Y Đạo Quan Đồ

Chương 485-3




Đông Khai Thái chắp tay, giọng như sấm rền nói: "Tại hạ Đông Khai Thái, hôm nay đến đây muốn dùng võ kết bạn, luận đàm cọ sát."

Trương Dương cười ha ha, hắn không biết đám người này sao có thể tìm đến biệt viện Hương Sơn, nhưng hắn cho rằng đám đệ tử này chắc chắn đến là để dậu đổ bìm leo. Trương Dương trước đây luôn có thiện cảm với trưởng môn Sử Thương Hải, nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn mất đi ấn tượng đó. Người biết công lực của hắn đã giảm đi phân nửa, lại có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma chỉ có Sử Thương Hải, tối qua ông ta biết chuyện này thì sáng sớm nay đám đệ của ông ta đã chạy đến cửa đòi công bằng, tám chín phần là do ông ta tiết lộ tình hình của mình với đám đệ tử.

Nghĩ tới đây Trương đại quan nhân vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không đấu thì sao?"

Đông Khai Thái vẫn chưa mở lời thì Hùng Khai Khiết đã giơ chân phải lên nói: "Sợ rồi à, sợ rồi thì bò qua háng tao đi."

Trương Dương gật đầu nói: "Mày hãy nhớ kĩ lời mày nói đấy."

Lúc này Trần Tuyết nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền bước ra. Cô ấy biết tình hình sức khỏe của Trương Dương bây giờ. Mắt thấy đám người hung hãn xông đến khiêu chiến, cô không khỏi lo lắng. Trần Tuyết tức giận nói: "Anh ấy ốm rồi, lúc này các người đến đây khiêu chiến chẳng khác nào thừa dịp ức hiếp người."

Hùng Khai Khiết cười khinh thường nói: "Ốm rồi? Sợ rồi mới đúng."

Trần Tuyết chắc trước mặt Trương Dương, chỉ tay vào đám người nói: "Các người cút ra khỏi đây, nếu không tôi lập tức sẽ báo cảnh sát."

Hùng Khai Khiết châm chọc nói: "Sự anh hùng khí khái lúc trước của mày đâu rồi? Giờ thì tao nhìn thấy rõ rồi, Trương Dương mày chẳng qua chỉ là đứa núp sau váy đàn bà thôi, khi gặp chuyện lại lôi đàn bà ra bảo vệ cho mình." Tất cả đám bọn chúng đều cười ầm cả lên, chúng đang cố tình chọc tức Trương Dương.

Trần Tuyết tức đến mặt trắng bệch ra, cô ấy rất hiếm khi có biểu hiện như vậy. Một là vì điều trị cho Trương Dương mà công lực đã tiêu hao đi quá nhiều, định lực có chút giảm xuống, còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là quan tâm đến loạn lên.

Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vai Trần Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, người ta đã lặn lội đường xa tới đây, tôi mà từ chối cũng không nên." Một luồng nội công được truyền vào vai Trần Tuyết, cô quay người lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Từ luồng nội công vừa rồi của Trương Dương, Trần Tuyết đã cảm nhận được nội công của Trương Dương đã hồi phục hơn nửa một cách thần kì rồi. Cô ấy lập tức hiểu tại sao Trương Dương muốn nhận lời khiêu chiến của chúng, liền gật gật đầu, nói nhỏ: "Anh cẩn thận đấy."

Đông Khai Thái dùng lực chắp quyền, Trương Dương nói: "Tất cả mọi thứ ở đây đều là di vật của Thiên Trì tiên sinh, phá hỏng các người đền không nổi đâu."

Đông Khai Thái nói: "Tôi đền nổi."

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Quyền cước không có mắt, vạn nhất làm thương các người thì sao?"

Đông Khai Thái nghe những lời ngông cuồng của Trương Dương mà cười lạnh nói: "Nếu như cậu làm tôi bị thương thì trách tôi học nghệ không thông, không liên quan gì đến cậu."

Trương Dương nói: "Tiểu Tuyết, vào phòng sách lấy giấy bút ra đây, hôm nay tôi phải viết một bức sinh tử với bọn họ."

Hùng Khai Khiết châm chọc nói: "Muốn kéo dài thời gian à, đấu cọ sát võ công thôi mà, việc gì mà phải khua chiêng gõ trống thế?"

Trần Tuyết quay người đi vào phòng sách lấy giấy bút ra, Trương Dương đặt giấy trắng lên chiếc bàn đã, viết một bản sinh tử, Đông Khai Thái tuy võ công không tồi nhưng lại không biết nhiều chữ, nhìn mấy hàng chữ rồng bay phượng múa của Trương Dương liền cảm thấy chóng mặt, liền thấp giọng nói với Hùng Khai Khiết: "Sư đệ, hắn viết gì thế?"

Hùng Khai Khiết nói: "Chính là một bức sinh tử, viết là trong cuộc giao đấu nếu như có xảy ra thương vong gì thì không có quan hệ gì với đối phương, bất luận là ai thắng ai thua chúng ta đều phải bồi thường đồ đạc."

Đông Khai Thái thoải mái nói: "Tôi đền."

Trương Dương viết xong bức sinh tử liền kí tên mình trước, sau đó đưa cho Đông Khai Thái, nói: "Anh kí đi."

Đông Khai Thái nhận lấy bút, viết méo mó tên mình bên cạnh tên Trương Dương. Trương Dương vẫn thấy chưa đủ, liền nói với Hùng Khai Khiết: "Tất cả các người đều phải kí."

Hùng Khai Khiết bất mãn trừng mắt nhìn Trương Dương, cho rằng hắn đang cố ý kéo dài thời gian, miệng nói: "Kí thì kí, tao sợ chắc?" Không những Hùng Khai Khiết phải kí mà tất cả những người của Bát Quái môn ở đây đều phải kí. Trương Dương giao bức sinh tử cho Trần Tuyết, mỉm cười nói: "Cảm ơn nhé."

Đám người Đông Khai Thái bị một câu cảm ơn của Trương Dương làm cho hồ đồ đi, bọn chúng sao biết được bây giờ Trương đại quan nhân đang vì chuyện Sở Yên Nhiên không từ mà biết tức giận đến phát hỏa, hắn cẩn phải phát tiết một chút. Đám người này đang muốn dậu đổ bìm leo không ngờ lại gặp lúc đen đủi.

Trương Dương cất bước ra khỏi sân, đến con đường bên ngoài đầy lá đỏ rụng, mùa thu đang xao động, những chiếc lá cứ không ngừng rơi xuống.

Trương Dương đến một bãi đất trống, đứng yên vị tại đó, rồi từ từ xoay người, ánh mắt không nhìn về phía đám người đang tiến lại gần, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao trong xanh, hai tay chắp sau lưng, mấy ngày gần đây chưa có lúc nào hắn khỏe như bây giờ.

Đối với đám Hùng Khai Khiết và đám đệ tử Bát Quái Môn mà nói, biểu hiện của Trương Dương quả thật quá kiêu ngạo tự mãn, làm cho mặt bọn chúng đều tỏ ra phẫn nộ vô cùng.

Đông Khai Thái lại không chút tức giận, khuôn mặt góc cạnh của gã tỏ ra trầm ngâm, vừa nãy khi bước ra cửa, gã rất để ý bước chân của Trương Dương, không nhanh không chậm, từ trong đó không thể tìm ra bất cứ một tia hoảng loạn nào, bất luận võ công Trương Dương có như thế nào thì chỉ cần tinh thần không sợ trước kẻ địch mạnh của hắn như thế này cũng đủ làm người ta khâm phục rồi. Đông Khai Thái đi đến, cách Trương Dương khoảng một mét thì đứng lại, chắp tay nói: "Xin mời."

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh cũng coi như là biết quy tắc." Vẻ mặt của hắn giống như đang giáo huấn một đứa trẻ vậy.

Đông Khai Thái dịch chân trái ra sau một bước, rồi động tác vô cùng nhanh mạnh như một con mãnh hổ xuống núi, một quyền hướng về Trương Dương, từ nhỏ gã đã tu luyện bát quái, công phu không phải tầm thường. Bàn tay vút qua xé gió, làm cho cây cối xung quanh phải lay động.

Đôi mắt Trương Dương đột nhiên nhíu lên, không ai có thể hình dung được tốc độ của hắn, chỉ cảm giác như một cánh hoa rơi, cổ tay của Đông Khai Thái đã bị hắn nắm chặt, một cái kéo, ngực của Đông Khai Thái bị lộ ra, Trương Dương lập tức kích một quyền vào ngực hắn, Đông Khai Thái kêu lên một tiếng, người như đứt thành nhiều đoạn, bay về phía xa rồi ngã xuống đất rồi trượt dài đi khoảng năm mét.

Trương Dương cười lạnh một tiếng, rồi nhanh như cắt, Đông Khai Thái vẫn chưa kịp đứng dậy thì tay phải Trương Dương đã như sấm chớp đấm thẳng về phía mặt hắn. Đông Khai Thái không thể tránh kịp, mắt thấy quyền thủ của đối phương đã cách mặt chưa tới nửa tấc, Trương đại quan nhân lại chợt dừng quyền lại, lúc quyền chỉ còn cách chóp mũi khoảng một cm mà quyền phong đã thổi làm cho Đông Khai Thái không thể mở mắt ra, da đau như dao cắt.

Trương Dương hóa quyền thành vuốt, nắm chặt lấy cổ tay hắn, đẩy nhẹ một cái, cánh tay phải của Đông Khai Thái liền trật khớp.

Hùng Khai Khiết và đám huynh đệ đứng ngẩn ra nhìn, không ai ngờ Trương Dương chỉ cần dùng một chiêu mà đã làm cho nhị sư huynh ngã xuống đất, cả đám rất nhanh phản ứng lại, xông tới Trương Dương. Thấy Trương Dương thi triển võ như thiên binh thần tướng trước mặt mình, Hùng Khai Khiết mặt mày biến sắc, nhưng vẫn còn kịp xuất quyền, liền bị một chưởng của Trương Dương đập ngay vào mặt, đánh cho mặt mày nở hoa. Hùng Khai Khiết người lắc lư mò đường, có điều chân vẫn đứng khá vững, không bị một chưởng đánh ngã xuống đất.

Gã nhấc chân lên đá về phía Trương Dương, Trương Dương tóm được chân gã, dùng sức vặn mạnh, chân phải của Hùng Khai Khiết lập tức kêu lên răng rắc. Trương Dương giơ đầu quyền muốn đánh thì Hùng Khai Khiết liền sợ quá ngã xuống đất, thảm thiết kiêu lên: "Tao thua rồi, tao thua rồi." Vẻ mặt của gã vô cùng tội nghiệp, đáng tiếc Trương đại quan nhân đâu có chịu để yên.

Trương Dương cười lạnh nói: "Mày đủ tư cách sao?" Rồi hắn nắm lấy tay gã, vặn chéo hai tay vào nhau, làm cho hai cánh tay của Hùng Khai Khiết cũng bị trật khớp, đau đến mặt không còn sắc máu, kêu thảm không thôi. Trương Dương tuy rất ghét bọn dậu đổ bìm leo, hơn nữa lại có bức sinh tử trong tay, nhưng hắn cũng hiểu rằng đây không phải là thời Đại Tùy nữa. Có bức sinh tử cũng không thể đại khai sát giới. Chúng ta là cán bộ nhà nước, không thể đi đầu vi phạm được, có nguyên tắc chỉ đạo này nên Trương Dương đã không ra tay quá nặng, nhưng cũng không thể nhẹ nhàng mà tha cho chúng. Ngoài tên lái xe ra, Trương Dương dùng thủ pháp đặc biệt của mình làm cho tất cả những kẻ khác đều bị gãy xương trật khớp, trong đó Hùng Khai Khiết là bị nặng nhất, từ ngón tay đến đùi đều bị Trương đại quan nhân làm trật khớp một lượt.

Trương Dương nhìn tên lái xe mặt mày tái mét nói: "Đem tất cả đám huynh đệ của mày về, lần sau còn dám gây chuyện thì tao tuyệt đối sẽ không nể tình đâu."

Mười lăm tên đệ tử bao gồm cả Đông Khai Thái thê thảm bỏ về, tên nào tên nấy rên rỉ không thôi. Đệ tử Bát Quái Môn chưa bao giờ gặp phải sự thảm bại và nỗi sỉ nhục lớn như thế này. Đám người trở về bản môn. Hơn một trăm người trong môn đều vây quanh lại. Nhưng chưởng môn Sử Thương Hải lại không có ở đây, thực tế là ông ta rất ít khi xuất hiện ở đây. Thời gian gần đây đều ở nhà tu tâm dưỡng tính.