Y Đạo Quan Đồ

Chương 439




Trương Dương nhìn bộ dạng uể oải của Thẩm Khánh Hoa, trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác đồng tình, vô luận là lão Thẩm này ở trên chính trị ngoan cố cứng đầu thế nào, thì vẫn có thể xem là một đứa con có hiếu. Trương Dương đi đến bên giường của Lưu lão thái thái, bác sĩ đã chuẩn bị mặc kệ rồi, cho nên cũng không ngăn cản hắn đi nhìn, Trương Dương đưa tay nắm lấy cổ tay của lão thái thái, cau mày.

Bác sĩ đứng bên cạnh nói: "Thị trưởng Trương, lão thái thái chỉ sợ rằng không được, chúng tôi đã cố gắng hết sức!" Loại từ chối trách nhiệm chính quy này Trương Dương đã nghe rất nhiều rồi, hắn nói với một cô y tá bên cạnh: "Giúp tôi đỡ bà ấy dậy!"

Cô y tá này sửng sốt một chút,cũng không có làm theo lời dặn của hắn, Trương Dương lại nói: "Có nghe không vậy? Nhanh lên một chút!"

Mấy người bác sĩ và y tá ở đây không biết hắn muốn làm cái gì, Thẩm Khánh Hoa đi tới, ông đưa tay ôm lấy thân thể của mẹ mà đỡ dậy. Chuyện đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể thử một lần.

Lòng bàn tay của Trương Dương để lên giữa lưng của lão thái thái, bỗng nhiên hắn làm ra một hành động khiến cho mọi người phải giật mình, để thân thể của lão thái thái nằm úp lên trên đùi của mình, vươn tay ra vỗ mạnh hai cái lên lưng của lão thái thái, chi nghe hai tiếng "Bốp, bốp!" thật lớn vang lên, làm cho người ta không khỏi lo lắng thân thể gầy yếu của lão thái thái có thể chịu nổi hai đòn đánh như vũ bão của thằng nhãi này hay không.

Mặt của Thẩm Khánh Hoa đã đỏ rực lên, tuy rằng mẹ đã không còn hy vọng, nhưng mà cũng không thể nào bất kính như thế, ông ta muốn nổi nóng, thì nghe thấy mẹ ho khan một tiếng, một trái nhãn dính máu bị lão thái thái ho sặc văng ra, lão thái thái thở phào một hơi nhẹ nhõm mà nước mắt không ngừng chảy ra.

Trương đại quan nhân giống như không có việc gì, vỗ vỗ tay nói:" Chỉ là mắc kẹt trái nhãn ở cổ, ho ra là tốt rồi!" Hai chưởng vừa rồi của hắn nhìn thì tầm thường, nhưng chổ tinh diệu bên trong thì không gì sánh bằng, chưởng đầu tiên thì chấn ngay trái nhãn làm cho nó mềm ra, chưởng thứ hai, làm cho cơ thể của lão thái tái sinh ra lực đẩy trái nhãn ra ngoài, nếu đổi lại là người khác, cho dù có nhìn ra được nguyên nhân bệnh của lão thái thái, thì cũng không có bản lĩnh lấy trái nhãn này ra ngoài.

Thẩm Khánh Hoa bây giờ mới hiểu được, vì sao Trương Dương lại vỗ vào lưng của mẹ hai cái, thấy mẹ đã khôi phục hô hấp, cả người mừng rỡ không biết nên nói cái gì cho phải.

Cả đám nhân viên công tác trong bệnh viện do Lý Anh Minh dẫn đầu đều có vẻ mặt xấu hổ, bọn họ cứu giúp nửa ngày mà cũng không có bất luận hiệu quả gì, đã tuyên bố lão thái thái không còn hy vọng, còn kêu bí thư thị ủy chuẩn bị hậu sự, phó thị trưởng Trương người ta đến vỗ cho hai cái, hai cú đánh này không chỉ vỗ vào lưng của lão thái thái, mà còn tát lên trên mặt của toàn thể nhân viên trong phòng cấp cứu này, tiêu chuẩn chữa bệnh của bọn họ cũng quá kém rồi.

Lý Anh Minh hung hăng trừng mắt nhìn chủ nhiệm phòng cấp cứu.

Thẩm Khánh Hoa và Mạnh Tông quý hai người đưa lão thái thái đến phòng bệnh nghỉ ngơi.

Trương Dương thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ rời đi, ngày hôm nay hắn đã tặng một món nợ nhân tình rất lớn cho Thẩm Khánh Hoa rồi.

Sau khi xác định vững chắc là mẹ đã vượt qua nguy hiểm, Thẩm Khánh Hoa mới buông lỏng gánh nặng trong lòng xuống, đi ra ngoài phòng bệnh, Mạnh Tông Quý cũng đi theo ông, thấy Thẩm Khánh Hoa nhìn chung quanh, đoán được là ông đang tìm Trương Dương, liền nhỏ giọng nói:" Trương Dương đi rồi!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu, thấp giọng nói: "Cũng nhờ có hắn!" Lúc này mới ý thức được, mình đã thiếu Trương Dương một phần nhân tình rất to.

Mạnh Tông Quý nói: "Thật sự không ngờ, hắn lại có thể cứu mẹ nuôi, đánh bậy đánh bạ sao?"

Thẩm Khánh Hoa lắc đầu nói:"Buổi chiều khi tôi gặp hắn, hắn đã nói qua, trong cơ thể của lão nhân gia còn phong hàn chưa hết, bệnh tình còn có thể tái phát nhiều lần!"

Mạnh Tông Quý không có chút hảo cảm nào với Trương Dương cả, cười lạnh nói: "Có thể là do trùng hợp!"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Hắn cũng có chút bản lĩnh!" Thẩm Khánh Hoa cũng rõ ràng, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Trương Dương làm việc cũng không chỉ dựa vào may mắn.

Ngày hôm sau trong hội nghị thường ủy, Thẩm Khánh Hoa tuyên bố phân công thị trưởng mới, thư từ chức của Trương Dương cũng không được cấp trên phê chuẩn, thế nhưng lo lắng tinh lực của Trương Dương sau này sẽ tập trung chủ yếu vào việc xây dựng sân bay mới, cho nên đã tiến hành điều chỉnh công tác cho hắn, để cho Trương Dương phụ trách công tác chiêu thương, còn công tác văn hóa vệ sinh, thì tạm thời do thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên quản lý. Mặt khác, Thẩm Khánh Hoa cũng phê bình tại chổ đối với Vương Hoa Chiêu, đem trách nhiệm của sự kiện lấy thận đổ lên trên đầu của Vương Hoa Chiêu.

Tất cả thường ủy đều cảm thấy kỳ quái, hình như ngày hôm nay Thẩm Khánh Hoa đã đổi tính rồi, tiếp thu chuyện này rất là bình tĩnh, lẽ nào là cấp trên gây áp lực cho ông?

Thẩm Khánh Hoa nói: "Nhiệm vụ chủ yếu kế tiếp của chúng ta chính là làm tốt công tác thu hoạch vụ thu, còn có một nhiệm vụ nữa là phối hợp với công tác trù bị xây dựng sân bay của tỉnh" Ông nhìn Trần Gia Niên nói: "Đồng chí Gia niên, công tác trưng thu đất cho sân bay mới tiến hành thế nào rồi?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khánh Hoa chủ động hỏi đến công tác sân bay, tất cả mọi người cảm thấy rằng trên người vị bí thư này đã xảy ra một ít thay đổi, chỉ là rốt cục là đổi ở chổ nào thì chẳng ai nói rõ được.

Trần Gia Niên nói: "Bí thư Thẩm, công tác trưng thu đất cho sân bay đã tiến hành rất tốt, những thôn dân liên quan tất cả đều đã ký tên vào hiệp nghị quy hoạch và di dời, công tác kế tiếp của chúng ta chính là hỗ trợ bọn họ di dời, làm tốt công tác an trí!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: "Nhất định phải tiến hành chặt chẽ, chúng ta cần phải phối hợp tốt công tác của tỉnh, ngàn vạn lần không thể để bị rớt lại so với công tác xây dựng sân bay!" Lúc trước Thẩm Khánh Hoa chưa từng biểu hiện chủ động như vậy bao giờ cả.

Tôn Đông Cường lẳng lặng nhìn Thẩm Khánh Hoa, chẳng biết tại sao ngày hôm nay lão cáo già lại đổi tính nữa.

Buổi sáng cùng ngày Trương Dương cũng nhận được điện thoại cảm ơn của Thẩm Khánh Hoa, vô luận là lập trường của hai người trên chính trị đối lập với nhau thế nào, nhưng Trương Dương cứu mẹ của Thẩm Khánh Hoa là một chuyện rất thật không thể chối cãi, Thẩm Khánh Hoa tuy rằng không có khả năng vì chuyện này mà từ nay về sau liền mang ơn với Trương Dương, nhưng mà ít nhất là thái độ của ông đối với Trương Dương cũng đã cải thiện hơn.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu rất nhiều"

Trương Dương cười nói: "Chỉ là may mắn mà thôi, tôi cũng không có hiểu y lý gì cả"

Thẩm Khánh Hoa cũng tương đối thỏa mãn với biểu hiện khiêm tốn của Trương Dương, ông nhẹ giọng nói: "Mẹ của tôi còn muốn gặp mặt nói lời cảm ơn với cậu"

Trương Dương cười nói: "Không cần, chờ tôi có thời gian tôi sẽ đến thăm"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Có thời gian chúng ta cùng ngồi ăn một bữa, trò chuyện một chút"

Trương Dương đáp ứng, hắn lại nói tiếp: "Phong hàn trong cơ thể của Lưu đại nương vẫn chưa được trừ khử, tôi đã đem tình huống của bà kể lại cho người chú làm Trung y của tôi, chú của tôi căn cứ theo bệnh trạng của bà mà kê một đơn thuốc, một lát nữa tôi sẽ gửi cho ông"

Thẩm Khánh Hoa cảm ơn liên tục, bây giờ ông đã không còn nghi ngờ với y thuật của Trương Dương nữa.

Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, còn có một việc, phòng của ban chỉ huy hiện trường sân bay đã được xây xong, tôi muốn mời ông đến nhìn một chút!"

Thẩm Khánh Hoa do dự một chút, ông thân là bí thư thị ủy Phong Trạch quả thật hẳn là nên biểu hiện quan tâm về hạng mục sân bay này, nhưng mà cho đến bây giờ ông luôn bị loại bỏ ra bên ngoài, dựa theo suy nghĩ lúc trước của ông, thì Trương Dương muốn làm thế nào cứ việc làm, mắt tôi không thấy thì tâm tôi không phiền, chỉ là bây giờ thì lại khác, Trương Dương trở thành ân nhân cứu mạng của mẹ ông, nợ nhân tình mà ông thiếu người ta quá lớn, cho nên trong miệng đương nhiên là không thể nói ra hai chữ từ chối rồi, ông gật đầu nói: "Tốt, tuần này tôi sẽ dành thời gian đến coi!"

Nói là dành thời gian, ngày hôm sau Thẩm Khánh Hoa và mấy vị thường ủy đã cùng nhau đến sân bay rồi, đây là lần đầu tiên từ khi hạng mục sân bay được xác định tại Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa đến thăm hiện trường, Thẩm Khánh Hoa làm như vậy cũng có ý tứ muốn trả nợ nhân tình cho Trương Dương, nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, ông đã ý thức được tỉnh đã vô cùng bất mãn với biểu hiện của ông rồi, đang chuẩn bị làm ra thay đổi, cái kiểu cách đạp sóng ngược gió mà đi đã không còn thuộc về độ tuổi của ông nữa, cái này đã làm yếu đinh sinh mệnh chính trị vốn không còn nhiều của ông nữa.

Ban chỉ huy hiện trường sân bay hiện nay là hai tòa nhà riêng, trong phòng làm việc này, điều hòa đương nhiên là không thể thiếu rồi, Trương đại quan nhân ngồi trong phòng điều hòa mà uống tra, điện thoại của hắn vang lên liên tục, cái này cũng khó trách, đối với những người ở xa, thì liên hệ qua điện thoại là phương pháp duy nhất rồi. Vị trí của phòng làm việc này rất tốt, từ cửa sổ đã có thể thấy được tình huống ngoài cửa lớn, thấy Thẩm Khánh Hoa cùng với các người ủy đi đến, Trương Dương đứng dậy ra cửa chào đón.

Các thường ủy tại Phong Trạch là Thẩm Khánh Hoa, Trần Gia Niên, Tề Quốc Viễn đều cùng nhau đến, cái này biểu hiện ra sự coi trọng về hạng mục sân bay này, phương diện bên đài truyền hình đương nhiên cũng không thể thiếu rồi, Một đám phóng viên vác đồ nghề trên vai mà đi theo phía sau đám thường ủy đến.

Trương Dương tươi cười rạng rỡ nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến hiện trường, tự mình chỉ đạo công tác"

Tề Quốc Viễn nói: "Cậu hẳn là nên làm vài bó hoa để tặng đi!"

Trương đại quan nhân nói: "Tài chính khẩn trương, cấp trên kêu tôi tăng thu giảm chi, có thể tiết kiệm cứ tiết kiệm, tôi đành kiêm nhiệm luôn công tác đó thôi!"

Thẩm Khánh Hoa là một người tôn trọng tiết kiệm, biểu thị sự thỏa mãn về việc ban chỉ huy biết lợi dụng vật liệu để xây nhà, nhưng mà thấy trong các phòng có chứa điều hòa, không khỏi nhíu mày, nói với Trương Dương: "Nếu đã là tiết kiệm, sao còn lắp đặt nhiều thiết bị như vậy?"

Trương Dương nói: "Nắng cuối thu rất độc, lúc mặt trời lên cao nhất thì nhiệt độ của không khí có thể lên đến bốn mươi độ, không gắn điều hòa thì con người sẽ bị thiêu sống hết"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Vậy thì đi ra bóng cây mà tránh nắng cũng được vậy!"

Trương đại quan nhân biết lão già này là một người tiếc của, cho nên cũng không chấp nhất ông ta, tự nhiên bỏ phòng làm việc, tất cả chạy ra ngoài bóng cây tránh nắng, ông cho rằng ban chỉ huy là gánh hát rong sao?

Thẩm Khánh Hoa hỏi về tình huống tiến độ của việc trù bị, Trương Dương cứ thế mà đáp hết.

Lúc trưa, ban chỉ huy hiện trường mời đám lãnh đạo Thẩm Khánh Hoa đi ăn trưa, Thẩm Khánh Hoa nói ăn ở đây cũng được, phương diện cơm nước cũng phải tiết kiệm, bằng không thì bí thư Thẩm khẳng định sẽ rất đau lòng tiếc của.

Bốn mặn một canh buổi trưa đã làm cho Thẩm Khánh Hoa tương đối thỏa mãn, ông cho rằng công tác nên là như vậy, càng làm cán bộ quốc gia thì càng phải có tác dụng đi đầu, nhưng mà ông cũng chỉ ra cái chưa đúng, bên trong canh cà chua trứng gà có quá nhiều trứng gà, đồ ăn còn thừa cũng hơi bị nhiều, đây đều là sự lãng phí phô trương cả!

phong cách làm việc của Thẩm Khánh Hoa làm cho người ta không thể trách được, Trương Dương chỉ xem lời nói của ông như gió thoảng bên tai, ông nói là việc của ông, tôi cứ làm việc của tôi, sau này cái khu sân bay của Phong Trạch, ông đừng xen vào.

Thẩm Khánh Hoa quả thật là không quản cái chổ này, chỉ là gần đây xảy ra vài chuyện đã làm cho ông rõ ràng, ông cũng không muốn quản, Trương Dương đến chủ trì công tác xây dựng sân bay cũng là một việc tốt, thằng nhãi này ở Phong Trạch là một tai họa, ở chổ này, hắn muốn lăn qua lăn lại thế nào thì cứ mặc kệ hắn.

Buổi trưa, Trương Dương đưa cho Thẩm Khánh Hoa một phần thư mời, mời làm tổng cố vấn của ban chỉ huy xây dựng sân bay!

Thẩm Khánh Hoa cầm cái thư mời màu đỏ, lúc này trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều, tổng cố vấn! Nghe êm tai đấy, thật ra cũng chẳng có tác dụng gì cả, chỉ là Thẩm Khánh Hoa muốn có một chút mặt mũi, nhiều thường ủy như vậy đều có danh hiệu cố vấn cả, nếu như ông không có thì có vẻ giống bị bài xích ra, trên chính trị sợ nhất là bị người cô lập, người khác sẽ nhìn ông mà chê cười. Nói cũng kỳ quái, con người càng lớn tuổi, thì hư vinh tâm lại càng mạnh, và càng sĩ diện hơn.

Tổ tin tức của đài truyền hình cũng vội vàng vây lấy Thẩm Khánh Hoa mà phỏng vấn, trên mặt của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng đã hiện lên không ít sự vui mừng.

Tề Quốc Viễn và Trần Gia Niên đứng xa xa nhìn, Tề Quốc Viễn thấp giọng nói: "Kỳ quái, núi băng đang có dấu hiệu tan ra!"

Trần Gia Niên cười nói: "Đã sớm nói rồi, trên chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, Trương Dương có thể đi lại mà không gặp trắc trở, sân khấu hoạt động của người ta sẽ còn lớn hơn nhiều, một cái miếu nhỏ như Phong Trạch không thể nào chứa được một Bồ Tát lớn vậy đâu!"

Tề Quốc Viễn mỉm cười nói: "Bí thư Thẩm hình như cũng đã thông suốt rồi!"

Trần Gia Niên nói: "Vốn dĩ không cần đối nghịch, Trương Dương đến chổ chúng ta chỉ là một cái qua đường thôi, ai cũng có thể nhìn ra, chỉ riêng bí thư Thẩm không nhìn ra được!"

Tề Quốc Viễn nói: "Ông ta cũng không phải là không nhìn ra, mà chỉ là không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã xúc phạm đến quyền uy của ông"

Thẩm Khánh Hoa và Trương Dương cùng nhau đứng trên mảnh đất quy hoạch sân bay, nhìn cánh đồng mênh mông vô bờ, Thẩm Khánh Hoa có chút cảm thán nói: "Đồng ruộng như vậy sẽ không còn nữa!"

Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, bất kỳ sự nghiệp gì cũng có cái giá của nó, Giang thành muốn mưu cầu phát triển, thì tất nhiên phải đi con đường này, khởi công xây dựng sân bay là một chuyện tốt với Phong Trạch, kinh tế của Phong Trạch cũng bởi vì sân bay được dựng lên mà tăng vọt!"

Thẩm Khánh Hoa cũng biểu thị đồng ý với lời nói của Thẩm Khánh Hoa, hạng mục sân bay lớn như vậy, khẳng định sẽ kéo kinh tế của xung quanh phát triển, nhưng mà bởi vì cái hạng mục này lớn quá, có thể hoàn thành trong ngày quy định hay không cũng khó mà nói trước, Thẩm Khánh Hoa âm thầm suy nghĩ, trong lúc mình còn tại vi không biết có thể nhìn thấy được sân bay xây dựng xong hay không? Nghĩ đến đây, trong nội tâm của Thẩm Khánh Hoa không khỏi hiện lên một tia bi ai.

Trương Dương hỏi: "Thân thể của Lưu đại nương thế nào rồi?"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Người đã tỉnh táo rồi, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, phương thuốc mà cậu đưa tới tôi cũng đã cho dùng, bây giờ hẳn là đã uống rồi"

Trương Dương cười cười nói: "Không sao là tốt rồi"

Thẩm Khánh Hoa thấp giọng nói: "Cảm ơn!"

Trương Dương cười nói: "Không cần phải cảm ơn tôi đâu, phương thuốc này là do chú của tôi kê, tôi chỉ là hỗ trợ nói giúp tôi"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ cảm ơn chú của cậu ngay mặt"

Cất bước tiễn nhóm Thẩm Khánh Hoa đi, Trương Dương trở về phòng làm việc, Phó Trường Chinh mang đến một phần nhật trình về công tác trù bị cũng như tiến độ của công trình giao cho Trương Dương, Trương Dương nhìn nhật trình một chút, họp gọi thầu xây dựng sân bay còn mười ngày nữa là tiến hành, hắn nói với Phó Trường Chinh: "Chuyện gọi thầu xây dựng sân bay thì liên hệ với các môi giới toàn quốc, chuyện này cần phải tuyên truyền mạnh mẽ, càng nhiều người biết càng tốt, tranh thủ hấp dẫn nhiều nhà đầu tư và các tay kiến trúc có thực lực trong nước đến"

Phó Trường Chinh nói: "Mọi việc trong chuyện này đã được an bài rồi, đúng rồi, thị trưởng Trương, ban chỉ huy của chúng ta đã xây xong rồi, tiền công trình có nên trả hay không?"

Lông mày của Trương Dương khẽ động: "Đương nhiên là phải trả rồi, làm một chuyện gì nhất định cũng phải chú ý đến thành tín, nếu như một tòa nhà nhỏ như vậy mà chúng ta còn quỵt được, thì sau này còn ai dám đầu tư?"

Phó Trường Chinh gật đầu liên tục.

Trương Dương nói: "Tiền nhỏ thì chúng ta không cần tính, tiền lớn chúng ta mới suy nghĩ, muốn quỵt nợ cũng phải kiếm một vố lớn"

Vẻ mặt của Phó Trường Chinh đầy sự bất đắc dĩ, đi theo bên cạnh Trương Dương, muốn không học làm kẻ dối trá cũng không được. Hắn đang muốn chuẩn bị báo cáo một chút chuyện của hắn, thì điện thoại của Trương Dương đã vang lên.

Trương Dương cầm lấy điện thoại, điện thoại này là do phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quản Chính gọi đến, Vương Quản Chính đặc biệt thông báo cho Trương Dương, cuối tuần này muốn tổ chức lễ tốt nghiệp cho lớp học tinh thần văn minh kiến thiết, thuận tiện phát giấy chứng nhận tốt nghiệp, kêu Trương Dương cần phải trình diện.

Trương Dương gật đầu đáp ứng, vừa mới cúp điện thoại bên này, thì bên kia điện thoại của Đỗ Thiên Dã lại đến, kêu hắn đến Đông Giang một chuyến, đem tình huống trù bị cho việc xây dựng sân bay báo cáo với lãnh đạo tỉnh một chút, chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan đến khoảng tiền được chi cho tương lai, Đỗ Thiên Dã muốn hắn cần phải coi trọng, lập tức đi ngay.

Trương Dương nhìn cục pin điện thoại đã không còn bao nhiêu năng lượng, không khỏi lắc đầu, cái điện thoại di động này cũng sắp phát nổ vì bị gọi quá nhiều rồi. Hắn vừa đổi một cục pin mới vừa nói với Phó Trường Chinh: "Ngày mai tôi đến Đông Giang công tác, tuần sau mới về được, bên này có chuyện gì, cậu cứ thỉnh giáo chủ nhiệm Thường, lúc tôi không có mặt thì do hắn chủ trì công tác hiện trường"

Phó Trường Chinh móc ra một quyển sổ nhỏ chăm chú ghi vào.

Trương Dương cười nói: "Tôi nói cậu này, một có thể không làm ra hình thức bệnh hoạn như vậy được không? Một chút chuyện nhỏ như vậy mà bộ não cũng không nhớ được sao?"

Phó Trường Chinh nói: "Cả ngày bận từ sáng đến khuya, mọi chuyện nhiều lắm, tôi sợ có chuyện thì không tốt, cho nên ghi lại thì thỏa đáng hơn"

Trương Dương nói: "Cậu nhớ đấy, chuyện điện thoại cần phải nhanh lên, cậu liên hệ với cục điện tín Phong Trạch, kêu bọn họ lắp đặt một đường dây riêng, cuối tuần mà tôi trở về nếu chuyện này mà còn chưa làm thỏa đáng, thì cậu trực tiếp nói cho vị cục trưởng bên đó, kêu ông ta cuốn gói cút đi là vừa!"

Phó Trường Chinh nói: "Bọn họ nói rồi, ngày mai sẽ đến lắp đặt"

"Lại nói như vậy, cái hiệu suất làm việc của bọn họ cũng thật là, không cho một bài học đúng là không thành thật!"

Phó Trường Chinh đã đi theo bên cạnh Trương Dương lâu rồi nên cũng quen với tác phong làm việc của hắn, mỉm cười nói: "Tôi sẽ chuyển lời"

Trương Dương nói: "Không cần khách khí, cứ lặp lại nguyên văn lời nói của tôi mà nói với bọn họ"

Phó Trường Chinh nói: "Chuyện gọi thầu dự tính tiến hành tại tòa thị chính Giang thành, bây giờ đang tiến hành gian đạon chuẩn bị"

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi sẽ thương lượng với chủ nhiệm Triệu, bên Giang thành giao cho ông ta phụ trách, dù sao ông ta cũng là phó chỉ huy, cũng không thể cầm tiền rồi mặc kệ sống chết"

Phó Trường Chinh thấy Trương Dương bắt đầu dọn đồ, liền vội nói: "Thị trưởng Trương, tôi giúp anh dọn đồ cho, anh bận thì cứ đi làm đi"

Trương Dương nói: "Từ cái ngày làm chỉ huy hiện trường này, tôi đều bận từ sáng đến khuya, trời thì càng lúc càng nóng, muốn gắn điều hòa trong phòng nghỉ một chút cũng không được, lãnh đạo đã nói rồi, thuộc hạ cho dù chạy có gãy chân cũng phải chạy, bí thư Đỗ nói, tôi phải đến Đông Giang ngay lập tức"

Phó Trường Chinh nói: "Thị trưởng Trương là người chịu làm mà!"

Trương Dương gật đầu, chợt nhớ ra một việc: "Tiểu Phó, đi lấy mười ngàn tiền mặt cho tôi đi, trong tay không có tiền!"

Phó Trường Chinh vội vàng đi lấy.

Trương Dương cầm tiền, lập tức chạy đến Giang thành, Đỗ Thiên Dã dặn hắn lần này gặp mặt tùy cơ hành động, lần này đi đến Đông Giang để báo cáo tình huống trù bị xây dựng cho sân bay với những lãnh đạo như Kiều Chấn Lương, Tống Hoài Minh, cái này vô cùng quan trọng, liên quan đến ngân sách tương lai đấy.

Trương Dương đi đến phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, câu nói đầu tiên là: "Nếu chuyện lần này quan trọng như vậy, vì sao ông không tự mình đi?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Hạng mục sân bay nếu đã giao cho cậu phụ trách, thì tôi cũng buông tay để cho cậu đi làm, chuyện gì cũng để tôi ra mặt, trong lòng của cậu không thấy khó chịu sao, hơn nữa, tỉnh trưởng Tống lại là cha vợ tương lai của cậu, bí thư Kiều có quan hệ coi như không tồi với cậu, cậu gặp mặt nói chuyện với hai người bọn họ cũng tiện hơn một ít"

Trương Dương nói: "Cái mặt của tôi không đáng đồng xu nào đâu, người ta chưa chắc đã chịu mua"

Đỗ Thiên Dã nói: "Lúc đầu cậu tìm tôi đòi tiền, cũng quấy rầy mãi không thôi, nhất định phải làm cho lãnh đạo của tỉnh ý thức được trắc trở mà chúng ta đang đối mặt, khó khăn của Giang thành cũng chính là khó khăn của Bình Hải, tỉnh không có khả năng nhìn chúng ta gặp mặt mà mặc kệ không đưa tay ra"

Trương Dương gật đầu nói: "Được, ông là lãnh đạo, ông chỉ chổ nào thì tôi đánh chổ đó!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Nam Tích năm nay có một cảng nước sâu đã được duyệt, Giang thành chúng ta lại muốn xây dựng sân bay, Giang thành và Nam Tích đều là con cái của Bình Hải, mà chính sách của tỉnh lại có chổ chênh lệch, một chổ có thể quá nhiều nhưng cũng có chổ lại nhận quá ít viện trợ, cậu có hiểu chưa?"

Trương Dương lúc này mới biết được ý định của Đỗ Thiên Dã khi kêu mình đến Đông Giang, hắn thấp giọng nói: "Có phải là Nam Tích cũng đi đòi tiền của tỉnh không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Còn cần phải hỏi sao? Ai mà không muốn tranh thủ đầu tư tài chính chứ? Trước đó thị trưởng Tả có đến tỉnh một chuyến, chỉ là hiệu quả không lớn, cho nên tôi mới phái cậu đi xem thử. Nếu chúng ta không tranh, thì hơn phân nửa tiền sẽ bị Nam Tích giành đi!"

Trương Dương thở dài nói: "Chuyện này sao ông không nói cho tôi biết sớm? Nếu như tôi mà biết tỉnh chịu chi, thì đã sớm tranh thủ số tiền này vào tay rồi"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cậu đi bây giờ vẫn còn kịp, lần này nếu có thể tranh thủ nhiều tài chính trở về, thì tôi sẽ ghi nhất đại công của cậu"

Trương Dương nói "Đại công cái gì? Thưởng cho tôi thế nào?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Lòng tham không đủ nên rắn đòi nuốt voi, nếu như không phải là do tôi kiên quyết phản đối, thì có lẽ cái chức phó thị trưởng Phong Trạch của cậu đã không được bảo đảm rồi, cậu thấy đủ chưa?"

Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn có chức chính xử thì cần phải tốn một ít công phu rồi.

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuẩn bị một chút, ngày mai đi!"

Trương Dương nói: "Đòi mạng à? Mới vừa buông công tác ở sân bay xuống được một chút, tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa là"

Đỗ Thiên Dã cười cười, đứng lên vỗ vai của hắn, nói: "Lão đệ, tôi biết cậu cực khổ, nhưng mà trong thể chế của Giang thành, người tôi tin tưởng nhất chính là cậu, công tác giao cho người khác đi làm, tôi thật sự rất lo lắng, cậu không giúp tôi thì ai sẽ giúp tôi?"

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Lão Đỗ à, ông càng ngày càng giống kẻ dối trá, lúc trước tôi đâu có thấy như vậy đâu"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cải cách phải làm từ bên trong ra, tôi phải làm cho bản thân thích ứng với thời đại này"

Rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, đúng lúc gặp phải phó chủ nhiệm cải cách xí nghiệp Tiếu Lâm, Tiếu Lâm là cháu trai của phó thị trưởng Tiếu Minh, cũng là bộ hạ cũ của Trương Dương, tuy rằng bây giờ hắn ta cũng là cấp bậc phó xử, nhưng mà thấy được Trương Dương cũng biểu hiện ra sự tôn kính tương đương, hắn cung kính nói: "Thị trưởng Trương, đến làm việc à!" Trong nội tâm của Tiếu Lâm cũng luôn có một cảm giác áy náy có lỗi với Trương Dương, dù sao thì cái chức phó chủ nhiệm cải cách xí nghiệp của Trương Dương vừa mất, thì hắn liền thế thân vào đó, loại chuyện này đối với đương sự mà nói đúng là có một chút xấu hổ.

Trương Dương cười nói: "Tiếu Lâm à! Cậu không ở phòng cải cách xí nghiệp mà chạy đến đây làm gì?"

Tiếu Lâm nói: "Báo cáo công tác với thị trưởng Nghiêm!"

Trương Dương nói: "Gần đây phòng cải cách xí nghiệp rất là sinh động nha!"

Tiếu Lâm khiêm tốn nói: "Đều là do cơ sở của thị trưởng Trương tốt, bây giờ tôi chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái có sẵn thôi"

Trương Dương cũng thỏa mãn với biểu hiện của hắn, hắn không có ý kiến gì với TIếu Lâm cả, chỉ là có chút khó chịu với chú của hắn là Tiếu Minh thôi. Hai người cùng nhau đi xuống thang máy, trong phòng khách gặp được Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện đến cùng với Tiếu Minh, tốc độ phát triển của việc liên kết ngoại hối đúng là kinh người, lúc trước ruộng đất ở đây không thỏa mãn được nhu cầu của cô, cho nên Kiều Mộng Viện đã xin thêm một trăm mẫu ruộng đất làm kỳ ngoại hối thứ hai, Kiều Mộng Viện vừa mới đi tìm Tả Viên Triêu, chuyện này rất thuận lợi, Tả Viên Triêu hầu như là không suy nghĩ nhiều, lập tức quyết định chuyện này.

Kiều Mộng Viện đã lâu rồi không nhìn thấy Trương Dương, phát hiện ra hắn gầy và đen hươn trước, nghĩ đến chắc hẳn là do công tác khổ cực, trong lòng không khỏi có chút tư vị đau xót không nói nên lời, Kiều Mộng Viện bỗng nhiên ý thức được là mình đang quan tâm người ta, phát hiện này làm cho Kiều Mộng Viện cảm thấy có chút sợ hãi, mình sao lại tự nhiên quan tâm đến hắn?

Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Kiều Mộng Viện, ánh mắt của hắn bao hàm một mùi vị cay độc.

Kiều Mộng Viện cảm thấy không thích ứng khi hắn nhìn mình như vậy, mỉm cười với hắn: "Sao trùng hợp vậy?"

Trương Dương nói: "Cái này không tính là trùng hợp, chổ hành hương lớn nhất ở Giang thành chính là đây, chúng ta đều là tín đồ, cúi đầu không gặp mặt đầu thấy"

Kiều Mộng Viện và Tiếu Lâm đều bị ví dụ của thằng nhãi này chọc cười.

Kiều Mộng Viện nói: "Trù bị cho công trình sân bay tiến triển thuận lợi chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Cũng tốt"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thuận lợi là tốt rồi!" Cô nhìn thời gian một chút, nói: "Tôi phải đi trước, ngày hôm nay còn phải quay về Đông Giang một chuyến!"

Trương Dương nao nao, hắn lập tức cười nói: "Có lái xe không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đi nhờ xe của chủ nhiệm Tiếu!"

Trương Dương chủ động nói: "Tôi đưa cô đi!"

Kiều Mộng Viện do dự một chút, nhưng mà trước mặt Tiếu Lâm cũng không thể từ chối được, gật đầu nói: "Vậy làm phiền thị trưởng Trương"

Đi theo Trương Dương lên xe tải của hắn, Trương Dương nói: "Bây giờ đi đâu?"

Kiều Mộng Viện nói: "Trước tiên đưa tôi trở về công ty đi, tôi đi lấy vài thứ, sau đó thả tôi ở trạm xe lửa!"

Trương Dương gật đầu, cũng không đề nghị là muốn đi Đông Giang một chuyến, đưa Kiều Mộng Viện trở về công ty, Kiều Mộng Viện đi vào không bao lâu rồi mang theo một cái túi xách đi ra, cười nói: "Thật ngại quá, ngày hôm nay bắt anh làm tài xế chuyên trách cho tôi"

Trương Dương nói: "Không sao cả, được làm tài xế cho cô cũng là vinh hạnh của tôi!"

Kiều Mộng Viện chọc ghẹo: "Tôi không có tiền trả lương cho anh đâu"

Trương Dương cười nói: "Vậy..." Hắn định nói là vậy lấy thân báo đáp, chỉ là chữ ra đến ngay môi thì cảm thấy không thích hợp hắn và Kiều Mộng Viện tựa hồ không thích hợp để đùa như vậy, con người của Kiều Mộng Viện vô cùng có lý tính, lỡ như mà chọc giận cô ta, thì bạn bè cũng không thể làm được.

Kiều Mộng Viện từ trong chữ đầu tiên của Trương Dương đã đoán ra được cái gì đó, mặt cười chuyển hướng ra cửa sổ xe, đôi mắt đẹp toát ra vài phần ngượng ngùng, cô nhẹ giọng nói: "Còn bốn mươi lăm phút nữa xe lửa sẽ chạy, đưa tôi đến đó nhanh một chút đi"

Trương Dương nói: "Yên tâm, nhất định không làm lỡ chuyến đi đến Đông Giang của cô" Sở dĩ hắn nói như vậy cũng là có nguyên nhân, bởi vì hắn cũng muốn đi đến Đông Giang, vốn dự định là sáng mai đi, biết ngày hôm nay Kiều Mộng Viện cũng đến Đông Giang, thế là lập tức quyết định đồng hành với người đẹp, cứ như vậy thì trên đường đi cũng có người làm bạn"

Kiều Mộng Viện chờ đến lúc chiếc xe chạy ngang qua trạm xe lửa mới nhanh chóng phát hiện ra có chổ không đúng, cô kêu lên: "Này, anh chạy qua luôn rồi, mau dừng xe!"

Vẻ mặt Trương Dương đầy ý cười.

Mặt cười của Kiều Mộng Viện lập tức xuất hiện vẻ hờn giận, nói: "Đừng có giỡn, tôi sắp không kịp giờ rồi" Cô biết Trương Dương hay nói giỡn, cho nên mới nói ra lời như vậy.

Trương Dương cười nói: "Tôi không nói giỡn, nói là đưa cô đến Đông Giang, nhất định sẽ đưa cô đến"

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần anh đưa, anh có nhiều việc như vậy làm còn không xuể, tôi làm sao dám làm lỡ thời gian quý giá của anh!"

Lúc này Trương Dương mới đem chuyện Đỗ Thiên Dã kêu hắn đến Đông Giang báo cáo công tác nói ra.

Kiều Mộng Viện sẵng giọng nói: "Anh cũng thật là, nói sớm là muốn đi đến Đông Giang không phải được sao, còn cố ý nói xạo gạt tôi!"

Trương Dương cười ha hả nói: "Tôi cũng không có gạt cô!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tiếc cho cái vé xe lửa của tôi!"

Trương Dương nói: "Kiều tiểu thư cô trên người có hàng tỷ đồng, sẽ không quan tâm đến một tấm vé xe lửa chứ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh có biết lãng phí là đáng thẹn không?"

Trương đại quan nhân bỗng nhiên đạp mạnh chân phanh lại, Kiều Mộng Viện hoảng hốt nắm lấy tay vịn, không biết thằng nhãi này lại muốn làm gì.

Trương Dương vươn tay ra nói: "Vé đâu?"

Kiều Mộng Viện đưa vé xe lửa cho hắn.

Trương Dương cầm lấy vé xe lửa, mở cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay với một người ăn xin ở ven đường, người ăn xin đó khập khễnh đi về hướng của hắn.

Trương Dương đem tấm vé xe lửa để vào trong bát xin cơm của hắn, cười nói: "Kinh tế ở đây không tốt, muốn kiếm nhiều tiền, thì lên tỉnh đi!" Nói xong, hắn nhấn ga và phóng đi về phía trước nhanh như chớp.

Người ăn xin cầm lấy tấm vé ngơ ngác một hồi, lẩm bẩm câu nói của Trương Dương nhiều lần, lại nhìn tấm vé xe lửa một chút, xác định tấm vé này là thật, hắn kích động vạn phần nói: "Bồ Tát hiển linh, Bồ Tát hiển linh!"