Y Đạo Quan Đồ

Chương 466-2




Trương Dương biết rõ lời nói của Lý Tín Nghĩa đều là đúng với tình hình thực tế, trước đó hắn sử dụng kim châm đâm huyệt để cứu chữa cho Văn Linh cũng đã làm cho kinh mạch bị tổn thương lớn, lần này vì cứu chữa cho An Ngữ Thần nên làm cho kinh mạch của hắn bị tổn thương, họa vô đơn chí, lại còn có thêm một tai họa ngầm Âm Sát Tu La chưởng nữa chứ, phương pháp sử dụng nội lực nóng lạnh luân phiên có thể đả thông kinh mạch cho An Ngữ Thần, nhưng mà đối với người thực hiện là hắn mà nói, thì thương tổn phải gánh chịu cũng rất lớn. Trương Dương cười nói: "Tôi nghỉ ngơi một thời gian, hẳn là có thể hồi phục lại" Lời này ngay cả bản thân hắn cũng không tin tưởng, lần này bị thương rất nặng, muốn khôi phục hoàn toàn chẳng biết là vào năm nào tháng nào nữa.

Lý Tín Nghĩa nói: "Kinh mạch của tiểu yêu là tiên thiên khuyết hãm ( khuyết điểm trời sinh), tất cả con gái của An gia đều có loại bệnh này, ngoại trừ tiểu yêu may mắn gặp phải cậu và được cậu trợ giúp đả thông kinh mạch ra, thì tất cả những đứa con gái khác đều đã chết"

Trương Dương gật đầu, chuyện này hắn có nghe An lão nói qua.

Lý Tín Nghĩa nói: "Từ sau khi tôi biết chuyện này tôi cũng đã nghiên cứu qua nhiều phương pháp, mong rằng có thể tìm được phương pháp giải quyết" Ông dừng lại một chút, nói tiếp: "Lúc đầu tôi cũng cho rằng, chỉ cần dùng nội lực mạnh mẽ đả thông kinh mạch là có thể trị hết bệnh tật của nó, nhưng mà lại nghĩ trên đời này không có ai có thực lực mãnh mẽ như vậy. Bây giờ xem ra tuy rằng cậu có thực lực như vậy, nhưng mà phương pháp cũng không thể trừ được tai họa ngầm một cách tận gốc, tôi cuối cùng đã rõ ràng, khuyết hãm của tiên thiên khó mà dùng phương pháp của hậu thiên để chữa trị"

Trương Dương không hiểu được lời nói của của Lý Tín Nghĩa, dựa theo ý của ông ta thì An Ngữ Thần chẳng phải là không cách nào cứu được sao?

Lý Tín Nghĩa nói:"Cậu dùng nội lực mạnh mẽ đả thông kinh mạch của nó, có thể giảm bớt được một chút, nhưng không thể diệt trừ tận gốc hoàn toàn, muốn trị tận gốc thì chỉ có một cách duy nhất, chính là từng bước xây dựng hồi phục lại toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của nó"

Trương Dương không rõ ý tức của Lý Tín Nghĩa, hắn thấp giọng nói: "Đạo trưởng Lý có thể nói rõ một chút được không?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đào được một cái hộp sát trong Tử Hà quan không?"

Trương Dương gật đầu, hắn vẫn còn nhớ như in chuyện lần đó, lúc đó hắn có cảm giác tò mò sâu sắc về cái hộp, nhưng mà lão đạo sĩ lại coi nó như bảo bối và giấu đi, làm một trong những người đứng xem, hắn đương nhiên là không thể hỏi được.

Lý Tín Nghĩa nói: "Trong truyền thuyết của đạo môn chúng tôi có một loại Tiên Thiên công, người bình thường tu luyện Tiên Thiên công phải giữ thân đồng tử, đem công lực chia làm cửu trọng, sau khi luyện thành, có thể đả thông nhâm đốc hai mạch, mà còn có thể nghịch chuyển kinh mạch tùy tâm sở dục"

Trương Dương nói: "Tôi cũng nghe qua loại công pháp này, nhưng mà trong đạo môn hình như không nghe nói có ai luyện thành qua"

Lý Tín Nghĩa nói: "Người tu luyện Tiên Thiên Công trong đạo môn cũng là người trước ngã người sau tiếp bước, tôi cũng không nghe nói là có ai luyện được! Người luyện thành, rốt cục là cần cái nguyên nhân gì, khi tôi mở cái hộp sắt ra, mới hiểu được đạo lý bên trong"

Trương Dương tràn ngập tò mò hỏi: "Trong hộp sắt là Tiên Thiên công?"

Lý Tín Nghĩa lắc đầu nói: "Trong hộp sắt tuy rằng không phải là Tiên Thiên công, nhưng mà lại có quan hệ vô cùng mật thiết với Tiên Thiên công"

Trương Dương nói: "Rốt cục là thứ gì?"

Lý Tín Nghĩa lấy từ trong lòng ra một đồ phổ ( - cuộn tranh vẽ ngày xưa), trên đồ phổ có vài dòng chữ đã không còn rõ ràng, Lý Tín Nghĩa nói: "Thiên đại âm dương, vạn sự vạn vật đều có đạo lý" Ông mở bức tranh thứ nhất ra, chính là hình vẽ về nam nữ giao hoan.

Trương đại quan nhân trừng to mắt ra, lão đạo sĩ cất dấu "xuân cung đồ", nhưng mà hắn lập tức thấy không đúng, Lý Tín Nghĩa hẳn là không buồn chán như vậy.

Lý Tín Nghĩa nói: "Đông đảo người trong đạo môn tu luyện Tiên Thiên công, nhưng không có một ai thành công cả, nguyên nhân chính là, đa số một người không phải là tư liệu tu luyện, người tu luyện Tiên Thiên công phải bắt đầu tu luyện từ trong cơ thể mẹ, nói cách khác, mẹ của người đó khi mang thai thì bắt đầu tu luyện, có căn cơ nhất định, mang thai mười tháng, huyết mạch tương liên, khí tức tương thông, người khác tu luyện từ lúc còn nhỏ, còn người tu luyện Tiên Thiên công thì tu luyện từ lúc mang thai"

Trương Dương gật đầu, Tiên Thiên công mà lão đạo sĩ nói nửa ngày, cũng không biết là có liên quan gì đến bệnh trạng của An Ngữ Thần.

Lý Tín Nghĩa nói: "Muốn trị tận gốc bệnh của tiểu yêu, thì nhất định phải làm ra một huyết mạch mới trong cơ thể, biện pháp duy nhất chính là làm cho nó có thai"

Vừa nghe Lý Tín Nghĩa nói thì có vẻ giống như là đang mơ mộng giữa ban ngày, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, lời nói của ông ta rất có đạo lý, phụ nữ khi mang thai, thì sẽ cùng bào thai có huyết mạch tương liên, vô số huyệt mạch mới thai nghén cho sinh mạng mới, đối với người khác mà nói thì rất là bình thường đến tầm thường, nhưng mà đối với An Ngữ Thần trời sinh tuyệt mạch mà nói, thì lại là một cơ hội cực lớn.

Trương Dương nhắm hai mắt lại thấp giọng nói: "Ông nói là kêu tiểu yêu mau chóng kết hôn và sinh con thì mới có đường sống sao?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Thể chất của nó khác người, cho nên đối tượng kết hôn cũng cực kỳ hà khắc" Ông giao đồ phổ lại cho Trương Dương, nói: "Đây là thuật song tu của đạo gia, mong rằng có thể trợ giúp cho tiểu yêu, cậu giúp tôi giao cho nó"

Trương đại quan nhân cười khổ nói:" Vì sao ông không giao cho cô ấy?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Tôi không thích hợp"

Trong lòng Trương đại quan nhân nói: Chắc tôi thích hợp à? Tốt xấu gì tôi cũng mang danh hiệu của một sư phụ vậy.

Lý Tín Nghĩa nói: "Có thể cứu được nó hay không, chỉ có thể dựa vào duyên số của tạo hoá!" Ông nhìn khuôn mặt tái nhợt của đứa cháu gái, thản nhiên tức giận nói: "Đứa nhỏ này rất đáng thương, mong rằng nó có thể tìm được hạnh phúc của mình" Lão đạo sĩ nói xong liền đứng dậy rời khỏi động.

Trương Dương đem đồ phổ đặt xuống một bên, khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu điều tức, ổn định nội lực tán loạn trong cơ thể. Lần tổn thương kinh mạch này thậm chí là còn trầm trọng hơn lần cứu chữa Văn Linh lúc trước nữa. Trong lòng Trương Dương âm thầm kêu khổ, xem ra cần có một khoảng thời gian không thể sử dụng nội tức.

An Ngữ Thần tỉnh lại, thấy ánh mặt trời từ cái lổ trên đỉnh hang đá chiếu xuống, bây giờ hẳn đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.

Trương Dương ngồi khoanh chân bên cạnh cô, vẫn không nhúc nhích, giống như là nhập định vậy, An Ngữ Thần lo lắng vươn tay qua, dò xét hơi thở của hắn, sau khi xác định là hô hấp của hắn vẫn đều đều, thì mới yên lòng lại, ánh mắt rơi vào đồ phổ bên cạnh Trương Dương, đưa tay qua cầm lấy, vừa nhìn thấy được nội dung bên trong, mặt ngọc không khỏi đỏ đến mang tai, trong lòng thầm mắng da mặt của Trương Dương cũng đủ dậy, ngay cả thứ này cũng cất giấu.

Nhưng trùng hợp là lúc này Trương Dương lại mở mắt ra.

Ánh mắt của An Ngữ Thần nhìn thấy hắn liền sợ hãi hét lên một tiếng.

Trương Dương thấy đồ phổ trong tay của cô, cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Lão đạo sĩ tặng cho cô, dặn là khi nào kết hôn thì lấy ra đọc"

Mặt cười của An Ngữ Thần càng đỏ hơn nữa, nhẹ giọng nói:" Ông là một người xuất gia, sao có thể không đứng đắn như vậy được?"