Y Đạo Quan Đồ

Chương 303




Lúc đang nói chuyện thì chủ nhiệm khoa não Từ Quang Diệu và Tần Manh Manh cùng nhau bước vào, Từ Quang Diệu nhìn thấy Vu Tử Lương, có chút kinh ngạc nâng gọng kính, sau đó kinh hỉ vạn phần, nói: "Tử Lương!"

Vu Tử Lương cười lớn, nói: "Quang Diệu! Anh không phải là ở Nhật Bản ư? Về đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa não từ bao giờ thế?" Hai người là bạn học cũ, cũng là hai người xuất sắc nhất trong những tốt nghiệp sinh cùng năm. Vu Tử Lương ra nước ngoài trước Từ Quang Diệu, về sau sau khi Từ Quang Diệu tới Nhật Bản du học, liên lạc của hai người không còn được mật thiết như lúc ban đầu, lúc Vu Tử Lương về nước thì Từ Quang Diệu vẫn còn ở Nhật Bản, không ngờ ông ta cũng đã về nước.

Từ Quang Diệu nói: "Tôi về được hai tháng rồi!" Ông ta là người đứng đầu khoa được Trung Hải trọng điểm bồi dưỡng, cho nên được sự trọng dụng của bệnh viện, trở thành chủ nhiệm khoa não của bệnh viện Trung Hải. Từ Quang Diệu nhìn tấm CT trong tay Vu Tử Lương, đã hiểu được mục đích lần này tới đây của ông ta, mỉm cười nói: "Bạn học, anh tới đúng lúc lắm, chúng ta vào văn phòng thảo luận nào!"

Hai người cùng Khưu Đàm bước đi. 

Tần Manh Manh thay quần áo vừa mang đến cho Tầm Hoan.

Trương Dương cả người đầy vết máu, hắn nói với Tần Manh Manh: "Tôi về thay quần áo đã, lát nữa lại tới!"

Tần Manh Manh nói: "Nếu anh bận thì không cần tới đâu!"

Trương Dương không thèm để ý tới cô ta, nói với Tần Hoan: "Tiểu Hoan có muốn chú tới chơi với cháu không nào?"

Tần Hoan mỉm cười gật đầu.

Tần Manh Manh biết đứa nhỏ đã ít nhiều tin tưởng Trương Dương, cũng không tiếp tục nói gì, chỉ bảo: "Anh giúp tôi trả tiền nằm viện, mai tôi gửi lại anh!"

Trương Dương cười cười: "Không gấp, tôi sợ cô quỵt nợ chắc?"

Trương Dương quay về khách sạn Hương Quốc, sau khi tắm rửa thay quần áo, vốn muốn gọi điện thoại cho Hà Trường An, nhưng cầm điện thoại lên thì lại đổi ý, con người của Hà Trường An quá tinh minh, tình huống hiện tại tốt nhất đừng nói cho gã biết vội.

Trương Dương rất nhanh liền quay về khách sạn Hương Quốc, Vu Tử Lương và Từ Quang Diệu đều đang ở trong khoa, vừa làm thực nghiệm mẫn cảm i-ốt cho Tần Hoan, đứa bé này quá mẫn cảm với tạo ảnh (cho uống hoặc tiêm chất thuốc cản quang để chụp X quang trong cơ thể người), tạo ảnh xuất huyết não gặp phải khó khăn, không thuận lợi cho viện tiến hành khám chữa bệnh.

Từ Quang Diệu chỉ vào CT, nói: "Cắt khối u này thì chắc không tồn tại vấn đề gì, có điều cái mà tôi lo lắng chính là thần kinh huyết quản ở xung quanh, khối u quá lớn, cắt đi tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương đối với thần kinh huyết quản, cho dù giảm nhẹ tổn thương tới mức tối thiểu, sau phẫu thuật khôi phục vẫn sẽ để lại vết sẹo, sau này còn phải đối diện với rất nhiều vấn đề hậu di chứng, mà thường thấy nhất là động kinh."

Vu Tử Lương nhíu mày, nói nhỏ: "Nếu như không tiếng hành tạo ảnh xuất huyết não, chúng tôi không thể nào hiểu rõ hơn về tình huống của khối u, tính mạo hiểm trong phẫu thuật sẽ rất lớn!"

Từ Quang Diệu nói: "Nếu chúng ta không mau mau phẫu thuật, khối u sẽ càng lúc càng lớn, cơn đau của đứa nhỏ sẽ ngày càng gia tăng."

Khưu Đàm tuy làm ở khoa chỉnh hình, nhưng vẫn có chút hiểu biết về hậu quả của loại phẫu thuật này, ông ta nói nhỏ: "Sau phẫu thuật, trí lực của đứa bé này liệu có phải chịu ảnh hưởng không?"

Vu Tử Lương không nói gì, nhìn Từ Quang Diệu.

Từ Quang Diệu nói: "Khối u lớn như thế này, không thể không ảnh hưởng tới trí lực của nó được!"

Vu Tử Lương thở dài, nói: "Vị trí của khối u rất phiền phức, nằm sát nhánh trung ương của động mạch trong đại não, mà nhánh động mạch này chủ yếu cung cấp máu cho não, cực dễ xuất huyết, khoa ngoại của chúng ta thường gọi là xuất huyết động mạch, sở dĩ muốn làm tạo ảnh xuất huyết não cho đứa nhỏ, mục đích chính là để nhận rõ quan hệ của huyết quản và khối u, nhưng đứa nhỏ này lại quá mẫn cảm với tạo ảnh."

Từ Quang Diệu nói: "Tử Lương, căn cứ vào CT não, anh cho rằng khối u có quan hệ tới cỡ nào với động mạch xuất huyết?"

Vu Tử Lương lắc đầu, giọng nói có vẻ nặng nề: "Cung ứng máu của khối u chắc là tới từ nhánh động mạch này, cho nên lúc chúng ta tiến hành cắt khối u có độ khó rất lớn, hơi không cẩn thận một chút sẽ tạo thành đại xuất huyết, vô cùng nguy hiểm!"

Từ Quang Diệu gật gật đầu đầy đồng cảm: "Tôi cũng cho rằng như vậy, tính nguy hiểm của phẫu thuật quá lớn, cho dù phẫu thuật thành công, trí lực của đứa bé này vẫn sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng!"

Khưu Đàm cảm thán: "Một đứa bé thông minh như vậy mà lại mắc phải cái bệnh này!"

Trương Dương nói: "Ý tứ của các ông là, phẫu thuật thì đứa nhỏ này còn có một con đường sống, còn nếu không thì chắc chắn chết ư?"

Từ Quang Diệu tới hiện tại vẫn không rõ Trương Dương và đứa bé này có quan hệ gì: "Anh là gì của đứa nhỏ?"

Tần Manh Manh nuốt lệ từ ngoài cửa bước vào, cô ta tới văn phòng tìm hiểu tình hình, vừa hay nghe thấy câu đó của Trương Dương, tinh thần của Tần Manh Manh đã ở ranh giới của sự sụp đổ, cô ta run giọng nói: "Bác sĩ... thật sự.. không cứu được đứa bé này ư?"

Từ Quang Diệu đứng dậy, ông ta là bác sĩ trị chính cho Tần Hoan, đương nhiên nên giải thích bệnh tình cho người nhà của Tần Hoan biết.

Vu Tử Lương và Trương Dương bước ra ngoài, lúc đi qua phòng bệnh của Tần Hoan, Trương Dương nhìn vào trong, thấy Tần Hoan vừa ngủ.

Vu Tử Lương vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện!"

...

Trương Dương nhớ tới Vu Tử Lương vừa xuống máy bay, còn chưa kịp ăn gì, liền mời Vu Tử Lương tới nhà hàng đồ ăn nhanh ở đối diện, Trương Dương không có tâm tình để ăn uống, Vu Tử Lương gọi một bát sa lát, vừa ăn vừa nói với Trương Dương: "Những lời vừa của của chúng tôi cậu nghe thấy cả rồi chứ?"

Trương Dương gật đầu: "Tiến sĩ Vu, ông là chuyên gia về phương diện này, ông nói thật cho tôi biết đi, nếu ông tới phẫu thuật, nắm chắc được mấy phần?"

Vu Tử Lương nói: "Tôi không nắm chắc, nếu như cậu hỏi tôi có mấy phần nắm chắc giữ được tính mạng của đứa bé này, tôi có thể nói với cậu là 10%, nếu như cậu bảo tôi sau khi phẫu thuật không làm ảnh hưởng tới trí lực của nó, không nảy sinh di chứng thì tôi ngay cả một phần nắm chắc cũng không có."

Trương Dương nói: "Mười phần trăm ư? Xác suất thấp vậy à?"

Vu Tử Lương nói: "Căn cứ vào tình huống mà tôi nắm bắt được, đứa nhỏ này cho dù có thể bình an trải qua lần phẫu thuật này, khả năng sản sinh di chứng là rất lớn, nếu như chỉ số thông minh của nó sau này xuất hiện vấn đề, người nhà của nó liệu có thể chịu đựng được hậu quả này không?"?"

Trương Dương trầm mặc.

Vu Tử Lương ăn xong lại gọi hai tách trà, vừa uống vừa nói: "Có một chuyện tôi rất hiếu kỳ, đứa nhỏ đó rốt cuộc là gì của cậu mà sao cậu quan tâm đến nó như vậy?"

Trương Dương cười khổ: "Nếu như tôi nói tôi là giúp người làm vui, tinh thần lôi phong, liệu ông có tin không?"

Vu Tử Lương nói: "Cần phải thông báo với người nhà của nó!" Ông ta có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Cậu nói rõ tình huống với người nhà của nó một tiếng đi." Ông ta đứng dậy: "tối nay tôi tới báo cáo, còn phải chuẩn bị tài liệu cho hội thảo ngày mai. Từ Quang Diệu là bạn học của tôi, trình độ nghiệp vụ của ông ấy rất cao, giao cho ông ấy thì cậu cứ yên tâm đi."

Sau khi Trương Dương chia tay với Vu Tử Lương, lại quay về phòng bệnh của khoa não bệnh viện Trung Hải, Tần Hoan vẫn còn đang ngủ, Tần Manh Manh thì bất động ở đó, đôi mắt đẹp có chút sưng lên, lặng lẽ nhìn Tần Hoan.

Trương Dương thấy bộ dạng bất lực của cô ta, lúc này không khỏi có chút đồng tình, nói nhỏ: "Một ngày không ăn gì rồi, ra ngoài ăn chút gì đi, để tôi ở đây trông nó cho!"

Giọng nói của Tần Manh Manh có chút khàn khàn: "Vừa rồi chủ nhiệm Từ có nói chuyện với tôi, ông ấy bảo phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm... kiến nghị... kiến nghị tiếp tục trị liệu..." Nói tới đây thì cô ta lại không nén được mà bật khóc.

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Sao cơ? Ông ta không đồng ý phẫu thuật à?"

Tần Manh Manh lắc đầu, cô ta đứng dậy đi ra ban công ở bên ngoài.

Trương Dương ra theo cô ta, đóng cửa phòng lại, Tần Manh Manh khóc thút thít: "Tôi không biết nên làm thế nào, không biết nên làm thế nào cả?"

Trương Dương thở dài, nói: "Vì sao không thương lượng với người nhà của cô? Chẳng lẽ cô không có cha mẹ anh em gì ư?"

Tần Manh Manh vừa lau nước mắt vừa nói: "Xin lỗi, tôi thất thố rồi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi..." Cô ta lại vừa khóc vừa nói: "Chủ nhiệm Từ nói... nếu như phẫu thuật thì tiểu Hoan cho dù đang bình thường cũng biến thành kẻ ngốc, nếu như không phẫu thuật thì nó tối đa chỉ có thể sống được thêm một tháng..."

Trương Dương an ủi cô ta: "Có lẽ là không nghiêm trọng vậy đâu, cô biết đấy, tất cả bác sĩ đều thích nói vống tính nghiêm trọng của bệnh tình bệnh nhân lên, đây là lưu lại hậu lộ cho bản thân họ, cho dù sau này trị không khỏi thì cũng không phải là trách nhiệm của họ. Cô yên tâm đi, bác sĩ Vu là bác sĩ được học ở Mỹ, nhắc tới phẫu thuật não thì không ai hơn được ông ấy đâu! Chủ nhiệm Từ không muốn mạo hiểm, tôi sẽ mời bác sĩ Vu, nói chúng tôi đảm bảo với cô, nhất định sẽ giúp cô trị khỏi cho Tần Hoan!"

Tần Manh Manh nuốt lệ, nói: "Trương Dương, xin lỗi, thái độ của tôi hôm nay đối với anh rất ác liệt, mà anh vẫn giúp tôi như vậy, tôi..."

Trương Dương cười nói: "Ai mà chẳng có lúc tâm tình không tốt, huống chi cô gặp phải lại chuyện này, dễ nóng nảy cũng là điều hết sức bình thường!" Hắn càng nói vậy Tần Manh Manh càng cảm thấy áy náy, người ta giúp mình như vậy, mình có tư cách gì mà nổi giận với người ta chứ?

Tần Hoan lúc này đã tỉnh rồi, nó từ trên giường ngồi dậy, Trương Dương chỉ chỉ vào mặt, tỏ ý bảo Tần Manh Manh lau nước mắt, đừng để đứa bé nhìn thấy. Hắn bước vào trong phòng bệnh trước, cười nói: "Tiểu Hoan, cháu tỉnh rồi à?"

Tần Hoan gật đầu, nói: "Chú Trương, cháu đói rồi!"

Trương Dương cười nói: "Muốn ăn gì để chú đi mua cho!"

"Cháu muốn ăn lẩu!"

Thằng bé này đúng là tạo nan đề cho Trương Dương, thứ khác thì còn mang về được, lẩu thì đâu có dễ bê.

Tần Manh Manh bước tới, nỏi nhỏ: "Tiểu Hoan, chú ở với con cả ngày rồi, để chú về nghỉ ngơi đi!"

Trương Dương nói: "Tôi không mệt, đi, chú dẫn cháu đi ăn lẩu!"

Tần Manh Manh vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ rằng con trai bị bệnh thế này rồi, không biết có qua khỏi được không, nó có tâm nguyện gì thì cố gắng thỏa mãn nó, thế là liền gật đầu.

Tần Hoan không ý thức được rằng mình bị bệnh nặng, ngược lại bởi vì mình bị bệnh có thể khiến cho dì ở cạnh mình, có thể khiến thật nhiều người chú ý tới mình mà cao hứng, buổi tối nó ăn rất nhiều, tâm tình rất tốt, một đứa bé bình thường rất ít nói, hôm nay lại biến thành đặc biệt hưng phấn, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Trương Dương.

Trương Dương cũng nhân cơ hội kiểm tra mạch môn của nó, cơ thể của Tần Hoan yếu đuối, liên tưởng tới những lời hôm nay mà Vu Tử Lương nói,Trương Dương cũng không thấy tiền cảnh phẫu thuật của Tần Hoan được khả quan, nhưng loại bệnh chứng này, cắt bỏ kiểu Tây y rõ ràng là thủ đoạn gọng gàng dứt khoát nhất, hắn bắt đầu suy nghĩ một phương pháp trị liệu ổn thỏa.

Đối với loại chiếm vị có tính thực chất của não bộ, Trương Dương trước mắt không có phương pháp tốt, điều mà Vu Tử Lương lo lắng nhất là xuất huyết và bệnh biến chứng sau khi phẫu thuật, nếu như mình có thể giúp ông ta giải quyết hai vấn đề này, nguy hiểm phẫu thuật của Tần Hoan sẽ giảm thấp xuống nhiều.

Tần Manh Manh cơ hồ không ăn gì, nhìn bộ dạng vui vẻ của con trai, cô ta vừa tự trách vừa đau khổ, một chút tâm tình ăn uống cũng không có.

Trương Dương khuyên: "Cô ít nhiều cũng ăn chút gì đó đi. Nếu như cô cũng bệnh, ai chiếu cố tiểu Hoan đây?"

Tần Manh Manh gật đầu, Trương Dương gọi cho cô ta một bát mì, Tần Manh Manh miễn cưỡng ăn một chút.

Sự chú ý của Tần Hoan bị khu hoạt động vui chơi cho trẻ con hấp dẫn, Trương Dương nhìn ra nó muốn tới đó chơi, liền cổ vũ: "Đi đi, chú ý an toàn!"

Tần Hoan nhìn Tần Manh Manh, rõ ràng là muốn chưng cầu ý kiến của cô ta. Tần Manh Manh gật đầu: "Tiểu Hoan, cẩn thận một chút!" Khu vui chơi của trẻ con không có thứ gì nguy hiểm, không gì ngoài các loại đồ chơi như ngựa gỗ, thang trượt, toàn bộ đều nằm trong thị tuyến của cô ta.

Tần Hoan lúc này mới mỉm cười chạy đi, rất quy củ cởi giầy để ở ngoài rồi mới chạy vào.

Trương Dương cười nói: "Nó rất vui vẻ!"

Tần Manh Manh gật đầu: "Cám ơn anh!"

Trương Dương không khỏi bật cười: "Cô nói nhiều lần lắm rồi!" Hai người chưa nói được mấy câu thì Tần Manh Manh đột nhiên biến sắc, cô ta đứng dậy chạy về khu vui chơi. Cô ta tuy nói chuyện với Trương Dương, nhưng ánh mắt lại không rời Tần Hoan tới một khắc, thấy Tần Hoan bị một đứa nhỏ cao to đẩy từ trên ngựa gỗ xuống, Tần Hoan ngã xuống đất, cái đầu đang quấn băng đập xuống đất.

Tần Manh Manh ngay lập tức chạy tới bên cạnh con trai, đỡ nó dậy rồi quan tâm hỏi: "Tiểu Hoan, ngã có đau không?"

Tần Hoa lắc đầu, ủy khuất nhìn thằng bé béo vừa khi phụ nó. Tần Manh Manh đau lòng vì con trai, không nhịn được mà trách một câu: "Em bé, phải biết hữu hảo chứ, không được làm vậy đâu!" Cô ta cũng không nói nặng lời.

Nhưng thằng bé béo đó oa một tiếng bật khóc, lần này thì phiền rồi, nó cùng cha, chú, ông ngoại bà ngoại đi ăn. Sáu người đồng thời vây tới, khí thế hung hãn hưng sư hỏi tội, cha nó cũng là một người cao to, vừa nhìn đã biết không phải hạng lương thiện gì, chỉ vào mũi Tần Manh Manh mắng: "Con mẹ kia, mày con mẹ nó khi phụ con trai tao, có tin tao tẩn mày không!" Thằng cha này là nhân vật không nói lý, vung tay đánh về phía Tần Manh Manh..

Trương Dương sớm đã ôm đầy một bụng tức rồi, tranh chấp của trẻ con vốn không phải là chuyện gì lớn, ai ngờ người nhà này lại không thông tình lý như vậy, hắn túm lấy cánh tay của đại hán đó, lạnh lùng nói: "Anh bạn, có gì thì từ từ nói, động thủ với đàn bà con gái thì có gì là hay đâu?"

Đại hán đó cười lạnh, nói: "Được, tao con mẹ nó không động thủ với nữ nhân, con nợ cha trả, hai đứa nhỏ mâu thuẫn với nhau, chúng ta làm cha phải giải quyết, chúng ta ra ngoài!" Gã coi Trương Dương là cha của Tần Hoan rồi.

Trương Dương gật đầu: "Được, chúng ta ra ngoài giải quyết, đừng ở đây dọa cho trẻ con sợ!"

Tần Manh Manh muốn ngăn lại, nhưng Trương Dương lại cười cười với cô ta, tỏ ý bảo cô không cần phải lo, chuyện này cứ để tôi.

Hai người trước sau bước ra cửa, thằng bé béo theo cha ngang ngược quen rồi, chỉ vào mũi Tần Hoan, nói: "Mày đợi đó, cha tao kiểu gì cũng tẩn cho cha mày một trận!" Tần Hoan mặt mày phẫn nộ, không hề nhường nhịn, nói: "Ai tẩn ai còn chưa biết đâu!" Thằng nhóc này bên ngoài thì yếu ớt nhưng bên trong lại rất quật cường.

...

Trương Dương đi ra một mình, nhưng người ta lại ra rất nhiều người, bốn anh em họ vây Trương Dương ở giữa, Trương Dương nhìn họ với ánh mắt khinh miệt: "Muốn tất cả cùng lên à? Tốt, thế cho đỡ mất thời giờ!"

Đại hán béo khinh thường nói: "Đối với với loại như mày mà cần nhiều người à? Tao bóp chết thằng cháu mày!"

"Cháu, mày nói ai đó?"

Nộ hỏa của đại hán béo lập tức bị Trương Dương khơi dậy, gã hung hăng đánh một quyền vào mặt Trương Dương, từ động tác xuất quyền của gã cho thấy thằng cha này chắc từng luyện võ. Cánh tay Trương Dương gạt một cái, thuận thế xoay tròn, đã kẹp chặt lấy cánh tay của đại hán béo, bẻ lên trên, đại hán béo lập tức rời vào lòng bàn tay của hắn, cánh tay bị Trương Dương vặn cho đau đớn, gào lên một tiếng, trán túa mồ hôi như mưa.

Ba anh em của gã thấy tình thế bất diệu, cùng nhau vây lên, Trương Dương hừ lạnh một tiếng: "Cút đi cho tao, tao hôm nay dẫn trẻ con ra ngoài chơi, không muốn đánh người!" Trương Dương thấy ở trong nhà hàng có không ít người chạy ra xem náo nhiệt, Tần Hoan cũng chạy ra. Trương đại quan nhân không muốn diễn bạo lực trước mặt trẻ con, nhẹ nhàng đẩy đại hán béo ra, nói nhỏ: "Hà tất phải vậy? Động tay động chân sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho bọn trẻ?" Hắn chỉ muốn cho đại hán béo này nếm chút đau khổ, để gã biết khó mà lui.

Trương Dương mỉm cười bước về phía Tần Hoan, đột nhiên thấy Tần Hoan biến sắc, nó quan tâm hét lên: "Cẩn thận!"

Trương Dương không thèm quay đầu lại, một quyền đánh ra sau, đánh cho viên gạch đỏ trong tay đại hán vỡ tan, sau đó lại thêm một quyền nữa đấm vào sống mũi gã, tất cả mọi người cơ hồ đều thấy trước cảnh đại hán đó sẽ bị đánh cho mặt mũi nở hoa, nhưng khi nắm đấm của Trương Dương còn cách mũi đại hán đó nửa tấc thì liền dừng lại, quyền phong khiến cho những mảy gạch vỡ bay lên, giống như mưa đánh vào mặt đại hán đó, thằng cha này mặt nóng bừng, trong mắt cũng bị không ít bụi gạch bay vào, nước mắt lập tức chảy ra.

Một quyền này của Trương Dương đứng lại không đánh tiếp, lạnh lùng nói: "Nể mặt bọn trẻ, hôm nay tha cho mày một lần!"

Đánh người đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không phải là một chuyện khó, cho dù đánh ngã cả mấy anh em của đại hán béo cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, nhưng một loạt đòn đánh của hắn đã chứng tỏ thực lực của mình, lại không muốn lưu lại ấn tượng quá bạo lực cho bọn trẻ, cái này vô cùng hiếm có.

Ấn tượng của Tần Manh Manh đối với Trương Dương cũng từ đó mà thay đổi. Cô ta phát hiện Trương Dương suy nghĩ rất chu toàn, làm việc rất có chừng mực, rất có hàm dưỡng.

Tần Hoan nhìn về phía thằng bé béo, thằng bé béo mặt mày ủ rũ, ánh mắt không ngờ lại không dám nhìn thẳng vào Tần Hoan, lí nhí nói: "Cha mày rất lợi hại!"

Trong tâm linh non nớt của Tần Hoan dấy lên niềm hạnh phúc và sự kiêu ngạo khó nói thành lời, nó đầy tự hào, nói: "Đương nhiên rồi! Cha tao rất lợi hại!"

Tần Manh Manh ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, trong lòng run lên, cô ta không thể hình dung được sự áy náy và đau lòng lúc này, con trai lớn vậy rồi mà còn chưa từng được cảm thụ tình yêu của cha một khắc nào.

Trương Dương đi tới cạnh Tần Hoan, ôm nó lên. Để nó ngồi trên vai mình, Tần Hoan phát ra một tiếng cười khóa trá, nó ghé vào tai Trương Dương, nói: "Chú, chú mà làm cha cháu thì tốt quá!"

Tần Manh Manh mắng: "Tiểu Hoan, đừng có nói linh tinh!"

Trương Dương cười nói: "Nếu cháu bằng lòng, chú sẽ làm cha cháu!"

Trong đôi mắt đen láy của Tần Hoan ánh lên ánh sáng hưng phấn, kinh hỉ nói: "Thật ư?"

Tần Manh Manh mặt mày kinh ngạc, con người Trương Dương hành sự qủa thật nằm ngoài ý liệu của người khác, hắn sao có thể như vậy được?

Thằng bé Tần Hoan này không ngờ lại không chưng cầu sự đồng ý của cô ta, ôm lấy cổ của Trương Dương thân thiết gọi: "Cha!"

Tần Manh Manh muốn ngăn cản, nhưng thấy bộ dạng hạnh phúc của Tần Hoan, lời nói đến môi rồi nhưng bất kể là như thế nào cũng không nói ra được.

Trương Dương không chút do dự đáp ứng luôn, hắn cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi của Tần Manh Manh, nhưng không biết vì sao, hắn từ lần đầu tiên gặp Tần Hoan, đã cảm thấy đứa bé này rất có duyên với mình, sau khi hiểu được tình cảnh của Tần Hoan, hắn càng cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, không thể nào nén được mà nảy sinh lòng đồng tình, Trương đại quan nhân không dễ dàng cảm động, nhưng đã cảm động thì lòng động tình lại có chút tràn lan, giống như là nước Trường Giang cuồn cuộn không dứt.

Trương Dương làm việc theo cảm tính, chuyện hắn đã quyết định thì không chút do dự, trong mắt hắn có lẽ Tần Manh Manh có nỗi khổ, nhưng bất kể là có nỗi khổ gì thì cũng không thể đối đãi với con trai như vậy, nếu Tần Manh Manh thật sự là mẹ của Tần Hoan, vậy thì nên dũng cảm thừa nhận, để con trai biết được trên thế giới này nó còn có người thân. Trương đại quan nhân thầm nói: "Cô không thừa nhận là mẹ của nó thì ông đây thừa nhận, tôi nhận nó làm con thì sao chứ

Tần Hoan nghe thấy Trương Dương đồng ý, ôm chặt lấy cổ hắn, gọi: "Cha cha cha cha..." Trương Dương cũng đáp ứng từng tiếng theo.

Tần Manh Manh ở bên cạnh nghe thấy, bước chân càng lúc càng chậm, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trương Dương đưa Tần Hoan tới phòng bệnh, Tần Hoan một nắm lấy tay hắn, một tay nắm tay Tần Manh Manh, mặt mày hạnh phúc nói: "Con hạnh phúc quá, lúc trước có dì thương con, hiện tại con lại có cha rồi, con muốn đi học, con muốn nói với tất cả bạn bè rằng con có cha, cha con rất lợi hại!"

Mắt Tần Manh Manh đỏ lên, những năm này cô ta chưa từng chú ý tới cảm thụ của con trai, hôm nay mới thật sự thấu hiểu được tâm linh trẻ con của nó, cái mà nó cần rốt cuộc là gì! Tần Manh Manh quay mặt đi lau nước mắt, cô ta nhìn thấy một thiếu nữ khí chất cao quý đứng ở trước cửa phòng, cô gái này đẹp như hoa mùa hè, đôi mắt trong vắt nhìn bóng lưng của Trương Dương, không ngờ cũng đang đỏ lên, nước mắt đọng quanh vành mắt, có thể nhìn ra cô ta cũng đang cố gắng nén nước mắt của mình.

Tần Manh Manh nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương.

Trương Dương lúc này mới quay đầu lại, hắn ngàn vạn lần không ngờ được Sở Yên Nhiên lại xuất hiện ở đây vào lúc này, Trương Dương kinh hỉ nói: "Yên Nhiên!"

Sở Yên Nhiên gật đầu, quay người đi, Trương Dương biết cô ta nhất định là hiểu lầm rồi, vội vàng đứng dậy đuổi theo, Tần Hoan gọi: "Cha, cha đi đâu đó?"

Sở Yên Nhiên nghe thấy thằng bé gọi vậy, nước mắt đang cố nén cũng nhịn được nữa mà rơi xuống, cô ta nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, càng chạy nhanh hơn.

Trương Dương há có thể để cho cô ta chạy mất, nhanh chân đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Sở Yên Nhiên rồi kéo lại.

Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Bỏ tôi ra!"

Trương đại quan nhân cười hì hì, nói: "Anh không bỏ đấy!"

Sở Yên Nhiên giơ nắm đấm lên, nhướn mày nói: "Có tin tôi đánh anh không!"

Trương đại quan nhân biết rõ ràng cô ta khẳng định là hiểu lầm chuyện này rồi, vẫn cười nói: "Yên Nhiên, nghe anh giải thích đã!" Lần này hắn không thẹn với lòng, đương nhiên là rất vững dạ.