Y Đạo Quan Đồ

Chương 474-3




Tống Hoài Minh nhìn Trương Dương bằng cặp mắt đầy trách cứ, chỉ là trong lòng lại có một loại sảng khoái không nói nên lời, những lời này của Trương Dương tự nhiên lại làm cho ông cảm thấy khoái giống như là được phát tiết, ông bỗng nhiên phát hiện ra tận sâu trong nội tâm của mình cũng có phản cảm đối với Ngô Minh, nhưng mà nguyên nhân phản cảm này lại làm cho ông cảm thấy bất an, ông cũng không phải là vì bản thân Ngô Minh, thậm chí cũng không phải là vì phương pháp làm việc của Ngô Minh, ông ghét Ngô Minh đó là bởi vì người bạn học cũ Lưu Diễm Hồng.

Tống Hoài Minh nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng lên bầu trờ, một đám mây đen chậm rãi bao phủ lấy mặt trời giữa trưa.

Trương Dương nói: "Con không thích Ngô Minh!" Trước mặt của Tống Hoài Minh hắn cũng không che giấu yêu ghét chân thật trong lòng

Tống Hoài Minh hỏi:" Vì sao?"

Trương Dương nói: " Không thích là không thích, có vài người con vừa gặp liền có cảm giác thân thiết, giống như chú, cũng có những người từ cái nhìn đầu tiên là con đã thấy ghét rồi, ví dụ như Ngô Minh, xem ra con đã được định trước là một người yêu ghét phân minh "

Tống Hoài Minh bật cười không thành tiếng, thằng nhóc này càng ngày càng giống một kẻ dối trá, một câu không chỉ nịnh nọt vỗ mông ngựa của mình mà còn thuận tiện hạ thấp Ngô Minh, nhưng mà những lời này của hắn quả thật không sai, yêu và ghét thật ra là một chuyện rất kỳ quái, trong khoảng thời gian này Tống Hoài Minh cũng không được như ý, từ khi Kiều Chấn Lương đến đã không ngừng thay đổi cục diện chính trị của Bình Hải, đây là một trận cờ đánh không tiếng độ, Tống Hoài Minh cho rằng phương pháp bảo vệ lợi ích chính trị của mình tốt nhất là nên có càng nhiều quyền lực, chỉ có nhiều quyền lực và sự ủng hộ thì mới có thể vì dân chúng mà làm nhiều việc hơn, chỉ là Kiều Chấn Lương thì không nghĩ như vậy, có đôi khi, mặc dù là người có khái niệm chính trị tương đồng cũng chưa chắc đã có thể đi chung với nhau, huống chi giữa ông và Kiều Chấn Lương còn có rất nhiều điểm khác nhau.

Sự kiện sân bay mới Giang thành đã làm cho Tống Hoài Minh lãnh giáo đầy đủ thủ đoạn của Kiều Chấn Lương, đồng thời cũng làm cho danh dự của Kiều Chấn Lương vụt lên, thu được sự ủng hộ của không ít lãnh đạo trong tỉnh, trong bọn họ lần này, đối mặt với những lão đồng chí đã đến tuổi nghỉ hưu, thay đổi nhiều lần làm cho lãnh đạo cao tầng của Bình Hải phải đối mặt với biến động thật lớn, trong lần biến động này, bọn họ đều suy nghĩ muốn giành lấy quyền chủ động, ai này không chỉ quyết định vị trí thường ủy được chọn sau này, mà còn quyết định trong mấy năm chấp chính, ai cũng có quyền lên tiếng cả. Trong lòng Tống Hoài Minh rất là rõ ràng, nếu như mình không biết tận dụng khả năng tranh thủ ưu thế trong thường ủy, thì sau này vô cùng có khả năng bị đẩy ra ngoài biên giới. Chuyện bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri đối phó với Hứa Thường Đức vẫn còn mới mẻ trong ký ức của mỗi người, Tống Hoài Minh không muốn lịch sử tái diện, ông là một người muốn làm đại sư, ông tuyệt đối không tình nguyện yên lặng. Cho nên ông mới phát ra một trận cuộc chiến tranh đoạt với Kiều Chấn Lương trên chiến trường chính trị này. Tình thế không được lạc quan cho lắm, bí thư trưởng tỉnh ủy tiền nhiệm Diêm Quốc Đào, bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên đều có quan hệ rất tốt với Kiều Chấn Lương, trong vị trí sở trưởng công an thì đã điều Cao Trọng Hòa và Dã Thành Vi từ thành phố Nam Võ đến, sau này trong trận doanh thường ủy Bình Hải, lực lượng của Kiều phái sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Tống Hoài Minh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: "Sân bay mới xây dựng thuận lợi chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Cũng không tệ lắc, công tác các phương diện trên cơ bản đã phối hợp làm theo"

Tống Hoài Minh nói: "Sân bay mới của Giang thành không chỉ là công trình trọng điểm của tỉnh, mà là món lễ vật nhân dịp HongKong được trao trả, con ngàn vạn lần nhớ phải cẩn thận, xảy ra bất kỳ sai lầm gì chú sẽ tìm đến con hỏi tội!"

Trương Dương cười nói: "Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì con có trốn cũng không được!"

Lông mày của Tống Hoài Minh nhíu lại một hàng, hiển nhiên là có chút bất mãn với những lời này của hắn.

Trương Dương cười nói: "Chú yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện không may gì, nếu như xảy ra chuyện, con khẳng định sẽ phải đứng mũi chịu sào gánh vác trách nhiệm..."

Tống Hoài Minh nói: "Đỗ Thiên Dã giao chuyện quan trọng cho con, khẳng định là phải chịu đựng không ít áp lực"

Trương Dương nói: "Bây giờ người có thể kiên định làm việc thật sự quá ít, giao cho người khác ông ấy cũng lo lắng"

Trương Dương đương nhiên rõ ràng Tống Hoài Minh ám chỉ mình chuyện của Kim Toa, hắn cười nói: "Kim Toa không phải là chổ tốt gì cả, ỷ vào có chút hậu trường, mà cả gan làm phục vụ sắc tình, chướng khí mù mịt, làm ảnh hưởng cực lớn đến hình tượng của Giang thành, lãnh đạo thành phố đã cực kỳ bất mãn với Kim Toa, lần này con ra tay cũng là vì mục đích chung" Hắn rất khôn, đem trách nhiệm của chuyện này đổ hết lên trên đầu lãnh đạo thành phố.

Tống Hoài Minh đương nhiên không thể nào nhận ra được thật giả bên trong rồi, nhưng mà theo ông thấy, nếu như không có Đỗ Thiên Dã làm chổ dựa, Trương Dương cũng sẽ không dám làm như vậy, ông thật không ngờ là trong chuyện này lại không ai hỏi đến Trương Dương cả, Tống Hoài Minh nói: "Nghe nói chủ của cái hộp đêm ấy là em gái của Vương sở trưởng?"

Trương Dương gật đầu nói: "Có chuyện như vậy, Vương sở trưởng còn đặc biệt gọi điện cho bí thư Đỗ, nhưng mà bị bí thư Đỗ dội trở ngược lại.

Tống Hoài Minh thấp giọng nói: "Thanh niên đều là tràn đầy nhiệt huyết cả!"

Trương Dương đứng dậy ra ngoài, đi đến phòng bếp, phát hiện ra Liễu Ngọc Oánh đã làm một bàn đồ ăn, không khỏi cười nói: "Dì Liễu, cần gì phải long trọng vậy, thật sự coi con là người ngoài sao"

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Bình thường trong nhà khó có người, con đến làm cho dì có cơ hội biểu diễn tay nghề, nào, ăn cơm thôi!"

Trương Dương cầm lấy chai rượu Ngũ Lương trên bàn, mở nắp ra rồi rót cho Tống Hoài Minh một ly, từ sau vụ của Thì Duy đến giờ, hắn và Tống Hoài Minh hiếm khi nào bình tâm ngồi cùng một chổ ăn cả.

Liễu Ngọc Oánh gắp một con cua lớn đặt đến trước mặt của Trương Dương, cười nói " "Lần này hình như con đã gầy đi nhiều rồi, tẩm bổ lại một chút đi, dưỡng béo để gặp mặt với Yên Nhiên"

Tống Hoài Minh cũng gắp cho Liễu Ngọc Oánh một con cua: "Gần đây vừa khai giảng, nhiệm vụ dạy thêm nặng nề, em cũng cực khổ rồi!"

Liễu Ngọc Oánh nhìn chồng, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểu ý, bà đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, vội vàng đứng dậy đi vào toilet. Tống Hoài Minh vội vã chạy theo xem, chỉ một lát sau đỡ lấy Liễu Ngọc Oánh sắc mặt đã tái nhợt trở ra, Trương Dương đứng dậy hỗ trợ đỡ Liễu Ngọc Oánh ngồi vào ghế sô pha, bắt mạch giúp cho Liễu Ngọc Oánh, trong lòng ngẩn ra, chợt lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Tống Hoài Minh thân thiết nói: "Thế nào?"

Trương Dương nói: "Hoạt mạch, dì Liễu có thai!"

Tống Hoài Minh nao nao, còn Liễu Ngọc Oánh thì cũng đỏ cả mặt, ngay trước mặt con cháu, loại chuyện này làm cho bà cũng cảm thấy ngượng ngùng, bà và Tống Hoài Minh kết hôn nhiều năm vẫn kiên trì mà không có con, chỉ là đến bây giờ lại đột nhiên mang thai, làm cho trong lòng Liễu Ngọc Oánh vui mừng đến cực điểm.

Tống Hoài Minh ngơ ngác đứng đó trong một khoảng thời gian ngắn, không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, vừa mừng vừa lo, thấp giọng nói: "Mang thai sao?"