Y Đạo Quan Đồ

Chương 467-1




Trương đại quan nhân ý thức được bản thân mình đã có rất nhiều thành phần dối trá bên trong rồi, trong lòng nghĩ cái này, nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói, vất vả lắm mới thành lập được hình tượng huy hoàng thì mình cũng không thể nào làm hỏng nó một cách đơn giản được, Trương đại quan nhân làm vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cái này... kinh phí hoạt động tháng này của tôi còn chưa có, cô giúp tôi trả tiền nhé!"

An Ngữ Thần cười hì hì, giả bộ thì thấy nhiều rồi, chỉ là giả bộ kiểu như Trương Dương thì lại chưa từng thấy qua, cô cười nói: "Kinh phi hoạt động cả đời này tôi đều bao"

Trương Dương nói: "Đừng nghĩ hối lộ tôi, nguyên tắc đảng tính của tôi rất mạnh"

An Ngữ Thần thấy hắn đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng có chút vui mừng, nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi phải quay về HongKong"

Trương Dương nói: "Sao vậy?"

An Ngữ Thần nói: "Ba tôi lúc bước xuống cầu thang bị trợt chân, gãy xương chân phải, tôi phải quay về xem ông ấy"

Trương Dương gật gật đầu, tuy rằng An Ngữ Thần và cha của cô An Đức Minh có quan hệ không được tốt, chỉ là trong đáy lòng vẫn rất hiếu thuận, Trương Dương nói: "Đi đi, tôi không sao đâu, hai ngày nữa là sẽ sinh long hoạt hổ lại à"

An Ngữ Thần nói: "Anh đó, có cái tính không chịu ngồi yên" Nghĩ đến việc ngày mai phải đi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến, An Ngữ Thần bắt đầu ý thức được tình cảm mà mình giành cho vị sư phụ này càng ngày càng kỳ diệu.

Những lời này của An Ngữ Thần nhanh chóng được nghiệm chứng, ngày hôm sau Trương Dương đã phải ra cửa, nguyên nhân là do một cú điện thoại của Kiều Mộng Viện, cô ta nói cha có chuyện quan trọng kêu Trương Dương đến Đông Giang gấp.

Tuy rằng thân thể của Trương Dương vẫn chưa hồi phục lại như cũ, nhưng mà bí thư tỉnh ủy triệu kiến hắn không dám không đi.

Lần này Kiều Mộng Viện đến Đông Giang cũng vô cùng đột nhiên, cô không biết chuyện Trương Dương sinh bệnh, đi đến nơi ở của Trương Dương đón hắn, mới ý thức được sắc mặt của Trương Dương không dễ coi, tinh thần thì mệt mỏi uể oải, bước chân thì không có sức leo lên chiếc Cadillac mới vừa mua của Kiều Mộng Viện, Thì Duy ngồi ở ghế lái xe quay đầu lại nói: "Này, anh đừng ngồi chổ đó, trông cậy anh lái xe đấy"

Trương đại quan nhân làm gì có cái thể lực đó nữa, hắn làm ra vẻ mặt đáng thương nói: "Nha đầu này, tối hôm qua tôi uống say, bây giờ vẫn chưa có tỉnh táo đâu. Cầu cô, cho tôi ngủ một lát" Bây giờ hắn đã không còn đủ tinh lực lái xe.

Kiều Mộng Viện cũng nhìn ra trạng thái thân thể của Trương Dương không được tốt, nhẹ giọng nói: "Thì Duy, đừng ép hắn, xem ra thật sự là uống say rồi, để chị lái cho!" Cô cũng ngồi phía sau, chiếc xe mới mua rất rộng, Trương Dương nằm ở ghế sau rất thoải mái, Kiều Mộng Viện lấy gối đỡ đầu cho hắn: "Ngủ đi, đợi khi nào đến Đông Giang thì tôi sẽ gọi anh dậy"

Trương Dương mệt mỏi nói: "Được rồi, tôi cũng có cảm giác buồn ngủ"

Thì Duy oán giận nói: "Cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, tuổi còn trẻ mà không biết cầu tiến"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Đi thôi, hắn khó chịu như vậy rồi, em đừng có chọc hắn nữa!"

Thì Duy nói: "Giả bộ, vừa nhìn là biết giả bộ rồi!"

Trương Dương nằm ở ghế sau lẩm bẩm: "Nộc trong nanh rắn hổ mang, độc trong kim của ong vò vẽ, hai cái này đều không độc, độc nhất là tâm địa đàn bà..."

Thì Duy dựng thẳng lông mày lên, nói: "Chị, hắn chửi chúng ta kìa!"

Trương Dương nói: "Nói cô đó, đừng có lôi người ta vào"

Kiều Mộng Viện cười hì hì nói: "Được rồi, đi nhanh thôi, đừng chậm trễ chính sự!"

Trương đại quan nhân lần này mệt mỏi còn gặp xui xẻo, nhưng dù sao thì Kiều Mộng Viện cũng sẽ không hãm hại hắn, hơn nữa, bí thư Kiều triệu kiến, hắn cũng không dám không đi. Nằm trong xe hắn ngủ rất ngọt ngào, lúc tỉnh lại thì đã đến đường Ngoại Hoàn của Đông Giang rồi.

Trương Dương ngáp một cái, dụi dụi con mắt còn buồn ngủ của mình: "Đến nhanh vậy sao?"

Thì Duy từ ghế cạnh người lái quay lại nói: "Anh ngủ thoải mái như vậy, đương nhiên là nhanh rồi!"

Trương Dương cười cười, duỗi lưng một cái, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là bao tử cảm thấy trống rỗng, nhìn thời gian một chút cũng đã là ba giờ chiều rồi, hắn kháng nghị: "Này, đến giờ này mà vẫn chưa ăn gì cả!"

Kiều Mộng Viện nói: "Lúc giữa trưa vốn định gọi anh, nhìn anh ngủ ngon như vậy, cho nên không nhẫn tâm"

Trương đại quan nhân vô sỉ nói: "Cô thật thương tôi!"

Một câu nói làm cho Kiều Mộng Viện đỏ bừng cả mặt, nói: "Cái miệng của anh thật sự là càng ngày càng đáng ghét"

Thì Duy nói: "Trở về em tìm vài cây kim khâu cái miệng của hắn lại"

Trương Dương nói: "Lòng dạ độc địa!" Hắn chỉ vào cái quán ven đường nói: "Tôi ăn một chút được không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đợi một lát nữa đi, tôi kêu người nhà chuẩn bị rồi"

Lúc này Trương Dương đã có tỉnh táo lại rồi: "Mà này, chúng ta từ xa chạy đến Đông Giang rốt cục là vì chuyện gì vậy?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cha tôi tìm anh, tôi cũng không rõ ràng chuyện gì!"

Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, mười phần là vợ chồng Kiều Chấn Lương lại có bệnh, nếu không thì vị bí thư tỉnh ủy này cũng sẽ không tìm mình, hoặc có lẽ là bí thư Kiều nổi hứng lên, muốn mình tự tay viết tranh chữ cho ông ta? Nói chung là trừ hai chuyện này ra, Trương Dương thật sự không nghĩ ra là mình có thể tạo hứng thú gì cho Kiều Chấn Lương cả.

Kiều Mộng Viện không lái xe đến đại viện tỉnh ủy, mà chạy thẳng đến vịnh Bạch Sa ở phía tây nam Đông Giang, Trương Dương có chút tò mò hỏi: "Nhà của cô không phải là ở đại viện tỉnh ủy sao?"

Thì Duy nói: "Anh họ của tôi mua biệt thự tại vịnh Bạch Sa, ngày hôm nay cuối tuần, cả nhà đến đây"

Trương Dương vui vẻ nói: "Cả nhà các người đến, tôi theo vào có vẻ không được thích hợp?"

Thì Duy nói: "Tôi cũng thấy không thích hợp, nhưng mà cậu của tôi lại muốn anh đến"

Vịnh Bạch Sa là một địa điểm an dưỡng tại ngoại thành Đông Giang, thập niên tám mươi phát hiện ra một con suối tại đây, khi cải cách mở ra, đủ loại làng du lịch cũng sinh ra rất đúng thời cơ, chổ mà bọn họ đến là chân núi Đông Linh của vịnh Bạch Sa, chổ này cũng chưa được khai phá chính thức, chỉ có một tòa nhà, cũng không có mấy ngành buôn bán bình thường khác.