Y Đạo Quan Đồ

Chương 1268-1




Trương đại quan nhân thầm cười trong lòng: "Tuệ Không pháp sư đâu?"

Tam Bảo nói: "Sư phụ tôi về Đài Loan rồi, tâm tư của ông ta đều đặt trên lễ Phật, những tục vụ này tất cả giao cho tôi, công trình không quản, tài chính không hỏi, tôi đau đầu lắm."

Trương Dương nghe mỗi câu của thằng cha này đều không thoát khỏi một chữ tiền, cười nói: "ông mời tôi đến nghe ông càu nhàu à?"

Tam Bảo nhếch miệng cười nói: "Bí thư Trương, ngài ngồi đi, tôi sai người chuẩn bị cơm chay cho ngài."

Trương Dương nói: "Thức ăn thanh đạm tôi ăn không quen."

Tam Bảo nói: "Nhưng chỗ chúng tôi chỉ có cơm chay thôi."

Trương Dương nói: "Lát nữa tôi tới Thu Dã Nhân Gia ăn cá."

Hòa thượng Tam Bảo vội vàng a di đà Phật thiện tai thiện tai rồi sau đó lại nói: "Tôi mời."

Trương Dương cười nói: "ông đâu có ăn đồ mặn."

Tam Bảo nói: "Tôi bảo họ mang đồ ăn tới, chúng ta ra rừng cây nhỏ phía sau ăn, anh ăn mặn, tôi ăn chay."

Trương đại quan nhân cười ha ha, đi theo hòa thượng Tam Bảo tới rừng cây nhỏ phía sau chùa, không lâu sau, Thu Dã Nhân Gia mang cá đã làm xong tới, đương nhiên cũng đồng thời mang tới mấy món chay.

Tam Bảo biết Trương Dương thích uống rượu, đặc biệt cầm một chai Kim Môn cao lương.

Trương đại quan nhân không ngờ trong chùa còn giấu rượu, hắn cười nói: "Tam Bảo à Tam Bảo, ông làm hòa thượng cũng tiêu diêu tự tại thật, cái gì cũng không thiếu!"

Tam Bảo nói: "Thiếu tiền."

" Tục, ông thực sự quá tục khí."

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Sư phụ, sư huynh sư đệ tất cả đều tu tâm, chỉ có mỗi tôi lo những tục sự này, phật có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.Những chuyện cố sức mà không được lòng này, Chỉ có thể là tôi gánh vác. Phật tổ nếu có linh thiêng, chắc sẽ thấu hiểu một phen khổ tâm này của tôi."

Trương Dương ngụm rượu ngụm rượu rồi nói: "Nói đi, rốt cuộc rốt cuộc chuyện phiền toái gì?"

Tam Bảo thở dài nói: "Bí thư Trương, chẳng lẽ anh không biết An tiên sinh đã qua đời ư?"

Trương đại quan nhân còn tưởng rằng là đại sự gì, nghe hắn nhắc tới chuyện của An Đức Uyên, gật đầu nói: "Có nghe, tôi còn tới tham gia lễ tang của hắn, đúng rồi, An Đức Uyên lúc sinh tiền hình như cúng không ít bạc cho chùa Thu Hà, Tam Bảo, anh theo lý thì nên siêu độ cho hắn chứ." Trong lòng Trương Dương đã minh bạch, khốn cảnh tài chính Tam Bảo trước mắt gặp phải khẳng định có liên quan tới cái chết của An Đức Uyên.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "An tiên sinh lúc sinh tiền từng đáp ứng quyền góp cho chùa Thu Hà, cũng đưa mấy lần rồi, nhưng còn có một khoản chừng một trăm triệu Đài Tệ vẫn chưa tới. Bởi vì hắn qua đời, tài chính xây dựng của chúng tôi xuất hiện thiếu hụt, chuyện này khiến tôi thực sự hết đường xoay xở."

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, An Đức Uyên chết rồi, khoản tiề này tất nhiên là không tới.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Bí thư Trương, ngài biết đó, cổ tự Thu Hà này lúc trước trùng kiến ít nhiều cũng do bộ chỉ huy nội thành mới các anh dẫn đầu. Nhận được sự chú ý của các giới trong xã hội, quyên góp cũng nhiều, công trình mới được khởi động thuận lợi, hiện giờ gần hoàn công rồi, không ngờ lại xảy ra vấn đề.

Trương Dương cười nói: "Một trăm triệu Đài Tệ chứ có phải là một trăm triệu đô đâu, cũng không tính là quá nhiều, chỉ cần Tuệ Không pháp sư ra mặt, các thiện nam tín nữ chẳng phải đều chịu giúp tiền ư, phương trượng không gấp, tiểu hòa thượng ông gấp cái gì?"

Hòa thượng Tam Bảo lại thở dài: "Sư phụ đối với việc này đều rất ít hỏi đến, cho tới giờ đều giao cho tôi, hiện tại đột nhiên xuất hiện loại chuyện này, tôi vẫn chưa nói với ông ta." Hắn hạ giọng: "Hai ngày trước tôi tới bộ chỉ huy nội thành mới phản ánh tình huống, các đồng chí bên đó cũng rất nhiệt tình, nhưng toàn là nói những lời quan với tôi, không thể nào được như lúc ngài và bí thư Tần còn làm việc."

Trương Dương nói: "Tiền đâu phải là trừ trên trời rơi xuống, xây dựng nội thành mới cũng thiếu tiền, lực độ ủng hộ đối với việc trùng kiến của các ông như vậy là tốt rồi, Tam Bảo, ông cũng không thể cứ gặp phiền toái là đi tìm chính phủ được?"

Tam Bảo nói: "Tôi biết là vậy, nhưng tôi hiện tại quả thực không có biện pháp gì, trùng kiến chùa Thu Hà là tâm nguyện của đám đệ tử cửa Phật chúng tôi và sư phụ, nếu như không thuận lợi gom góp được tài chính, kỳ hạn công trình chỉ có thể lùi lại."

Trương Dương biết những lời này của Tam Bảo là cố ý nói cho mình nghe, hắn cười nói: "Nếu là An Đức Uyên đã đáp ứng, hắn tuy rằng đã chết, nhưng hắn vẫn còn con trai, ông có thể tìm An Đạt Văn để giải quyết chuyện này."

Tam Bảo nói: "Không phải An Đạt Văn đã xảy ra chuyện ư?"

Trương Dương gật đầu: "đang bị cảnh sát truy nã, trước mắt không biết đang ở đâu."

Tam Bảo cảm thán nói: "Làm nhiều chuyện xấu thì nên bỏ nhiều tiề ra đẻ giải quyết tội ác."

Trương đại quan nhân bị những lời này của Tam Bảo chọc cho cười ha ha, hắn nhìn nhìn công trường phía trước, lập tức cầm điện thoại gọi cho An Ngữ Thần, nói ra chuyện này, An Ngữ Thần lúc này đã đến Hongkong, nghe Trương Dương nói xong, lập tức sảng khoái tỏ thái độ, cô ta sẽ bỏ ra ba ngàn vạn đô la Hồng Kông để thực hiện lời hứa này thay chú mình.

Tam Bảo căn bản không ngờ chuyện này ở trước mặt Trương Dương lại trở nên đơn giản như vậy, một cú điện thoại là được giải quyết xong, thực sự vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, liên tục rót cho Trương Dương hai chén rượu để biểu đạt lòng biết ơn.

Trương Dương vừa uống xong thì Tam Bảo lại nói: "Bí thư Trương, thật ra An Đức Uyên tiên sinh lúc sinh tiền còn chuẩn bị bỏ vốn xây tượng Phật ở núi Ngưu Tân Hải."

Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì sặc rượu, khó khăn lắm mới nuốt xuống được ngụm rượu đó, chỉ vào hòa thượng Tam Bảo nói: "ông đúng là không nên đi làm hòa thường, không đi làm kinh thương hay làm quan thì thật sự là rất có tài mà không phát huy được."

Tam Bảo nhìn thấy Trương Dương có phản ứng như vậy thì cũng biết mình hơi tham, hắc hắc cười nói: "Tôi chỉ nói như vậy thôi, bí thư Trương đừng để trong lòng."

Trương Dương nhớ tới chuyện lúc trước trong đống gỗ mà Kì Phong quyên góp có giấu ma hoàng, hạ chén rượu xuống nói: "Kì Sơn cũng cúng không ít tiền phải không?" Tam Bảo gật đầu: "Kì tiên sinh cũng là một người tốt! Đúng rồi tháng trước anh ta còn đặc biệt tới, lúc ấy tới cùng một vị bằng hữu, quyên tặng một pho tượng Phật."

Trương Dương hờ hững nói: "Hắn dù sao cũng có tiền, quyên một trăm pho tượng Phật cũng không có gì ngạc nhiên."

Tam Bảo nói: "Tượng Phật đó là bằng hữu của hắn quyên, Tứ Diện Phật."

Trương Dương nói: "Tứ Diện Phật ư? Chẳng phải là từ Thái Lan à?"

Tam Bảo nói: "Công nghệ khá tinh mỹ, tượng Phật có tuổi rồi, bí thư Trương, ngài nếu có hứng thú thì đợi lát nữa ăn cơm xong rồi tôi dẫn ngài đi xem."

Tứ Diện Phật mà Tam Bảo nói hiện giờ được cung phụng trong Quy Lai điện, khi Trương Dương rời khỏi thuận tiện cùng hắn đi xem, tượng Phật cũng không lớn, cao khoảng một thước, được điêu khắc từ thuý ngọc của Miến Điện, chạm trổ tinh mỹ, trong suốt trơn bóng, bảo tướng trang nghiêm.