Y Đạo Quan Đồ

Chương 158




Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Trương Dương vang lên, người gọi đến là Trương Đức Phóng. Trương Đức Phóng chủ yếu muốn thông qua Trương Dương để biết tình huống của Chu Vân Phàm. Trương Dương nói giản lược tình hình, đối với việc Trương Đức Phóng làm trận bỏ chạy vẫo tỏ vẻ thông cảm được, dù sao thằng nhãi này cũng rõ cái khó xử do mối quan hệ với Cố Minh Kiến và Chu Vân Phàm.

Trương Đức Phóng lại nhắc nhở Trương Dương, hắn hạ giọng nói: "Trương Dương, sự tình lần này chỉ sợ có chút phiền phức, hai gã người Nhật Bản bị ngươi đánh đã nhận ra ngươi, giờ đây đang tố cáo người với cảnh sát."

Trương Dương hơi nghĩ cũng đoán được chuyện này nhất định là do Cố Minh Kiến phía sau màu bày ra, hắn thấp giọng nói: "Có phải là do Cố Minh Kiến không?"

Trương Đức Phóng có chút bắt đắc dĩ thở dài nói: "Không bằng ngươi để biểu muội ta nói với hắn một tiếng." Hắn đối với cách làm của Cố Minh Kiến cũng thấy khó hiểu. Trương Dương nhàn nhạt cười cười: "Loại chuyện nhỏ nhặt này ta cần gì phải làm phiền nàng!".

Trương Đức Phóng sợ Trương Dương không biết tính nghiêm trọng của sự tình nên nói bổ sung: "Trung Đảo kia cũng không đơn giản, ca ca hắn là đại sứ Nhật Bản, nếu hắn lợi dụng các mặt quan hệ làm um lên, một khi liên quan đến ảnh hưởng quốc tế thì sự tình rất phiền toái.".

"Biết rồi!" Trương Dương nói. Hồ Nhân Như nghe nói chuyện cũng biết có chút không ổn hỏi khẽ: "Có phải là gặp phiền toái không?" Trương Dương khởi động ô tô, không cho là đúng cười nói: "Nhật Bản quỷ muốn tố cáo ta!".

"Trung Đảo Xuyên Thái?" Trương Dượng gật nhẹ đầu rồi lái xe chậm rãi chạy ra khỏi Phân cục Quảng Thịnh. Hắn thuận miệng hỏi: " Có thể tìm được người này ở đâu?". "Đường Phượng Hà, Cẩm Tú giai uyển!".

Lúc Hồ Nhân Như đem địa chỉ của Trung Đảo Xuyên Thái nói cho Trương Dương thì nhất định sẽ không nghĩ tới, Trương Dương sau khi đưa nàng trở về trực tiếp đi ô tô tới Cẩm Tú giai uyển. Trương đại quan nhân rất tức giận, chuyện này hắn nguyên bản không có ý định dính vào nhưng lời của Trương Đức Phóng lại làm cho hắn minh bạch, thân phận của mình đã bại lộ. Trong khi đó nhóm người Cố Minh Kiến có cừu hận đối với chính mình nên tuyệt sẽ không dừng tay. Đám người Nhật Bản này chỉ là công cụ do bọn hắn lợi dụng mà thôi. Nếu theo lời Trương Đức Phóng thì hắn có thể lợi dụng Cố Giai Đồng tạo áp lực đối với Cố Minh Kiến để giải quyết chuyện này nhưng Trương Dương cũng không muốn phiền toái đến Cố Giai Đồng và lại càng không muốn Cố Giai Đồng vì chuyện này mà lo lắng. Hắn tin tưởng bằng vào năng lực của mình có thể giải quyết được chuyện này. Còn muốn giải quyết căn bản vấn đề thì phương pháp đơn giản nhất chính là khiến cho đám người Nhật Bản này thay đổi khẩu cung.

Công tác bảo vệ tại Cẩm Tú giai uyển tuy rất tốt nhưng đối với Trương đại quan nhân mà nói, việc lẻn vào căn bản không có bất luận gì khó khăn gì. Hắn hóa trang mà cũng không phải hóa trang mà dùng một cái tất chân trùm lên đầu. Trương Dương đã thành thói quen mà sử dụng loại phương pháp đơn giản mà hữu hiệu dịch này. Hắn thả người từ đầu tường biệt thự nhảy xuống.

Giờ này Trung Đảo Xuyên Thái cũng chưa ngủ, hắn mới luyện công xong đang ngồi trong phòng phía đông tĩnh tọa. Trung Đảo Xuyên Thái từ nhỏ đã tập võ, là đệ tử của đại sư Không Thủ Thuyền Việt Hoành Nghĩa nổi tiếng Nhật Bản, hiện nay đã là cao thủ Không Thủ đạo ngũ đẳng đai đen. Đêm nay sự kiện Bách Nhạc môn đúng là hành vi có dự mưu vì chuyện này có liên quan đến việc đầu tư vào mảnh đất Bách hóa lâu tại Đông Giang. Nguyên bản chuyện này hắn cũng không muốn dính vào nhưng Vương Học Văn sau khi tính toán sơ bộ lại phát hiện ra trên phương diện tài chính còn thiếu nên lập tức nghĩ tới vị Trung Đảo Xuyên Thái quen biết đã lâu nay. Vương Học Văn cùng ca ca hắn Trung Đảo Minh Sinh, là đặc phái viên Nhật Bản quan hệ không tệ, tại bắc Kinh Trung Đảo Xuyên Thái cũng đã từng cùng Vương Học Văn hợp tác qua vài lần đầu tư.

Nguyên bản theo kế hoạch của bọn họ, đêm nay trước tiên là dùng khổ nhục kế lừa Chu Vân Phàm vào khốn cảnh, sau đó lại phái hai gã ba gã cao thủ đi đập phá Bách Nhạc môn, cuối cùng là Cố Minh Kiến ra mặt gây áp lực và báo công an xuất hiện. Kế hoạch này sẽ là hoàn mỹ nếu trên đường không xảy ra vấn đề. Hai vị sư đệ của Trung Đảo Xuyên Thái, hai gã tam đẳng đai đen Không Thủ đạo ba lại bị đánh ngã, hơn nữa thương thế không nhẹ phải đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Nhớ tới chuyện này, tâm tình Trung Đảo Xuyên Thái lập tức trở nên mất bình tĩnh. Hắn giương đôi mắt, đứng dậy đánh một quyền lên bao cát, bao cát nặng hơn trăm cân bị hắn một quyền đập bắn lên cao, ở trên không trung lắc lư qua lại.

Đột nhiên một thanh âm tràn ngập trào phúng vang lên phía sau hắn: "Tiểu Nhật Bản cũng có chút khí lực a!".

Trung Đảo Xuyên Thái xoay người nhìn lại thì thấy một thanh niên mặc T-shirt màu xanh đậm, quần jean, giầy thể thao, trên đầu trùm một cái tất chân màu đen xuất hiện ở trong phòng luyện công. Nếu là người bình thường thì phản ứng đầu tiên nhất định là kêu cứu nhưng Trung Đảo Xuyên Thái thì khác. Hắn đối với chính mình rất có lòng tin, cho rằng cao thủ có thể chống lại hắn ít gặp nhưng mà hắn cũng dự đoán, đối phương đã xông vào đây thì cũng không phải là hạng bình thường, nếu không làm sao dám hiển nhiên xuất hiện ở trong phòng luyện công.

Trung Đảo Xuyên Thái khóe miệng nổi lên một tia cười nhàn nhạt, vươn tay làm ra một động tác mời, hai chân có chúi tách ra, làm thành thế tấn giữ lực mà chờ. Trong lúc Trung Đảo Xuyên Thái đang dò xét Trương Dương thì hắn cũng nhìn rõ người này. Trung Đảo Xuyên Thái mới hơn 40 tuổi, tóc đã hoa râm, khuôn mặt chữ điền, ngũ quan rõ ràng, dáng người cao lớn, phải đến 1m 90, so với Trương Dương thì còn cao hơn không ít.

Trương Dương đưa mắt nhìn vào tư thế hai chân của hắn mà không khỏi cười cười. Người này không mang giày thì mình cũng không chiếm tiện nghi của hắn, vì vậy Trương Dương ngồi xuống tháo giày thể thao ra. Khi Trương Dương cởi giày Trung Đảo Xuyên Thái thủy chung vẫn đang chờ đợi, từ đó nhìn ra được hắn vẫn rất chú ý đến quy củ. Trương Dương tùng bước một đi về hướng Trung Đảo Xuyên Thái.

Chân phải Trung Đảo Xuyên Thái liền cử động vươn ngươi đánh một chưởng về phía Trương Dương, Trương Dương dương tay ngăn lại, Trung Đảo Xuyên Thái liền đá một cước về phía má đùi phải bên trong Trương Dương. Đòn chân trong cự ly gần của Không Thủ đạo có uy lực rất lớn, người thường bị hắn đá trúng chân ít nhất cũng nát xương nhưng Trương Dương lại không né tránh mà vươn chân ra ngạnh kháng lại. Bịch một tiếng, Trung Đảo Xuyên Thái cảm giác phảng phất như đá trúng một khối thiết bản, mà lúc này song chưởng của Trương Dương đột nhiên phát lực đẩy về phía trước. Một cỗ lực lượng cường đại đánh về phía Trung Đảo Xuyên Thái, lúc này hạ bộ Trung Đảo Xuyên Thái không vững nên bị hất lùi về phía sau năm sáu bước, nhưng không đợi hắn đứng vững lại Trương Dương đã vọt tới, song chưởng lại đẩy ra.Trung Đảo Xuyên Thái ứng biến cũng cực nhanh, hắn giơ hai tay lên cùng Trương Dương cứng đối cứng đúng nhưng thực lực của hắn sao có thể là đối thủ Trương Dương nên bộp một tiếng, thân hình hắn bị hất ra bay ngược ra ngoài va vào bao cát phía sau lưng.

Thân pháp của Trương Dương nhanh đến cực điểm, quả thực có thể dùng hình ảnh quỷ thần khó lường để hình dung. Trong nháy mắt hắn đã vòng tới phía sau bao cát, ngay trong sát na thân thể Trung Đảo Xuyên Thái đang tiếp xúc với bao cái vung quyền nện lên bao cát. Đòn này chính là chiêu Cách sơn đả ngưu, kình lực thấu qua bao cát đụng vào hậu tâm của Trung Đảo Xuyên Thái. Lúc này Trung Đảo Xuyên Thái tựa như diều đứt dây bắn ra ngoài rồi nặng nề ngã sấp trên mặt đất. Lúc hắn muốn bò dậy thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân phảng phất như muốn vỡ vụn, ngay cả khí lực rên rỉ cũng không có.

Trung Đảo Xuyên Thái giờ đây mới nhận thức được thực lực chân chính của đối phương, coi như sư phụ hắn Thuyền Việt Hoành Nghĩa cùng chưa hẳn đã là đối thủ của người ta nhưng giờ đây muốn kêu cứu đã chậm. Trương Dương vươn tay điểm trúng á huyệt hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu! Ngươi là Trung Đảo Xuyên Thái?".

Trung Đảo Xuyên Thái gật đầu. "Đêm nay chuyện Bách Nhạc môn là do ngươi làm ra?" Trung Đảo Xuyên Thái cư nhiên còn có tinh thần dám làm dám chịu lại gật nhẹ đầu.

"Trước giải phóng món nợ người Nhật Bản các ngươi xâm lược Trung Quốc còn chưa tính toán rõ ràng, giờ đây lại làm ra loại hành động này, ta nói tiểu quỷ tử các ngươi làm sao lại không có trí nhớ vậy?". Vừa nói Trương Dương vừa thò tay vỗ vào mặt Trung Đảo Xuyên Thái hai cái, tính chất vũ nhục rất rõ ràng. Trung Đảo Xuyên Thái tức giận đến hai con mắt trợn trừng nhưng tiếc là yếu huyệt trên người bị Trương Dương chế trụ nên không thể động đậy mà cũng không nói được.

Trương Dương lấy ra một hộp châm, lấy ra một cây châm mềm yếu như lông mỉm cười nói: "Cái châm này gọi là phụ cốt châm, ta sẽ cắm vào xương sống ngươi!". Nói xong hắn đem cây châm cắm vào chỗ thắt lưng, Trung Đảo Xuyên Thái đau đến vã mồ hôi trán nhưng mà cơn đau đớn rất nhanh trôi qua, chỗ thắt lưng chỉ còn lại có một điểm tê tê.

Trương Dương nói: "Cây châm này đã được cắm vào tủy sống, hàng năm đều chạy lên trên cho nên nguy cơ bị tê liệt là rất cao! Đếu cuối cùng nó sẽ dọc theo tủy sống chạy lên đến cổ ngươi, lúc đó ngươi biết rõ kết quả là gì rồi? Bán thân bất toại, ỉa đái cũng không biết.

Trung Đảo Xuyên Thái trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, trong hai mắt trán ngập vẻ hoảng sợ. Hắn đối với sự thần kỳ của võ công Trung Hoa rất tin tưởng, huống chi thân là cao thủ đai đen ngũ đẳng Không Thủ đạo mà trước mặt đối phương sức hoàn thủ cũng không có thì thực lực người trước mắt xác thực là có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung.

Trương Dương lại nói: "Ngươi không cần phải ôm lòng may mắn, cây châm ta đâm vào không phải bằng kim loại, ngươi có đi bệnh viện cũng không điều tra ra được mà có điều tra ra được thì cũng không có khả năng lấy ra. Biện pháp duy nhất là hàng năm trị liệu cho ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ngày thường so với người bình thường không có bất kỳ phân biệt gì, tuổi thị cũng sẽ không đã bị bất luận ảnh hưởng nào. Nhưng mà, hàng năm vẫn sẽ có một lần đau đớn, vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vỗ vào eo Trung Đảo Xuyên Thái. Trang Đảo Xuyên Thái chỉ cảm thấy bên trong thắt lưng tựa như bị mũi nhọn đâm vào, sự đau đớn không cách nào hình dung được dọc theo tủy sống truyền đến các nơi toàn thân, trên trán gân xanh nổi vồng lên, mồ hôi lạnh tuôn rơi, các cơ trên mặt bởi vì đau đớn mà kịch liệt run rẩy. Trương Dương lại vỗ một cái giải trừ sự đau đớn mỉm cười nói: "Tư vị không tệ ạ, ngươi thật may mắn. Vì để làm cây châm này ta mất không ít công phu, chỉ có duy nhất mội cây nay lại dùng trên người của ngươi rồi.".

Trung Đảo Xuyên Thái trong nội tâm hết hy vọng may mắn gì? Trương Dương nói xong nửa ngày thì mới chợt nhớ ra đối phương là người Nhật Bản, hắn vội giơ vỗ vào ót Trung Đảo Xuyên Thái một cái nói: "Ta nói chuyện ngươi có thể hiểu sao?".

Thấy Trung Đảo Xuyên Thái không có phản ứng gì, Trương Dương lại cho hắn một cái tát. Trung Đảo Xuyên Thái trong nội tâm rất là thống khổ, sĩ khả sát bất khả nhục, đây chính là tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật Bản, bị khuất nhục như vậy quả thực là buộc phải mổ bụng tự sát nhưng mà Trung Đảo Xuyên Thái dù sao cũng là thương nhân mà thương nhân phổ biến đều coi trọng tiền tài, tánh mạng cùng tiền tài so sánh với nhau thì hiển nhiên cái phía trước càng thêm trân quý. Cho nên ý niệm mổ bụng tự sát trong đầu Trung Đảo Xuyên Thái chỉ chợt lóe lên lại lập tức biến mất vô tung vô ảnh, chất rất đáng tiếc? Người Trung Quốc không phải có câu tục ngữ chết không bằng sống đó sao, Trung Đảo Xuyên Thái nghĩ tới đạo lý này thì lập tức lựa chọn khuất phục, hắn gật nhẹ đầu.

Trương Dương vươn tay giải khai á huyệt của hắn, lúc này không cần sợ tên tiểu Nhật Bản này kêu loạn lên. Trang Đảo Xuyên Thái chẳng những nói được tiếng Trung Quốc mà tiếng Trung Quốc của hắn nói còn thập phần tiêu chuẩn: "Ngươi muốn cái gì?" Hắn đã minh bạch đối phương là vì chuyện Bách Nhạc môn mà đến, chỉ cần đối phương không giết chính mình thì chứng minh người ta có điều kiện, có điều kiện thì là có đàm phán.

Trương Dương thở dài nói: "Ngươi coi như thông minh, chuyện này nói tiếp cũng đơn giản, cứ như vậy. Ngươi đi cục cảnh sát nói cho rõ ràng sự tình Bách Nhạc môn, đừng có lại trêu chọc phiền toái, ngươi nói ngươi đến Trung Quốc làm gì? Không phải là vì buôn bán kiếm tiền sao. Ngươi đi theo đám Vương Học Văn, Cố Minh Kiến kia làm cái gì? Đừng nói cho ta là ngươi đi theo chân bọn họ là không quan hệ gì a!!".

Trung Đảo Xuyên Thái đầu đầy mồ hôi. Trong lòng tự nhủ lần này bị Vương Học Văn hại thảm rồi, hắn chỉ là thấy được là việc đầu tư vào mảnh đất Bách hóa lâu ở Đông Giang có thể có lợi rồi bị Vương Học Văn du thuyết mà quyết định đầu tư cổ phần vào. không ngờ rằng khả thi thì chưa thấy đâu mà đã thấy phiền toái rồi.

Trương Dương nói khẽ: "Chuyên thương nhân trục lợi nguyên bản không có gì đáng trách, nhưng thủ đoạn của các ngươi cũng thật sự quá hèn hạ, chỉ nói vậy thôi, Vương Học Văn rốt cuộc muốn ngươi làm gì?".

Trung Đảo Xuyên Thái lúc này một câu nói dối cũng không dám nói, thành thành thật thật đem chuyện này từ trước tới sau nói ra một lần, cũng thành thật khai báo chủ ý đều là do Vương Học Văn đưa ra, Cố Minh Kiến phụ trách phối hợp báo cánh sát, hắn chỉ là một diễn viên phụ trách thêu dệt câu chuyện trong đó.

Trương Dương nhịn không được mắng: "Các ngươi thật sự là một đám lang sói cấu kết với nhau làm việc xấu, mẹ nó, thật làm cho ta xem không nổi!". Hắn vừa nói vừa bực mình lại vỗ vào ót Trung Đảo Xuyên Thái một cái.

Trung Đảo Xuyên Thái bây giờ đã triệt để giác ngộ, tánh mạng là trọng yếu, người Nhật Bản cũng là người, là người thì phải sợ chết. Hắn thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta lập tức sai mấy người kia thay đổi khẩu cung.".

Trương Dương nheo lại hai mắt nhìn sang Trung Đảo Xuyên Thái: "Ta chẳng những muốn ngươi thay đổi khẩu cung mà còn muốn ngươi từ bỏ việc đầu tư vào mảnh đất Bách hóa lâu ở Đông Giang. Ngươi còn dám đem tiền quăng cho Vương Học Văn thì ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. Ta muốn nhìn hắn có bao nhiêu năng lực, tay không có thể moi ra bao nhiêu tiền.".

Trương Dương nhìn Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Huyệt đạo của ngươi ba giờ sau sẽ tự động giải khai. Giờ thì hảo hảo ngủ một giấc đi, cẩn thận mà suy nghĩ ngày mai phải làm như thế nào! Nếu không hợp ý ta thì ngươi cứ ngoan ngoãn chờ chết đi.". Hắn nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trung Đảo Xuyên Thái nhìn bóng dáng Trương Dương vừa sợ hãi lại vừa cừu hận, hắn cũng đã nghe nói qua về công phu điểm huyệt nhưng hôm nay mới được tự mình thể nghiệm mà thầm nghĩ trong lòng võ học Trung Hoa quả nhiên là bác đại tinh thâm.

Vương Học Hải cùng Cố Minh Kiến thật không ngờ sự tình lại phát triển như vậy, ba gã Nhật Bản lại đột nhiên phủ nhận khẩu cung lúc trước, đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người mình. Sự tình biến hóa thật sự rất bất ngờ, Chu Vân Phàm vốn định làm người tốt mà đền tiền và chuẩn bị giải thích thì bỗng nhiên trong một đêm lại hoàn toàn thay đổi. Chu Vân Phàm đột nhiên có cảm giác như hùng kê nhất xướng cả thiên hạ nghe được, mẹ nó. Cảm giác này thật tốt quá, nghẹn khuất ở trong lòng cuối cùng đã có thể nhổ ra.

Cục trưởng phân cục Quảng Thịnh Vinh Bằng Phi cũng vui vẻ nhìn thấy kết quá như vậy bất quá hắn cũng không rõ ràng lắm tại sao đám tiểu Nhật Bản này lại đột nhiên thay đổi. Dân không kêu thì quan không truy xét, huống chi Vinh Bằng Phi cũng không muốn giúp đỡ người Nhật Bản đối phó người Trung Quốc, hơn nữa người Trung Quốc này lại là ân nhân của nhà hắn.

Chu Vân Phàm vui sướng nói: "Không thể tưởng được người Nhật Bản cũng có lương tri". Vinh Bằng Phi cười nói: "Lương tri cái gì, khẳng định là có người gây áp lực khiến cho bọn họ làm như vậy, ngươi cho là bọn hắn nguyện ý cúi đầu sao".

Chu Vân Phàm hãnh diện nói: "Cho nên nói trời luôn đứng về phía chính nghĩa, rõ ràng là bọn hắn khi dễ chúng ta mà cư nhiên còn muốn ta phải cúi đầu xin lỗi, thế gian nào có đạo lý này".

Vinh Bằng Phi cười nhắc nhở hắn nói: "Lão đại ca, đừng trách ta không nhắc nhà ngươi, lúc nào nên cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu, đám Nhật Bản này tuy rằng không tìm phiền toái nữa nhưng nguyên nhân sâu xa của việc này thì ngươi trăm ngàn lần không thể quên. Mảnh đất kia ngươi trăm ngàn lần đừng cho người quấy rối nữa, nếu không phiền toái khẳng định vẫn không thiếu đâu. Cố Minh Kiến bên kia, ngươi cần phải biểu hiện thái độ".

"Biểu hiện cái gì, hiện tại người Nhật Bản đã nhận sai, ta còn phải biểu hiện cái gì. Rõ ràng là hắn muốn gây sự, là hắn chọc tới chúng ta a". Chu Vân Phàm tuy rằng mạnh miệng nhưng cũng hiểu được lời Vinh Bằng Phi nói đều là sự thật. Xét đến cũng vẫn là do mình nhiều chuyện, tự nhiên nhúng tay vào chuyện mảnh đất kia thì mới gặp phải đại phiền toái như vậy, lần này chỉ có thể nói là vận khí tốt nếu không hắn đã tổn thất thảm trọng, hơn nữa mặt mũi đều mất.

Chu Vân Phàm cùng Vinh Bằng Phi chia tay rồi trở lại xe lấy điện thoại ra, hắn trực tiếp gọi cho Cố Minh Kiến. Đêm qua Chu Vân Phàm còn muốn thông qua Trương Đức Phóng để câu thông với Cố Minh Kiến nhưng hiện tại đám Nhật Bản đã thừa nhận thì chứng minh sai lầm không phải ở bên mình.

Cố Minh Kiến nhận điện thoại của Chu Vân Phàm với thái độ tương đối lãnh đạm. Chu Vân Phàm khách khí kêu một tiếng Cố tiên sinh sau đó nói: "Ta biết về sau nên làm như thế nào, ta cùng Trương Đức Phóng là bạn tốt, hy vọng Cố tiên sinh có thể quên đi chuyện cũ". Cái này là lời giải thích bất quá lại rất uyển chuyển nhưng so với điều Cố Minh Kiến chờ mong lúc trước thì khác rất xa".

Cố Minh Kiến cũng không có tỏ vẻ gì, chỉ ừ một tiếng rồi liền dập điên thoại. Vương Học Hải rót một ly rượu đưa cho hắn. Cố Minh Kiến nhận rồi dốc vào mồm mà nói: "Là Chu Vân Phàm gọi điện thoại".

Vương Học Hải khinh thường cười một tiếng, Chu Vân Phàm là người không được hắn để vào mắt, hắn đã sớm tra ra hết thảy đều là do Lương Thành Long đang làm trò quỷ, Chu Vân Phàm chỉ bị lợi dụng mà thôi. Bất quá có chuyện hắn thật không ngờ là Trung Đảo Xuyên Thái lại đột nhiên cho thủ hạ cải biến khẩu cung, càng phiền toái hơn nữa là khoản đầu tư hắn sớm đáp ứng cũng sẽ không được rót vào. Điều này làm cho tài chính của hắn xuất hiện chỗ hổng.

Cố Minh Kiến căm giận nói: "Không biết bọn Nhật Bản nhân đang làm cái gì, mọi việc đều làm tốt nhưng đến cuối cùng bọn họ lại giở chiêu thức ấy để làm gì. Hiện tại toàn bộ Quảng Thịnh phân cục đều đem chuyện này trở thành trò cười." Hắn cầm điện thoại ném sang một bên: "Ngay cả Chu Vân Phàm cũng cong đuôi lên, hắn dựa vào cái gì, ở trong mắt ta hắn ngay con chó cũng không bằng".

Vương Học Hải cười ha ha nói: "Lão đệ, đừng tức giận như vậy, mục đích của chúng ta chính là làm cho Chu Vân Phàm không được nháo sự. Hiện tại không phải là đã đạt được hay sao, hắn đã cúi đầu giải thích rồi còn gì".

Cố Minh Kiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này thật sự là kỳ quái, Trung Đảo Xuyên Thái như thế nào mà trong một đêm lại phát sinh biến hóa như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì Trương Dương". Hắn cũng đã tra được, Trương Dương tối hôm qua có mặt ở Bách Nhạc môn. Người đánh hai gã Nhật Bản kia chính là Trương Dương. Đối với sức chiến đấu của Trương Dương, Cố Minh Kiến rất rõ ràng. Vương Học Hải lắc lắc đầu nói: " Hẳn là không có khả năng, chuyện này cùng hắn cũng không có nhiều quan hệ."

Cố Minh Kiến thấp giọng nói: "Ta bảo Trung Đảo Xuyên Thái kia nhân cơ hội cắn hắn một miếng, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của Trương Dương. Chuyện lần này bọn họ phủ định khẩu cung mười phần là có liên quan cùng hắn". Hắn cũng không phải là ngốc tử, vẫn từ đó mà nghĩ ra một ít.

Vương Học Hải vỗ vỗ vai Cố Minh Kiến nói: "Quên đi, chuyện này cho dù điều tra ra cũng không có ý tứ lắm, việc cấp bách bây giờ chính là khởi động công trình". Cố Minh Kiến nghĩ rất đơn giản: "Chu Vân Phàm không phải là đã muốn lui ra sao, việc khởi động hẳn là không có vấn đề."

Vương Học Hải thở dài nói: "Về tài chính chúng ta có điểm phiền toái, sau khi Trung Đảo Xuyên Thái thối lui, chúng ta phải tìm đối tác hợp tác mới." Cố Minh Kiến nhíu nhíu mày nói: "Thật sự không được ngân hàng cho vay sao, để ta đi nghĩ biện pháp."

Lúc Cố Minh Kiến nói ra lời này hắn cũng không ngờ Trương Dương lại đang ở nhà hắn làm khách. Cố Giai Đồng bảo hắn đến là do phụ thân hai ngày này thân thể không tốt, giấc ngủ không sâu lại bị sái cổ. Cái này đối với Trương Dương mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn. Hắn tìm cớ đưa một mình Cố Duẫn Tri vào trong phòng mát xa. Cái này đối với Trương Dương mà nói lại là một cơ hộ ngàn năm có một, hắn tin tưởng nói cho Cố Duẫn Tri nghe một chút sẽ có chút tác dụng.

Cố Duẫn Tri nhắm hai mắt lẳng lặng cảm thụ thủ pháp của Trương Dương, cơ cổ cứng ngắc được hắn mát xa trở nên thả lỏng rất nhiều. Trương Dương tiểu tử này về phương diện y thuật thật đúng là có bổn sự. Nếu không có hắn thì chỉ sợ tiểu nữ Dưỡng Dưỡng đến nay vẫn đang ngồi ở xe lăn. Trương Dương cố ý ngáp một cái.

Cố Duẫn Tri cũng không mở mắt thấp giọng nói: "Tối hôm qua không ngủ được à". Trương Dương thở dài nói: "Ngày hôm qua ở Bách Nhạc môn uống rượu gặp đám Nhật Bản gây nháo sự."

Cố Duẫn Tri rõ ràng có chút khẩn trương, bất quá theo sau lại lập tức thả lỏng xuống. Chuyện này có ảnh hưởng quốc tế này hắn cũng đã nghe nói qua, bất quá sau đó rất nhanh người Nhật Bản lại chủ động thừa nhận là bọn hắn gây chuyện nên lạnh nhạt nói: "Ngươi đã ở hiện trường a." Hắn đã đoán được Trương Dương vừa rồi ngáp một cái là có ý ở khiến cho mình chú ý nên thầm mắng một câu hỗn tiểu tử, ở trước mặt ta mà còn làm bộ, có cái gì nói ra thì nói đi.

Trương Dương nói: "Cố bí thư, ngươi có biết ai đánh hai gã Nhật Bản kia không." Cố Duẫn Tri nhắm mắt lại nói: "Ngươi."

Trương Dương âm thầm bội phục Cố bí thư lợi hại, chính mình còn không kịp nói người ta đã biết rồi. Động tác của Trương Dương không có bị ảnh hưởng cười tủm tỉm nói: "Người Nhật Bản rất hay khi dễ người, chạy vào bên trong gặp người liền đánh, hai gã kia đều là Không Thủ đạo cao thủ, hơn mười gã bảo an cũng không là đối thủ. Ta thấy như thế không phải là khi dễ Trung Quốc chúng ta không có người sao. Ta chính là người ái quốc, không thể để tiểu Nhật Bản ở Trung Quốc chúng ta hoành hành ngang ngược được vì thế ta xông lên đi tam quyền hai cước kết quả là liền đem bọn họ đưa đi bệnh viện."

"Nga", thanh âm Cố Duẫn Tri không sợ hãi.

Trương đại quan nhân nuốt một ngụm nước miếng nói: "Cố bí thư ngài không muốn hỏi ta điểm gì ư." Cố Duẫn Tri lạnh nhạt cười nói: "Hỏi cái gì, sự tình không phải đã xong rồi sao. Người Nhật Bản nhận sai, lại chưa nói là do ngươi đánh, yên tâm đi, ta coi như không biết."

Trương Dương thật bội phục a, mẹ nó, thật sự là lão hồ li, tu vi người này thật ghê gớm a. Ở trước mặt Cố Duẫn Tri mà lòng vòng căn bản là không được việc gì thằng nhãi này lúc này cuối cùng mới ngộ ra đạo lý: "Cố bí thư, ngài có biết người Nhật Bản bởi vì cái gì mà nhận sai không". Cố Duẫn Tri không nói gì.

Trương Dương chỉ có thể tự hỏi tự đáp: "Kỳ thật người chủ sự phía sau lưng họ là Trung Đảo Xuyên Thái." Cố Duẫn Tri bắt đầu cảm giác được có chút ý tứ hỏi: "Trung Đảo Xuyên Thái là một thương nhân rất có danh khí a."

"Đâu chỉ đơn giản là thương nhân mà còn là một cao thủ Không Thủ đạo, ta nghe nói hắn đã là đai đen ngũ đẳng rồi, lần này ở vụ mảnh đất bách hóa Đông Giang hắn cũng có phần." Cố Duẫn Tri rốt cục hiểu được thằng nhãi đi lòng vòng là muốn đánh người này a. Mảnh đất ở Đông Giang có liên hệ với Cố gia hiện tại thì chỉ có thông qua con của hắn, Cố Minh Kiến. Chẳng lẽ chuyện này cùng Minh Kiến có liên quan. Cố Duẫn Tri thấp giọng nói: "Chuyện này cùng Minh Kiến có liên quan a."

Trương Dương đối với Cố Duẫn Tri hiện tại cũng chỉ có bội phục, Cố bí thư ngộ tính thật sự là cao, nói chuyện với hắn căn bản không cần phải phí nhiều lời lẽ, còn nói chưa đến nửa câu người ta đã hoàn toàn hiểu được. Trương Dương nếu đã nói thì đến lúc này sẽ hoàn toàn nói rõ ràng: "Mảnh đất ở Đông Giang này hiện tại là do Vương Học Hải ra mặt nhưng thực tế đối tác còn có An Đức Hằng, Trung Đảo Xuyên Thái và còn có....Minh Kiến." Khi nói đến lời này hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt Cố Duẫn Tri nhưng thấy hắn dĩ nhiên không dao động, vẫn bình tĩnh thong dong thì hắn mới yên lòng mà tiếp tục nói: "Việc khởi công công trình trên mảnh đất này gặp nan đề, nguyên nhân là có một nhóm côn đồ gây nháo sự mà nhóm này là do lão bản của Bách Nhạc môn phái đi. Tuy nhiên hắn nguyên bản cùng chuyện này không liên quan mà là do Lương Thành Long ủy thác hắn đi làm mà Lương Thành Long lại là ngươi thất bại trong việc cạnh tranh khu đất này."

Tay Trương Dương thoáng căng lên, Cố Duẫn Tri cảm giác trên cổ phát ra một tiếng rắc nhỏ rồi cả người nhất thời thoải mái lên, hắn chậm rãi giương đôi mắt đứng lên hoại động cổ cùng hai vai một chút. Lúc này Cố Giai Đồng bưng hai chén trà xanh đi vào, hiểu biết của nàng đối với phụ thân cần so với Trương Dương thì mạnh hơn gấp trăm lần. Từ ánh mắt ngưng trọng của phụ thân là đã biếi phụ thân nhất định có tâm sự.

Cố Duẫn Tri nói: "Giai Đồng, giúp ta gọi điện thoại cho Đông Giang Phương cục trưởng." Cố Giai Đồng nhìn nhìn Trương Dương, nàng lập tức ý thức được Trương Dương đã nói gì ở trước mặt phụ thân nên trong lòng không khỏi có chút tức giận. Hỗn đản này cư nhiên dám quấy nhiễu cha mình, có chuyện gì cũng có thể trước cùng mình thương lượng qua đã nhưng nàng cũng không biết lần này Trương Dương thực sự tức gịận, hung hăng ở trước mặt Cố Duẫn Tri tố cáo Cố Minh Kiến. Tính tình Cố Giai Đồng hắn cũng biết, đối với vị đệ đệ này thật sự là rất quan tâm nhưng cũng quá từ tâm. Chuyện lần trước cạnh tranh mảnh đất Đông Giang thất bại là có quan hệ với việc Cố Giai Đồng dễ dàng tha thứ cho đệ đệ mình.

Cố Giai Đồng tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nối điện thoại cho Phương Đức Ngôn. Phương Đức Ngôn nghe Cố bí thư tự mình gọi điện đến thì lập tức biết là hắn muốn hỏi chuyện gì, không đợi Cố Duẫn Tri lên tiếng đã thành thành thật thật hồi đáp: "Cố bí thư, chuyện ngày hôm qua là như vậy...."

Cố Duẫn Tri không chút khách khí ngắt lời hắn nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Cố Minh Kiến có đi tìm ngươi hay không." Phương Đức Ngôn sững sờ ở nơi đó ước chừng mười giây rồi mới hạ quyết định quyết tâm thừa nhận nói: "Có đi tìm."

"Hảo, ta hiểu rồi." Cố Duẫn Tri nói xong liền vứt điện thoại, vẻ mặt ngày thường ôn hòa lúc này bao trùm bởi một tầng mây đen. Trương Dương lần đầu tiên chính mắt kiến thức được Cố bí thư phát uy, tuy không thể dùng từ lôi đình vạn quân để hình dung bất quá khí thế to lớn vẫn khiến gian phòng nhỏ này đầy áp lực. Thằng nhãi này có tu vi cao như vây mà cũng cảm thấy có chút áp lực, hắn ho khan một tiếng nói: "Cố bí thư, cổ của ngươi hẳn là không có việc gì rồi, ta xin cáo từ ".

Cố Duẫn Tri không nói gì. Trương Dương liền lui ra ngoài, thằng nhãi này còn chưa ra đến phòng khách thì Cố Giai Đồng đã giận dữ hét lên: "Trương Dương, ngươi đứng lại đó cho ta." Tiếng thét của Cố Giai Đồng khiến cho Cố Dưỡng Dưỡng đang ở phòng khách xem vô tuyến cũng hoảng sợ, nàng kinh ngạc nhìn tỷ tỷ cùng Trương Dương: "Tỷ, làm sao vậy, đây là..."

Cố Giai Đồng tức giận đến đỏ bừng chỉ tay vào mặt Trương Dương nói: "Ngươi rốt cuộc vừa rồi nói với ba ta cái gì." "Không có gì, chỉ là việc vặt thôi mà." "Ngươi nói dối."

Cố Duẫn Tri thực thong thả mà hữu lực gọi điện thoại di động, sau khi điện thoai kết nối Cố Duẫn Tri gằn từng chữ: "Ta hạn ngươi trong vòng nửa giờ cút trở về cho ta, ta ở thư phòng chờ ngươi."