Y Đạo Quan Đồ

Chương 1263-4




Cao Trọng Hòa nói: "Chẳng ai nói cậu nhất định có tội cả."

"Vậy chính là có lẽ có, Tôi nói này Cao thính, chúng ta có thể có chút sáng ý không?Đừng có chơi trò có lẽ có nữa được được không?"

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương, cậu cứ an tâm ở đây, chuyện này nhất định sẽ mau chóng cho cậu một thuyết pháp."

Trương Dương nói: "Tôi thì không sao cả, nếu như tôi không phối hợp với các ông, chẳng ai ngăn được tôi cả, còn có một việc, Văn Hạo Nam đã bắt Tần Manh Manh rồi, nói cô ta mang theo dược phẩm cấm lên máy bay, chuyện này khẳng định có điều mờ ám, tôi hy vọng ngài có thể chú ý tới chuyện này, đừng để người tốt bị oan. Càng đừng dung túng cho đám thủ hạ của ông lừa trên gạt dưới, muốn làm gì thì làm."

Cao Trọng Hòa gật đầu: "Tôi sẽ điều tra rõ."

Cao Trọng Hòa rời khỏi khách sạn thuỷ lợi, lập tức hạ lên thay gác, cũng hạ lệnh, không có mệnh lệnh của mình thì bất kỳ ai không thể một mình thẩm vấn Trương Dương.

Cao Trọng Hòa vừa mới trở lại văn phòng thì Vinh Bằng Phi tìm tới.

Cao Trọng Hòa đã sớm có chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu mỉm cười: "Bằng Phi tới đấy à!"

Vinh Bằng Phi vẻ mặt ngưng trọng nói: "Cao thính, tôi nghe nói ngài đã cách chức Hạo Nam?"

" Có ư?" Vẻ mặt Cao Trọng Hòa lộ ra có chút bối rối. Nhưng lập tức lại tựa hồ nhớ tới gì đó: "Ha ha, tôi còn tưởng anh nói ai, Văn Hạo Nam à, không phải tôi cách chức anh ta, là tự anh ta đề xuất muốn từ chức, tính tình của tôi anh cũng biết rồi đó. Trước giờ không thích ép ai, nếu anh ta không muốn làm nữa thì tôi cũng không thể dí súng bắt anh ta làm. Anh nói đúng không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính, trong chuyện này tôi phải nói một tiếng xin lỗi với ngài, bảo Hạo Nam gia nhập tổ chuyên án là chủ ý của tôi, tôi không những cân nhắc đến năng lực cá nhân xuất chúng của Hạo Nam. Còn cân nhắc đến một chuyện khác, Hạo Nam từng đảm nhiệm cục trưởng công an Bắc Cảng. Hắn đối với vụ án buôn lậu, hủ bại của Bắc Cảng thì hiểu rất rõ. Lần này Trần Cương và Tảm Thế Kiệt sa lưới đều có liên quan tới sự cố gắng của anh ta."

Cao Trọng Hòa nói: "Hình như lúc trước anh ta tới Bắc Cảng nhậm chức cũng là anh đề cử?"

Vinh Bằng Phi nói: "Điều anh ta tới Nam Tích cũng là tôi đề suất, dù sao anh ta cũng là con trai của phó thủ tướng Văn, về nhân tình, chúng ta vẫn phải chiếu cố một chút." Những lời này là đang ám chỉ Cao Trọng Hòa, nếu như chuyện này anh xử lý không tốt thì rất có thể sẽ đắc tội với Văn gia.

Cao Trọng Hòa nói: "Ai có thể không có nhân tình được chứ, nếu như mặt mũi của ai chúng ta cũng phải chú ý thì chúng ta thôi đừng công tác nữa."

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính, với vụ án trước mắt mà nói, không ai hiểu rõ hơn Hạo Nam."

Cao Trọng Hòa nói: "anh ta hiểu thì sao? Anh biết quan hệ của anh ta và Trương Dương chứ? Bọn họ là Kiền huynh, anh không hiểu nguyên tắc tránh né à?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cái này..." y thật sự không ngờ Cao Trọng Hòa lại dùng lý do hoang đường như vậy để chặn miệng mình.

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi thấy Văn Hạo Nam rất có thể sẽ lấy việc công làm việc tư, để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới điều tra lần này, cái này đối với công tác điều tra về sau của chúng ta hiển nhiên rất bất lợi, để anh ta rời khỏi tổ điều tra tuyệt đối là quyết định chính xác."

Vinh Bằng Phi nghe thấy Cao Trọng Hòa đã nói tới nước này, cũng không tiện kiên trì, dù sao người ta là chức chính, quan to hơn một cấp thì đè chết người, y không thể vì Văn Hạo Nam mà trở mặt, Vinh Bằng Phi nói: "Về phần sự kiện từ chức đó, tôi đã hỏi qua Hạo Nam rồi, anh ta nói chỉ là xung động nhất thời nên nói vậy thôi, Cao thính, ngài người lớn đừng chấp trẻ con."

Cao Trọng Hòa nói: "Cảnh sát Chúng ta là bộ đội kỷ luật, phải phục tùng và nghe mệnh lệnh của chỉ huy, anh không nhìn thấy tình huống hiện trường thôi, tôi không cảm thấy anh ta nói vậy là vì tức giận, nếu muốn từ chức thì vậy tôi chỉ có thể đáp ứng, không thể cản tiền đồ tốt của người ta được."

Vinh Bằng Phi nhìn thấy sắc mặt của Cao Trọng Hòa sầm xuống, trong lòng có chút minh bạch, cơn giận của Cao Trọng Hòa không chỉ là hướng về phía Văn Hạo Nam, mà còn hướng cả vào mình, nói thêm gì cũng không có ý nghĩa, Vinh Bằng Phi chuẩn bị cáo từ.

Cao Trọng Hòa lại gọi y lại: "Bằng Phi, quan hệ của anh và Trương Dương không phải vẫn luôn rất tốt ư, trong chuyện này anh thấy thế nào?"

Vinh Bằng Phi nói: "Chính bởi vì tôi coi anh ta là bạn, cho nên tôi càng phải nghiêm túc tra rõ chuyện này, nếu như anh ta phạm tội, tôi sẽ không thiên vị, nếu như sự thật chứng minh anh ta oan uổng, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta."

Cao Trọng Hòa nói: "Lời này tôi nhớ kỹ."

Vinh Bằng Phi đi không lâu thì Cao Trọng Hòa liền nhận được điện thoại của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân gọi điện tới là vì Văn Hạo Nam. Sau khi Điện thoại nối, Chu Hưng Dân liền vào thẳng chủ đề: "Thật Cao à, tôi nghe nói anh đã cách chức Văn Hạo Nam."

Cao Trọng Hòa bật cười: "Tỉnh trưởng Chu, tôi phát hiện hiện tại là lời đồn bay đầy trời, tôi thực sự rất oan uổng, Văn Hạo Nam là tự mình chủ động yêu cầu từ chức, tôi sao có thể tùy tiện cách chức anh ta, cho dù tôi thực sự muốn vậy thì cũng phải thương lượng một chút với các lãnh đạo chứ."

Chu Hưng Dân nói: "Lão Cao à, Hạo Nam có thể nói là tôi dẫn tới, mấy ngày trước khi tôi trở lại kinh thành, phó thủ tướng Văn còn đặc biệt dặn dò tôi phải chiếu cố anh ta nhiều hơn, nhưng còn chưa được mấy ngày đã xảy ra loại chuyện này, anh bảo tôi về sau còn mặt mũi nào gặp phó thủ tướng Văn?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, từ chức thực sự là anh ta đề suất mà."

Chu Hưng Dân cười nói: "Người trẻ tuổi ai chẳng có lúc khí thịnh xung động, giáo huấn thì nhất định phải có, nhưng cũng không thích hợp một gậy đánh ngã hắn, tôi thấy chuyện này hay là thôi đi, người thanh niên này Hạo Nam này không tồi, chỉ là xử lý chuyện có chút quá khích."

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, nếu ngài đã ra mặt thì tôi coi như chuyện này chưa xảy ra."

Chu Hưng Dân nói: "Đúng rồi, lão Cao, bí thư Tống vô cùng quan tâm tới chuyện của Trương Dương, sự kiện đó rốt cuộc tiến triển thế nào rồi?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tỉnh trưởng Chu, chuyện này vẫn luôn do đồng chí Vinh Bằng Phi lo liệu, tôi vừa về, vẫn chưa tìm hiểu rõ được."

Chu Hưng Dân nói: "Anh phải trọng điểm chú ý một chút, dù sao chuyện liên quan tới Trương Dương, tận lực đừng để ảnh hưởng mở rộng."

Cao Trọng Hòa buông điện thoại, nghĩ nghĩ, y gọi điện thoại cho thủ hạ Lý Quốc Sâm, bảo hắn điều tra rõ chuyện của Tần Manh Manh rồi lập tức đưa Tần Manh Manh tới chỗ mình.

Buổi chiều Hôm ấy cuộc họp thường ủy của Bình Hải được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới muộn, cái này khác với tình huống nhất quán đúng giờ của y trước đây, trong lòng các thường ủy không khỏi bắt đầu phỏng đoán, Tống Hoài Minh tới muộn có phải có liên quan tới những chuyện xảy ra gần đây hay không.

Tống Hoài Minh đi vào phòng họp, mỉm cười, từ trên mặt y không nhìn ra bất kỳ vẻ khốn nhiễu và buồn bực nào, y vừa đi vào cửa lớn phòng họp đã áy náy nói: "Ngại quá, tôi vừa mới nhận được một cú điện thoại rất quan trọng, để mọi người đợi lâu rồi."

Các thường ủy có mặt đương nhiên không ai oán hận, đối với cấp dưới mà nói thì lãnh đạo tới muộn vĩnh viễn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tống Hoài Minh ngồi xuống vị trí của y, trước tiên cầm chén trà của mình uống ngụm trà: "Đề tài thảo luận Hôm nay vốn là về vấn đề an toàn cuối năm, nội dung cụ thể đã viết xong rồi, mọi người tự xem đi, vấn đề an toàn là yếu đề hàng năm, hàng năm đều vậy, không có ý mới gì, nhưng lại không thể không nhắc tới, tầm quan trọng của an toàn sản xuất thật ra không cần tôi nói mọi người đều minh bạch. Nhưng vì sao mỗi năm đều phải nhắc đến, mỗi người đều hiểu rõ nhưng hàng năm sao vẫn xảy ra chuyện."

Nụ cười trên mặt Tống Hoài Minh đã hoàn toàn biến mất: "Xét đến cùng chính là một nguyên nhân, trong cán bộ chúng ta luôn luôn có một số người không coi trọng, luôn luôn có một bộ phận người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu."

Trong lòng Các thường ủy đều cả kinh, hôm nay bí thư Tống có vẻ không ổn, bó lửa này không biết là trút vào ai đây?

Tống Hoài Minh nói: "chúng ta nên nhìn thấy, rất nhiều chính sách mà quốc gia chúng ta định ra đều là tốt, điểm xuất phát đều là phù hợp với lợi ích của quần chúng, nhưng trong quá trình chấp hành lại đi theo hướng khác, chính sách của chúng ta bị người ta xuyên tạc, mà những người xuyên tạc chính sách lại là các đồng chí của mình, là tố chất bản thân không đủ hay là thiếu sức lý giải? Cán bộ Như vậy sao có thể làm tốt công tác được? Lại sao đúng với hai chữ xứng chức?" Khi nói những lời này, ánh mắt của Tống Hoài Minh lạnh lùng nhìn thẳng vào bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu.

Phòng họp cũng không lớn, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Tống Hoài Minh lúc này hướng tới đâu.

Sắc mặt Lưu Chiêu cực kỳ khó coi, tuy rằng y biết hành vi của mình có thể sẽ làm Tống Hoài Minh tức giận, nhưng y cũng không ngờ Tống Hoài Minh trước giờ luôn nho nhã lại không chút che giấu phát tiết sự bất mãn đối với mình trước mặt mọi người.Càng khó xử hơn là, Tống Hoài Minh nói xong những lời này, vẫn nhìn y, ánh mắt không hề có ý dời đi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, lúc này thậm chí ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.