Y Đạo Quan Đồ

Chương 1229-1




Đa số nữ nhân đều am hiểu che giấu tình cảm thực sự của mình, Liễu Đan Thần trong điểm này làm càng xuất sắc hơn, cô ta nói khẽ: "Nếu như tôi nói với anh, cổ độc trong người anh không liên quan tới tôi thì anh sẽ bỏ qua cho tôi chứ?"

Trương Dương gật đầu, hắn không nói gì, một lần nữa khởi động ô tô đưa Liễu Đan Thần về chỗ ở của cô ta.

Trải qua chuyện hôm nay, Liễu Đan Thần có chút thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, xuống ô tô, cô ta đứng tại chỗ, nhìn Trương Dương lái xe đi xa, cho tới lúc bóng xe hoàn toàn biến mất.

Trời đổ mưa tí tách, Liễu Đan Thần thở dài, xoay người trở về chỗ ở, cô ta tựa vào phía sau cửa, hai hàng nước mắt tranh nhau rơi xuống, cũng chỉ có lúc không có ai Liễu Đan Thần mới dám rơi lệ, cho dù là rơi lệ thì vẫn kìm nén tình tự nội tâm của mình.

Một thanh âm vang lên bên cạnh cô ta: "Nếu muốn khóc thì vì sao không khóc thành tiếng lên."

Liễu Đan Thần hoảng sợ, cô ta xoay người lại, liền thấy một nữ nhân mặc áo gió màu đen đứng cách phía bên phải cô ta không đến một thước, sắc mặt tái nhợt, tóc đen rủ ngang vai, cho dù hiện tại màn đêm vẫn chưa buông xuống, Liễu Đan Thần vẫn bị cảnh tượng bất thình lình này khiến cho sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Có điều cô ta ngay lập tức có phản ứng, bất kể nữ nhân này là ai, đối với mình tuyệt không có thiện ý, Liễu Đan Thần giơ tay, một đoàn sương khói màu phấn hồng tỏa ra.

Hai mắt nữ nhân đó hiện lên hàn quang nghiêm nghị, khẽ thở dài, sương khói màu phấn hồng vốn bay về phía cô ta chợt bay ngược về phía Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần căn bản không ngờ võ công của đối phương lại tới mức sâu không lường được như vậy, cô ta tuy rằng không sợ khói độc mình phóng ra, nhưng ở trước mặt đối phương cô ta căn bản không có sức đánh nổi một hiệp.

Sáng sớm hôm sau, Trương đại quan nhân vừa mới ngủ dậy thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đang ở ban trú kinh, rất ít người không lễ phép đánh thức hắn như vậy.

Trương đại quan nhân lường trước khẳng định đã xảy ra chuyện, hắn mở cửa phòng, nhìn thấy hai cảnh sát đứng bên ngoài, một người trong đó chính là Chu Chí Kiên đã từng gặp hắn. Quản lý trực ban của khách sạn Thanh giang hoảng sợ chạy theo đằng sau, nhìn thấy Trương Dương mở cửa, cô ta vội vàng giải thích: "Bí thư Trương, bọn họ cứ nằng nặc đòi xông vào." Thật ra cô ta trước đó đã gọi điện thoại tới phòng của Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân ngủ có thói quen là Thích rút dây điện thoại, cho nên mới không thể thông tri kịp thời cho hắn.

Trương Dương gật đầu: "Không sao, đều là người quen cả mà." Hắn ngáp một cái rồi nói: "Cảnh quan tiểu Chu, anh tìm tôi có việc à?"

Chu Chí Kiên nhíu mày, hiển nhiên rất phản cảm với cách xưng hô của Trương Dương.

Nhưng Trương Dương gọi hắn như vậy đã là nể mặt hắn rồi. Trương đại quan nhân và chú hắn là anh em kết nghĩa, theo lý thì Chu Chí Kiên nên gọi mình bằng chú.

Chu Chí Kiên nói: "Anh ngày hôm qua có phải từng tới viện kinh kịch hay không?"

Trương đại quan nhân: "Nói đồng chí tiểu Chu à, anh gần đây có phải rảnh quá hay không, không có gì làm, cho nên cả ngày đi rình tôi hả?" Trong lòng rất khó chịu, thằng ôn này có chút được nể mặt mà không biết, nếu như không phải nể mặt Chu Hưng Quốc. Tôi kiểu gì cũng phải tẩn anh một trận, không ngờ tôi luôn nhường nhịn anh thì lại đổi lấy sự khí thế bức nhân của anh, xem ra làm người không thể quá khoan dung được, anh khoan dung thì Người ta sẽ tưởng lầm là anh yếu đuối, cảm thấy anh dễ khi dễ.

Chu Chí Kiên lạnh lung nói: “đồng chí Trương Dương, xin anh trả lời trực tiếp vấn đề của tôi, anh ngày hôm qua có phải từng tới viện kinh kịch hay không?"

Trương Dương cười cười. Sau đó hắn vươn tay ra đẩy Chu Chí Kiên ra khỏi phòng. Dứt khoát đóng cửa lại.

Chu Chí Kiên cũng không ngờ Trương Dương se làẽ như vậy, bị hắn đẩy cho một cái lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, chờ hắn đứng vững lại thì đã bị Trương Dương đóng cửa, tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh.

Chu Chí Kiên cũng là hạng người không sợ trời không sợ đất, hắn nhấc chân nhắm vào cửa phòng đạp một cái văng ra.

Giọng nói của Trương đại quan nhân từ trong phòng tắm truyền ra: "Quản lí Lưu, gọi điện thoại cho phân cục khu Nam Sách, báo cáo chuyện đồng chí Chú chấp pháp dã man, còn nữa, đừng quên tìm bọn họ để bắt đền cửa phòng."

Chu Chí Kiên tới trước cửa phòng rửa mặt, nhìn thấy cửa đóng chặt, hắn tức giận nói: "Trương Dương, anh đi ra cho tôi, bằng không tôi sẽ đá cửa."

Trương Dương nói: "Người trẻ tuổi, tôi tốt xấu gì cũng là anh em kết nghĩa của chú anh, gia đình anh không dạy anh phải tôn kính người khác à? Tôi đang đi vệ sinh, anh chỉ cần dám đá cửa, tôi đảm bảo sẽ nhét đầu anh vào bồn cầu đó."

Chu Chí Kiên vốn đã làm ra vẻ muốn đá cửa, nhưng nghe thấy những lời này của Trương đại quan nhân thì lập tức lại bắt đầu do dự, mấy người ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Trương Dương thì đều buồn cười, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, ai cũng biết Trương Dương không tốt tính gì, Chu Chí Kiên thực sự dám đá cửa, chưa biết chừng Trương Dương sẽ làm như vậy.

Chu Chí Kiên hiển nhiên cũng cân nhắc đến điểm này, hắn đứng ở ngoài cửa giằng co với Trương Dương, lớn tiếng nói: "Anh nhanh lên, đừng chậm trễ chúng tôi chấp hành nhiệm vụ."

" Người ta có ba gấp, thằng nhóc anh kiên nhẫn chút đi."

trong Phòng rửa mặt vang lên tiếng nước ào ào, Trương đại quan nhân đang thoải mái tắm vòi sen. Tiểu tử à, không nể mặt tôi, vậy thì đừng trách tôi không nói tình cảm. Trương đại quan nhân tắm ước chừng mười lăm phút đồng hồ, hắn ở bên trong rất thoải mái, Chu Chí Kiên ở bên ngoài thì gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, hắn thật sự muốn xông lên đá văng cửa, nhưng lại sợ Trương Dương nhét đầu hắn vào bồn cầu, cú đẩy vừa rồi của Trương Dương hắn đã lĩnh giáo, lực lượng của thằng cha này không phải lớn bình thường. Cường ngạnh thì cường ngạnh, nhưng hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt. Chu Chí Kiên cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng biết tránh nặng tìm nhẹ.

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng từ trong phòng rửa mặt đi ra, mặc áo tắm vừa lau đầu vừa oán giận: "Tắm rửa một cái cũng không yên thân, các anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

Chu Chí Kiên cố nén giận nói với Trương Dương: "Ngày hôm qua anh có phải đã tới viện kinh kịch hay không?"

Trương đại quan nhân giả vờ giả vịt nói: "Gì cơ?"

Chu Chí Kiên lớn tiếng nói: "Anh ngày hôm qua có phải tới viện kinh kịch hay không?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi trước tiên thay quần áo đã, quản lí Lưu, dẫn bọn họ tới nhà ăn chờ tôi, đúng rồi, tiểu Chu à, các anh ăn sáng chưa? Có muốn cùng nhau ăn chút gì đó không?"

Chu Chí Kiên không thể nhịn được nữa, nói: "Anh có thể trực tiếp trả lời vấn đề của tôi hay không?"

Trương Dương nói: "Trả lời là nhân tình, tôi không quan tâm anh là bổn phận, tiểu Chu à, tôi và chú Hai anh là bạn tốtl anh cho dù không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt mấy ông chú anh chứ, cho dù những người này anh cũng không nể mặt, được, anh không thể bắt tôi trần truồng trả lời vấn đề của anh được, tới nhà ăn chờ tôi, tôi thay quần áo xong sẽ xuống."