẻ, người kinh doanh trước gặp phải tổn thật rất lớn."
Trương Dương tức giận nói: "Việc này rốt cuộc là sao vậy? Chuyện đó là tôi hỗ trợ, có liên quan gì tới Đỗ Thiên Dã đâu? Ai con mẹ nó tố cáo vậy? Vẫn là Lý Đồng Dục à? Tôi nói này, sao thằng cha này xấu xa thế? Hắn có cừu oán với tỉnh trưởng Tống thì tôi biết, nhưng Đỗ Thiên Dã chọc gì hắn, hắn hại Đỗ Thiên Dã làm gì? Năm đó khi Đỗ Thiên Dã bị vướng vào cuộc dân loạn ở núi Thanh Đài, hắn phái người chọc chuyện này ra..." Nói tới đây, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được một chuyện, Lý Đồng Dục khẳng định có cừu oán với Đỗ Thiên Dã, bằng không lúc trước cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.