Y Đạo Quan Đồ

Chương 366




Phó Trường Chinh bước lên, nói: "Lưu đại nương, lãnh đạo thành phố tới gặp bà!"

Lão thái thái mắt mờ rồi, tai cũng nghễnh ngãng, bà ta nghiêng nghiêng ra sau, nói: "Anh nói to lên thì tôi mới nghe được!"

Phó Trường Chinh xấu hổ cười cười.

Lão thái thái nói: "Là vị lãnh đạo nào?"

Trương Dương cười nói: "Đại nương, tôi là người của cục giáo dục, là bạn tốt của thầy giáo Phùng, đi ngang qua đây nên vào thăm bà!"

Lão thái thái nói: "Bạn của con trai tôi à, vậy thì anh giúp tôi nói với nó rằng, bảo nó đừng khổ cực như vậy nữa, mỗi ngày dạy tới tận đêm khuya, khổ cực quá, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, vạn nhất sức khỏe kém đi thì một nhà già trẻ chúng tôi biết làm sao!"

Trương Dương đặt hoa quả xuống, bước tới trước cửa nhìn vào trong, Phùng Thiên Du không nói ngoa, năm miệng ăn nhà y trước mặt sống trong một căn phòng khoảng hai mươi sáu mét vuông, bên ngoài để cách ra một bộ phận nhỏ để đặt hai cái bàn, đó là nơi để buổi tối y soạn bài và cho con gái học bài, đi sâu vào trong nữa là một cái giường nhỏ và một cái giường tầng. Cái giường nhỏ là để lão thái thái nằm, còn giường tầng là để cho hai đứa con gái, giường tầng kéo rèm, nữ hài tử dùng loại phương thức giữ không gian riêng của họ.

Sâu vào trong thêm nữa là một cái tủ quần áo lớn và vách ngăn do vải mành tổ thành, không gian bên trong đặt một cái giường đôi.

Nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, Trương đại quan nhân không khỏi có chút đau lòng, cuộc sống của Phùng Thiên Du cũng quá thảm rồi, điều này không khó lý giải vì sao y lại phát sinh xung đột với hiệu trưởng Mạnh Tông Quý. Nghĩ tới căn nhà hào hoa của Mạnh Tông Quý, so với Phùng Thiên Du thì quả thật là một trời một vực.

Trương Dương nói chuyện vài câu với lão thái thái, lúc nói chuyện, một cô gái mặt mũi xinh đẹp đi vào, là con gái lớn Phùng Lộ của Phùng Thiên Du, Phùng Lộ thân hình cao gầy, da trắng nõn nà, ngũ quan đoan chính, chính là một mỹ nhân hiếm có, không ngờ Phùng Thiên Du đen đúa gầy gò lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp đến vậy. Phùng Lộ mặt mày ngơ ngác nhìn mấy người lạ mắt ở trong nhà, hỏi: "Bà nội, bà đang nói chuyện với ai vậy?"

Phó Trường Trinh vội vàng giải thích: "Vị này là thị trưởng Trương!"

Phùng Lộ căn cắn môi, cô ta đương nhiên có nghe nói tới chuyện phó thị trưởng Trương tới trường học, có điều cô ta lại không tận mắt nhìn thấy, không ngờ vị Trương đại nhân này lại tới nhà mình, cô ta rụt rè nói: "Chào thị trưởng Trương!" Trong con mắt long lanh lộ ra mấy phần sợ hãi.

Trương Dương cười cười, cô gái này trên người có mấy phần vị đạo của Trần Tuyết, có điều lại thiếu đi sự trầm ổn và lãnh tĩnh của Trần Tuyết. Trong lòng hắn lập tức có hào cảm, mỉm cười nói: "Buổi chiều không phải là còn phải thi ư? Sao giờ lại về?"

Phùng Lộ nói: "Thi xong rồi, về nhà chăm bà!"

Trương Dương gật đầu, hắn và Phó Trường Chinh cũng không ở lâu, đứng dậy cáo từ, Phùng Lộ tiễn họ ra cửa, nói khẽ một câu: "Cám ơn thị trưởng Trương!" Cô ta là ám chỉ chuyện Trương Dương cứu cha cô ta ra khỏi đồn công an.

Trương Dương trong lòng thầm thở dài, nhìn quần áo trên người Phùng Lộ đã giặt đến bạc phếch, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy mà không ngờ lại phải chịu được cuộc sống khổ cực thế này, đúng là đáng thương.

Hắn và Phó Trường Chinh đi tới trước xe, một lão đầu xách lồng chim từ phía trước đi tới, Phó Trường Chinh nói khẽ: "Vị lão gia tử này chính là cha của Mạnh Tống Quý!"

Trương Dương nhíu mày, lúc trưa, Mạnh Tông Quý nói rằng cha y ở cùng y, nhìn lão đầu xách lồng chim lên nhà lầu, Trương Dương nói: "Anh đi nghe ngóng xem, ông ta có phải là sống ở đây không?"

Chuyện như thế này không khó hỏi thăm, Phó Trường Chinh rất nhanh liền nghe ra, cha của Mạnh Tông Quý sống trong căn hộ trước kia của y, là một căn hộ to, cũng có ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có điều trông hơi cũ kỹ một chút.

Trương Dương bốc hỏa rồi, Mạnh Tông Quý này tuyệt đối không phải là hạng tốt lành gì, một nhà ba người của y chiếm hai căn nhà ba phòng, Phùng Thiên Du một nhà năm người thì lại ở trong một căn phòng 26 mét vuông, thế này thì còn gì là công bằng nữa, trên đường về, Trương Dương giao một nhiệm vụ cho Phó Trường Chinh, đi điều tra tư liệu ký túc xá công chức của Phong trạch nhất trung, xem xem mười hai căn hộ này rốt cuộc là phân cho những ai.

...

Có một số chuyện không tra thì thôi, một khi tra ra thì vấn đề lập tức lộ ra, ký túc xá giành cho giáo viên của Phong trạch nhất trung không ngờ lại có bảy căn đều có tên của lãnh đạo cục giáo dục, ngay cả cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường cũng có một căn, thế này thì không thể nào nhịn được nữa Trương Dương, Trương Dương đọc xong bản tư liệu đó thì bốc hỏa, hắn vỗ bàn đứng dậy, nói: "Con mẹ nó! Thế này là sao? Bảy người này có quan hệ chó gì với Phong trạch nhất trung? Bọn họ dạy thay hay là bỏ tiền? Bọn họ dựa vào gì mà được chia căn hộ trong ký túc xá giáo viên của Phong trạch nhất trung."

Phó Trường Chinh thấy Trương Dương nổi giận, đứng ở bên cạnh không dám nói gì.

Kỳ thực lại chuyện này ở trong các hệ thống đều thấy không ít, nguyên nhân mà Trương Dương tức giận là vì hôm nay nhìn thấy sự tương phản quá lớn giữa Phùng Thiên Du và Mạnh Tông Quý, lại thêm buổi trưa Lưu Cường ở trước mặt hắn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ở sau lưng lại làm cái trò này. Trương Dương càng nghĩ càng tức giận, hắn cảm thấy chuyện bãi khóa bãi thi hôm nay không đơn giản như vậy, chuyện thiếu tiền lương của giáo viên cũng không đơn giản, hắn gọi cục trưởng tài chính Ngô Kiến Tân tới văn phòng.

Trương Dương không phải là lãnh đạo thượng cấp của Ngô Kiến Tân, hắn cũng không quản tài vụ, nhưng hắn dẫu sao cũng là phó thị trưởng, nghe thấy hắn gọi, Ngô Kiến Tân vẫn vội vàng chạy tới, Ngô Kiến Tân còn có một thân phận, y là em rể của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, ở Phong Trạch ngồi nắm đại quyền tài chính, là một nhân vật có thực lực tiềm tàng.

Trương đại quan nhân sắc mặt bất thiện, hỏi thẳng luôn: "Vấn đề tiền lương của hệ thống giáo dục rốt cuộc là sao? Vì sao lại nợ tới ba tháng?"

Ngô Kiến Tân cũng có nghe thấy chuyện Phong Trạch nhất trung bãi thi bãi khóa, Phong Trạch không lớn, loại chuyện cực kỳ có giá trị thời sự này sớm đã được truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Ngô Kiến Tân nói: "Thị trưởng Trương, tiền lương của giáo viên tôi trước giờ chưa từng khất, cục tài chính mỗi một khoản đều ghi chép rõ ràng, bí thư Đỗ cũng một mực cường điệu vấn đề giáo dục, cho nên, ngân sách giáo dục trước giờ đều được phát xuống trước, còn vì sao lại nợ tiền lương thì không liên quan gì tới chúng tôi, là vấn đề của bản thân hệ thống giáo dục."

Trương Dương ngây ra, hắn lặn lộn trong thể chế không phải chỉ ngày một ngày hai, cũng kiến thức qua vô số hiện tượng cãi vã đẩy đi đẩy lại trách nhiệm cho nhau, hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Tân, nói: "Tòa nhà dạy học của Phong Trạch nhất trung, thị lý có phải đã đồng ý phát cho ngân sách hai trăm vạn không? Khoản tiền này đã tới nơi chưa?"

Ngô Kiến Tân nói: "Thị lý đã đáp ứng khoản ngân sách này, nhưng lúc đó đã viết rõ ràng, hai trăm vạn này chi ra cấp trong bốn năm! Đã cấp một bộ phận rồi!"

Lời nói của Ngô Kiến Tân không có sơ hở gì, Trương Dương bảo y chỉnh lý lại những khoản ngân sách dành cho giáo dục rồi mang tới cho hắn.

Sau khi Ngô Kiến Tân đi, thị trưởng Tôn Đông Cường bảo thư ký Địch Lượng tới gọi Trương Dương, gã cũng nghe nói tới chuyện phát sinh ở Phong Trạch nhất trung, chuyện này đã được truyền đi rất ầm ĩ ở Phong Trạch rồi, độ nóng của nó thậm chí còn vượt qua cuộc chống hạn cứu tai lúc trước của chính phủ thị ủy, giáo dục là công tác mà Trương Dương được phân quản. Tôn Đông Cường không tìm hắn thì tìm ai?

Trương Dương sơ lược bảo cáo lại những tình huống hôm nay tới Phong Trạch nhất trung tìm hiểu được, Tôn Đông Cường nghe thấy vậy thì nhíu mày, gã ý thức được rằng chuyện này rất phiền phức, chỉ hơi không cẩn thận là sẽ liên hệ tới vấn đề phản hủ xướng liêm (bài trừ hủ hóa, kêu gọi liêm khiết), mà phản hủ xướng liêm thì có nghĩa là phải đại động can qua, phải đắc tội với người ta, vừa mới thượng nhiệm nên Tôn Đông Cường không hiểu rõ lắm về tình huống của Phong Trạch, Tôn Đông Cường không dám tùy tiện làm ra động tác lớn.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Tôn, tôi cảm thấy chuyện này có điều mờ ám, chúng ta có nên điều tra cho rõ không?"

Tôn Đông Cường nói: "Anh muốn đi tra ư?"

"Tôi hoài nghi sau lưng việc nợ lương của Phong Trạch nhất trung tồn tại vấn đề kinh tế nghiêm trọng. Tôi kiến nghị để ủy ban kỷ luật tỉnh gia nhập, giúp điều tra xem bên trong có hành vi tham ô hay không?"

Tôn Đông Cường nói: "Chuyện hế thống giáo dục thiếu lương là rất thường thấy, không chỉ là Phong Trạch, cậu còn nhớ Giang Thành không? Hệ thống giáo dục cũng từng thiếu nửa năm lương, bởi vì khất lương mà cậu muốn ủy ban kỷ luật gia nhập điều tra, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to!"

Trương Dương nói: "Anh sở dĩ nói vậy là bởi vì ông chưa tới hiện trường, nếu như anh tới căn hộ ba phòng của Mạnh Tông Quý, rồi anh mới thấy căn phòng 26 mét vuông mà năm miệng ăn nhà Phùng Thiên Du phải sống chen chúc trong đó, chắc hẳng anh sẽ không nói vậy đâu!"

Tôn Đông Cường nói: "Bất kỳ xã hội nào cũng không thể thực hiện công bình hóa một cách hoàn toàn, không thể thực hiện được chủ nghĩa bình quân đâu!"

"Cái gì mà chủ nghĩa bình quân? Cái này là tôi tận mắt nhìn thấy, cùng là công chức của Phong Trạch nhất trung, vì sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Được, chuyện này tôi trước tiên không nhắc đến nữa, ký túc xá giáo viên của Phong Trạch nhất trung là nên cấp cho giáo viên của trường học đúng không? Vậy vì sao lại có bảy căn lại thuộc tên của lãnh đạo cục giáo dục?"

Tôn Đông Cường ngây người, chuyện này gã lần đầu tiên nghe nói tới, gã có chút giật mình nhìn Trương Dương, một lúc sau mới nói: "Chuyện mà anh nói có chứng cớ không?"

Trương Dương nói: "Tôi đã sai người điều tra rõ ràng rồi, tên đăng ký nhà đất rõ ràng là đấy thì làm sao mà sai được?"

Tôn Đông Cường trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện này phải cố gắng đừng làm quá ầm ĩ, phải thật cẩn thận, nhất định phải có chứng cứ chính xác thì mới hồi báo lên trên được!" Hồi báo lên trên mà gã nói chính là hồi báo với bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa.

Trương Dương chẳng cố kỵ gì Thẩm Khánh Hoa cả, trong mắt hắn, Thẩm Khánh Hoa có to hơn nữa thì cũng không hơn được Đỗ Thiên Dã. Thái độ của hắn đối với Tôn Đông Cường có chút bất mãn: "Thị trưởng Tôn, anh cố kỵ cái gì? Vấn đề lớn như vậy nếu như chúng ta không xử lý, hệ thống giáo dục khẳng định sẽ còn xảy ra chuyện, hiện tại chỉ bãi thi bãi khóa, lần sau không biết còn phát sinh chuyện gì nữa? Không giải quyết kịp thời vấn đề, chỉ sẽ xuất hiện vấn đề lớn hơn thôi."

Tôn Đông Cường nói: “Tôi có bảo là không giải quyết đâu, nhìn anh mới nhìn thấy vẻ ngoài của những chuyện này mà đã đoán định là người ta có vấn đề à?”

Trương Dương nói: "Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, tôi tận mắt nhìn thấy thì còn sai được à?"

Tôn Đông Cường nói: "Anh mới tới Phong Trạch được có mấy ngày? Anh dám nói mình nắm rõ tình huống nơi đây như lòng bàn tay không? Tình huống cụ thể trước khi chưa được làm rõ, anh nếu như gióng trống khua chiêng xuất động ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, vạn nhất sai thì sao, anh ăn nói thế nào đây?"

Trương Dương bốc hỏa rồi: "Anh không việc gì phải sợ, xảy ra chuyện thì thôi gánh!"

Tôn Đông Cường bị thằng ôn này khiến cho uất nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng: "Tôi sợ cái gì chứ? Anh nói tôi sợ à? Tôi là đang nhấn mạnh, bất kỳ chuyện gì cũng phải chú trọng chứng cứ, sự thực, trước khi chưa xác nhận chứng cứ, không thể chưa gì đã kinh động phía ủy ban kỷ luật!"

Trương Dương đứng dậy, nói: "Anh yên tâm đi, tôi lập tức có thể tìm ra chứng cứ! Nhưng nếu như tôi tìm ra chứng cứ, anh chuẩn bị làm thế nào?"

Tôn Đông Cường cũng bị hắn khích cho máu nóng xộc lên đầu: "Anh chỉ cần tìm được chứng cứ xác thực, tôi sẽ ra mặt xử lý!"

Trương Dương không khỏi nở một nụ cười giảo hoạt: "Là anh nói đấy nhé!"

Tôn Đông Cường nhìn thấy nụ cười xấu xa ở trên mặt thằng ôn này, lập tức hiểu rằng mình bị trúng bẫy của hắn rồi. Nhìn tình hình thằng ôn này là muốn ra tay làm lớn một trận, nếu như chuyện ầm ĩ lên, thế tất sẽ chạm tới lợi ích của một bộ phận người ở Phong Trách, dụng ý của những lời vừa rồi mà Trương Dương nói chính là bức gã phải tỏ thái độ, đây là lừa gạt chính trị. Trong chuyện này, Trương Dương đá trói gã lên cùng một con thuyền.

Sau khi Trương Dương đi, Tôn Đông Cường càng nghĩ càng thấy lo, gã cầm điện thoại lên gọi cho bố vợ Triệu Dương Lâm, Triệu Dương Lâm không chỉ là bố vợ của gã mà còn là thấy giáo trên sĩ đồ của gã. Tôn Đông Cường bẩm báo lại chuyện này từ đầu đến cuối cho Triệu Dương Lâm, gã muốn tìm sự chỉ điểm từ chỗ bố vợ.

Triệu Dương Lâm trầm ngâm một lát, nói một câu: "Đông Cường, con là thị trưởng Phong trạch, phàm là chuyện hắn làm đúng thì con nhất định phải ủng hộ, phàm là chuyện hắn làm sai thì con cũng phải ủng hộ, chính trị là một chuyện, tỏ thái độ lại là một chuyện khác, chỉ cần nắm chắc lực độ, biết lúc nào nên đứng ra là được!"

...

Khưu Kim Trụ không ngờ phó thị trưởng Trương lại chủ động mời mình đi ăn cơm, gã khó có thể hình dung được sự kích động ở trong lòng, sau hai lần giao phong với Trương Dương, gã đã sản sinh ra sự sợ hãi khó mà nói ra được thành lợi với vị phó thị trưởng tân nhiệm này, gã vốn không biết mình về sau nên đối mặt với Trương Dương như thế nào, nhưng hôm nay gã đã hiểu được ít nhiều, trên người mình còn có chỗ để lợi dụng, đây chính là nguyên nhân căn bản mà Trương Dương vì sao lại không đánh gã tới cùng, con người ta một khi biết được giá trị của bản thân, trong lòng cũng vững tâm hơn nhiều, Khưu Kim Trụ tuy liên tục rơi vào thế hạ phong trước Trương Dương, nhưng gã hôm nay ở Phong Trạch nhất trung nhìn thấy biểu hiện của Trương đại quan nhân, người ở Phong Trạch có thể cường thế hơn Trương đại quan nhân không nhiều, mình bại dưới tay người này cũng không tính là mất mặt.

Khưu Kim cũng có chút khôn vặt, gã vốn cho rằng bị Trương Dương bức tới tuyệt cảnh, nhưng trước mắt lại hiện ra một đường sinh cơ, gã hiểu rằng mình phải làm thế nào mới tốt.

Tôi hôm đó là cục tưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh mời khách, nơi mà y mời khách là Đại Hương Cảng, rất nhiều tửu lâu của Phong Trạch lấy địa danh làm tên, ví dụ như Đại Hương Cảng, Kim Đà Bắc, Nam Áo Môn, Đại Thượng Hải. Đại Hương Cảng là một nơi nổi danh nhất trong những nơi đó, lấy kinh doanh món ăn Quảng Đông làm chủ, Phùng Xuân Sinh lần này mời khách đi cùng với viện trưởng bệnh viện nhân dân Phong Trạch Trường Lương Phương, hai người học là bạn đại học, còn có một trọng điểm là, hai người phụ trách thanh toán, phía Trương Dương thì dẫn theo bí thư tiểu Phó, đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ.

Phùng Xuân Sinh mặt mày tươi cười đón họ vào, sau khi mấy người ngồi xuống, Phùng Xuân Sinh bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, bọn họ giới thiệu nhau, Trương Dương chưa từng gặp Lương Phương, Lương Phương chủ động thân cận với Trương Dương, y và viện trưởng bệnh viên nhân dân số 1 Giang Thành Tả Ủng Quân là bạn học.

Trương Dương cười nói: "Thành phố Giang Thành này đúng là rất nhỏ, đi một vòng, lãnh đạo hệ thống y tế toàn là bạn học cả!"

Phùng Xuân Sinh xấu hổ cười nói: "Đám người bọn tôi đều sắp năm mươi rồi, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng tích lũy được kinh nghiệm nhất định, cho nên làm lãnh đạo cũng nhiều một chút!" Y cũng là nói thực, y có lui xuống thì những người trẻ cũng chưa theo được, bọn họ chủ chính cũng là chuyện hết sức bình thường.

Trương Dương cố ý nói: "Bệnh của mẹ bí thư Thẩm thế nào rồi? Có nặng không?"

Phùng Xuân Sinh không ngờ Trương Dương vừa tới đã vạch rõ khuyết điểm của mình, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên, y sở dĩ mời Trương Dương tới ăn một bữa là muốn ở trước mặt Trương Dương nói xin lỗi, ngày đó Trương Dương dùng một chiêu đó hại y đến thảm, y ở trước mặt nhiều người nói ra rằng Thẩm Khánh Hoa quan trọng hay là Trương Dương quan trọng, rõ ràng là khinh thường vị phó thị trưởng mới tới này.

Lương Phương đã nghe nói chuyện này, y và Phùng Xuân Sinh có mấy chục năm giao tình, đương nhiên là không nhẫn tâm nhìn bạn học bị khốn quẫn, liền cười cười giải vây cho Phùng Xuân Sinh: "Bệnh tình của lão thái thái không nặng, chỉ bị viêm khí quản, trải qua trị liệu giờ đã đỡ rồi, bí thư Trầm không muốn chuyện này truyền ra ngoài, cho nên nghiêm lệnh cấm người khác tới thăm, trong nửa tháng bà ấy nằm viện, tôi cũng chỉ tới có một lần."

Phùng Xuân Sinh nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, tôi lần trước cũng không nhìn thấy!"

Trương Dương cười cười, thăm hỏi thân quyến của lãnh đạo, cái này cũng là chuyện thường tình của con người, có thể lý giải được.

Lương Phương cũng là một người có tầm mắt, thức ăn vừa lên, y vội vàng rót rượu, nói: "Tôi nghe nói thị trưởng Trương lúc ban đầu cũng học y?"

Trương Dương đối với quá khứ của mình cũng không che giấu gì cả, hắn hờ hững nói: "Tôi tốt nghiệp vệ giáo Giang Thành!"

Phùng Xuân Sinh và Lương Phương đều cười nói: "Đúng là tuổi trẻ có ài!" Trong lòng thì đều không phục, một tên tốt nghiệp vệ giáo sao lại lên thành phó thị trưởng, ông trời có tám phần là đui mắt rồi. Bất kể là trong lòng họ nghĩ gì, nhưng trên mặt lại không thể lộ ra một chút vẻ bất kính nào.

Trương Dương nói: "Tôi không thạo quản lý bệnh viện, lúc trước chỉ viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở Xuân Dương làm bí thư có mấy ngày, người khác đều coi tôi là người ngoài ngành!"

Lương Phương cười nói: "Kỳ thực quản lý đều giống nhau cả ấy mà, làm lãnh đạo bệnh viện chưa chắc đã phải tinh thông y thuật. Tương tự, một vị bác sĩ y thuật tinh thần cũng chưa chắc có thể làm được một lãnh đạo bệnh viện tốt!"

Trương Dương hỏi lại: "Vậy viện trưởng Lương rốt cuộc là y thuật tinh thâm hày là quản lý xuất chúng?"

Lương Phương cười xấu hổ, không ngờ một câu nói trong lúc vô ý của mình lại mang tới rắc rối.

Phùng Xuân Sinh nói: "Viện trưởng lương cả hai món đều lợi hại, trên y học ông ấy là chuyên gia khoa hô hấp, trong quản lý, ông ấy đưa bệnh viện nhân dân Phong Trạch trở thành nổi bật, ở bên trong tất cả bệnh viên đa khoa Giang Thành, tổng thu nhấp năm ngoái xếp hạng bốn, trừ bệnh viên nhân dân Giang Thành số một, bệnh viên Giang Thành số hai và bệnh viện quân phân khu Giang Thành ra thì đến bệnh viện nhân dân Phong Trạch chúng tôi, thu nhập quý một năm so với năm ngoái còn tăng lên không ít, cứ tiếp tục như vậy, năm nay có hi vọng xếp thứ ba trong hệ thống y tế Giang Thành rồi." Phùng Xuân Sinh không những tâng bốc nghiệp tích của Lương Phương mà đồng thời còn tự dát vàng lên mặt mình.

Trương Dương đương nhiên có thể nghe ra, hắn cười nói: "Tốt quá, nhưng trình độ y tế của một bệnh viện tuy không thể dùng thu nhập bao nhiêu để đánh giá, nhưng đây dẫu sao cũng là một tiêu chuẩn quan trọng, chỉ có thu nhập nhiều mới có thể mua được nhiều thiết bị y tế tiên tiến, mới có thể nâng cao thu nhập của công nhân viên, thu thập cao rồi thì mới có thể hấp dẫn nhiều nhân tài y tế gia nhập."

Lương Phương nói: "Thị trưởng Trương, bệnh viện tuy tổng thu nhập rất nhiều, nhưng lương của nhân viên lại không cao."

Trương Dương nói: "Đừng nói với tôi rằng các ông cũng nợ lương nhé!" Hắn hôm nay bị chuyện thiếu tiền lương của Phong Trạch nhất trung khiến cho to cả đầu, nhưng không ngờ hệ thống y tế cũng xuất hiện sự tình tương tự.

Lương Phương cười nói: "Không đến nỗi như vậy, chúng tôi chưa từng nợ lương của nhân viên y tế bao giờ."

Phùng Xuân Sinh nói: "Mấy bệnh viện của thị lý thì còn đỡ, nhưng tinh huống bệnh viên của cơ sở xã trấn thì không được lạc quan, thị lý ở phương diện tài chính chi ra không nhiều...."

Trương Dương sợ Phùng Xuân Sinh lại nhân cơ hội xin tiền, vội vàng chuyện để tài: "Tôi nói này cục trưởng Phùng, chúng ta hay là đừng bàn tới vấn đề này nữa, chuyện công việc thì để thời gian làm việc hẵng bàn, tối nay chúng ta chỉ nói chuyện tình cảm, không nhắc tới công tác!"

Câu nói này của Trương Dương lập tức được mọi người hưởng ứng.

Phó Trường Chinh thân là thư ký, biểu hiện rất thận trọng, Khưu Kim Trụ biểu hiện cũng tương tự, gã tới hiện tại vẫn chưa mò rõ được lộ số của Trương Dương, gã sợ Trương Dương, sợ không cẩn thận lại đắc tội với vị phó thị trưởng tân nhiệm này.

Phùng Xuân Sinh tối nay mời Trương Dương ăn cơm, mục đích là làm hòa hoãn quan hệ với hắn, từ biểu hiện của Trương Dương cho thấy, người ta chắc là không để tâm tới những lời nói trước kia của mình, trong lòng Phùng Xuân Sinh cũng thoải mái hơn.

Trương Dương đối với hình thức mời tiệc này khống chế rất tốt, đây không chỉ là thể hiện trên tửu lượng, mà cũng thể hiện trên thời gian, ăn hơn một tiếng, còn chưa tới tám giờ, hắn đã đề nghị kết thúc, lợi ích lớn nhất của làm lãnh đạo là nắm chắc được quyền lên tiếng, Trương Dương nói gì, người khác rất ít khi phản đối.

Rời khỏi Đại Hương Cảng, Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi trước, hắn thì lên xe cảnh sát của Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ cung kính nói: "Thị trưởng Trương, ngài đi đâu?"

Trương Dương nghĩ một lát, nói: "Đưa tôi tới khách sạn Bạch Lộ đi, ngủ ở phía viện gia thuộc thị ủy không được ngon."

Khưu Kim Trụ khởi động xe.

Trương Dương hỏi: "Chuyện của Trần Đại Lực sao rồi? Gã vô duyên vô cớ giam Phó Trường Chinh, có nói rõ nguyên nhân không?"

Khưu Khim Trụ nói: "Cục lý đã quyết định tạm thời đình chức của Trần Đại Lực, lần này sự kiện Phong Trạch nhất trung bãi thi bãi khóa có liên quan rất lớn tới gã, nếu như không phải là gã bắt Phùng Thiên Du, mâu thuẫn cũng sẽ không kích hóa tới mức này."

Trương Dương gật đầu: "Tôi vừa tới Phong Trạch, rất nhiều chuyện còn chưa nắm rõ, anh ở Phong Trạch làm nhiều năm như vậy, nhìn vấn đề chắc rõ ràng hơn tôi!"

Khưu Kim Trụ lập tức minh bạch, thị trưởng Trương là muốn lôi kéo mình, gã cười nói: "Chuyện của hệ thống công an đúng là tôi rõ nhất, chuyện của hệ thống giáo dục thì tôi chỉ nghe tin vỉa hè thôi."

Trương Dương nói: "Nghe tin vỉa hè cũng được, có câu không có lửa thì sao có khói, anh nói tôi nghe thử đi, tôi muốn từ đó hiểu biết một số tình huống."

Khưu Kim Trụ cũng sáng khoái: "Thị trưởng Trương muốn nghe thì tôi đương nhiên sẽ nói cho ngài nghe rồi, thế này đi, tôi mời ngài đi ăn cơm nhé!"

Trương Dương không khỏi cười nói: "Còn ăn nữa à? Cơm mà vừa rồi Phùng Xuân Sinh mời còn chưa kịp tiêu hóa!"

Khưu Kim Trụ nói: "Tôi nghe nói tửu lượng của thị trưởng Trương rất cao, tối nay thấy ngài không uống rượu, tôi mời ngài đi uống chút rượu!" Gã là thật lòng muốn vỗ mông ngựa Trương Dương, so với nơm nớp lo sợ đứng ở phía đối lập với Trương Dương, chẳng thà ngoan ngoãn nghe lời, làm con tốt của phó thị trưởng Trương Dương, Khưu Kim Trụ từ tối qua tới hôm nay, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng cũng nghĩ thông đạo lý này. Đối với Khưu Kim Trụ mà nói, đây là một quyết định trọng đại, cũng chính là một lần chuyển biến tư tưởng quan trọng.

Trương Dương nói: "Thế này đi, chúng tới khách sạn Bạch Lộ uống!"

Khưu Kim Trụ cười nói: "Được!"

Rất khéo, tối hôm đó quản lý trực bạn của khách sạn Bạch Lộ là Lữ Yến, vốn không phải là cô ta trực ban, nhưng bởi vì quản lý trực tối hôm đó có việc nên lâm thời đổi với cô ta.

Lỹ Yến khi thấy Trương Dương và Khưu Kim Trụ sánh vai bước vào, trong lòng thực sự có thể dùng hai từ chấn kinh để hình dung. Tối hôm đó, tình cảnh Trương Dương trừng trị Khưu Kim Trụ cô ta cũng tận mắt nhìn thấy, mới qua chưa được bao lâu, không hai người không ngờ lại đàm tiếu phong sinh sánh vai bước đi, chẳng lẽ thật sự có chuyện không đánh thì không quen nhau ư? Lữ Yến tuy trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn tươi cười nghênh đón: "Thị trưởng trương, đại đội trưởng Khưu, các anh tới đấy à!"

Nói thực, Khưu Kim Trụ ở sâu trong lòng có chút xấu hổ, dẫu sao tình cảnh gã hôm đó bị Trương Dương đánh cho một trận bị Lữ Yến nhìn thấy hết rồi, tuy Lữ Yến rất tinh minh, nhưng trong lòng Khưu Kim Trụ vẫn lo cô ta tiết lộ việc này ra ngoài.

Trương Dương cười nói: "Cảm thấy ở chỗ các cô thoải mái hơn, cho nên định thuê phòng trường kỳ!"

Lữ Yến cười nói: "Hoan nghênh ghé thăm, vinh hạnh chào đón!" Cô ta lúc này cầm chìa khó phòng khách quý ở quần đón khách lên, tự mình dẫn Trương Dương tới phòng, gian phòng này đại khái có khoảng sáu mươi mét vuông, có phòng ngủ, còn có cả khu tiếp khách và làm việc nữa.

Lữ Yến giới thiệu: "Đây là căn phòng tốt nhất của khách sạn, hoàn cảnh ưu nhã, vị trí khá hẻo lánh, rất yên tĩnh!"

Nghe thấy câu này mặt Khưu Kim Trụ nóng lên, kỳ thực câu này của Lữ Yến cũng là vô tâm thôi.

Trương Dương tỏ ý rất hài lòng với căn phòng này, hắn nói với Lữ yến: "Một ngày bao nhiêu tiền?"

Lữ Yến nói: "Thị trưởng Trương đừng nghĩ tới phương diện này làm gì!"

Trương Dương nghiêm mặt, nói: "Chuyện công là chuyện công, tôi không thể ở không như vậy được!"

Lữ Yến nói: "Hay là ký sổ trước đi, cuối tháng thanh toán một lần!"

Trương Dương gật đầu.

Khưu Kim Trụ kéo Lữ yến sang một ben, bảo cô ta đi chuẩn bị thức ăn.

Lữ Yến nói: "Tới nhà ăn đi, tôi bảo đầu bếp làm cho hai người mấy món ngon!"

Trương Dương lại nói: "Tôi thấy ở đây được rồi!" Hắn chỉ vào cái bàn nhỏ ở phòng khách, nói: "Làm hai món ăn, chúng tôi ăn ở đây!"

Lữ Yến gật đầu, ra khỏi cửa đi chuẩn bị.

Khưu Kim Trụ từ quay về xe lấy từ trong cốc ra một thùng Thanh Giang Đặc Cung, gần đây sinh ý của nhà máy rượu Giang Thành không tồi, Thanh Giang Đặc Cung trên cơ bản đã chiếm lĩnh được thị trường rượu của khu vực Giang Thành. Quay lại phòng, nhìn thấy Trương Dương đang xem tin tức Phong Trạch, Trương đại quan nhân trước đây không thích xem tin tức, nhưng hắn phát hiện Đỗ Thiên Dã, Tống Hoài Minh, Cố Doãn Tri, thậm chí là phó thủ tướng Văn Quốc Quyền cũng đều thích xem tin tức, thế là cho rằng xem tin tức là một cách quan trọng để nghe ngóng đại thế của thời cục, trước đây mình không chú ý, nhưng hiện tại thì lạ khác. Mình đã là phó thị trưởng rồi, phải quan chú tới đại cục thời chính của quốc gia chứ.

Nhân vật chính trong tin tức của Phong Trạch vẫn là bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, Trương đại quan nhân vốn hi vọng có thể nhìn thấy tin tức của Phong Trạch nhất trung, nhưng xem xong tin tức, căn bản không nhắc tới chuyện bãi khóa của Phong Trạch nhất trung, xem ra công tác tuyên truyền của Phong Trạch làm rất tốt, những tin tức bất lợi cho xã hội an định căn bản không được phát.

Khưu Kim Trụ đặt thùng rượu ở góc tường.

Trương Dương cười nói: "Thanh Giang Đặc Cung à, anh cũng uống loại rượu này ư?"

Khưu Kim Trụ nói: "Hiện tại khu vực Giang Thành đều uống rượu này, nhà máy rượu Giang Thành hai năm nay làm công tác tuyên truyền rất tốt, rượu vẫn là vị trước đây, có điều trình độ đóng gói lên rồi, quảng cáo thì phô thiên cái địa, lượng tiêu thụ cũng tăng vọt!"

Trương Dương nói: "Rượu cũng ổn, của anh là 45 độ, miệng cảm thấy hơi nhạt một chút, hôm nào tôi bảo Lưu Kim Thành mang chút Trần Nhưỡng cho anh thử!"

Khưu Kim Trụ được yêu quá mà sợ gật gật đầu.

Lữ Yến dẫn mấy nhân viên phục vụ mang bốn món thức ăn tới, trên xe đẩy đặt thức ăn, bên dưới còn chở một thùng Mao Đài.

Trương Dương cười nói: "Có cần long trọng vậy không?"

Lữ Yến bảo: "Không long trọng đâu, hôm nay là tôi mời khách, tôi tẩy trần cho ngài, bình thường tôi lấy đâu ra loại cơ hội này!"

Trương Dương cười cười, Khưu Kim Trụ đi tới kéo thùng Mao Đài xuống.

Trương Dương cũng không khách khí, gọi Lữ Yến và Khưu Kim Trụ ngồi xuống, Khưu Kim Trụ mở một bình Mao Đài, Lữ Yến mỉm cười đoạt lới bình rượu: "Đội trưởng Khưu, đây không phải là chức nghiệp của anh, tôi tới rót rượu, anh uống cùng với thị trưởng Trương là được rồi!"

Trương Dương nâng chén lên, nói: "Cám ơn sự khoản đài thịnh tình của quản lý Lữ, vẫn là người của mình ngôi uống là thoải mái nhất, không sợ người bên ngoài nói linh tinh!"

Khưu Kim Trụ và Lữ Yến cùng Trương Dương uống chén này, hai người trong lòng đều vì câu nói này của Trương Dương mà thấy trong lòng ấm áp, đặc biệt là Khưu Kim Trụ, gã cảm thấy chuyện trên thế giới này đúng là không thể lường trước được, hôm qua gã còn đứng ở thế đối lập với Trương Dương, hôm nay trong lòng nghĩ rõ lập trường, vừa đứng ở bên cạnh Trương Dương, cảm thấy vận mệnh của mình cũng không phải là bi thảm, con người đúng là loại động vật kỳ quái.

Trương Dương cười nói với Lữ Yến: "Không giấu gì cô, thị lý có phân cho tôi một căn hộ, nhưng điều kiện thực sự là quá gian khổ, mà con người tôi thì lại không chịu được khổ, cho nên thà tự mình bỏ tiền cải thiện điều kiện sống."

Lữ Yến bật cười, cô ta biết rõ về điều kiện sống của viện gia thuộc thị ủy: "Bí thư Trầm yêu cầu rất nghiêm, cả ngày treo từ gian khổ ở bên miệng, cho nên cán bộ các huyện thị Giang Thành không có đâu khổ hơn Phong Trạch."

Trương Dương nói: "Lúc ban đầu tôi cũng cảm thấy vậy, có điều hiện tại mới thấy, cán bộ của Phong Trạch cũng không phải là khổ cực vậy đâu! Thích ăn thịt thì ăn thịt, thích uống rượu thì uống rượu, chẳng qua là trốn ở chỗ mà bí thư Trầm không nhìn thấy thôi!"

Câu nói này khiến cho hai người đều vui, Khưu Kim Trụ nói: "Làm cán bộ ở Phong Trạch phải nhún nhường!"

Trương Dương cười xấu, nói: "Nhún nhường ư? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?"