Y Đạo Quan Đồ

Chương 469-1




Sáng sớm Trương Dương rời giường mở rèm cửa sổ ra, thấy Kiều lão mặc một bộ đồ lao động giống ngày hôm qua đang ngồi xổm trong hoa viên cắt cành tỉa lá, nhìn bóng lưng của Kiều lão, thật sự rất khó tưởng tượng một ông già thoạt nhìn có vẻ bình thường này lại chính là một nhân vật đã quát tháo nhiều năm trên chính đàn trong nước.

Nắng sớm chiếu lên làm cho thân của Kiều lão phủ kín một tầng ánh sáng màu vàng, Trương Dương chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một nhân vật phong vân như vậy.

Ánh mắt của Kiều lão bị một đóa hoa hàm tiếu hấp dẫn, ông nhìn qua, tựa hồ như muốn ngửi lấy mùi thơm, chỉ là lập tức ý thức được cái gì, xoay người lại, thấy Trương Dương đang đứng nhìn trộm mình trên cơ sổ, dù có mang khẩu trang lớn, nhưng ánh mắt sắc bén của Kiều lão vẫn đủ xuyên thấu không gian, giống như là nhìn thẳng vào sâu nội tâm của Trương Dương.

Trong nháy mắt Trương Dương liền sản sinh ra một cảm giác bại lộ tất cả trước mắt người ta vậy, hắn cười cười với Kiều lão, Kiều lão gật đầu, lại xoay người sang chổ khác, tiếp tục công việc của mình.

Sau khi Trương Dương rửa mặt hoàn tất xong, đi đến hoa viên, Kiều lão cũng chăm sóc cây lá xong, đem những hoa hư lá rụng bỏ hết vào trong thùng rác, ông chủ động đi qua hướng của Trương Dương.

Trương Dương cung kính chào một tiếng: "Kiều lão, chào buổi sáng!"

Kiều lão lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng nói: "Thân thể đỡ chưa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đỡ rồi!"

Kiều lão nói: "Chung Trường Thắng thật liều lĩnh" Những lời này đã biểu đạt sự áy náy một cách uyển chuyển với Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Thể cốt của tôi coi như cũng cường tráng, quyền cước của hắn tôi vẫn có thể chịu được" Những lời này của Trương Dương ít nhiều gì cũng lộ ra mùi vị tự ái bản thân, dù sao thì ngày hôm qua chuyện hắn bị Chung Trường Thắng đánh cho hộc máu, tất cả mọi người đều biết hết.

Kiều lão nói: "Không có việc gì là hay nhất!"

Trương Dương nói: "Kiều lão, chuẩn bị một chút, trở về tôi sẽ châm kim cho ngài!"

Kiều lão gật đầu nói: "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!"

Ứng với yêu cầu của Trương Dương, lúc hắn châm kim cho Kiều lão thì bất luận kẻ nào cũng không được có mặt. Theo Kiều Bằng Phi thấy thì thằng nhãi này cố ý làm ra vẻ huyền bí, nhưng nếu như tất cả mọi người đều tôn trọng yêu cầu của Trương Dương, thì hắn cũng không thể nào đưa ra phản đối được.

Kiều lão ngồi lặng lẽ trong phòng, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng bệnh mặt than đã làm cho khuôn mặt của ông không được bình thường, nhưng mà vẻ mặt của ông vẫn như không hề có chút dao động gì cả, trong hai mắt cũng đã khôi phục lại sự bình thản ấm áp, không tìm được một chút cảnh giác hay sắc bén nào hết.

Theo Trương Dương thấy, Kiều lão là một cao thủ đã tu luyện đến mức tận cùng rồi, trở về nguyên trạng, khí chất lạnh thấu xương từ lâu đã được chất chứa trong nội tâm, nếu như không phải sáng nay vô tình nhìn thấy được uy thế ngạo nghễ thiên hạ của ông, thì Trương Dương cũng rất khó tin một ông già có vẻ tầm thường này lại chính là Kiều lão tung hoành ngang dọc một thời trên chính đàn năm xưa.

Kiều lão đã sớm ý thức được Trương Dương đang lưu ý tất cả của ông, ông mỉm cười nói: "Tôi có chổ nào khiến cho cậu lưu ý?"

Trương Dương nói:" Kiều lão chẳng lẽ không biết rằng bản thân mình là một truyền kỳ trong lòng rất nhiều người sao?"

Kiều lão nở nụ cười, nụ cười này lạm cho hai gò má không phù hợp của ông hiện ra rõ ràng, ông nhẹ giọng nói: "Xem người khác trở thành thần, là bởi vì bản thân thiếu đi ý thức trách nhiệm đối với xã hội, đem hy vọng gửi gắm vào người khác, chứ không nghĩ rằng sẽ kiên định làm việc, cũng không có dũng khí gánh chịu trách nhiệm"

Ông đổi giọng đổi đề tài, nói: "Cậu thấy ta thế nào?"

Trương Dương cười nói: "Thấy ngài rất bình thường!"

Kiều lão rõ ràng sửng sốt một chút, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên có người cho ông cái đánh giá như vậy, ông nhìn tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, và bắt đầu chờ mong tương lai sau này của hắn.

Trương Dương nói: "Lúc trước ngài cao không thể xâm phạm, đem ngài thành thần cũng không có gì khoa trương cả, tôi thấy rằng cái này không phải là thiếu đi ý thức trách nhiệm xã hội, cũng không phải là thiếu dũng khí gánh chịu trách nhiệm, tôi thấy là ngài cách tôi quá xa, trên chính đàn ngài đại biểu cho sự tổn tại đỉnh cao, mà tôi là một bụi cỏ nhỏ ở trong hang núi, đối với ngài là ngẩng cao đầu nhìn..." Thằng nhãi này dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi không phải là đang vuốt mông ngựa, tôi thật sự là thấy cái gì thì nói cái đó thôi"

Kiều lão nói: "Nói cho hết lời đi!"

Trương Dương cười cười nói: "Từ cái hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của ngài, tôi mới phát hiện ra ngài là một người có nguyên tắc đảng tính rất mạnh, gấp những cái quần chúng gấp, cần những cái quần chúng cần, một nhân vật lớn như vậy, lại cam tâm vì một nhân vật nhỏ như tôi, mà làm một chuyện nhỏ như vậy, là đáng quý cỡ nào, lấy nhỏ trông lớn, bây giờ rốt cục đã rõ cái gì gọi là bình dị gần gũi rồi"

Kiều lão mỉm cười nói: "Cái miệng của cậu thật sự là biết nói chuyện, thảo nào tuổi còn rẻ như vậy mà đã là cán bộ cấp phó xử!"

Trương Dương vừa nghe liền thấy có chút không đúng, Kiều lão đang châm chọc mình sao? Hắn vội vàng giải thích: "Kiều lão, tôi thật sự là nghĩ như vậy mà"

Kiều lão cười ha hả, ông gật đầu nói: "Đừng hoảng hốt, thật ra ai cũng thích nghe nịnh hót cả, lời nịnh hót của cậu coi như là sự thật trước mắt thôi"

Trương Dương thấy Kiều lão cũng không phải là thật sự tức giận, lúc này mới yên lòng, cung kính nói: "Kiều lão, tôi châm cho ngài nha?"

Kiều lão gật đầu, ông nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tôi đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, bắt đầu đi!"

Trương Dương mở hộp châm, lấy ra một cây kim châm, đứng trước mặt một nhân vật phong vân của chính đàn, tận sâu trong nội tâm của Trương Dương không khỏi có chút thấp thỏm, hắn hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị châm kim cho ông ta, thì bỗng nhiên cảm thấy được có một tia sáng chợt lóe từ xa, Trương Dương bỗng quay đầu lại, tahy61 được một tia sáng phản quang từ ngoài bụi hoa chiếu vào.

Trương Dương cũng không có kéo rèm cửa sổ lại, hắn nhất thời ý thức được có người ở phương xa đang giám sát nhất cử nhất động của hắn, Kiều lão cũng không có mở mắt ra, nhưng ông từ động tĩnh của Trương Dương cũng đã nghe ra cái gì đó, thấp giọng nói: "Có việc?'

Trương Dương nói: "Không có việc gì!" Hắn đi qua, kéo rèm cửa sổ lại.

Kiều lão bình tĩnh nói: "Có thể là Trường Thắng đang giám sát cậu, hắn là một người lúc nào cũng không quên chức trách của bản thân"

Trương Dương nói: "Tôi rất thích những người có trách nhiệm" Hắn trở về bên người của Kiều lão, nâng gò má của ông lên, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng, một châm đâm xuống, nhất định sẽ làm cho nụ cười của ngài trở lại xán lạn một lần nữa!"

Kiều lão cảm thấy mi tâm ( ấn đường, khoảng giữa hai hàng lông mày) đau đớn, sau đó một cảm giác tê dại không nói nên lời cũng khuếch tán ra, cơ mặt của ông không tự chủ run lên, phần đuôi của kim châm theo sự rung động cơ mặt của ông mà cũng không ngừng nhảy lên.

Trương Dương rất bình tĩnh đứng phía trước Kiều lão, quan sát thay đổi rất nhỏ trên mặt của ông, đại khái là qua khoảng năm phút đồng hồ, hắn nhẹ nhàng rút kim châm ra, mỉm cười nói: "Hết bệnh rồi!"