Y Đạo Quan Đồ

Chương 1184-3




Trương Dương nói: "Vừa rồi còn có hai người nữa? Bọn họ đi đâu rồi?"

Lái xe nói: "Không biết, chúng tôi thật sự không biết, bí... Bí thư Trương, chúng tôi có mắt không tròng, về sau chúng tôi cũng không dám nữa, liền đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi?" Hắn những lời này của hắn đã chứng minh, bọn họ biết rõ ràng thân phận của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Thả các anh cũng được, có điều các anh dù sao cũng phải nói thật với tôi chứ? Khai thật ra đi, các anh không phải người của ban di dời khu Tây Kinh? Rốt cuộc là ai phái các anh tới!"

Hai người cùng nhau lắc đầu: "chúng tôi quả thực không phải, chúng tôi thực sự không có chút liên quan gì tới ban di dời."

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Xem ra hôm nay không cho các anh nếm thử một chút đau khổ thì các anh sẽ không nói thật với tôi rồi."

Tên trẻ tuổi hơi béo nói: "Bí thư Trương, ngài cho dù là đánh chết chúng tôi thì chúng tôi cũng không phải là người của ban di dời."

Trương đại quan nhân nói: "Con mẹ nó đúng là có chút khí khái liệt sĩ, đánh chết cũng không nói ư?" Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy ở trong núi rừng xa xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết?" Cái này gọi là tràn ngập sợ hãi, giữa đêm khuya đột nhiên vang lên, khiến ai cũng giật thót.

Trương đại quan nhân phân biệt phương hướng của thanh âm, cười lạnh nói: "Cố lộng huyền hư! Chờ tôi tóm được họ rồi sẽ tính sổ với các anh." Hắn vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hai người, phóng tới chỗ truyền ra thanh âm, mấy động tác rất nhanh, thoáng cái đã ở ngoài trăm trượng, Trương đại quan nhân tiến vào mảng núi rừng đó, gió núi vi vút, rung cho lá cây cũng phát ra những tiếng rít, trong gió núi mơ hồ mang theo mùi máu tanh, Trương Dương không khỏi rùng mình một cái, một loại cảm giác mạc danh kỳ diệu khiến hắn khẩn trương, hắn xoay người lại, nhìn thấy phía sau không có ai, ngẩng đầu lên, tầng mây trong trời đêm không biết từ khi nào đã che khuất cả vầng trăng.

Trương Dương dùng gậy trong tay gạt nhánh cây phía trước, bước chân trở nên chậm rãi mà ngưng trọng, càng đi mùi máu tanh càng nồng, cuối cùng hắn dừng chân, bởi vì hắn hắn một màn kinh người phía trước, hai nam tử bị treo ngược trên cây, cổ họng của hai người đều bị cắt đứt, máu tươi không ngừng chảy xuống, đã tụ thành một vũng máu dưới đất. Trương đại quan nhân tuy rằng không tới gần, nhưng cũng ý thức được hai người đã chết rồi.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, cấp tốc xoay người chạy như điên về phía biệt viện biệt viện, mình mười phần có chín trúng kế điệu hổ ly sơn của người khác rồi.

Hắn vừa mới chạy tới ngoài bìa rừng thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm.

Hai người vừa rồi bị hắn chế trụ huyệt đạo, hiện giờ mềm nhũn nằm ở cửa lớn, Trương Dương tới bên cạnh bọn họ, dùng tay sờ động mạch cổ của họ, nhịp tim của hai người đã ngừng đập, kiểm tra nguyên nhân tử vong của bọn họ, không ngờ là bị người ta bẻ gẫy xương cổ.

Trương đại quan nhân chưa bao giờ nghĩ tới tối nay lại xảy ra một trận giết chóc ở ngoài Hương Sơn biệt viện như vậy, bốn tính mạng trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhân gian, sát thủ hiển nhiên là vào lúc Trương Dương đang đối phó với hai người này thì bắt hai người còn lại, giết chết bọn họ, còn cố ý để họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, lợi dụng tiếng kêu thảm thiết của bọn họ để dẫn dụ Trương Dương đi.

Sau khi Trương Dương tiến vào trong rừng thì sát thủ nhân cơ hội tới ngoài Hương Sơn biệt viện giết chết hai nam tử bị Trương Dương chế trụ huyệt đạo nên không thể di động.

Trên bầu trời một đạo thiểm điện xẹt qua, theo đó là một tiếng sấm nặng nề, Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ gặp phải trường hợp quỷ dị như vậy, trong đương thế, người có thể dưới mí mắt hắn thần không biết quỷ không hay giết chết bốn người mà không hề để bại lộ tung tích có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trương Dương nhanh chóng trở lại trong nhà, tìm di động của mình, phải phải báo cảnh sát, chuyện phát triển đã vượt qua ý liệu của Trương Dương.

Trước khi Hình cảnh của phân cục Tây Kinh chạy đến hiện trường, một hồi mưa to đã ập tới bất ngờ, trận mưa to này đã phá hoại nghiêm trọng hiện trường, đại đội trưởng hình cảnh phân cục Tây Kinh Vu Cường Hoa đội mưa tới khảo sát hiện trường, từ hiện trường rất khó tìm ra manh mối hữu dụng.

Trương đại quan nhân lẳng lặng ngồi trong phòng khách, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm hiểu rõ ràng, cũng cân nhắc tới hậu quả xấu nhất có thể xảy ra.

Vu Cường Hoa đội mưa tới gần phòng khách, hắn cởi bỏ áo mưa trên người, sửa sang lại tóc một chút rồi tới trước mặt Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương vẻ mặt trấn định thì gật đầu nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi là đội trưởng đại đội hình cảnh phân cục phân cục Vu Cường Hoa."

Trương Dương vươn tay về phía hắn: "Hạnh ngộ!"

Vu Cường Hoa do dự một chút, vẫn bắt tay với Trương Dương, khi bắt tay, hắn cẩn thận quan sát Trương Dương một chút, phát hiện trên người không hề có vết máu.

Trương Dương nói: "Mời ngồi!"

Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, anh là chủ nhân của tòa Hương Sơn biệt viện này à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng vậy!"

" Bên ngoài đã chết bốn người, anh chắc biết chứ?"

Trương Dương: "Nói Biết, các anh sở dĩ tới đây chính là vì tôi đã báo cảnh sát."

Vu Cường Hoa nói: "Có thể giải thích một chút không?"

Trương Dương không hề giấu diếm, kể lại toàn bộ tình huống phát sinh tối nay cho Vu Cường Hoa, hắn cũng biết chuyện này nghiêm trọng, cho nên mỗi một chi tiết đều tận lực nói rõ.

Vu Cường Hoa nghe rất nghiêm túc, cảnh sát ở bên cạnh cũng ghi chép lại.

Vu Cường Hoa: "Nói Anh là nói, bốn người này tất cả là người chúng tôi ban di dời khu Tây Kinh ư?"

Trương Dương nói: "Trước mắt tôi cũng không thể chứng thực, chỉ là bốn người này tôi trước đây chưa hề gặp, tối nay tối nay tới đây quấy rối, muốn tôi rời khỏi căn nhà này, hơn nữa dùng microphone hò hét, còn bôi bẩn ở trước cửa, vẽ loạn lên tường vây, tôi bắt được hai người, bắt họ làm vệ sinh thật sạch, hai người còn lại thì tôi không hề nhìn thấy."

Vu Cường Hoa lại hỏi vài câu về chi tiết nào đó, sau đó nói: "Đồng chí Trương Dương, cám ơn anh đã phối hợp với công tác của chúng tôi, tôi hy vọng trước khi chuyện này được làm sáng tỏ, anh tạm thời không rời khỏi nơi này."

Trương Dương nói: "Ý của anh là đã liệt tôi vào đối tượng bị hiềm nghi trong vụ mưu sát này?"

Vu Cường Hoa thản nhiên nói: "Trước mắt chúng tôi ở hiện trường không hề phát hiện tung tích của người khác, cho nên chúng tôi không thể bài trừ anh bị hiềm nghi trong chuyện này."

Trương Dương nói: "Nếu chuyện này có liên quan tới tôi thì tôi có chủ động báo cảnh sát không?"

Vu Cường Hoa:: "Báo cảnh sát cũng không thể chứng minh anh không liên quan gì tới vụ mưu sát này, đồng chí Trương Dương, anh đừng nghĩ nhiều, tôi cam đoan với anh, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ." Trương đại quan nhân không ngờ từ di dời Hương Sơn biệt viện lại diễn hóa thành một hồi giết người, có điều chuyện nếu đã xảy ra thì hắn nghĩ nhiều cũng vô dụng, dứt khoát thành thành thật thật trở về phòng ngủ, giờ thì không lo có ai quấy rầy nữa rồi, Vu Cường Hoa đã đặc biệt an bài hai hình cảnh phụ trách canh gác ở ngoài cửa.

Trời mưa cả một đêm, tới hừng đông thì đột nhiên ngừng lại, giống như mưa rơi lúc trước cũng không hề có dấu hiệu gì. Trương đại quan nhân ngủ thật sự rất ngon, thằng cha này tuyệt đối là người trong lòng có thể chứa chuyện, xảy ra chuyện lớn như vậy, bốn mạng người đã chết mà hắn vẫn ngủ ngon. Trái lại đám cảnh sát thì không tốt số như vậy, cả buổi tối đi dò xét hiện trường, chẳng những chỉ hiện trường giết người mà còn phải điều tra trong ngoài Hương Sơn biệt viện cả một lượt.

Tới lúc chín giờ thì có người gõ cửa đánh thức Trương Dương, Trương đại quan nhân mặc quần áo rồi ra ngoài.

Vu Cường Hoa ở trong sân chờ hắn.

Trương Dương duỗi lưng, ngáp một cái rồi đi tới bên cạnh Vu Cường Hoa: "Vu đại đội, cả đêm không ngủ à?"

Vu Cường Hoa nói: "chúng tôi bỏ cả đêm để điều tra chuyện này, mấy tình huống anh nói trên cơ bản cũng tương xứng với tình huống chúng tôi thăm dò được. Bốn người này đích xác là công tác cho ban di dời khu Tây Kinh, có điều bọn họ không có biên chế chính thức, không có quan hệ tổ chức với ban di dời." Trương Dương nói: "Đều là dám du côn vô lại trên xã hội, nhìn hành vi của họ là tôi biết, tôi bực lắm, ban di dời vì sao lại đi dính dáng tới bọn này."

Vu Cường Hoa nói: "Hai cỗ thi thể bị treo trong rừng cây đều là cổ họng bị cắt, hung khí chắc là đao kiếm sắc bén gì đó, từ kết quả giám định pháp y cho thấy, hung thủ làm chuyên nghiệp chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất máu lạnh vô tình." Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Ở Hiện trường phát hiện một số dấu chân của anh."

Trương Dương nói: "Tôi không phải đã nói với anh rồi ư, lúc ấy tôi bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn tới, nhưng tôi nhìn thấy hai cỗ thi thể này thì dừng chân, không tiếp tục tiến về phía trước nữa."

Vu Cường Hoa nói: "Không sai, kết quả khám tra hiện trường cũng đúng như lời anh nói, trong phạm vi mười thước chung quanh thi thể không hề phát hiện dấu chân của anh, nhưng...' Vu Cường Hoa tạm dừng một chút rồi nói: "chúng tôi cũng không phát hiện dấu chân của bất kỳ ai khác."

Trương đại quan nhân nói: "Nói thế chẳng khác nào không nói gì, vẫn là tôi bị hiềm nghi lớn nhất."