Y Đạo Quan Đồ

Chương 305




La Tuệ Ninh cười nói: "Tôi vốn không muốn nói ra đâu, nhưng sợ các vị lại hiểu lầm Trương Dương, vẫn là Yên Nhiên hiểu Trương Dương nhất, căn bản không hề hoài nghi nó!"

Nghi ngờ trong lòng vợ chồng Tống Hoài Minh đã hết, vợ chồng Văn Quốc Quyền có thể giải thích cho Trương Dương như vậy, đủ thấy được sự yêu quý của họ giành cho hắn, Tống Hoài Minh nói: "Tôi trước giờ đều tin tưởng nhân phẩm của Trương Dương, càng tin vào nhãn quang của con gái tôi!" Lúc này câu này, y nhìn con gái, ánh mắt của của Sở Yên Nhiên vừa tiếp xúc với cha liền nhanh chóng tránh đi.

Margaret và La Tuệ Ninh trò chuyện vui vẻ với nhau, La Tuệ Ninh nói: "Lá rụng về cội, bà còn quay về nước Mỹ làm gì?"

Margaret cười nói: "Tôi cũng không nỡ đi, nhưng ở Mỹ còn có nhiều việc như vậy, tôi lần này về là để giải quyết vấn đề của công ty, lần sau thì không đi nữa!"

La Tuệ Ninh cười nói: "Lúc quay lại chắc Trương Dương và Yên Nhiên có tin vui rồi!"

Câu này khiến cho mặt Sở Yên Nhiên đỏ bừng lên.

Margaret nhìn đứa cháu này một cái, nói: "Yên Nhiên lần này còn phải theo tôi tới Mỹ, một số thủ tục cần phải là nó tự mình làm!" Lão thái thái đã quyết định giao tất cả tài sản dưới cờ của bà ta cho Sở Yên Nhiên, cho nên lần này ở Mỹ có lẽ là khá lâu.

Sở Yên Nhiên không muốn đi lâu như vậy, nhưng thủ tục của công ty lại rất rắc rối, tuổi bà ngoại lớn rồi, cô ta cũng không nhẫn tâm để lão nhân gia thất vọng.

La Tuệ Ninh nhìn ra Sở Yên Nhiên không muốn đi, nói khẽ: "Yên Nhiên không nỡ xa chúng ta phải không?" Lời nói rất uyển chuyển, kỳ thực ai cũng biết là Sở Yên Nhiên không nỡ xa Trương Dương.

Tống Hoài Minh nói: "Tuổi chúng còn nhỏ, chính là lúc bắt đầu sự nghiệp, cả ngày nói chuyện yêu đương cũng không có ý nghĩa gì!" 

Margaret nói: "Ai mà chả có tuổi trẻ, anh lúc bằng tuổi Trương Dương chẳng phải cũng vậy à?"

Tống Hoài Minh ở trước mặt mọi người bị mẹ vợ nói ra chuyện cũ, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Sở Yên Nhiên đứng dậy đi vệ sinh, lần này Trương Dương cũng đi theo, chuyện không vui lần trước xảy ra ở Tử Kim các hắn vẫn còn nhớ, sợ cô ta lại gặp phải phiền phức gì. Hai người ra khỏi cửa, Sở Yên Nhiên không khỏi bật cười: "Đi vệ sinh không cần anh phải bảo vệ đâu!"

Trương Dương nói: "Enh quá xinh đẹp, rất dễ gọi ong dẫn bướm!"

"Nói năng lung tung!"

..

Trương Dương lại gặp một người quen cũ, Vương Học Hải!

Vương Học Hải cũng thấy Trương Dương, gã cố gắng né tránh để không bị Trương Dương nhìn thấy, nhưng vẫn bị Trương Dương bắt được, chỉ đành trơ mặt đi tới, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, tới ăn cơm à!"

Trương Dương nhìn Vương Học Hải rồi cười hắc hắc.

Vương Học Hải trong lòng run lên, không rét mà run, hiện tại tính mạng của gã đang nằm trong tay đối phương, cho nên khá là cố kỵ Trương Dương.

Trương Dương cười lạnh, nói: "Vương tổng bận qúa nhỉ, nghe nói anh đã chuyển giao được khối đất ở Đông Giang rồi, tôi còn chưa kịp chúc mừng anh đó!"

Vương Học Hải cười có chút miễn cưỡng: "Cũng nhờ có sự dẫn kiến của chủ nhiệm Trương, nếu không Hà tổng cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với khối đất này đâu!"

Trương Dương nói: "Anh tự giải quyết cho tốt đi, chuyện tôi nhờ anh ngàn vạn lần đừng có quên đó!"

Vương Học Hải vội vàng biểu lộ: "Không dám quên, không dám quên!"

Trương Dương đột nhiên nhớ tới nhân mạch của thằng ôn này ở trong kinh thần rất rộng, chắc hắn cũng hiểu kha khá về Hà Trường An, hắn liền hỏi nhỏ: "Anh rất quen với Hà Trường An phải không?"

Vương Học Hải nói: "Hà tổng là thần tượng của người làm kinh thương, y khởi nghiệp từ tay trắng, có thể sáng lập ra gia nghiệp hiện tại thật sự là khiến người ta bội phục!"

Lúc này Sở Yên Nhiên quay lại, Trương Dương vốn muốn hỏi tình huống liên quan tới Hà Trường An, nhưng nghĩ thấy không thích hợp, tên Vương Học Hải này quá xảo trá, mình thông qua gã hỏi thăm vệ Hà Trường An chắc gì đã hỏi thăm ra được tình huống chân thực gì, không khỏi còn bị thằng ôn này trở mặt tới chỗ Hà Trường An gây thị phi ý chứ.

Vương Học Hải thấy Sở Yên Nhiên cũng niềm nở chào: "Sở tiểu thư cũng tới Bắc Kinh à!" Trong lòng gã vô cùng hâm mộ Trương Dương, thằng nhóc này tuổi trẻ mà không những trèo lên được cành cao của Văn gia, hơn nữa còn trở thành con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, sau này tiền đồ ở Bình Hải khẳng định sẽ thuận buồm xuôi gió. Vương Học Hải lại nhớ tới quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, thấy càng bội phục Trương Dương hơn, thằng ôn này không biết dùng thủ đoạn gì mà có thể bình hành loại quan hệ này, cùng lúc đi lại với cả con gái của bí thư tỉnh tủy và tỉnh trưởng, loại bản sự và năng lực này thật là hiếm có.

Trương Dương từ trong ánh mắt của Vương Học Hải phát giác ra được gì đó, ánh mắt của hắn bỗng dưng biến thành lăng lệ, Vương Học Hải không dám nhìn thẳng vào hắn, cười ha ha một tiếng, nói: "Chủ nhiệm Trương, tối nay để tôi thanh toán nhé!"

Trương Dương lạnh lùng lườm gã một cái: "Không cần!" Thầm nghĩ mày mà cũng muốn mời khách à, đáng tiếc là không đủ tư cách!

Vương Học Hải cũng rất thức thời, tránh sang một bên, nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên sánh vai bước đi, trong lòng hận tới cực điểm.

...

Văn Quốc Quyền bởi vì có chuyện phải xử lý cho nên đi trước, Tống Hoài Minh tâm lĩnh thần hội tiễn ông ta ra ngoài cửa, Văn Quốc Quyền nói nhỏ: "Quên chúc mừng anh rồi!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Có gì đáng để chúc mừng đâu, chỉ là trên vai phải gánh thêm một vần trách nhiệm nặng nề thôi mà!"

Văn Quốc Quyền gật đầu: "Bình Hải là tỉnh kinh tế lớn của nước ta, thân là thuyền trưởng của mẫu hạm siêu cấp, anh phải lái cho tốt đó!"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi hiện tại chỉ là thuyền phó thôi!"

Văn Quốc Quyền cười ha ha, ông ta ngồi vào xe Hồng Kỳ, vẫy tay với Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng ngồi vào theo.

Văn Quốc Quyền nói: "Đồng chí Doãn Tri năm nay tới điểm rồi!"

Tống Hoài Minh không nói gì, bởi vì quan hệ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, y và Văn Quốc Quyền đã thông qua loại phương thức thân nhân này mà liên hệ mật thiết với nhau, chính trị và thân tình là hai chuyện khác nhau, thân là một cán bộ có tố dưỡng chính trị cực cao, Tống Hoài Minh có thể phân rõ hai chuyện này, Văn Quốc Quyền từ lúc đầu đã không che giấu sự hân thưởng đối với y, Tống Hoài Minh cũng biết quan hệ giữa ông ta và Kiều lão không hòa hợp, nhưng y cũng nhận thức rõ Văn Quốc Quyền giống như là mặt trời giữa trưa vậy, đang nghênh đón tiền cảnh xán lạn. Mà Kiều lão tuy hùng phong vẫn còn, nhưng sức ảnh hưởng đang ngày càng giảm sút, so sánh hai bên, Tống Hoài Minh không khỏi đưa ra lựa chọn cho trận doanh tương lai.

Văn Quốc Quyền nói: "Quan vị càng cao, yêu cầu ánh mắt của chúng ta càng phải dõi ra xa hơn!" Ông ta chỉ vào đầu mình, nói: "Chúng ta phải không ngừng học tập, không ngừng tiếp thu những sự vụ tân tiến, như vậy mới có thể theo kịp sự phát triển của thời đại, dùng ánh mắt cũ để nhìn vấn đề là không được, nhất định sẽ bị thời đại đào thải! Chúng ta phải trở thành người thúc đẩy thời đại phát triển, chứ không được trở thành gánh nặng cho thời đại."

Tống Hoài Minh tất nhiên nghe ra câu này của ông ta còn có ám chỉ khác, hờ hững cười nói: "Nắm được mạch đập của thời đại không phải là chuyện dễ."

Văn Quốc Quyền thở dài, nói: "Đúng vậy!" Ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Quốc phụ đã từng nói một câu, thiên hạ vây công! Câu nói này mới nghe thì thấy rất bình thường, cũng rất đúng, nhưng thật sự có thể làm được thì đã ít lại càng ít! Tất cả mọi người đều biết thiên hạ vây công, nhưng một khi nắm quyền trong tay tự sẽ sản sinh ra tư tâm, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không ý thức được. Loại tư tâm này có thể biểu hiện trong sự lưu luyến đối với quyền lực, hoặc là biểu hiện trong việc bổ nhiệm người bên cạnh, hoặc là biểu hiện ở những phương diện khác."

Tống Hoài Minh nói: "Những lời này của phó thủ tướng Văn tôi sẽ ghi nhớ!"

Văn Quốc Quyền cười nhạt, nói: "Tận lực làm tốt là được, chứ không ai có thể hoàn toàn làm được đâu."

Bầu không khí bữa tiệc tối hôm đó khá hài hòa, Trương Dương phụ trách đưa Sở Yên Nhiên và bà ngoại về khách sạn, Margaret cười nói: "Trương Dương, cậu không trách tôi dẫn Sở Yên Nhiên tới nước Mỹ chứ?"

Trương Dương cười nói: "Bà ngoại, bà là thần tiên chuyển thế, cháu sao dám trách bà!"

Margaret hơi ngây ra, nói: "Thần tiên chuyển thế?"

"Vương mẫu nương nương chuyển thế, đặc biệt chia rẽ đôi ngưu lang chức nữ chúng cháu!"

Margaret không nhịn được mà bật cười, Sở Yên Nhiên cũng bật cười, khẽ gắt: "Cái miệng của anh lại nói linh tinh rồi!"

Margaret nói: "Vậy là có trách ta rồi, có điều, ta quả thật không có cách nào khác, tuổi tác của ta nhiều rồi, không biết sống được đến ngày nào, lần này về nước Mỹ chủ yếu là muốn giao sinh ý cho Yên Nhiên, rất nhiều thủ tục trên luật pháp phải tự nó làm."

Sở Yên Nhiên nói: "Cháu không cần, bà ngoại sống lâu trăm tuổi việc gì phải nghĩ xa như vậy?"

Margaret nói: "Chẳng ai có thể sống cả đời được cả. Cho dù ta còn sống được vài năm nữa, cũng không muốn đem sinh lực hao phí trên thương trường, cháu là cháu gái bảo bối của ta, cháu không giúp ta thì còn ai có thể giúp ta nữa đây.

Sở Yên Nhiên trầm mặc không nói gì.

Margaret nói: "yên tâm đi, ta không chết nhanh vậy đâu, ta còn phải tận mắt nhìn thấy cháu xuất giá, tận mắt nhìn thấy cháu sinh con nữa!"

Sở Yên Nhiên đỏ mặt.

Trương Dương cười nói: "Yên Nhiên? Nghe thấy chưa? Hay là hai chúng ta tôn trọng ý kiến của lão nhân gia nhé?"

Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn, nói: "Em còn phải thận trọng suy nghĩ một chút, đối với anh, em không yên tâm!"

Margaret nói khẽ: "Trương Dương, lời răn thì ta đã nói với cậu trước rồi, nếu như cậu dám có lỗi với Yên Nhiên nhà ta, ta mặc kệ cậu là ai? Đi tới đâu ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."

Trương Dương cười nói: "Bà cứ yên tâm đi, cháu sẽ tốt với Yên Nhiên cả đời!"

Sở Yên Nhiên đỏ mặt, nói: "Ngứa thịt à? Ai cần chứ?" Cô ta không muốn nói về vấn đề này nữa, liền bảo: "Em còn đáp ứng cùng tiểu Hoan tới Giang Thành chơi, xem ra phải nuốt lời rồi."

Trương Dương nói: "Em cứ cùng bà ngoại tới Mỹ đi, chuyện của tiểu Hoan anh sẽ chiếu cố tốt, nhất định sẽ trị được bệnh cho nó!"

Sở Yên Nhiên nói: "Lần này em có thể sẽ đi rất lâu, em đã đáp ứng tiểu Hoan rồi, đợi khi nào nó khỏi, em sẽ dẫn nó tới Disneyland chơi."

Trương Dương nói: "Đợi khi nó khỏi rồi mà em còn chưa về, anh sẽ đưa nó tới!"

Margaret tuy chưa gặp Tần Hoan, nhưng từ trong miệng của Trương Dương và Sở Yên Nhiên cũng có thể cảm giác được sự quan tâm của họ đối với đứa bé này, Margaret nói: "Tiền thuốc men của Tần Hoan ta sẽ bỏ, trị liệu tốt nhất cho nó, cần gì thì cứ nói với ta!"

Trương Dương cười nói: "Bà đúng là một nhà từ thiện lớn!"

Margaret nói: "Hành thiện tích đức là chuyện tốt, dạng hành vi này mới có thể khiến trời cao cảm động, tích lũy dương thọ!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Sau khi Trương Dương đưa Margaret và Sở Yên Nhiên về, lại lái xe tới ban trú kinh Bình Hải, Liễu Ngọc Oánh tìm hắn có chuyện, Trương Dương đoán rằng chắc là có liên quan tới Sở Yên Nhiên, Liễu Ngọc Oánh rất muốn hòa giản Sở Yên Nhiên và Tống Hoài Minh. Nhưng hiện tại quan hệ giữa hai cha con họ vẫn như người dưng nước lã, bà ta rất nóng lòng.

Trương Dương tới ban trú kinh Bình Hải, chủ nhiệm ban trú kinh Quách Thụy Dương đang đợi hắn, đối với vị con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải này, y không dám lơ là. Thấy chiếc xe Santana của ban trú kinh Xuân Dương tiến vào bãi đỗ xe, Quách Thụy Dương liên bước tới trước xe nghênh đón, kéo cửa giúp Trương Dương, nói: "Trương lão đệ, tới muộn thế, còn bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân à?"

Trương Dương cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân triệu kiến, không dám không tới!"

Quách Thụy Dương cùng hắn tới khách sạn Thanh Giang, y an bài cho vợ chồng Tống Hoài Minh ở phòng tổng thống số 518, tiêu chuẩn của căn phòng này là số một số hai trong ban trú kinh các tỉnh và thành phố, trong phòng từ gia cụ cho tới đồ trang trí đều cực kỳ hào hoa, vì chuyện này bí thư Bình Hải Cố Doãn Tri còn từng mắng cho y một trận, nói y lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, tư tưởng giai cấp tư sản tác quái, có điều về sau Cố Giai Đồng cũng không truy cứu, dẫu sao thì ban trú kinh cũng là một đơn vị đặc thù, có những lúc nhiệm vụ tiếp đãi quả thật cần những căn phòng có tiêu chuẩn cao như vậy, lúc Cố Doãn Tri tới Bắc Kinh thì lại không vào ở.

Tống Hoài Minh thì lại không biểu hiện ra dạng nguyên tắc dứt khoát như Cố Giai Đồng, trong mắt y chỉ cần tiền không rơi vào túi tư nhân, bên trong không có vấn đề kinh tế là được rồi, dẫu sao thì cũng sửa sang xong rồi, không vào sống thì quá lãng phí.

Lúc Trương Dương đi vào phòng, Liễu Ngọc Oánh đang tẩy rửa trà cụ, chuẩn bị pha trà.

Trương Dương cũng không tới tay không, mang hai hộp Xuân trà thượng hạng mà Hà Trường An tặng cho hắn tới, hắn cười nói: "Dì Liễu, đừng pha trà vội, thử trà mà cháu mang tới xem thế nào!"

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Chú Tống của cháu đang tắm, cháu ngồi trước đi!" Ánh mắt của bà ta lập tức chiếu lên mặt Quách Thụy Dương, nói: "Chủ nhiệm Quách cũng ở lại uống trà đi!"

Quách Thụy Dương là dạng nhân vật gì chứ, lập tức nghe ra ý tứ mời khách uyển chuyển trong lời nói của Liễu Ngọc Oánh, y cười nói: "Người nhà nói chuyện với nhau, tôi xen vào làm gì? Tôi còn có một cuộc họp nhỏ, mọi người cứ nói chuyện đi, cần gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Y cười cười rồi ra ngoài.

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là tám rưỡi tối rồi, đã hết giờ làm việc từ lâu, ai mở họp cũng không chọn lúc này, cái cớ của Quách Thụy Dương thật là khiên cưỡng.

Liễu Ngọc Oánh nhận lấy trà lá trong tay Trương Dương, từ trên bao bì đã nhìn ra giá trị của hai hộp trà lá này không nhỏ, bà ta cười khẽ: "Ra nước ngoài về tầm mắt cũng rộng hơn hẳn, đẳng cấp uống trà cũng lên không ít!"

Trương Dương cười nói: "Là một người bạn tặng cho cháu đó, cháu biết là trà ngon, cháu cũng không có phẩm vị ẩm trà, cho nên mang tới cho chú Tống thử!" Thằng nhóc này nhĩ lực siêu quần, đã nghe thấy tiếng bước chân của Tống Hoài Minh, câu nói này là cố ý để Tống Hoài Minh nghe thấy.

Tống Hoài Minh cười nói: "Trà lá gì mà khoa trương thế?"

Trương Dương vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên, cung kính nói: "Chào chú Tống!"

Tống Hoài Minh mặc bộ đồ ngủ màu xám bước ra, vừa tắm rửa xong, lộ ra tinh thần quắc thước, Trương Dương không thể không thừa nhận, khí trường của vị nhạc phụ đại nhân này càng lúc càng đủ, từ đại tỉnh trưởng tới tỉnh trưởng tuy chỉ cách nhau có một chữ, nhưng sự đề thăng trên khí thế lại không hề bình thường.

Tống Hoài Minh trên đường về mới biết Liễu Ngọc Oánh hẹn gặp Trương Dương, y cho rằng không cần, nhưng hiểu được nỗi khổ tâm của vợ, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hảo ý của bà ta, Tống Hoài Minh luôn mang thái độ bao quát đối với Trương Dương, y là người cha sáng mắt, bất kể là quan hệ của y và con gái thế nào, y cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của con gái. Đương nhiên, Trương Dương cũng là một người trẻ tuổi rất thông minh, rất có năng lực, một người trẻ tuổi không có chút bối cảnh, có thể trong thời gian ngắn trèo lên được vị trí hiện tại, có nhiều quan hệ xã hội như vậy, đã đủ để chứng minh năng lực của hắn rồi.

Trương Dương đồng thời cũng là chủ đề của nhiều câu chuyện, lời đồn thổi vây quanh hắn trước giờ chưa bao giờ ngừng, ở Giang Thành, ở Bình Hải thằng nhóc này không thiếu bạn cũng không thiếu thù, cách giải thích của Tống Hoài Minh là cây đẹp trong gió tất gãy cành, người trẻ tuổi mà không biết che giấu phong mang của mình, tất sẽ gặp phải sự đố kỵ và ám toán của người khác, lần này Trương Dương từ châu Âu đột nhiên về nước, sau đó lại truyền ra chuyện hắn nằm viện, trong thể chế Bình Hải đồn đại hắn mắc bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục, Tống Hoài Minh nghe thấy tin tức này, cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, y không tin Trương Dương lại hoang đường tới mức độ như vậy, Trương Dương tuy bình thường hành sự xung động, nhưng ở trên những vấn đề lớn lại không hề thiếu lý trí, nhưng không có lửa thì sao có khói, nhất định là hắn ở một phương diện nào đó làm không tốt, bị người khác nắm được thóp, điều mà Tống Hoài Minh tức giận là lời đồn này không những làm tổn hại tới danh dự của Trương Dương, mà cũng liên đới làm tổn hại tới thanh danh của con gái mình. Có điều hôm nay vợ chồng Văn Quốc Quyền đã chủ động đứng ra giải thích rõ chuyện này hộ Trương Dương, trong lòng Tống Hoài Minh đã hoàn toàn thoải mái.

Tâm cảnh của Tống Hoài Minh Trương Dương nhìn không thấu, sau khi y ngồi xuống, cầm trà lá mà Trương Dương mang tới lên xem, sau đó ngửi ngửi rồi nói khẽ: "Tây hồ long tỉnh thượng hảo, ít nhất cũng ba ngàn đồng một lạng!"

Liễu Ngọc Oánh ngạc nhiên nói: "Đắt vậy à?"

Trương Dương nói: "Lúc Hà Trường An tặng cho cháu hình như có nói, hai hộp trà lá này hơn vạn đồng!"

Tống Hoài Minh nói: "Hà Trường An, cậu quen y à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Cùng mẹ nuôi tới Hoài Nhu câu cá thì quen được, người này rất có tiền!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Quả thật là rất có tiền, tài sản trong nước đứng trong mười người đầu cũng không có vấn đề gì!"

Trương Dương nói: "Chú Tống có quen y à?"

Tống Hoài Minh gật đầu, nói: "Trước đây lúc ở Tĩnh An có từng tiếp xúc, khu Cao Tân của Tĩnh An có không ít khoản đầu tư của y, sở thích của người này rất rộng, ở Tĩnh An từng làm một chuyện oanh động, chính là dùng năm trăm vạn mua một pho tượng Phật!"

Trương Dương nói: "Y thích sư tập đồ cổ, chỉ đồ cổ bên trong Bắc Quốc sơn trang thôi cũng trị giá mấy trăm triệu rồi!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Sau cải cách mở cửa, thực sự đã tạo ra một đống phú ông!"

Tống Hoài Minh mỉm cười: "Đây là chính sách phù hợp để một bộ phận người làm giàu trước mà!"

Liễu Ngọc Oánh đi pha trà cho họ, bà ta đặc biệt học tập trà đạo, trải qua một đoạn thời gian luyện tập, thủ pháp đã khá lão luyện. Trương Dương vừa hân thưởng thủ pháp pha trà của bà ta vừa nói: "Dì Liễu thì ra là một cao thủ trà đạo!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Chú Tống của cậu thích uống trà, tôi tìm một vị trà nghệ sư để học tập, cũng tính là chút được biết bên ngoài."

Trương Dương nói: "Dì Liễu đúng là biết chăm sóc chồng!" Nói xong những lời này, liền cảm thấy vỗ mông ngựa hơi quá, dẫu sao thì mình cũng không thích hợp nói câu này.

Tống Hoài Minh bật cười: "Tôi nghĩ rằng cậu ở châu Âu phạm sai lầm, nhưng không ngờ lại thành lập được công lớn!"

Trương Dương nói: "Thật sự không muốn nhắc tới chuyện này, cháu phải gánh oan, vốn cháu còn cho rằng nhận được huân chương của quốc gia, ghi cho cháu công lao nhất đẳng, ai ngờ sau khi về lại bị cục Quốc An gọi tới hỏi, bảo cháu tạm thời giả bệnh ở lại Bắc Kinh, nói rõ xong chuyện ở châu Âu rồi mới được đi."

Liễu Ngọc Oánh rót cho họ hai chén trà, tự tay đưa cho họ, mỉm cười nói: "Thế là cháu liền vào viện Trung Hải à?"

Trương Dương nói: "Cục Quốc An an bài, không biết là tên hỗn đản nào cố ý chơi cháu, an bài cho cháu ở khoa bí niệu, còn cho cháu bị bệnh viêm đường tiết niệu!"

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Liễu Ngọc Oánh nói: "Cháu nên giải thích, đừng để người khác hiểu lầm!"

Trương Dương nói: "Cháu nói với ai bây giờ? Bọn họ nói rằng lần này liên quan tới vấn đề an toàn của quốc gia, bảo cháu không được tự tiện liên hệ với bất kỳ ai, cho tới khi nói rõ tất cả tình huống. Thế rồi cháu vừa làm xong thủ tục xuất viện, yên Nhiên nghe nói tới chuyện này suýt nữa thì giết cháu, may mà có mẹ nuôi làm chứng."

Tống Hoài Minh hờ hững nói: "Thanh giả tự tung, có một số chuyện vốn không cần phải giải thích!" Y ngửi chén trà, một mũi thơm nhạt truyền vào tận phế phủ, dưới ánh đèn có thể thấy màu trà xanh trong, quả nhiên là trà ngon, Tống Hoài Minh hớp một ngụm, nhắm hai mắt lại phẩm vị một lúc mới cảm thán, nói: "Đúng là trà ngon!"

Trương Dương nói: "Nếu chú thích uống, ngài mai cháu gọi điện thoại cho Hà Trường An, bảo y tặng thêm mấy cân!"

Tống Hoài Minh không nói gì, Liễu Ngọc Oánh nhắc nhở Trương Dương: "Đừng lấy đồ bất chính, trà này đắt như vậy, cháu bảo người ta tặng chính là đòi hối lộ đó!"

Trương Dương cười nói: "Đâu có nghiêm trong như vậy, con người của Hà Trường An rất rộng rãi, đúng rồi, khối đất của Vương Học Hải ở Đông Giang cũng được y tiếp quản, cháu nghĩ sau này chú sẽ phải giao tiếp nhiều vớn y đó!"

Tống Hoài Minh ồ một tiếng, chậm rãi đặt chén trà xuống: "Y rất có thực lực, đồng ý đầu tư vào Bình Hải cũng là một chuyện tốt!"

Tống Hoài Minh và Trương Dương nói chuyện đều về một số chuyện trên quan trường. Liễu Ngọc Oánh không cảm thấy có hứng thú, bà ta gọi Trương Dương tới là muốn để hắn giúp đều hòa giải mối quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên, không nhịn được liền bảo: "Hoài Minh, mỗi lần gặp Trương Dương anh kiểu gì cũng phải thuyết giáo một trận, cậu ấy lớn vậy rồi, tự biết cách đứng trên quan trường, anh không cần phải lấy cách của mình ra để áp đặt lên người người khác đâu."

Tống Hoài Minh cười nói: "Anh có vậy à?"

Trương Dương cười nói: "Cháu rất thích chú Tống nói những chuyện này, cháu không có kinh nghiệm, gặp chuyện luôn xung động, lời khuyên của chú Tống đối với cháu là rất quan trọng."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cháu muốn theo chú Tống học thì dứt khoát tới Đông Giang đi, theo luôn bên cạnh chú Tống của cháu, nghe quen tai nhìn quen mắt học gì cũng nhất định sẽ nhanh, hơn nữa có chú ấy ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở cho cháu, cũng tránh để cháu gặp sai lầm!"

Trương Dương nghe mà toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự tới Đông Giang, làm việc ngay dưới mí mắt của Tống Hoài Minh, nhất cử nhất động của mình khẳng định sẽ không thoát khỏi được mắt y, cho dù là quan chức có to hơn nữa thì cũng còn gì thú vị chứ?

Tống Hoài Minh nhìn thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Trương Dương, trong lòng cười thầm, xem ra Trương Dương sợ bị điều tới cạnh mình. Y cũng không định làm vậy, tỉnh trưởng Tống không muốn lại mang cái danh dùng người không khách quan, di động của y lúc này đổ chuông, Tống Hoài Minh đứng ra vào phòng trong nghe điện thoại!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, dì gọi cháu tới đây là vì chuyện giữa chú Tống của cháu và Yên Nhiên, cháu hiện tại cũng thấy rồi đó, quan hệ giữa hai cho con họ vẫn vậy, có cách nào để họ hòa thuận trở lại không?"

Trương Dương trước khi tới đây đã đoán được mục đích của Liễu Ngọc Oánh, hắn cười khổ, nói: "Dì Liễu, chuyện này ngay cả bà ngoại cũng không có cách, cháu thì làm gì được đây? Có điều cháu thấy hiện tại so với trước đây cũng đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, khôi phục lại quan hệ luôn cần phải có một quá trình chứ."

Liễu Ngọc Oánh cũng biết Trương Dương nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không muốn nhìn thấy chồng bị chuyện này khốn nhiễu, liền than khẽ: "Thật sự hi vọng sớm ngày thấy cảnh hai cha con họ hòa hảo!"

Tống Hoài Minh từ trong phòng đi ra, nghe thấy câu này, mỉm cười nói: "Ngọc Oánh, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cứ để thuận theo tự nhiên đi, tính tình của Yên Nhiên rất quật cường, nó chịu ngồi cùng bàn ăn cơm với anh đã là rất khó rồi, em đừng làm khó Trương Dương nữa, nếu Trương Dương tới khuyên hòa, không khéo Yên Nhiên sẽ trở mặt với nó đấy."

Trương Dương cười cười, hiểu con không ai bằng cha, Tống Hoài Minh vẫn khá hiểu con gái mình.

Tống Hoài Minh nói: "Tình thế cải cách của Giang Thành không tồi, cậu ở lại Giang Thành là một cơ hội rèn luyện rất tốt. Người trẻ tuổi không sợ xung động, chỉ sợ làm gì cũng nhút nhát rụt rè, làm sai có thể sửa, nhưng bỏ qua cơ hội thì không thể nào tìm lại được. Trương Dương, làm ra một phen thành tích cho mọi người xem đi, để những người nghi ngờ cậu phải ngậm hết miệng lại.

Trương Dương ở trong phòng của vợ chồng Tống Hoài Minh tới mười giờ thì về, lúc đi tới đại sảnh của khách sạn, phát hiện chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương không ngờ vẫn ở đó đợi mình, Trương Dương không khỏi cười nói: "Chủ nhiệm Quách sao muộn vậy rồi mà vẫn chưa đi nghỉ?"

Quách Thụy Dương nói: "Đợi cậu!"

Trương Dương nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Quách Thụy Dương nói: "Đi, vừa ăn vừa nói chuyện!"

Trương đại quan nhân không có hứng thú uống rượu với Quách Thụy Dương, hắn biết Quách Thụy Dương có mục đích chèo kéo quan hệ với mình, chính là muốn dựa vào Tống Hoài Minh, nhưng đối với loại người này cũng không thể cự tuyệt, có thể ở trên vị trí đứng đầu ban trú kinh Bình Hải lăn lộn lâu như vậy, chứng tỏ Quách Thụy Dương vẫn rất có bản sự.

Trương Dương phát hiện mình quả thật đã thay đổi nhiều, rõ ràng là đối diện với loại người mà mình không thích, vậy mà mình vẫn giữ được tươi cười, còn có thể ngồi uống rượu với y được.

Từ Quang Diệu bỏ qua khách sạn Thanh Giang, dẫn Trương Dương tới một ngõ nhỏ ở phía sau ban trú kính Bình Hải. Bước vào trong ngõ, bên trong đèn đuốc huy hoàng, tiếng rao hàng rộn rã, chính là một chợ đêm.

Quách Thụy Dương nói: "Cả ngày đều ăn những món đó, trong bụng thấy chán ngấy rồi, cái ngõ nhỏ này cậu chắc chưa tới, có món dạ dày của Gia lưu lão đức khá ngon, so với món dạ dày Phùng cũng không kém chút nào đâu."

Trương Dương tối nay ở Tử Kim các cùng với những gia trưởng như phó thủ tướng Văn, Tống Hoài Minh, dẫu sao cũng rất câu thúc, ở trước mặt họ không dám ăn uống thoải mái, lúc này hắn cũng hơi đói rồi. Khó lắm Quách Thụy Dương người ta mới mời mọc thịnh tình như vậy, nghĩ tới người ta dẫu sao cũng là một cán bộ cấp thính mà có thể hạ mình mời một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ như mình, đủ thấy được sự chân thành của Quách Thụy Dương rồi.

Trương Dương theo Quách Thụy Dương tới một quán dạ dày Gia lưu lão đức mà y bảo, Quách Thụy Dương gọi mấy món đặc sắc, cùng Trương Dương ngồi xuống cạnh một cái bàn thấp, từ trong túi đen mang theo người lấy ra hai bình Mao Đài, cười nói: "ngồi ghế uống rượu cũng có cảm giác đặc biệt!"

Trương Dương mở rượu, rót đầy cho Quách Thụy Dương, tuy là Quách Thụy Dương mời hắn, nhưng lễ mạo tối thiểu thì vẫn phải biểu hiện.

Quách Thụy Dương nói: "Trương lão đệ, tôi không coi cậu là người ngoài, trong quan trường chúng ta không thể không mang mặt nạ, nhưng rời khỏi chỗ đó, chúng ta là huynh đệ!"

Trương Dương nhìn cái mặt phị của Quách Thụy Dương, trong lòng nghĩ thầm, làm huynh đệ với tôi à, ông hơi già đó, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười khiêm hư: "Chủ nhiệm Quách, ngài là cán bộ cấp thính, tôi nào dám trèo cao!"

Quách Thụy Dương cố ý nghiêm mặt, nói: "Chế nhạo tôi phải không? Ở Bình Hải tôi còn có thể được coi là một quan nhỏ, nhưng tới thành Bắc Kinh này thì ngay cả một cái rắm cũng không bằng!" Quách Thụy Dương bưng chén rượu lên chạm với Trương Dương, hai người uống cạn một chén, Quách Thụy Dương chẹp chẹp miệng, gặp một hạt lạc bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Lão đệ, cậu cũng từng làm ở ban trú kinh, đối với công tác của ngành này cũng rất rõ. Tôi ở ban trú kinh làm nhiều năm như vậy, thu hoạch lớn nhất chính là nhãn giới."

Trương Dương cười nói: "Trong mắt tôi, nhãn giới chính là nhìn xa về chính trị, có tính dự kiến thì thủy chung có thể đứng ở phía chính xác, trên quan trường thủy chung đứng ở thế bất bại."

Quách Thụy Dương nói: "Trương lão đệ, cậu có thích đọc lịch sử không?"

Trương Dương lắc đầu: "Có thời gian thì tôi chẳng thà đọc chủ nghĩa Mác-Lê Nin còn hơn!"

Quách Thụy Dương nói: "Tôi ban đầu cũng nghĩ vậy, nhưng về sau mới hiểu, người có tính dự kiến, biết nên đứng ở phía nào, nhưng lúc thật sự xếp hàng rồi thì cậu chưa chắc đã chen vào được, giống như là học sinh chia lớp vậy, đều biết đây là lớp trọng điểm, ai cũng muốn vào lớp đó, nhưng thầy giáo chưa chắc đã nhận cậu!" Câu nói này đã nói khá rõ rồi.

Trương Dương cũng biết Cố Doãn Tri năm sau sẽ về hưu, quan trường Bình Hải tất sẽ phải đối diện với một loạt tẩy bài mới, Quách Thụy Dương hiện tại đã bắt đầu lo trước tính sau rồi, y muốn đứng trong trận doanh của Tống Hoài Minh, cho nên mới chịu hạ mình xưng huynh gọi đệ với con rể tương lai của Tống Hoài Minh là mình đây.

Quách Thụy Dương lại nói: "Lão đệ tuổi trẻ có tài, tiền đồ sau này không thể hạn lượng."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Quách cũng trẻ trung khoẻ mạnh, còn có rất nhiều không gian để đi lên!"

Quách Thụy Dương lắc đầu, nói: "Già rồi, làm ở ban trú kinh lâu rồi, cả ngày đối diện với lãnh đạo, cả ngày phải xử lý các loại các dạng quan hệ, đều bị mài mòn đến không còn tính cách gì cả, có câu gì ý nhỉ? Đúng rồi, bát diện linh lung, đúng, tôi hiện tại chính là bát diện linh lung, lãnh đạo của tỉnh lý tôi không đắc tội với ai cả, mà cũng không dám đắc tội, các bộ lãnh đạo trung ướng tôi cũng quen cả, nhưng lại không có thâm giao, có lẽ ở trong mắt họ, ở trong mắt nhiều người, ban trú kinh của chúng tôi là thủ nhãn thông thiên, nhưng trên thực tế, đây là một vị trí rất xấu hổ."

Trương Dương cười cười, Quách Thụy Dương ở trước mặt mình giả vờ than phiền, có tám chín phần mười là muốn thông qua mình truyền lời tới tai Tống Hoài Minh, nhưng hắn lại không dễ dàng bị lợi dụng như vậy, Trương Dương lại chạm cốc với Quách Thụy Dương, nói: "Tôi lúc còn làm ở ban trú kinh Xuân Dương thì muốn về, nhưng khi về rồi lại nhớ tới chỗ tốt của ban trú kinh, núi cao hoàng đế xa, ít nhất cũng không phải đối diện với nhiều cảnh đấu đá lẫn nhau."

Quách Thụy Dương cười khổ: "Đó là không có ai dám đấu với cậu, trên thế giới này quan của nước nào nhiều nhất?"

Trương Dương nói: "Trung Quốc, đó là bởi vì chúng ta đông dân nhất!"

Quách Thụy Dương nói: "Không nhắc tới vấn đề nhân khẩu, quan của Trung Quốc cũng là số một thế giới. Mỗi một bộ môn chỉ có một chính thức, nhưng chức phó dự bị thì thường thường đều có năm sáu người, lượng dự trữ dầu mỏ than đá của Trung Quốc tôi không rõ, nhưng lượng dự trữ cán bộ thì là số một thế giới."

Trương Dương lại không khỏi bật cười, câu này của Quách Thụy Dương rất thú vị mà cũng rất có đạo lý.

Quách Thụy Dương nói: "Ai cũng nói quan Trung Quốc dễ làm đó là bởi vì anh không tranh với đời, anh không muốn tranh quyền đoạt lợi, nếu như anh hơi có quyền lực, vị trí của anh không biết sẽ có bao nhiêu người nhăm nhe."

Trương Dương nói: "Có người nhăm nhe vị trí của chủ nhiệm Quách ư?"

Quách Thụy Dương nói: "Luôn luôn có người nhăm nhe, đừng nói là tôi, mà cậu cũng vậy thôi, cho nên người làm cán bộ chúng ta, bất kể là lớn hay nhỏ, thực sự là bộ bộ kinh tâm!"

Trương Dương cười nói: "Lo được lo mất mới là thỏa đáng!"

Quách Thụy Dương nói: "Tôi cũng không giấu cậu, tôi còn muốn ở Bắc Kinh rèn luyện thêm vài năm, rồi về Bình Hải làm quan một phương, nhưng về sau mới biết, tôi xếp hàng muộn rồi, tôi tự cho rằng bát diện linh lung, ổn thỏa với các mặt lại không bằng người ta cờ xí liên minh, sớm xác lập mục tiêu."

Trương Dương nói: "Tôi nghe sao như là ông đang giảng bài cho tôi vậy!"

Quách Thụy Dương cười nói: "Tôi có tư cách gì mà giảng bài cho cậu, cậu từ lúc vào thể chế đã không đứng sai rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi từ lúc vào thế chế đã ngây thơ dại dột, tôi chưa từng nghĩ sẽ xếp hàng thế nào!"

Quách Thụy Dương cảm thán: "Có lẽ thế ngộ của mỗi người đều khác nhau!" Y rót cho Trương Dương một chén rượu: "Tiểu lão đệ, cậu không cảm thấy là tôi muốn thông qua cậu để kéo gần quan hệ với tỉnh trưởng Tống chứ?"

Trương Dương cười nói: "Quan hệ của hai người còn cần phải thông qua tôi ư?"

Quách Thụy Dương nói: "Không phải vậy, không phải vậy đâu!" Y nói xong câu này liền cảm thấy tín hiệu mà mình muốn thông qua Trương Dương để truyền đi đã ổn rồi, liềm mỉm cười lắc đầu: "Không nói chuyện công viện nữa, chúng ta uống rượu, chỉ cần tôi còn ở ban trú kinh, lão đệ cậu vĩnh viễn đều là thượng khác của nơi này!"

Trương Dương nâng chén lên: "Có câu này của chủ nhiệm Quách, anh và tôi chắc chắn là bạn thân rồi!"

Quách Thụy Dương chạm cốc với Trương Dương, uống xong chén này, y chỉ sang bên phải, nói: "Mấy cô gái ở phía đó nhìn cậu kìa!"

Trương Dương thuận theo hướng y chỉ mà nhìn, thấy bốn cô gái đứng ở phía sau họ không xa, một cô trong đó hắn quen, là Tra Vi học cùng lớp với Cố Dưỡng Dưỡng, Tra Vi nhìn thấy Trương Dương liền mỉm cười vẫy tay với hắn rồi đứng dậy bước tới.

Trương Dương giúp cô ta chuyển bàn, cười nói: "Tra đại tiểu thư, không ngờ khuê nữ con nhà giàu như cô cũng có thể chạy tới đây ăn cơm?"

Quách Thụy Dương vừa rồi cảm thấy Tra Vi có chút quen mặt, đợi khi cô ta ngồi xuống, nhìn kỹ lại mới nhận ra Tra Vi là con gái của Tra Tấn Nam, phó bộ trưởng bộ Trung tổ, y trước đây từng tới nhà Tra bộ trưởng, đã gặp Tra Vi, trong lòng không khỏi cả thấy buồn bã, không ngờ nha đầu này cũng nhận ra Trương Dương, mình còn xưng là thủ nhãn thông thiên được ư, người ta mới là thủ nhãn thông thiên kìa.

Tra Vi không nhận ra Quách Thụy Dương, bình thường người tới nhà cô ta bái phỏng rất nhiều, cô ta không thể nhớ được một chủ nhiệm của ban trú kinh: "Tôi có một bạn học sống gần đây, là cô ấy nói dạ dày ở đây rất ngon, cho nên dẫn tôi tới, đáng tiếc là không có chỗ!"

Trương Dương nói: "Bảo họ tới ngồi cùng đi!"

Tra Vi cũng không khách khí với Trương Dương, cô ta gọi mấy bạn học tới ngồi.