Y Đạo Quan Đồ

Chương 1224-4




Máu nhiễm đỏ cả áo sơmi màu trắng, Trương đại quan nhân nhìn Tra Vi, nhìn thấy vẻ mặt u oán của cô ta, ở sâu trong lòng đột nhiên bị vẻ mặt của cô ta làm cho xúc động, đột nhiên ôm Tra Vi vào trong lòng, hôn môi cô ta, hai người lặng lẽ quấn vào nhau, hôn rất mạnh, giống như muốn hòa tan đối phương trong cái ôm của mình. Đến cuối cùng, Tra Vi thấp giọng bật khóc, khóc tới mức không dừng lại được.

Trương đại quan nhân có chút hoảng lên: "Cái đó, anh có làm gì em đâu, em khóc, cảnh sát mà tới thì anh không biết phải giải thích như thế nào đâu."

Tra Vi khóc thút thít: "Nếu Cảnh sát tới. Tôi sẽ nói anh phi lễ với tôi. Không, nói anh có ý đồ cưỡng dâm..."

Trương đại quan nhân nói: "Cô bé, anh và em gần đây không oán, ngày xưa không thù, vừa rồi chỉ vì báo thù nên hơi xung động một chút, chúng ta đừng tuyệt tình vậy chứ?"

Tra Vi nói: "Em hận anh, em sẽ tuyệt tình, khiến anh thân bại danh liệt, tốt nhất là tống anh vào tù, phán anh tù chung thân, cho anh cả đời không thể ngửa mặt nhìn trời."

Trương đại quan nhân nói: "Em thấy đó, vai bị em cắn cho chảy máu, anh còn không nỡ đánh trả, anh nếu hơi dùng nội lực, cái miệng của em đã hết răng rồi, khi đó một cô bé xinh đẹp lại không có răng, anh với em ít nhiều cũng thương hương tiếc ngọc mà."

"Phì, anh vô sỉ."

Lúc này Trương đại quan nhân phát hiện một gã cảnh sát đi tới, thằng cha này có chút buồn bực, sao mỗi lần ngồi vào trong xe này là y rằng có cảnh sát tới hỏi, về sau xem ra phải kính nhi viễn chi với cái xe này.

Cảnh sát gõ cửa kính, nói với Tra Vi: "Tiểu thư, có phiền toái à?"

Trương đại quan nhân đã chuẩn bị bị tố cáo phi lễ, nhưng Tra Vi trừng mắt lườm cảnh sát một cái: "Anh có phải nhàn rỗi không có gì làm hay không, có thời gian thì đi bắt tội phạm bảo hộ trị an đi, nhìn lén người ta nói chuyện làm gì? có bệnh hả?"

Cảnh sát bị Tra Vi quát lớn thì mặt tái đi, lắc đầu: "Không thể nói lý!" Xoay người bỏ đi.

Trương đại quan nhân thở phào nhẹ nhõm rồi nói khẽ: "Nha đầu, anh còn tưởng rằng em sẽ khai ra anh."

Tra Vi nói: "em vốn cũng định tố cáo anh, nhưng nghĩ lại, mọi người dù sao cũng quen biết, em cho anh một cơ hội đầu thú."

Trương Dương nói: "Anh hay là đi đầu thú nhé, nhưng đến cục công an đầu thú, người ta hỏi anh thì anh bảo là phạm vào tội gì?"

Tra Vi chớp chớp mắt: "Phi lễ với con gái đàng hoàng! Phì, Không đúng, phi lễ với cô gái chưa thành hôn."

Trương đại quan nhân: "Nói Chỉ phi lễ thì không cấu thành hậu quả nghiêm trọng gì đâu, phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ là tạm giam, em không phải muốn anh tù chung thân ư? Vậy ít nhất phải phạm tội cưỡng gian." Thằng cha này nói xong lại lắc đầu: "Cũng không được, cùng lắm thì cũng chỉ ở tù mấy năm, muốn chung thân thì phải ác hơn, tiền dâm hậu sát."

Tra Vi che miệng lại: "Anh độc quá!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Hôm nay em mới coi như là biết được bộ mặt thật của anh, hắc hắc, Tra Vi, anh đối với sắc đẹp của em thèm muốn đã lâu rồi, hôm nay đúng là trời chiều lòng người, anh phải tiền dâm hậu sát em..." Trương đại quan nhân hưng phấn nói.

Tra Vi lại tựa hồ như đóng phim! Hét lên một tiếng rồi sau đó cô ta làm ra một hành động khiến Trương đại quan nhân không tưởng được, giơ hữu quyền của cô ta lên hung hăng đánh vào mũi Trương Dương. Nếu như Trương Dương có thể đoán được hậu quả, hắn sẽ không nặn ra bộ mặt của một tên hung phạm với Tra Vi.

Cũng không phải là cũng không phải là một nữ tử văn nhược, từ chỗ Cố Dưỡng Dưỡng cũng học được công phu phòng thân, người ta ở lúc nào đó hành động hoàn toàn theo bản năng, hơn nữa Tra Vi phỏng chừng tựa hồ xuất hiện lệch lạc, trong mắt nàng ta Trương Dương là cường giả vĩnh viễn không bị người ta làm thương tổn, nhưng cô ta đã quên một chuyện, lão hổ cũng có lúc ngủ gật, ở trước mặt cô ta, Trương đại quan nhân là tuyệt đối tín nhiệm, căn bản không hề có một chút ít ý thức phòng bị nào.

Một quyền này của Tra Vi nện vào giữa mũi Trương Dương, phiền toái hơn là trên tay cô ta còn đeo một cái nhẫn kim cương.

Cho tới lúc một quyền này nện lên mặt mình, Trương đại quan nhân mới ý thức được mình nên tránh, kết quả của lơ là hắn lập tức nhìn thấy, nữ nhân là lão hổ, chỉ là không biết được lúc nào sẽ phát uy.

Máu mũi của Trương đại quan nhân chảy đầm đìa, trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ chịu phải không có thương tổn như vậy.

Trương đại quan nhân ôm mũi, máu tươi từ khẽ tay hắn chảy ra, chảy lên áo sơmi trắng, rất nhanh liền giống như hoa tươi nở rộ: "Đánh thật à!"

Tra Vi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô ta căn bản không ngờ một quyền của mình sẽ có uy lực như vậy, nhìn cảnh Trương Dương máu mũi chảy đầm đìa, vừa đau lòng vừa hối hận: "Ngốc thế, sao anh không tránh."

"Anh sao biết được em đánh thật!" Trương đại quan nhân ủy khuất nói.

Cảnh sát đó không biết từ lúc nào đã quay lại, nhìn thấy cảnh máu tanh bên trong thì lại gõ cửa kính: "Tiên sinh, có phiền toái à?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không sao!"

" Vậy mũi anh sao tự dưng chảy máu?"

"Tôi chảy máu cam không được à?"

Trương đại quan nhân đã trúng một quyền một cắn, Tra Vi sau hai lần làm hắn bị thương thì ngươi có chút áy náy, kéo tay hắn tới siêu thị, mua cho hắn một bộ quần áo mới.

Khi Trương đại quan nhân đi ra khỏi phòng thử, tinh thần trở nên chấn hưng, có điều mũi vẫn sưng.

Tra Vi nhìn thấy hắn đi ra thì mỉm cười khen: "Đẹp trai phết."

Trương Dương nhìn mũi mình trong gương: "Ít nhất cũng bị đánh gãy rồi, cô bé, em nếu như hủy dung của anh, em phải lấy thân báo đáp đó.

Tra Vi nói: "Còn lâu, nữ hài tử chờ lấy thân báo đáp anh đang xếp hàng, em cũng chẳng muốn góp vui. Anh chờ đó, em đi tính tiền."

Trương Dương nói: "Ấy đừng, sao lại để em phải trả tiền."

Tra Vi nói: "Anh chảy máu, em chảy ít tiền có tính là gì? Coi như cho em một cơ hội để bồi thường đi."

Trương đại quan nhân nói: "Nợ máu trả bằng máu, đừng tưởng mua quân áo là qua được."

Tra Vi cười khanh khách bỏ đi.

Tra Vi Trương đại quan nhân ngồi ở đó chờ Tra Vi thì nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp rất quen thuộc đi qua bên cạnh, là Liễu Đan Thần của viện kinh kịch, cô ta mặc kiểu áo dân tộc, váy dài rủ tới gót chân, tóc vấn cao, cô ta không hề nhìn thấy Trương Dương, nhưng ánh mắt lộ ra có chút bối rối, thoạt nhìn như đang bất an.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng.

Liễu Đan Thần nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc, không khỏi xoay người nhìn lại vị trí phát ra giọng nói, nhìn thấy Trương Dương.

Trương đại quan nhân bật cười, vẫn bộ dạng vô tâm vô phế: "Hi! Liễu Đan Thần, cô không nhận ra tôi à?"

Vẻ mặt Liễu Đan Thần vốn rất nghiêm túc, nhưng nhìn thấy cái mũi vừa đỏ vừa sưng của Trương Dương, lại phối thêm nụ cười trên mặt, chỉ cảm thấy hắn rất buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng, quả nhiên là cười tươi như hoa, nụ cười này đủ để băng tuyết phải tan chảy.

Trương đại quan nhân vì nụ cười của Liễu Đan Thần mà cảm thấy tâm duệ thần diêu, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, mất tiết tấu bình thường, Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, hắn hoảng vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của Liễu Đan Thần, lúc này gáy cảm thấy đau đớn, giống như có mũi nhọn đâm vào sâu trong gáy mình, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Hai tay Trương Dương đặt trên ghế, thoáng chốc lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Liễu Đan Thần đối mặt với Trương Dương, tất nhiên nhìn thấy biến hóa của hắn, cô ta so với bất kỳ ai thì minh bạch hơn nhiều, Trương Dương là cổ độc phát tác, cổ độc trong cơ thể hắn mỗi lần phát tác thì độc sẽ ngấm sâu hơn một phần, cổ độc sẽ dọc theo tuỷ sống của hắn xâm nhập vào trong óc hắn, cuối cùng hoàn thành chủng lô chi thuật, cuối cùng cuối cùng, Trương Dương sẽ mất ý thức, hoàn toàn bị cô ta khống chế. Liễu Đan Thần Liễu Đan Thần bộ dạng của Trương Dương, trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng, cô ta đang chuẩn bị tiến lên.

Lại nghe thấy giọng nói quan tâm của một nữ tử: "Trương Dương, anh sao thế?"

Tra Vi đi thanh toán về, nhìn thấy hai tay Trương Dương đặt trên ghế, mặt trắng bệnh, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vẻ mặt rất làm cho người ta sợ hãi.

Tra Vi xông lên không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, ôm lấy thân hình Trương Dương, run giọng nói: "Anh sao thế? Anh sao vậy, Trương Dương, em thề sau này sẽ không bao giờ đánh anh nữa!" Tra Vi còn tưởng rằng một quyền vừa rồi của mình đã đánh cho Trương Dương bị bệnh luôn rồi.

Trương đại quan nhân tuy rằng đau đầu nhưng đầu óc không hồ đồ, hắn hít một hơi thật sâu, cơn đau thoáng dịu đi dần.

Chung quanh không ngừng có người vây xem, Liễu Đan Thần do dự một chút do dự một chút, cuối cùng vẫn nhân lúc này bỏ đi.

Trương Dương nói với Tra Vi: "Đi, rời khỏi nơi này."

Hai người tới bãi đỗ xe dưới đất, tiến vào trong xe của Tra Vi.

Tra Vi mở một chai nước khoáng đưa cho Trương Dương: "Uống nước đi, lát nữa em cùng anh tới bệnh viện kiểm tra một chút."

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, anh không õng ẹo vậy đâu, vả lại, bệnh gì mà anh không trị được." Trong lòng hắn đã minh bạch cơn đau đầu vừa rồi, là vì nhìn thấy Liễu Đan Thần cho nên dẫn phát cổ độc trong cơ thể, cổ độc xộc lên, lại gặp sinh tử ấn Trần Tuyết trước đó đã gieo vào trong cơ thể hắn, cho nên mới sinh ra đau nhức ở gáy như vậy.