Y Đạo Quan Đồ

Chương 231




Trương Đức Phóng vừa dứt câu thì tất cả mọi người đều tủm tỉm cười thầm.

Riêng Trương Dương nhịn không được phải nói ra miệng: “Cục trưởng Trương, sự nghiệp làm quan của ngài lừng lẫy như vậy mà vẫn còn kêu không có cơ hội, vậy thì đám cán bộ cơ sở như bọn tôi chắc còn phải khóc dài dài nữa!”

Trương Đức Phóng ha hả cười lớn: “Nói thực trong đám cán bộ trẻ tỉnh Bình Hải ta thì ngươi là người có triển vọng nhất, mới đó mà đã là phó xử rồi, chờ đến khi bằng tuổi ta ngươi thừa sức lên cán bộ cấp phòng ấy chứ. Rồi thêm vài năm công tác nữa dù có tiến vào trung ương cũng không phải mộng tưởng!”

Điền Khánh Long nhấp mộng ngụm rượu nhỏ nữa rồi liếc mắt trầm giọng nói: “Sao ta cứ nghe ra như là ngươi đang chế nhạo ta thì phải?”

“Tôi đâu dám có ý đó! Ngài là lãnh đạo là cấp trên của tôi, tôi dám nói xấu ngài chẳng phải như tự tay chặt... chặt đứt con đường thăng tiến của mình sao?” Trương Đức Phóng cười khổ phân trần nỗi oan khuất.

Trương Dương quen Trương Đức Phóng cũng khá lâu, hơn nữa hắn cũng không ít lần tỏ thái độ muốn thân quen nhưng Trương Dương vẫn luôn cự tuyệt không muốn giao hảo với hắn. Theo Trương Dương thì hắn là một kẻ dối trá Đạibiết nịnh hót cấp trên mà làm việc thì lại bo bo giữ mình, người như thế thường không có bằng hữu chân chính mà Đạitoàn hạng bèo nước không đáng tin cậy.

Trùng hợp hai người cùng đi toilet, Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Lão đệ! Ta nghe nói Phương Hải Đào mới chết, mà Điền Bân lại là người bị tình nghi số một?”

Trương Dương nhàn nhàn cười trả lời lại: “Ta ở ban cải cách, công tác chuyên môn là cải cách các cơ sở xí nghiệp, mấy việc bên công an ta không rành!”

Trương Đức Phóng cười nhẹ nói: “Ta lại thấy ngươi có tâm sự rất nặng! Nói người già cũng có mấy điểm tốt, có một số việc rành rẽ thông hiểu hơn người trẻ tuổi!”

Trương Dương liếc mắt nhìn Trương Đức Phóng bên cạnh ở trong kính: “Trương ca, dạo này công tác thế nào?”

Trương Đức Phóng thở dài chán nản nói: “Cũng tầm tầm thôi chẳng có gì khá hơn cả, phỏng chừng kiếp này ta Đạilàm được cái chức cục trưởng phân cục này là hết cỡ rồi!”

Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười nhẹ: “Sao ngài lại bị quan như vậy? Cố bí thư đang nắm đại quyền, có chút quan hệ thì nên vận dụng một chút mới phải chứ?”

Trương Đức Phóng lắc đầu nguầy nguậy trả lời: “Quả thực bình thường ta cũng gọi hắn một tiếng cậu thật đó, nhưng ngươi cũng biết, hắn tiếng là người thiết diện vô tư, nếu muốn giúp thì chẳng cần đến bây giờ mới nhớ đến ta, mà ta cũng chẳng dừng ở cái chức quèn này lâu đến vậy. Thôi bỏ đi, không nói nữa, nhắc tới lại thấy lòng chua xót thêm mà thôi!”

Trương Đức Phóng vừa ra máy hong khô tay lại vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Vinh Bằng Phí có tiếng là người nham hiểm thâm sâu khó lường, ngươi nên cẩn thận một chút!”

“Ta với hắn không quen biết nhau cũng chẳng mấy khi gặp nhau mà sợ!” Những lời này của thằng nhãi Trương Dương sặc mùi dối trá.

Trương Đức Phóng cười cười không nói gì nữa, hai người cùng nhau sánh vai ra ngoài. Lúc vừa ra ngoài lại đụng mặt ngay người quen, gã đại hán đầu trọc kia vừa nhìn thấy Trương Dương liền tỏ ra chút bối rối. Chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là Đại Bôn mà lần trước bị Trương đại quan nhân giáo huấn một chập.

Đại Bôn tươi cười niềm nở chủ động chào hỏi Trương Đức Phóng: “Trương cục trưởng cũng đến đây ăn cơm à!”

Trương Đức Phóng không trả lời lại mà lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh thường.

“Trương cục trưởng ngồi chỗ nào vậy, để chốc nữa tôi tới kính ngài vài chén!”

Mãi đến lúc này Trương Đức Phóng mới nói ra số phòng mình đang ngồi.

Đi được một lúc nữa Trương Dương thấp giọng hỏi: “Thằng nhãi này có cái thân phận gì mà cũng xứng đến kính rượu?”

Trương Đức Phóng cười khểnh một tiếng: “Tiểu lão đệ không biết đó thôi chứ có cho hắn thêm vài cái lá gan nữa hắn cũng không dám tới kính rượu chúng ta. Hắn hỏi số phòng chắc là muốn tính tiền hộ thôi!”

Quả nhiên lúc bọn họ ăn uống xong gọi phục vụ vào thì nhân viên nói đã có người thanh toán hóa đơn rồi. Điều này khiến Điền Khánh Long tỏ ra buồn bực, Trương Đức Phóng liền nhanh nhẹn nói mình đã trả tiền rồi coi như mời mọi người. Trương Dương cười tủm tỉm liếc mắt nhìn lại Trương Đức Phóng đang diễn trò giả mù sa mưa mà mặt không đổi sắc, trong lòng không khỏi bội phục hắn, quả thực mỗi người mỗi tài khác nhau. Hắn vừa không mất tiền lại được tiếng mời cơm mọi người, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

********************

Việc ở trên đời có tám chín phần thường không theo ý người ta. Trương Dương định sáng sớm hôm sau từ Đông Giang về Giang Thành nhưng vì một cú điện thoại của phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến khiến Trương Dương lại phải ở lại Đông Giang thêm ít hôm. Chẳng là đám công nhân nhà máy dệt Giang Thành lại làm loạn, có mấy tên gì gì đó đại biểu cho đám công nhân chạy lên tỉnh kêu oan.

Văn phòng đại diện của thành phố trên tỉnh đã cử người đi khuyên giải kêu bọn họ trở về nhưng mấy gã công nhân này lại cực kỳ cứng đầu không chịu nghe lời, chủ nhiệm văn phòng đại diện Lương Mai cũng vô kế khả thi, lại phải cầu viện ngược về thị ủy. Lúc mấy vị lãnh đạo thị ủy đang họp bàn bàn giải pháp tháo gỡ vấn đề, Nghiêm Tân Kiến liền nhớ ra Trương Dương vẫn đang ở Đông Giang nên kiến nghị nên để Trương Dương thay mặt thị ủy giải quyết chuyện này, ý kiến này của hắn được mọi người nhất trí rồi thông qua.

Nghiêm Tân Kiến đã tự mình gọi điện đến thay mặt thị ủy giao nhiệm vị thì Trương Dương cũng khó lòng cự tuyệt được, vì thế Trương Dương đành phải nhận lời rồi quay xe chạy về văn phòng đại diện Giang Thành ở Đông Giang. Có năm nhân viên công tác ở văn phòng đại diện thành phố Giang Thành, bao gồm cả chủ nhiệm Lương Mai đang ngồi nói chuyện với đại diện đại biểu công nhân nhà máy dệt Giang Thành. Vừa tới nơi Trương Dương tưởng ai hóa ra lại là người quen, lại là gã công nhân đã khá lớn tuổi Từ Đại Quang, mà lần trước hắn cũng là một trong số những đại diện tiêu biểu trong đám công nhân gây rối ở công trường thi công Nam Lâm tự.

Lương Mai đã phải tự mình tới ngồi nói chuyện, nhẹ nhàng khuyên giải nhưng thái độ Từ ĐạiQuang vẫn cực kỳ quyết liệt, mặc kệ Lương Mai khuyên gì hắn cũng không thèm để ý tới. Rốt cục Lương Mai cũng không kiềm chế nổi, nàng tức giận vỗ mạnh bàn một cái lớn tiếng nói: “Các ngươi tưởng các ngươi làm như vậy là hay lắm à? Các ngươi càng làm lớn sự việc thì người chịu thiệt thòi nhiều nhất là các ngươi chứ không ai khác. Ngươi có biết tự ý quấy nhiễu cơ quan nhà nước là phạm tội không?”

Từ ĐạiQuan cũng không bị mấy lời dọa nạt vừa rồi của Phương Mai mà tỏ ra sợ sệt, hắn lại bình thản hỏi ngược lại: “Ngươi tưởng rằng có thể dễ dàng chụp mũ cho ta như vậy được sao? Chính phủ chẳng phải là chính phủ của nhân dân sao? Cán bộ nhà nước không phải là công bộc của nhân dân sao? Chẳng phải các ngươi là đại biểu cho lợi ích của quần chúng nhân dân sao? Ta Đạilà phản ánh tình hình thực tế của dân chúng, như vậy mà lại là phạm tội sao? Thử hỏi ta phạm tội gì nào?” Đạimấy câu cũng thể hiện rõ sự cứng rắn ngoan cường quyết đấu đến cùng của Từ ĐạiQuang, mà cũng không riêng gì hắn, mấy gã đại diện đại biểu công nhân khác đến Đông Giang kêu oan cũng đều là hạng rắn mặt khó chơi như nhau cả.

Lương Mai tức giận đến độ người pháỉ run nhẹ. Quả thực Từ Đại Quang nói không sai chút nào, bọn hắn làm vậy không trái pháp luật, cũng không phạm tội, bình thường văn phòng đại diện xử lý mấy vụ việc kiểu như này thường là mắng mỏ giáo huấn hoặc khuyên giải rồi đuổi về quê, nhưng dù có đuổi Từ Đại Quang về thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, đuổi về thì bọn họ lại tiếp tục đi kiện cáo chỗ khác. Ngươi không cho bọn họ kiện cáo ở Giang Thành, bọn họ liền lên tỉnh kêu oan, ngươi không cho bọn họ lên tỉnh thì bọn họ lại lên thẳng Bắc Kinh, lên thẳng trung ương giãi bày nỗi oan khuất.

Nhìn Từ Đại Quang, Trương Dương cũng biết lần này gặp chút khó khăn rồi đây.

Vừa thấy Trương Dương, Từ Đại Quang liền nhận ra ngay, dù sao lần trước lúc làm đại diện đại biểu công nhân đàm phám với đám thương nhân người Hồng Kông, Trương Dương cũng có mặt ở đó, mà tiểu tử này cấp cho hắn ấn tượng cũng không tệ lắm nên giờ hắn vẫn còn nhớ mặt.

Trương Dương tươi cười nói với Lương Mai: “Lương chủ nhiệm, tôi có thể nói chuyện với Từ sư phó một chút được không?”

Có người đến chịu trận hộ, Lương Mai hận Trương Dương sao không đến sớm một chút nữa ấy chứ, chứ đừng nói gì đến không đồng ý. Nàng gật gật đầu rồi chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Trương Dương móc bao thuốc trung hoa ra kéo nhẹ một điếu rồi đưa qua mời Từ Đại Quang. Từ Đại Quang cũng không khách khí rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng rồi tự châm lửa hút. Hắn rít một hơi thật dài xong mới thấp giọng nói: “Bọn ta không làm gì phạm pháp cả!”

Trương Dương nở nụ cười nhẹ: “Từ sư phó, tôi có nói các người phạm pháp sao?”

Từ Đại Quang vẫn không thèm liếc nhìn Trương Dương vẫn chỉ nhàn nhạt nói: “Trương chủ nhiệm, tôi biết cậu tới là muốn khuyên bọn tôi trở về. Mà tôi cũng không ngại nói thẳng cho cậu biết, nếu lần này tỉnh ủy không có một lời giải thích hợp lý cho chúng tôi, thì chúng tôi lại tiếp tục kiện lên cấp trên, kiện lên trung ương!”

Trương Dương nhíu nhíu mày thấp giọng nói: “Từ sư phó, lãnh đạo thị ủy vẫn luôn coi trọng khu vực Văn Uyên, vẫn để trong lòng các vấn đề của nhà máy dệt Giang Thành, họ vẫn đang nghĩ cách từng bước giải quyết vấn đề. Mà các người làm như vậy không chỉ không mang lại lợi ích gì mà ngược lại sẽ làm phản tác dụng mà thôi!”

Từ Đại Quang nhếch mép cười lạnh một tiếng: “Trương chủ nhiệm, cậu không cần gạt tôi, đám lãnh đạo khu vực Văn Uyên vẫn thờ ơ không quan tâm đến vấn đề của nhà máy dệt Giang Thành, không màng đến sự sống chết của đám công nhân bọn ta. Bọn họ chỉ nghĩ đến cải cách, nghĩ làm sao xây dựng và phát triển, còn đám công nhân bọn ta chỉ là vật hi sinh của các người mà thôi!”

Trương Dương cả giận lớn tiếng nói: “Từ sư phó, ông nói vậy là có ý gì? Cứ cho không nhắc đến thành phố đi, chỉ riêng khu vực Văn Uyên thôi các lãnh đạo vì chuyện của mấy người các ngươi mà đã mở ra bao nhiêu cuộc họp, mà ông đã được tham dự bao nhiêu hội nghị công khai? Mọi người vẫn đang cố gắng giải quyết vậy mà ông lại xem nhẹ không thèm đếm xỉa đến công sức của mọi người như vậy sao?”

Từ Đại Quang lại nói: “Ta không biết các ngươi có cố gắng hay không cố gắng, nói tóm lại ta chỉ biết đám công nhân bọn ta đến giờ chưa được chút lợi ích gì. Kể cả đến lúc nhà máy mới được hoàn thành, nhưng bọn ta vẫn bị sa thải, vẫn bị thất nghiệp, thử hỏi với một chút tiền bồi thường như vậy cuộc sống trong tương lai của bọn ta phải làm sao?”

“Hiện giờ ta là chủ nhiệm ban cải cách thành phố Giang Thành. Ta có thể nói cho ngươi biết, xí nghiệp trọng điểm cần cải cách tiếp theo là nhà máy dệt của các ngươi. Trong thời gian sắp tới, các vấn đề của nhà máy dệt sẽ hoàn toàn được giải quyết triệt để.”

“Giải quyết như thế nào? Ta biết thừa các ngươi chỉ giỏi khua môi múa mép hứa xuông, mục đích là để bọn ta bỏ đất đi rồi các ngươi lại bán lại cho đám thương nhân người Hồng Kông hòng kiếm lời. Đất là của bọn ta, các ngươi có quyền gì đuổi bọn ta đi?”

Càng nghe Trương Dương càng thấy nóng mặt, lão già Từ Đại Quang này thế nào lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn cứng đầu không biết phân rõ phải trái. Trương Dương lớn tiếng nói: “Tôi một lần nữa nói cho ông biết. Thứ nhất, nhà máy dệt là của nhà nước, đất đai cũng là của nhà nước. Các ngươi chỉ là người làm công của nhà nước, nhà máy dệt không phải tài sản riêng của các ngươi!”

“Nhà nước là của dân, vậy thì nhà máy dệt cũng là của dân chúng, của bọn ta!” Từ Đại Quang cũng không kém cạnh đối chọi lại Trương Dương.

Đến giờ Trương Dương cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Từ sư phó, thời đại bây giờ không ngừng phát triển mà nhà máy dệt lại nằm trung tâm thành phố ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề quy hoạch của thành phố. Hơn nữa đất nước ta đang công nghiệp hóa hiện đại hóa, cải cách đổi mới máy móc thiết bị tân tiến nên nhà máy không cần nhiều công nhân như trước nữa!”

“Bởi vậy các ngươi mới tàn nhẫn không đếm xỉa đến bọn ta cứ thế một cước đá bay ra khỏi cửa, thử hỏi như vậy với cái xã hội tư bản cũ có gì khác nhau cơ chứ?”

“Nếu chỉ đơn giải một cước đá các ngươi ra khỏi cửa thì chẳng việc gì phải lo lắng nhiều phiền toái đến như vậy! Từ sư phó, ngài thử động não suy nghĩ lại mà xem, ngài chạy ngược chạy xuôi như vậy chẳng phải là vì lợi ích của công nhân nhà máy hay sao? Nhưng thực tế hiệu quả và lợi ích nhà máy mang lại cho công nhân được bao nhiêu? Có phải vài năm trở lại đây nhà máy toàn làm ăn thua lỗ hay không? Vậy thử hỏi lợi ích công nhân nhà máy mấy năm nay nhận được những gì? Ngài là người trong cuộc chắc ngài phải hiểu rõ hơn ai hết mới phải chứ? Hiện giờ thị ủy muốn tiến hành cải cách, cải tổ đổi mới lại nhà máy không có nghĩa là đẩy các người vào tuyệt lộ mà mục đích là làm tăng hiệu quả sản xuất của nhà máy, một lần nữa khiến nhà máy hồi sinh, chỉ có như vậy các ngươi mới có cơm ăn!”

Từ Đại Quang trầm ngâm không nói gì, quả thực Trương Dương đã nói đúng chỗ quan trọng nhất. Kỳ thật nhiều năm nay nhà máy dệt làm ăn thua lỗ liên tục, nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng như hiện này thì chẳng bao lâu nữa sẽ dẫn tới vỡ nợ rồi đóng cửa ngừng sản xuất. Biết thì vẫn biết vậy nhưng Từ Chĩ Quang vẫn mạnh miệng nói lại: “Khu đất của nhà máy dệt bán được nhiều tiền như vậy, vì sao bọn ta lại không được chút gì?”

Lúc này mới lòi ra nguyên nhân chủ yếu, Trương Dương cười lạnh một tiếng trầm giọng nói: “Ta lại một lần nữa nhắc nhở, đất là của nhà nước, hơn nữa ai bảo khu đất đó được bán đi? Mà đó chỉ là liên kết cùng đầu tư quy hoạch phát triển thành phố, nói cho cùng cũng không đến phiên ông quản. Tương lai sau khi hoàn thành khu thương mại ở quảng trường Nam Lâm tự sẽ ưu tiên cho các công nhân nhà máy dệt Giang Thành được chọn chỗ tổ chức buôn bán, đây là quyết định chính thức từ lãnh đạo thị ủy. Nói dân chúng là chủ đất nước là đúng, mà trong thời gian qua các ngươi gặp không ít khó khăn cũng là sự thật, nhưng các ngươi lại không chịu vào lãnh đạo, một mực làm những điều mù quáng mà không biết hậu quả gây ra lớn đến nhường nào. Thử hỏi các ngươi làm vậy coi được không? Chẳng phải đem công sức mọi người đổ xuống sông xuống bể hết hay sao?”

Từ Đại Quang vẫn lớn tiếng thanh minh: “Không phải do các ngươi bức bách nên bọn ta mới phải làm như vậy sao?”

Giờ Trương Dương lại chuyển thành nhỏ giọng khuyên nhủ: “Từ sư phó, người là công nhân lâu năm, gần như gắn bó nửa cuộc đời với nhà máy, cũng là lão thành đảng viên. Tôi có câu này muốn hỏi ngài. Sở dĩ nhà máy dệt Giang Thành suy thoái như tình hình hiện nay là do lãnh đạo thị ủy, hay do lãnh đạo khu vực Văn Uyên? Hay là do chính bản thân nhà máy quản lý, kinh doanh có vấn đề?”

Từ Đại Quang lặng im hút thuốc không nói gì.

Trương Dương lại nói tiếp: “Vậy vì sao phải cải cách? Vì để đổi mới tiếp thêm sinh lực cho nền kinh tế. Thế vì sao phải đổi mới nền kinh tế? Chẳng phải vì để cải thiện đời sống dân chúng hay sao? Thực ra nhà nước tiến hành cải cách mở cửa cũng phải chịu nhiều nguy cơ rất lớn, dân chúng là chủ nhân của nhà nước, là một phần của nhà nước hẳn chúng ta phải có trách nhiệm chia sẻ với đất nước, làm những điều mình có thể, gánh vác những thứ mình có thể gánh vác thay cho đất nước. Ngài là một lão thành cách mạng, tuổi Đảng của ngài tính ra còn lớn hơn cả tuổi của tôi nữa, chắc hẳn ngài không cần tôi phải nhắc lại nguyên tắc đường lối của Đảng cho ngài nhớ chứ? Lúc gặp khó khăn, Đảng viên phải là người đi đầu về sau giúp đất nước giải quyết khó khăn, đó mới là trách nhiệm, là nghĩa vụ của Đảng viên. Chứ không phải lúc thấy không vừa ý là đi đầu gây áp lực cho Đảng, cho nhà nước như vậy.”

“Từ sư phó, chúng ta thường so sánh đất nước như người mẹ bao bọc che chở, so sánh Đảng như người cha dẫn đường chỉ lối. Lúc mẹ gặp khó khăn, thân là người con chúng ta phải thay mẹ gánh vác khó khăn, giúp mẹ giải quyết vấn đề, chứ ai lại đi nhúng tay vào gây khó dễ như vậy đâu?”

Những lời này của Trương Dương đã đánh sâu vào tận đáy lòng Từ Đại Quang, hắn cứ ngơ ngác ngồi nhìn mặt bàn hơn nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, điếu thuốc trong tay cứ cháy dần cháy dần, lúc tàn thuốc dài quá do trọng lực nên rơi vương vãi xuống mặt bàn.

Một lúc sau Trương Dương lại nhỏ giọng nói: “Xin ngài cứ tin ở tôi! Tôi lấy danh dự chủ nhiệm ban cải cách Giang Thành bảo đảm, trong thời gian ngắn nhất vấn đề của nhà máy dệt sẽ được giải quyết hoàn toàn. Nếu ngài chú ý một chút sẽ thấy trên các thông tin đại chúng có nhắc đến những sự thay đổi của nhà máy rượu và nhà máy dược phẩm Giang Thành. Hai cơ sở xí nghiệp đó trước kia cũng giống nhà máy dệt gặp không ít khó khăn, nhưng họ khác các người, họ không chỉ ngồi một chỗ oán trời trách đất mà từ lãnh đạo đến công nhân đều tích cực thông qua nhiều hình thức từng bước tiến hành cải cách thay đổi nhà máy, cuối cùng kết quả họ nhận được không phụ với những công sức mà họ đã nỗ lực bỏ ra. Cấp trên đã có kế hoạch cải cách cải tổ nhà máy dệt, và chỉ không lâu nữa thôi ngài sẽ thấy một nhà máy dệt Giang Thành hoàn toàn mới.”

Từ Đại Quang ngẩng đầu: “Tiến hành cải cách tức là sẽ có hy sinh, nhưng đám công nhân nghèo bọn ta không thể chịu nổi số tiền ít ỏi như vậy được!”

“Ngài cứ yên tâm, lãnh đạo sẽ chú ý đến vấn đề này. Đất nước chúng ta là đất nước xã hội chủ nghĩa, mọi người dân đều bình đẳng như nhau, các người sẽ không phải chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào!”

Trương Dương phải vất vả nửa ngày trời, nước bọt cũng tiêu tốn gần hết mới khuyên được đám công nhân nhà máy dệt trở về. Chủ nhiệm văn phòng đại diện Lương Mai cảm ơn Trương Dương rối rít, nếu không có Trương Dương sợ rằng nàng chỉ còn biết bỏ của chạy lấy người với đám công nhân cứng đầu không biết điều kia.

Lúc Trương Dương vừa bước ra khỏi văn phòng đại diện Giang Thành thì bên trường Đảng tỉnh lại đánh điện tới kêu Trương Dương lên đóng học phí kỳ tiếp theo cùng nhận tài liệu học tập. Nhắc đến Trương Dương mới nhớ ra là mình vẫn còn đang theo học ở trường Đảng tỉnh, nhưng hình như mình lại chưa lần nào tới ngồi nghe giảng thì phải? Lăn lộn trên chốn quan trường lâu càng lúc Trương Dương càng thấy giá trị của tấm bằng chính quy, vậy nên lần này Trương Dương phải làm đến nơi đến chốn giật lấy cái bằng chính quy mới nở mày nở mặt được. Nghĩ vậy Trương Dương liền đánh xe chạy thẳng đến trường Đảng tỉnh, đến phòng tài vụ đóng tiền học phí khóa tiếp.

Đến khi đang viết hóa đơn thì đột nhiên ở phía sau lại có người gọi tên, Trương Dương liền xoay người lại xem là ai. Hóa ra người vừa gọi tên hắn là Thường Hải Tâm, cô nàng này mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng, quần jeam xanh, kết hợp với mái tóc cột đuôi ngựa trông cực kỳ trẻ trung tràn đầy sức sống. Thường Hải Tâm đang đứng ngoài cửa, một tay ôm xấp sách vở còn một tay đang không ngừng vẫy vẫy vẻ mặt tươi cười rạng ngời.

Trương Dương nhẹ nở nụ cười, không ngờ ở đây cũng gặp được người quen: “Thật trùng hợp a! Đến cùng Tần phó thị trưởng sao?” Vừa nói Trương Dương vừa đảo mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Thanh đâu cả.

Thường Hải Tâm mỉm cười nói: “Ta đang học một khóa huấn luyện ngắn hạn ở trường Đảng Đông Giang. Sao? Ngươi cũng đang học ở đây à?”

Trương Dương vỗ vỗ tập tài liệu trong tay nói: “Đang học thêm bổ túc lấy cái bằng chính quy. Ta cũng phải học tập tiến bộ mới theo kịp thời đại được chứ!”

Thường Hải Tâm cũng biết Trương Dương chỉ mới tốt nghiệp Vệ Giáo, xem ra hắn cũng bắt đầu hiểu được một điều trọng yếu trong quan trường, đó là nếu ngươi không có bằng cấp thì đừng mong vươn cao được. Nàng chỉ chỉ tay về ký túc xá phía trước nói: “Ta vừa học vừa nghỉ lại ở ký túc xá trường luôn. Đi, đến chỗ ta ngồi chơi một lúc!”

Trương Dương vui vẻ gật đầu đồng ý, sau khi vào lấy hóa đơn rồi cùng Thường Hải Tâm đến ký túc xá chơi.

Trời đã cuối thu nên con đường nhỏ phủ đầy lá thông nhỏ vàng, bước đi bên trên rất mềm và cực kỳ thoải mái, mỗi bước đều có tiếng xào xạc khe khẽ. Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: “Đến Đông Giang làm việc sao?”

Trương Dương gật gật đầu trả lời: “Lên tham dự hội chợ thương mại mùa thu!”

Thường Hải Tâm mỉm cười nói: “Ta nghe nói đoàn đại biểu Giang Thành xảy ra xô xát với bên thương nhân Hàn Quốc thì phải. Không biết có phải là ngươi hay không?” Trương Đảng là nơi tụ hội của một đám lãnh đạo từ cơ sở đến trung ương đến công tác hoặc học tập nên ở đây tin tức được truyền đi khá nhanh. Dù sao chuyện tình của nhà máy rượu Giang Thành huyên náo khá lớn, có truyền đến trường Đảng cũng là lẽ thường tình.

Trương Dương cũng không phủ nhận mà trực tiếp trả lời lại: “Nói ra thì dài, mà căn bản cũng tại đám Cao Ly bổng tử kia khinh người quá đáng, bằng không ta cũng chẳng buồn ra tay làm gì!” Vừa đi Trương Dương vừa kể lại đầu đuôi sự việc tại sao hắn lại phải ra tay giáo huấn đám gian thương người Hàn Quốc kia.

Lúc hia người tới ký túc xá, ngoài Thường Hải Tâm ra còn ba nữ cán bộ trẻ ở các thành phố khác cũng nghỉ lại ở đây. Mấy nàng vừa thấy Thường Hải Tâm dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đến, cả đám đều hưng phấn vây quanh đánh giá từ trên xuống dưới khắp người Trương Dương một lượt. Một cô nàng trong đó nhanh miệng hỏi: “Hải Tâm, người này là bạn trai của cậu à? Đẹp trai quá a!”

Thường Hải Tâm xấu hổ đỏ mặt vội vàng giải thích: “Không phải đâu, hắn là bằng hữu của ta. Mấy cậu đừng hiểu lầm!”

Hiển nhiên mấy cô nàng kia sao tin lời Thường Hải Tâm, vẫn cứ ríu rít vây quanh Trương Dương hỏi đông hỏi tây liên hồi khiến Trương Dương chẳng kịp trả lời nữa, toàn cười trừ. Thường Hải Tâm cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này nên đành lấy đại cái cớ nào đó rồi vội kéo tay Trương Dương ra ngoài ký túc xá.

Lúc ra khỏi cửa ký túc xá Trương Dương nhịn không được ha hả cười lớn.

Mặt Thường Hải Tâm vẫn đỏ lựng từ đầu đến cuối nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi! Mấy nàng ta thường ngày vẫn nói năng lung tung như vậy đó, vừa rồi ngươi đừng nên hiểm nhầm a!”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Hiểm nhầm gì đâu? Vốn dĩ chúng ta là bằng hữu thật mà!” Nói xong Trương Dương nhìn đồng hồ một chút đã thấy gần trưa rồi nên mời Thường Hải Tâm ra ngoài ăn.

Thường Hải Tâm gật gật đầu đồng ý: “Đến nhà hàng Thủy thượng nhân gian đi, sáng nay anh trai ta có gọi điện tới kêu ta tới đó ăn, ta cũng định không đi nhưng có ngươi đến chúng ta cùng đến đó luôn thể cũng được!”

Chỉ cần là cơm chứ không phải mấy thứ KFC ăn nhanh kia thì Trương đại quan nhân sẽ không từ chối bao giờ. Bành Quân Tường mở tiệc mời Thường Hải Long ở Thủy thượng nhân gian mục đích chủ yếu cũng là thương lượng bàn bạc với hắn về việc bố cục trang trí của nhà hàng Thủy thượng nhân gian ở Đông Giang này để hắn học tập rồi áp dụng cho Ngư mễ chi hương. Dù sao Thường Hải Long lại là nhị công tử Thường thị trưởng Lam Sơn, sau này muốn làm ăn trên đất người ta thì còn phải nhờ vả hắn chiếu cố nhiều hơn.

Bành Quân Tường cũng không biết Trương Dương tới, mà Thường Hải Long vốn tưởng em gái sẽ không tới đây nhưng lúc nghe em gái gọi điện báo sẽ tới mà đi cùng còn có cả Trương Dương nữa nên Thường Hải Long tỏ ra cực kỳ vui mừng ra tận cửa đón tiếp hai người: “Ta nói Trương chủ nhiệm ngươi tài cao mà cũng lớn mật ra phết, một cán bộ nhà nước mà dám đi hẳn limousine, cẩn thận không kẻo bên kỷ ủy mời ngươi lên uống trà đó!”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Xe này là ta mượn của bằng hữu, lúc nào về quê thì phải trả lại cho người ta chứ!”

Bành Quân Tường ở bên không nhịn được lên tiếng cười mắng: “Sao Trương chủ nhiệm tới Đông Giang mà cũng không thèm báo cho ta một tiếng vậy?”

Trương Dương vui vẻ vỗ vỗ vui hắn nói: “Ta tưởng ngươi vẫn ở Giang Thành chứ? Ai biết chạy về Đông Giang từ bao giờ?”

Mọi người nói dăm ba câu chào hỏi nhau xong Bành Quân Tường mời mọi người vào dùng căm. Thấy em gái đi cùng Trương Dương đến nên Thường Hải Long cũng thấy hơi hiếu kỳ, Thường Hải Tâm lại phải nhỏ giọng giải thích một hồi cho anh trai hiểu.

Đều là người một nhà nên Bành Quân Tường cũng không giấu diếm điều gì, sau vài tuần rượu hắn liền nhẹ giọng nói ra mục đích chính hôm nay: “Hôm nay tôi mời tổng giám đốc Thường tới là muốn ngài xem hộ tình hình tổng quan nhà hàng Thủy thượng nhân gian ở Đông Giang này ra sao, rồi nhờ ngài lên hộ tôi một cái kế hoạch đổi mới trang hoàng lại toàn bộ Ngư mễ chi hương của tôi ở Giang Thành, càng nhanh càng tốt, đảm bảo Ngư mễ chi hương được khai trương lại trước cuối năm là tốt nhất!”

Trương Dương quay sang hỏi Thường Hải Long: “Hải Long, ngươi muốn tới Giang Thành sao?”

Thường Hải Long gật gật đầu: “Đã ký hợp đồng rồi, ta phải tới đó xem lại tổng thể một chút rồi thì đối chiếu lại với ngân sách thì mới lên bản kế hoạch chi tiết được!”

Trương Dương cười nói: “Ta thấy điều kiện cơ bản của Ngư mễ chi hương vẫn còn khá tốt, chắc cũng không cần phải làm gì nhiều đâu!”

Bành Quân Tường lại nói: “Ta cùng Cố tiểu thư đã bàn bạc qua, lần này sẽ mua luôn cả mấy căn nhà gỗ ở ven hồ cạnh nhà hàng để mở rộng thêm nhà hàng. Như vậy Ngư mễ chi hương sẽ thành nhà hàng hạng nhất toàn Giang Thành.” Hắn dừng lại một chút rồi thở dài nói tiếp: “Nhưng mà lần này áp lực cũng quá lớn a!”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Sao? Có cơ hội tốt như vậy mà không chịu tranh thủ đi mà còn ngồi đó than ngắn thở dài nữa. Nếu ngươi thấy áp lực quá lớn thì để ta tìm người khác thay thế cho cũng được. Thế nào?”

Bành Quân Tường cười nói: “Ta cũng biết đây là cơ hội lớn, khó gặp được lần nữa. Quả thực trước kia Ngư mễ chi hương là nhà hàng số một số hai toàn Giang Thành, đóng góp khá lớn cho nền ẩm thực Giang Thành, cũng có nhiều người tham gia cùng, nhưng từ khi Phương Văn Nam buông bỏ Ngư mễ chi hương không theo ngành ẩm thực nữa mà chuyên tâm cho dự án xây dựng đường vành đai ba, chắc chắn danh tiếng Ngư mễ chi hương sẽ suy giảm nghiêm trọng. Hơn nữa Kiều Mộng Viện lại gióng trống khua chiêng tạo thanh thế cho nhà hàng Đế hào thịnh thế mà nàng ta mới mua lại được, nghe nói nàng ta còn định mở rộng cải tạo nâng cao vị thế của nhà hàng, hòng chiếm vị trí số một trong giới ẩm thực Giang Thành. Sợ rằng sau này chúng ta phải nỗ lực hơn nữa mới theo kịp!”

Thường Hải Long vừa nghe thấy cái tên Kiều Mộng Viện liền nhíu nhíu mày: “Kiều Mộng Viện? Phải chăng nàng ta là cháu gái Kiều lão gia tử?”

Trương Dương trầm trọng gật gật đầu xác nhận.

Thường Hải Long lại nói: “Nói như vậy sau này đối thủ cạnh tranh của Bành lão bản là nàng ta rồi!”

Bành Quân Tường cười khổ phân trần: “Làm người ai chẳng muốn một cuộc sống yên ổn làm ăn, nhưng cùng làm chung một ngành nghề, nói không cạnh tranh nhau cũng khó!” Thực ra hắn không phải không nghĩ tới phải cạnh tranh đấu lại mà căn bản là hắn không dám, thử hỏi bối cảnh sau lưng người ta lớn đến nhường nào, một gã thương nhân bình thường như hắn sao có thể so sánh được, chứ đừng nói đến chuyện tranh đấu cùng người ta!

Trương Dương cười tủm tỉm đế thêm một câu: “Thì cũng giống như oan gia ngõ hẹp, dù ngươi không muốn cạnh tranh nhưng chắc gì người ta đã để ngươi yên. Xem ra đệ nhất biển vàng ngành ẩm thực Giang Thành thoát không khỏi tay một trong hai nhà các ngươi rồi!”

Bành Quân Tường nghe vậy trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, hắn cũng hiểu ẩn ý trong câu nói của Trương Dương, thằng nhãi kia muốn lợi dụng mình để áp chế Kiều Mộng Viện. Trên thực tế cái nhà hàng Thủy thượng nhân gian mà hắn đang ngồi hiện nay Cố Giai Đồng nắm hơn phân nửa cổ phần, còn Bành Quân Tường hắn chỉ là một tiểu cổ đông mà thôi. Nói trắng ra thì hắn chẳng khác gì một kẻ thế thân, dễ khó hơn một chút thì là bù nhìn có chút quyền lực. Tuy vẫn biết bị người khác lợi dụng nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, ai bảo lợi ích mê người mang lại khiến hắn không thể không đâm đầu vào, mà cho dù là người khác chắc chắn cũng không chủ động buông bỏ hắn. Nếu không lao vào nguy hiểm thì sao đạt được lợi ích lớn nhất chứ?

Dựa theo kế hoạch mà Thường Hải Long cùng Bành Quân Tường thống nhất, ngay tối nay cả hai sẽ tới Giang Thành thực địa khảo sát luôn, Trương Dương cũng vui vẻ đáp ứng cho bọn họ đi nhờ xe, mà tiện đang nghỉ cuối tuần rảnh rỗi nên Thường Hải Tâm cũng đi theo mọi người tới Giang Thành chơi một chuyến, nói rằng muốn tới Nam Lâm tự chiêm ngưỡng xá lợi phật tổ.

Nhắc tới Trương Dương mới nhớ ra ngày mai cũng là ngày cảnh quan quanh Nam Lâm hoàn tất xây dựng và bắt đầu mở cửa đón tiếp du khách đến thăm viếng. Nhớ ra chuyện này Trương Dương liền vội vàng gọi điện cho lão hòa thượng Tam Bảo kêu hắn an bài trước cho mọi người không lại sợ đông người.

Lão hòa thượng Tam Bảo gần như tôn thờ Trương chủ nhiệm chẳng khác gì phật tổ nên vâng vâng dạ dạ cung kính nghe lời, hắn còn nói ngày mai là ngày 10 tháng 1 âm lịch, cũng là ngày Nam Lâm tự có lễ lớn dâng hương phật tổ, từ sáng đến giữa trưa mai sẽ không mở cửa đón khách, mục đích để tiếp đón nhóm mấy vị lãnh đạo cao cấp thị ủy Giang Thành tới lễ. Hắn còn ra vẻ thần thần bí bí nói cho Trương Dương biết, người dâng hương đầu tiên sẽ là thị trưởng Giang Thành – Tả Viên Triệu, nhưng nếu như ngay tối nay Trương Dương về hắn có thể sắp xếp để Trương Dương tới dâng hương trước cả Tả thị trưởng. Dù sao chỉ cần bọn họ không nói ra thì ai mà biết được!

Trương Dương nghe mà không khỏi âm thầm tán thưởng đề nghị này của hắn, đừng tưởng hắn là người xuất gia mà lầm tưởng, hắn không chân chất thật thà như những gã sư cọ mốc khác mà lời nói hành động của hắn đều cực kỳ khéo léo, biết lấy lòng người khác. Hai anh em Thường gia là khách quý tới Giang Thành, lại gặp đúng ngày lễ lớn như vậy, nếu như Trương Dương có thể an bài để bọn họ là người đầu tiên dâng hương lễ bái thì đó là một phần ân tình lớn đến nhường nào?

Thường Hải Tâm cũng không quan tâm lắm đến chuyện dâng hương này, nhưng Thường Hải Long là người làm ăn nên hắn cực kỳ coi trọng việc lễ bái cầu may mắn. Vừa nghe Trương Dương nói xong hắn liền tỏ ra cực kỳ hứng khởi cứ luôn miệng dục mọi người nhanh nhanh còn đi cho sớm. Chỉ có điều Bành Quân Tường còn phải sắp xếp lại công việc rồi mới đi được, hơn nữa Trương Dương cũng chỉ được phép mượn ô tô của văn phòng đại diện chạy trong thành phố, giờ về Giang Thành nên Trương Dương phải trả lại xe. Cứ trì hoãn dây dưa mấy việc nên mãi tới tận 8h tối mọi người mới xuất phát được.

Xe chạy xuốt không nghỉ vậy mà mãi tận 12h đêm mới đến Giang Thành. Thường Hải Long chỉ muốn nhanh nhanh đến chùa dâng hương trước nên không về khách sạn mà ý muốn đến thẳng Nam Lâm Tự luôn. Chỉ có Bành Quân Tường tự nhận là người tốt vẫn thường cứu nhân độ thế nên không cần phải gấp gáp chuyện lễ bái, như vậy chỉ còn hai anh em Thường Hải Long cùng Trương Dương là tới thẳng Nam Lâm Tự dâng hương sớm. Trước lúc đi Trương Dương đã đánh điện báo lão hòa thượng Tam Bảo trước nên mọi người vừa đến nơi hắn liền trực tiếp dẫn thẳng vào nội điện.

Hòa thượng Tam Bảo thấp giọng nói: “Vừa hay đêm nay tới phiên ta túc trực, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Trương chủ nhiệm là người thích hợp nhất được dâng hương đầu tiên. Chính là nhờ có công đức của Trương chủ nhiệm mà Nam Lâm Tự mới được như ngày hôm nay!”

Trương Dương khoát tay cười nói: “Vài ngày không gặp mà công phu vỗ mông ngựa của Tam Bảo hòa thượng một ngày tinh tiến ngàn dặm a!”

Hòa thượng Tam Bảo cũng quá quen với việc bị Trương đại quan nhân châm chọc kiểu như vậy rồi nên cũng chẳng để bụng chút nào. Hắn chỉ cười khổ phân trần: “Người xuất gia không nói dối bao giờ. Người người đều biết công đức của Trương chủ nhiệm, có phật tổ chứng dám!” Vừa nói hắn vừa dẫn mọi người vào Đại Hùng bảo điện. Thường Hải Long châm ba nén hương rồi cắm vào đài xong cung kính quỳ lạy phật tượng thích ca mâu ni ở chính giữa đại điện, miệng thì lẩm bẩm cầu khấn tài lộc sức khỏe an khang thịnh vượng.

Trương Dương không dâng hương mà chỉ đứng một bên tủm tỉm cười nhìn hai anh em Thường Hải Long dâng hương. Tam Bảo hòa thượng nhẹ lủi đến bên cạnh Trương Dương rồi thấp giọng nói: “Trương chủ nhiệm trăm ngàn lần đừng nói chuyện này ra ngoài a! Để Tả thị trưởng biết được chắc chắn người sẽ không vui đâu!”

Trương Dương nghe mà cười thầm trong lòng. Mai cả đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành đều cúc cung tận tụy theo sau Tả Viên Triệu đến đây dâng hương phật tổ, nhưng ai mà biết được một gã chủ nhiệm cỏn con như mình lại chạy suốt đêm từ Đông Giang về đây tranh phần dâng hương trước hắn.

Thường Hải Long xuất thủ cũng cực kỳ rộng rãi bỏ ra tận 8 ngàn tệ công đức cho nhà chùa. Lão hòa thượng Tam Bảo thấy mối lớn cũng định bụng mở miệng lừa bịp Thường Hải Long mấy câu để hắn “công đức riêng” cho nhà chùa, nhưng lúc thấy ánh mắt bất thiện của Trương Dương cứ nhìn chằm chằm nên hắn liền ngậm chặt miệng không dám thốt ra nửa lời, chỉ cung kính đi theo phía sau mọi người.

Dâng hương một vòng Nam Lâm Tự xong đến lúc quay lại tòa thị chính thị ủy thì cũng đã là rạng sáng 2h hơn một chút. Trương Dương không về khách sạn mà ngủ lại ở phòng khách luôn.

*******************

Đúng như lịch trình, đúng 12h trưa Nam Lâm Tự mới mở cửa chào đón du khách thập phương đến lễ phật. Trước đó hai tiếng tức là 10h là nghi thức dâng hương của đoàn đại biểu lãnh đạo thành phố Giang Thành, trong đó nổi bật nhất là thị trưởng Giang Thành – Tả Viên Triệu, phó thị trưởng thường vụ - Lý Trường Vũ, trưởng khu vực Văn Uyên – Tiễn Trường Kiện khai mạc nghi thức dâng hương lễ phật.

Trương Dương cũng dẫn Thường Hải Tâm tới đây góp vui, bất quá chức danh Trương Dương vẫn chỉ là cán bộ cấp phó xử nên chỉ được đứng chung với mọi người bên dưới. Có điều Trương Dương cũng không tỏ ra bất mãn chút nào, đơn giản là tối qua bọn họ là người đầu tiên dâng hương kính lễ phật tổ, nếu như phật tổ có rủ lòng từ bi thì hiển nhiên mấy người bọn họ sẽ được phật tổ chiếu cố trước tiên, rồi mới đến lượt đám Tả Viên Triệu.

Sau bài diễn văn dạt dào xúc cảm của Tả thị trưởng xong là đến phần dâng hương lễ phật tổ. Nhưng ngoài nhận định của mọi người là Tả Viên Triệu lại từ chối khéo không là người dâng hương đầu tiên. Thực ra điều này cũng có nguyên nhân sâu xa của nó, tuy rằng người đầu tiên dâng hương kính phật chắc chắn sẽ có nhiều may mắn hơn người khác, nhưng cũng chính vì vậy mà dẫn tới nhiều lời đồn đại nhảm nhí linh tinh. Hắn là thị trưởng Giang Thành, cũng là một Đảng viên lão thành cách mạng, chính vì vậy hắn mới không muốn có người lợi dụng chuyện này đặt điều hạ uy tín của hắn. Trước mặt mọi người hắn mới có lòng tốt nhường vinh dự này cho phó thị trưởng thường vụ - Lý Trường Vũ. Hắn mỉm cười khiêm tốn nói: “Tôi đã được phát biểu diễn văn rồi thì vinh dự này nên nhường đồng chí Trường Vũ là hơn!”

Lý Trường Vũ vội vàng lắc lắc đầu xua tay: “Tả thị trưởng làm vậy sao được, so cấp bậc thì ngài là người đầu tiên dâng hương mới phải chứ!” Làm sao Lý Trường Vũ không nhìn ra dụng ý chân chính của Tả Viên Triệu. Thắp hương lễ phật tuy không phạm pháp nhưng lại rất dễ bị người ta nói là mê tín dị đoan, ngươi sợ người khác nói xấu ngươi thì ta không sợ sao? Định chơi ta vố này sao? Không có cửa đâu!

Tả Viên Triệu lại mỉm cười thân ái: “Trường Vũ à, cậu là người quản lý toàn bộ ngành du lịch của thành phố ta. Hơn nữa tính ra cậu cũng là người có công lớn nhất trong việc xây dựng kiến thiết nên Nam Lâm Tự mới được rực rỡ như hiện nay, nói đi nói lại cậu vẫn là người thích hợp nhất cho vinh dự này mới phải!”

Lý Trường Vũ nhất quyết không chịu là người đầu tiên dâng hương, cũng không chịu kém cạnh, hắn mỉm cười đáp trả lại: “Ngài nói vậy là đề cao tôi quá rồi, nói đúng ra tôi cũng chỉ là người làm việc theo chỉ thị của ngài mà thôi. Cũng nhờ ngài thương dân, một lòng hướng phật luôn quan tâm lo lắng đến tiến độ xây dựng kiến thiết lại Nam Lâm Tự nên Nam Lâm Tự mới được sớm ngày hoàn thiện mở cửa đón phật tử mọi nơi đến dâng hương lễ phật. Như vậy Tả thị trưởng phải là người có công lớn nhất mới đúng, tôi sao dám tranh công của ngài chứ?”

Hai vị lãnh đạo cao nhất Giang Thành cứ đùn qua đẩy lại mãi khiến cả đám người bên dưới đều mơ hồ chẳng hiểu chuyện nữa nữa. Ai cũng biết thường ngày hai người này vẫn tranh đấu nhau gay gắt sao đột nhiên lại khách khí với nhau như hai người bạn thân như vậy? Nhưng chỉ một lúc sau người thông minh liền hiểu ra vấn đề bên trong, điều này liên quan đến vấn đề tín ngưỡng, mà nói khó nghe hơn thì là mê tín dị đoan. Hầu hết mọi người ở đây đều là Đảng viên, cán bộ nhà nước nên mấy việc dâng hương lễ phật này cũng phải biết giữ ý tứ kin kín một chút, chớ nên để người khác lại đặt điều nói xấu rồi lại sinh chuyện không hay

Tả Viên Triệu cùng Lý Trường Vũ cứ nhường qua nhường lại nhau cả nửa ngày cũng không ai chịu là người đầu tiên dâng hương kính phật. Lúc sau Tả Viên Triệu lại thoáng thấy được Trương Dương đang đứng lẫn trong đám người bên dưới, trong đầu hắn linh quang chợt thoáng qua hắn liền tươi cười quay người vẫy vẫy tay gọi lớn: “Tiểu Trương à, lên đây đi!”

Trương Dương ngơ ngác chỉ chỉ mũi mình, lúc chắc chắn Tả Viên Triệu đang gọi mình, Trương Dương mới lững thững lên bục đại biểu. Tả Viên Triệu tươi cười nói lớn: “Tiểu Trương, cậu sẽ là người có vinh dự được dâng hương kính phật đầu tiên!”

Tất cả mọi người đương trường nghe mà giật mình sửng sốt, chẳng biết thằng nhãi kia tu luyện kiểu gì mà có phúc khí được Tả thị trưởng coi trọng đến vậy?

Đương nhiên Lý Trường Vũ cũng hiểu dụng ý của Tả Viên Triệu khi làm vậy. Quả thực nước cờ này của Tả Viên Triệu cũng quá cao tay, làm như vậy chẳng những hắn có thể cấp cho Trương Dương một cái nhân tình to tướng khiến cả đám người bên dưới phải trầm trồ khen ngợi Trương Dương, khẳng định từ hôm nay địa vị của tiểu tử kia sẽ được nâng lên rất cao. Như vậy Tả Viên Triệu đã tỏ rõ ý muốn lôi kéo Trương Dương về phía hắn, đồng thời đả kích Lý Trường Vũ một vố, mà cái quan trọng nhất chính là đem cái vinh dự to lớn và cũng là khúc xương khó nhai kia ném cho Trương Dương gặm.

Tuy rằng Trương Dương là Đảng viên nhưng dù sao tuổi hắn còn trẻ, chức vụ cũng khá thấp, vậy thì có người nào lại đi bới lông tìm vết gây khó dễ cho hắn làm gì? Mà dù có người cố tình đi chăng nữa thì chắc cũng chẳng gây ra nhiều sóng gió, ảnh hưởng cũng không lớn như những người có địa vị cao như Tả Viên Triệu hay Lý Trường Vũ.

Trương Dương vội vàng xua tay gượng cười nói: “Tả thị trưởng nói vậy coi sao được, tôi sao đủ tư cách a!”

Tả Viên Triệu cười nói: “Người đầu tiên đề xuất xây dựng khiến thiết lại cảnh quan Nam Lâm Tự là cậu, hơn nữa cậu cũng là người điều hành công tác giai đoạn đầu của dự án nên mọi việc mới tiến triển thuận lợi như vậy. Mọi người nói xem tiểu Trương chủ nhiệm của chúng ta có đủ tư cách là người dâng hương đầu hay không?”

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng. Gần như toàn bộ đám người ở bên dưới thì uy vọng của Tả thị trưởng có phần còn lớn hơn phật tổ bồ tát tít trên cao vài lần. Lời nói của Tả thị trưởng có sức thuyết phục hơn nhiều so với đạo phật, bởi vậy mà trong nháy mắt cả đám người bên dưới đều quên đây là nơi cửa phật chú trọng thanh tịnh, cả đám đều vỗ tay ầm ầm tỏ ý đồng tình với Tả Viên Triệu.

Trương Dương cũng nhìn ra Tả Viên Triệu cùng Lý Trường Vũ đều né không chịu là người đầu tiên dâng hương kính phật. Lúc nhận ba nén hương của trụ trì đưa cho Trương Dương không khỏi cười thầm trong lòng. Tối qua chạy bở hơi tai về giấu giấu diếm diếm tranh người đầu tiên được dâng hương kính phật cầu may, vậy mà không ngờ đến sáng nay lại được một lần nữa là người đầu tiên dâng hương. Chỉ khác một điều đêm qua lén lút sáng nay thì quang minh chính đại, lại còn được cả đám người bên dưới tung hô ngưỡng một nữa.

Lão hòa thượng Tam Bảo cũng không đoán được sự việc lại thành ra như vậy, trong bụng hắn muốn cười lớn nhưng lại không dám cười thành tiếng, đành phải nghịch chuỗi hạt tràng để quên cơn buồn cười.

Thường Hải Tâm đứng lẫn trong đám người bên dưới thì tươi cười như hoa, đôi mắt đẹp cứ chăm chú nhìn Trương Dương không rời, nàng chỉ thấy chuyện này buồn cười đến cực điểm. Sinh ra trong nhà quan lại nên chỉ một lúc nàng cũng hiểu được vì sao Tả Viên Triệu cùng Lý Trường Vũ lại nhún nhường đùn đẩy nhau cái vinh dự to lớn kia. Nhưng nàng cũng không ngờ Trương Dương lại thành bia đỡ đạn của bọn họ, chỉ là như vậy cũng không khác gì thành toàn cho hắn, cứ nhìn ánh mắt hâm mộ của đám người bên dưới nhìn hắn là biết ngay, chung quy lại với hắn thì điều này có lợi nhiều hơn hại.

Lần này là đoàn đại biểu cấp cao của thành phố hiển nhiên đám nhà báo đài truyền hình cũng phải đến đưa tin, mà phần quan trọng nhất của buỗi lễ lại là phần dâng hương kính phật tổ. Nghiễm nhiên Trương đại quan nhân của chúng ta trở thành nhân vật chính, toàn bộ máy quay đều chĩa vào hắn, đám người bên dưới nhìn càng hâm mộ ghen ghét mãi không thôi. Chỉ là thằng nhãi này cũng không vì sướng quá mà không để ý điều gì, hắn vẫn nhớ hắn là Đảng viên chứ không phải những thiện nam tín nữ khác, nên chỉ đứng chắp tay lạy ba lạy mà không quỳ rạp xuống lạy phật tổ như những người khác.

Lúc Trương Dương dâng hương xong có một vài phóng viên liền nhao tới hỏi dồn dập: “Trương chủ nhiệm, xin hỏi lúc nãy dâng hương ngài cầu xin phật tổ điều gì?”

Trương Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh không gợn chút mây nào trên cao, hắn làm vẻ mặt đắn đo nhưng lại tràn ngập hy vọng nói: “Tôi hy vọng thành phố Giang Thành ta tiến thành cải cách được thuận lợi, hy vọng nền kinh tế thành phố được đổi mới có những bước tiến nhảy vọt, như vậy đời sống nhân dân mới được ấm no hạnh phúc hơn!”

Lại có phóng viên hỏi: “Trương chủ nhiệm, ngài cũng là một Đảng viên đảng cộng sản, vậy ngài thấy việc lễ chùa dâng hương như vậy có nên hay không?”

Trương Dương mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìm chằm chằm gã phóng viên vừa hỏi kia, trong lòng thầm mắng gã chết tiệt kia là kẻ nào? Có đầu óc hay không mà lại đi hỏi câu như vậy? Nếu như người dâng hương là Tả Viên Triệu hay Lý Trường Vũ thì các ngươi có dám hỏi những câu như vậy hay không? Không phải các ngươi thấy ta thấp cổ bé họng mà định khi dễ nhé!

Tuy tức giận trong lòng nhưng ở đây nhiều phóng viên ký giả như vậy Trương Dương không thể phát hỏa được mà chỉ mỉm cười nhẹ giọng trả lời: “Dâng hương kính phật cũng như một dạng hành động mang ý nghĩa tượng trưng. Thực ra vấn đề này thuộc về vấn đề tập tục tập quán của mỗi vùng mỗi miền mỗi quốc gia khác nhau, chính vì vậy người xưa mới có câu nhập gia tùy tục. Hẳn mọi người đều biết cách chào hỏi của người phương Tây là ôm hôn má nhau. Nếu có người từng đến Australia mới biết người dân bản xứ ở đó có phong tục cọ mũi vào nhau thay lời chào hỏi. Chúng ta cũng không nên cứng nhắc quá mà gạt bỏ tín ngưỡng của người dân, đó là một cách thể hiện sự tôn trọng người khác. Hôm nay tôi dâng hương không phải chỉ vì cá nhân tôi mà là đại biểu toàn bộ chính phủ Giang Thành, đại biểu những lãnh đạo cấp cao Giang Thành tỏ lòng tôn trọng cũng như chúc sự nghiệp tôn giáo của đất nước ta phong quang đại chúng!” Trương Dương vừa dứt lời xong cả một mảng lớn người đều vỗ tay nhiệt liệt hoan hô.

********************

Đến lúc Tam Bảo hòa thượng dẫn Trương Dương cùng Thường Hải Tâm đến địa cung chiêm ngưỡng xá lợi phật tổ, Thường Hải Tâm nhịn không được phải nhẹ giọng khen: “Trương Dương, mới có mấy ngày không gặp mà đạo hạnh ngươi tăng lên nhanh chóng mặt đến vậy. Lúc nãy ngươi trả lời câu hỏi của đám phóng viên trông oai phong lẫm liệt quá a!”

Trương Dương cũng chẳng cần giữ ý mà ha hả cười lớn một tiếng.

Hòa thượng Tam Bảo cũng nhân cơ hội vỗ mông ngựa một hồi: “Xem ra Trương chủ nhiệm là người có duyên với cửa phật được phật tổ lựa chọn!”

Trương Dương cười cười: “Là Tả thị trưởng lựa chọn ta mới đúng chứ!”

Thường Hải Tâm nghe vậy cũng không khỏi cảm thán nói: “Ngươi đang ở thể chế nên làm việc gì cũng phải cẩn thận trước sau, cả hai vị lãnh đạo thị trưởng đều không muốn là người dâng hương đơn giản vì cả hai đều sợ bị người khác nói này nọ như đám phóng viên lúc nãy hỏi ngươi đấy!”

Trương Dương lại nói: “Vốn dĩ thắp hương lễ phật cũng chẳng phải việc gì to tát, nhưng trên đời lại lắm kẻ hữu tâm, chỉ một việc bé nhỏ không đáng nói cũng có thể xào xáo thiên biến vạn hóa trở thành việc động trời để gây khó dễ người khác.”

Lão hòa thượng Tam Bảo lại đế thêm một câu danh ngôn nhà phật: “Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai! Vốn dĩ thế gian không có phiền não mà phiền não đều do tâm con người sinh ra. Một số người tâm không lặng cho nên họ mới suốt ngày đề phòng người khác, khác gì họ tự đề phòng chính bản thân họ. Nếu như mọi người tâm đều lặng, luôn làm việc thiện như Trương chủ nhiệm như vậy thì thế giới này đã yên ổn hòa bình từ rất lâu rồi.”

Trương Dương nheo hai mắt lại nhìn lão hòa thượng Tam Bảo trầm giọng nói: “Đại sư lại vỗ mông ngựa tôi phải không?”

Sở trường giỏi nhất của lão hòa thượng Tam Bảo chính là lúc a dua nịnh hót xong mà bị người khác bóc mẽ nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh không sợ phong ba bão táp trước mặt, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái hiền từ của người xuất gia. Hắn chắp tay cung kính niệm phật: “A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai! Mỗi câu mỗi chữ đều là lời tự đáy lòng của bần tăng, Trương chủ nhiệm không nên hoài nghi người xuất gia như vậy!”

Thấy bộ dạng đạo nghĩa lẫm liệt của lão hòa thượng Tam Bảo mà Thường Hải Tâm không khỏi bội phục trong lòng. Từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nàng mới thấy một kẻ a dua nịnh hót mà vẫn ra vẻ đạo nghĩa như vậy.

Trương Dương không nói gì mà chuyển ánh mắt nhìn hành lang dẫn tới địa cung bên dưới sâm thẳm hun hút, bỗng nhiên Trương Dương lại nhớ tới một câu lòng người khó dò, vẫn biết trên chốn quan trường chỉ có hai mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng làm sao để đạt được sự cân bằng, làm sao đạt được lợi ích lớn nhất cả từ hai phía, đấy mới là đạo quan trường đỉnh cao mà không phải mấy ai hiểu và làm được điều đó.