Y Đạo Quan Đồ

Chương 1185-4




La Tuệ Ninh nghe thấy những lời này của chồng thì không biết vì sao cảm thấy mũi có chút cay cay, không ngờ lại rơi lệ.

Văn Quốc Quyền nói: "Đang yên đang lành sao lại khóc?"

La Tuệ Ninh nói: "Còn không phải do anh ư, cứ nói những lời khiến cho người ta cảm động, em trước đây sao không phát hiện anh biết lừa tình như vậy nhỉ."

Văn Quốc Quyền bật cười ha ha.

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện của Hương Sơn biệt viện rốt cuộc sẽ phát triển tới như thế nào? Án mạng Lần này có thể mang đến phiền toái cho Trương Dương hay không?" La Tuệ Ninh ở sâu trong lòng vẫn rất quan tâm tới đứa con nuôi này.

Văn Quốc Quyền nói: "Anh đã sai người tìm hiểu chuyện này rồi, cảnh sát đã bước đầu bài trừ hiềm nghi của Trương Dương. Hơn nữa chuyện này theo mấy vị học giả và uỷ viên của hội nghị hiệp thương chính trị tham gia đã dẫn tới sự chú ý của xã hội, tình thế đang lặng lẽ phát sinh biến hóa."

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện này ngay từ đầu đã chính là nhằm vào chúng ta, nếu có người tiếp tục làm văn trên quan hệ của chúng ta và Hà Trường An, thì nên làm gì bây giờ?" Tâm tình của La Tuệ Ninh bởi vì chuyện xảy ra gần đây mà trở nên vô cùng rối rắm.

Văn Quốc Quyền tràn ngập tự tin nói: "Sẽ không đâu?"

La Tuệ Ninh không biết sự lạc quan của lạc quan rốt cuộc đến từ đâu? Trong mắt bà ta chuyện quay chung quanh Hương Sơn biệt viện đang trở nên càng lúc càng nghiêm trọng, bà ta cũng không sợ, bởi vì bà ta không thẹn với lương tâm, nhưng bà ta lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của chồng, bà ta lo lắng chuyện này sẽ bất lợi đối với Trương Dương.

Văn Quốc Quyền thì lại nghĩ khắc La Tuệ Ninh, sự lạc quan của y đến từ chính sự tham gia của Kiều Chấn Lương, y chẳng những nhìn thấy Hương Sơn biệt viện xuất hiện chuyển cơ, nhìn thấy nhìn thấy vận mệnh chính trị đang lặng lẽ phát sinh biến hóa, chuyện đang phát triển theo hướng có lợi cho mình.

La Tuệ Ninh nói khẽ: "Em luôn cảm thấy ủy khuất cho thằng bé Trương Dương này."

Văn Quốc Quyền nói: "Hắn rất thông minh, cũng rất có trách nhiệm, làm người quan trọng nhất là phải có trách nhiệm."

La Tuệ Ninh nói: "Anh hình như càng lúc càng thích đứa con nuôi này." bà ta sở dĩ nói như vậy là vì lúc trước Văn Quốc Quyền nhận đưa con nuôi Trương Dương này là có chút bị động, cũng là vì bà ta.

Văn Quốc Quyền nói: "Anh phát hiện những gì có trên người Trương Dương thì Hạo Nam hoàn toàn không có."

La Tuệ Ninh nói: "Chúng ta có thể những thấy những điểm sáng trên người Trương Dương, nhưng Hạo Nam thì lại cố tình không thấy." bà ta thở dài nói: "Quốc Quyền, em biết anh thành tựu vẫn luôn ôm kỳ vọng rất cao đối với Hạo Nam, anh hy vọng nó sẽ làm nên một phen sự nghiệp, có thể trở nên nổi bật, thật ra người cha nào mà không muốn con trai mình thành rồng? Nhưng anh có nghĩ tới không, có đôi khi sự kỳ vọng của anh đối với nó lại có nghĩa là một loại áp lực."

Văn Quốc Quyền gật đầu: "Thật ra anh đã hạ thấp kỳ vọng rồi đấy."

La Tuệ Ninh nói: "Em chỉ là phụ nữ, nhưng hiện tại càng lúc càng cảm thấy, thật ra thứ quan trọng nhất là con cái được bình an, về phần thành tựu lớn nhỏ thế nào thì cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Văn Quốc Quyền nói: "Tuệ Ninh, anh hiểu ý em."

Chủ nhiệm ban di dời khu Tây Kinh Nhậm Tòng Phong và người phụ trách cảnh khu Cảnh Thiệu Trung cùng nhau tới Hương Sơn biệt viện bái phỏng Trương Dương, hai người đến tìm Trương Dương là để câu thông, thật ra bọn họ vốn không định như vậy, nhưng sau khi bốn gã nhân viên ngoài biên chế bị giết, đài truyền hình, tòa soạn báo, các mặt truyền thông như phô thiên cái địa ùa về phía họ, rất có tư thế một lật tung chuyện này lên, bọn họ sợ, vốn là nhiệm vụ thị lý giao xuống, nhưng hiện tại lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy, thị lý không ngờ bảo trì trầm mặc, điều này đã đưa họ vào một vị trí cực kỳ khó xử, bọn họ không biết nên làm gì bây giờ, dỡ ư, tạm thời không dỡ được, nhưng ảnh hưởng đã tạo thành rồi, cấp trên lúc này rốt cuộc có thái độ gì thì bọn họ không đoán được, Nhậm Tòng Phong vì thế đặc biệt báo cáo lên bộ môn thượng cấp, nhưng cấp trên không nói tới chuyện di dời mà ngược lại phê bình hắn đi mướn nhân viên xã hội.

Nhậm Tòng Phong và Cảnh Thiệu Trung hai người sắc mặt rất khó coi, bọn họ sau khi thông qua thương lượng quyết định tới gặp Trương Dương một lần, phải làm rõ thái độ của Trương Dương, như vậy bọn họ mới tiện nghĩ kế sách ứng đối.

Khi người tới tới Hương Sơn biệt viện thì Trương Dương đang luyện chữ trong thư phòng, viết một hàng chữ rất to, nếu người trong nghề nhìn thấy chữ này thì nhất định sẽ khen ngợi không thôi, trình độ thư pháp của Trương đại quan nhân tuyệt đối là phong phạm của đại gia.

Trương Dương mời hai người vào thư phòng ngồi, nhưng lại không có ý pha trà cho họ. Nhân cơ hội để bọn họ thưởng thức chữ mình viết, cái gì cũng có phân chia cảnh giới, ở phương diện viết chữ thì Trương đại quan nhân hiển nhiên cao hơn họ rất nhiều.

Nhậm Tòng Phong và Cảnh Thiệu Trung liếc mắt nhìn nhau, vẫn là do Nhậm Tòng Phong mở miệng giới thiệu: "Đồng chí Trương Dương, tôi là Nhậm Tòng Phong của ban di dời khu Tây Kinh."

Trương Dương cười nói: "Biết rồi!"

Nhậm Tòng Phong lại đưa tay về phía Cảnh Thiệu Trung: "Vị này là chủ nhiệm Cảnh của ban quản lý cảnh khu."

Trương Dương nói: "Hai vị tìm tôi có chuyện gì?"

Cảnh Thiệu Trung nói: "Là như thế này, chúng tôi hôm nay tới là để đặc biệt câu thông với anh, có thể trong quá trình công tác giai đoạn trước đã có một số hiểu lầm, cho nên đã xảy ra một số chuyện không nên xảy ra."

Trương đại quan nhân cười nói: "Hiểu lầm ư? Các anh sao không sớm tìm tôi mà câu thông?"

Nhậm Tòng Phong nói: "Trước đó chủ nhiệm Điền đã tới rồi."

Trương Dương nói: "Hai vị là tới truy cứu trách nhiệm của tôi ư?"

Nhậm Tòng Phong nói: "Đồng chí Trương Dương, anh đừng hiểu lầm, thái độ của chúng tôi rất chân thành, chúng tôi lần này là tới tìm anh câu thông, chúng tôi cũng thừa nhận, có thể phương thức phương pháp công tác của chúng tôi tồn tại một số thiếu xót, nhưng..."

Trương đại quan nhân nói: "Đừng nhưng, phương pháp phương thức công tác của các anh tôi cũng đã lĩnh giáo rồi, quệt sơn lên tường, hắt phân lên cửa, còn dùng loa công suất lớn đêm hôm khuya khoắt kêu gọi nữa."

mặt Nhậm Tòng Phong có chút nóng lên: "Đồng chí Trương Dương, đó là có một số đồng chí trong quá trình chấp hành nhiệm vụ đã áp dụng phương pháp sai lầm, chúng tôi cũng đã tiến hành xử lý những đồng chí này, tôi có thể nói rõ rằng, chuyện xảy ra trước đây ở Hương Sơn biệt viện tôi không hề biết gì."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì minh bạch, thằng cha này đang chối bay chối biến liên quan, hắn không biết gì cả, ý là tất cả chuyện xấu đều là Điền Hưng Nhân làm. Trương Dương nói: "Chuyện đã Phát sinh tôi cũng không muốn truy cứu nữa, những người này chết ở cửa nhà tôi, tôi không có bất kỳ trách nhiệm gì, bất kể anh hiện tại nói thế nào thì cũng không phủ định được sự thật đám người này vì làm việc cho ban di dời, tôi mặc kệ bọn họ có phải anh phái tới hay không, tóm lại nếu không bởi vì các anh thì những người này cũng sẽ không tới cửa nhà tôi gây sự, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà mất mạng."

Nhậm Tòng Phong nói: " chúng tôi hôm nay tới tìm anh không phải là để tham thảo vụ án giết người."

Trương Dương nói: "Vậy các anh tới tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ còn muốn gửi giấy thông tri cho tôi ư? Rồi dỡ nhà tôi?"

Cảnh Thiệu Trung nói: "Đồng chí Trương Dương, căn nhà này đích xác nằm trong phạm vi quy hoạch tương lai của cảnh khu."

Trương Dương nói: "Nếu thực sự là vậy thì anh sao không tới tìm tôi bàn trước? Vì sao muốn trực tiếp xuất động ban di dời? Anh bày ra tư thế cường ngạnh như vậy, hiện tại lại tới đây câu thông với tôi, có còn cần thiết không?"

Cảnh Thiệu Trung nói: "Đây là phương án quy hoạch của cấp trên định ra, chúng tôi chỉ là người chấp hành, tôi và anh không cừu không oán, tôi không thể tới gây khó dễ cho anh."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi thực sự không hiểu các anh, nói lòng và lòng vòng, con người của tôi rất đơn giản, theo tôi thấy, chuyện này cũng không phức tạp, ai muốn đến dỡ nhà tôi thì chính là gây khó dễ cho tôi."

Cảnh Thiệu Trung nói: "Anh cũng là cán bộ quốc gia, tôi vốn cho rằng anh sẽ xuất phát từ đại cục, sẽ đứng ở góc độ của quốc gia và nhân dân mà nhìn nhận vấn đề."

Trương Dương nói: "Quốc gia thì sao? Cán bộ quốc gia thì không phải là người à? Tôi cũng là một phần tử của nhân dân, chúng ta không phải thường nói nhân dân là chủ nhân chân chính của quốc gia ư? Tôi tốt xấu gì cũng là một trong những chủ nhân đó, Hương Sơn biệt viện này chính là bộ phận thuộc về tôi, tôi phải bảo vệ lợi ích của nơi này, nếu ngay cả điểm này cũng không thể làm được thì tôi còn mặt mũi nào mà làm cán bộ quốc gia, nhà mình còn quét không xong thì nói gì tới đi quét thiên hạ, chuyện của bản thân còn làm không tốt thì sao còn không biết xấu hổ mà đi quản chuyện của người khác, các anh nói xem có đúng không?"

Cảnh Thiệu Trung bị hắn hỏi cho cứng họng, làm lãnh đạo không thiếu hạng người mồm miệng lanh lợi, nhưng có thể bẻ cong đạo lý như Trương Dương thì quả thật là không có mấy ai, vốn Cảnh Thiệu Trung chuẩn bị dùng tình để động lý, nhưng hắn đã ý thức được mình sai rồi, chỉ nói được mấy câu đã minh bạch khẩu tài của đối phương mình không thể ứng phó được.

Cảnh Thiệu Trung tung ra một sát thủ giản: "Đồng chí Trương Dương, hiện tại chuyện của Hương Sơn biệt viện đã dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo cao tầng, anh còn trẻ tuổi như vậy, còn có tiền đồ sáng lạng, trăm ngàn lần đừng bởi vì một chuyện nhỏ mà để bị ảnh hưởng."

Trương Dương nói: "Uy hiếp tôi à? Đảng viên chúng ta chết còn không sợ thì còn có thể sợ uy hiếp ư?"