Y Đạo Quan Đồ

Chương 475-3




Theo biểu hiện bên ngoài thì Lôi Quốc Thao tổn thất nghiêm trọng hơn, gã mất một trăm ngàn tiền mặt, một điện thoại di động, trong túi du lịch còn có một máy chụp hình, máy quay phim, một cái máy tính xách tay, tổn giá trị hơn năm triệu, còn chưa đến Thiên Tân mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sắc mặt của gã muốn xấu xí bao nhiêu thì có xấu xí bấy nhiêu.

Tuy rằng xét về số lượng thì Trương Dương cũng không bị mất nhiều, nhưng nói về chất lượng thì giá trị của thứ bị mất còn quan trọng hơn tất cả những món đồ của Lôi Quốc Thao cộng lại.

Trần Bộ Dao gọi bảo vệ đến, từ đây đến trạm kế tiếp còn hai mươi phút, bọn họ cần sử dụng khoảng thời gian này để tiến hành kiểm tra khẩn cấp.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao rõ ràng rất căm tức, hai người đi đến chổ toa ngủ của Đông Tú Tú, phát hiện ra ba gã đàn ông ngồi bên trong nói chuyện phiếm, Lôi Quốc Thao quát hỏi: "Đông Tú Tú đâu?"

Ba gã đàn ông này bị hỏi liền sửng sốt, một gã trong đó đứng dậy, lạnh lùng nói: "Ai thế? Muốn gây chuyện nà?"

Lôi Quốc Thao nói: "Con nhỏ ở chung toa các người đâu?"

Gã đàn ông kia chỉ vào mặt của Lôi Quốc Thao nói: "Cút ngay, có tin tao đánh mày không?"

Lôi Quốc Thao cũng không phải là người dễ tính, bây giờ một cục tức nghẹn ngay cổ, đang cần tìm một chổ phát tiết, nghe đối phương nói như vậy, một đấm liền ân cần thăm hỏi cái mũi của người ta, đánh cho tên này thất tha thất thểu lui về phía sau mấy bước rồi mới té ngồi xuống đất, hai tên còn lại thấy đồng bạn bị đánh, liền xông lên.

Trương đại quan nhân trải qua mấy ngày điều dưỡng đã có chút khôi phục, đang muốn nghiệm chứng võ lực của mình khôi phục đến đâu rồi, xông lên tung ba đấm hai đá làm cho hai gã kia ngã xuống, Trần Bộ Dao và hai người bảo vệ nhanh chóng lôi bọn họ ra ngoài, Trần Bộ Dao thật sự là dở khóc dở cười, hai vị này một là phó thị trưởng thành phố Phong Trạch một người là chủ nhiệm phòng chiêu thương thành phố Đông Giang, tại sao tính tình của hai người ai cũng nóng hết vậy.

Căn cứ theo tin tức sơ bộ, thì trong các toa tàu cũng không tìm thấy được cô gái nào phù hợp với đặc điểm của Đông Tú Tú.

Vẻ mặt của Lôi Quốc Thao càng lúc càng xấu xe, chỉ còn bảy phút nữa là xe lửa sẽ đến thành phố An Viễn, khả năng tìm được vật bị mất càng nhỏ hơn.

Trần Bộ Dao nói: "Các người về trước đi, chuyện này để cho chúng tôi tra"

Trương Dương nói: "Trong toa tàu không có, có thể cô ta trốn lên trên đỉnh toa tàu?"

Trần Bộ Dao nói: "Không thể nào, cô ta đâu phải là nữ phi hiệp!"

Trương Dương cũng không nghĩ vậy, trong lúc xe lửa di chuyển thì cấm mở cửa sổ xe lên, Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người trở về toa tàu của mình, Trương Dương nhìn cửa sổ, lúc này mới lưu ý là cửa sổ có mở lên, Lôi Quốc Thao cũng chú ý đến điểm này, thấp giọng nói: "Lẽ nào thật sự là một nữ phi tặc, từ cửa sổ nhảy ra ngoài?"

Trương Dương nói: "Tôi ra xem thử!"

Lôi Quốc Thao nói: "Không được, không cần phải mạo hiểm tính mạng đâu!" Bây giờ xe lửa đang chạy với tốc độ hơn cả trăm cây số trên giờ, leo ra ngoài cửa sổ là cực kỳ nguy hiểm, chỉ là Trương đại quan nhân không xem chuyện này ra gì cả, tuy rằng bây giờ công lực chưa khôi phục lại, nhưng mà một chút chuyện nhỏ như vậy không làm khó được hắn, hắn đẩy cửa sổ lên, từ đó chui ra ngoài.

Lôi Quốc Thao khẩn trương dõi theo, Trương Dương ra ngoài cửa sổ xe, trên tay hắn không có công cụ leo bám, cho nên đem phần sau ra ngoài trước, hai tay nắm lấy cửa sổ, Lôi Quốc Thao nắm lấy cánh tay của hắn không buông, khẩn trương nói: "Trương Dương, mau trở về đi, cái này không phải chuyện đùa đâu!"

Trương Dương cười nói: "Anh... buông tay... " Giọng nói của hắn bị tiếng gió thổi làm gián đoạn.

Lôi Quốc Thao vừa mới buông tay ra, thì thấy thằng nhãi này leo đùng đùng lên trên nóc xe lửa.

Bích Hổ Du Tường thuật có thể dùng cho rất nhiều chổ, thân thể của Trương đại quan nhân bám sát vào toa xe, sức gió do xe lửa chạy với tốc độ cao tuy rằng có tạo thành một chút phức tạp cho hắn, chỉ là hắn vẫn có thể khắc phục thành công trở ngại này.

Trương Dương bò lên trên đỉnh xe lửa, thấy khoảng năm mươi mét phía trước có một bóng người đang ngồi chồm hổm, đó không phải là nữ tặc Đông Tú Tú thì còn là ai nữa hả?

Trương Dương lặng lẽ đến gần cô ta.

Đông Tú Tú tuy rằng ngồi trên đỉnh xe lửa, nhưng mà vẫn không thả lỏng cảnh giác, ánh mắt thường thường quan sát chung quanh, khi Trương Dương còn cách khoảng hai mươi mét, thì Đông Tú Tú đã phát hiện ra sự tồn tại của Trương Dương, hai tròng mắt mở to kinh ngạc trợn tròn lên dưới gió, cô không nghĩ rằng Trương Dương lại có đủ dũng khí bò lên trên đỉnh xe lửa.

Trương Dương nhìn thấy hành động của mình bị phát hiện, lập tức đi nhanh hơn, Đông Tú Tú đứng dậy chạy về phía trước, thân thể của cô cũng cực kỳ linh hoạt, chạy trên mỗi toa của xe lửa một cách dễ dàng, thoạt nhìn rất giống một con mèo nhỏ đi ăn đêm vậy. Trương Dương kêu lên: "Trả đồ lại đây, tôi không làm khó dễ cô"

Đông Tú Tú cười ha hả nói:" Vậy phải xem anh có bản lĩnh đó không"

Xe lửa đã tiến vào trong thành phố An Viễn, bắt đầu giảm tốc độ lại, Trương Dương lo rằng cô gái này sẽ chạy thoát, cho nên dùng tốc độ cao nhất để đuổi theo. Nếu như trên mặt đất thì Đông Tú Tú không cách nào chạy thoát khỏi tay Trương Dương, nhưng ở đây là trên nóc xe lửa, so với Trương Dương, cô ta có nhiều lợi thế hơn, vừa chạy trốn vừa cầm điện thoại di động tựa hồ liên lạc cái gì đó.

Khoảng cách của Trương Dương và cô ta ngày càng gần, lúc này tốc độ của xe lửa cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn khoảng sáu mươi cây số mà thôi, Đông Tú Tú chạy đến chổ đầu xe, cô ta đã không còn đường chạy, bỗng nhiên xoay người lại, nói với Trương Dương: "Anh đứng lại!"

Trương Dương đứng lại tại chổ, trong tay của Đông Tú Tú vung lên một xấp tiền: "Không phải chỉ là mấy trăm ngàn thôi sao? Anh có cần đau khổ đến như vậy sao?"

Trương Dương cười lạnh nói: "Ăn trộm đồ của người khác mà còn già mồm? Ném ba lô lại đây cho tôi!"

Đông Tú Tú gật đầu, cởi ba lô trên người xuống, nhưng bỗng nhiên ném ra ngoài, sau đó từ trên nóc xe lửa nhảy ra ngoài. Lúc này Trương Dương mới ý thức được xe lửa đã chạy đến cầu vượt, Đông Tú Tú đáp chuẩn xác xuống phía sau của một chiếc xe tải, cô ta dùng ba lô để làm bãi đáp xuống, nhạt ba lô trong thùng xe, phất phất tay với Trương Dương.

Trong lòng Trương Dương cực kỳ tức giận, không ngờ nữ phi tặc này lại gian xảo như thế, ở chổ này cũng có tiếp ứng chờ sẵn, nhìn chiếc xe tải đi xa, Trương Dương chỉ có thể lắc đầu.

Trương đại quan nhân một lần nữa trở về toa xe, xe lửa đã đến trạm An Viễn, hắn và Lôi Quốc Thao quyết định xuống tại chổ này, bức tranh chữ của Kiều lão đối với Trương Dương mà nói là vô cùng quan trọng, đồ của Lôi Quốc Thao cũng đã bị mất hết rồi, đương nhiên cũng không cách nào đi làm tiếp được.

Ngược lại chỉ có Trần Bộ Dao là thấy ngượng ngùng, dù sao thì vụ trộm này cũng xảy ra trên xe lửa của hắn, tiến hai người xuống xe, còn hỗ trợ liên hệ với công an địa phương.

Lôi Quốc Thao có nhân mạch không nhỏ tại Bình Hải, trong hệ thống công an của An Viễn cũng quen biết vài người, gã liên hệ với cục trưởng cục công an thành phố An Viễn Tùy Quang Lượng, Trương Dương trong quá trình truy đuổi nữ phi tặc Đông Tú Tú đã ghi nhớ lại bảng số xe của chiếc xe tải kia, cái này cũng là một đầu mối có lợi giúp cho cơ quan điều tra.