Y Đạo Quan Đồ

Chương 1176-4




Gặp lại con gái, Tống Hoài Minh lần đầu tiên sinh ra cảm giác mình đã già rồi, không biết vì sao, y cảm thấy mình đã già rồi, cảm thấy thế giới này đã thuộc về những người trẻ tuổi trước mặt.

Tống Hoài Minh đứng trước mặt con gái, lưng y vẫn thẳng, ánh mắt vẫn sáng ngời, nhưng Sở Yên Nhiên từ thái dương của cha tìm thấy rất nhiều sợi tóc bạc, nhìn thấy nếp nhăn trên trán cha tựa hồ so với mình lần trước gặp thì sâu hơn nhiều, trong lòng cô ta thấy chua xót, mắt không khỏi có chút đã ươn ướt, nhẹ nhàng gọi một tiếng cha.

Tống Hoài Minh mỉm cười giang tay ra, nhẹ nhàng một chút con gái, sau đó nhìn Trương Dương đi theo phía sau cô ta vào trong phòng thì bật cười,

Trương đại quan nhân cũng cười, có điều thằng cha này hôm nay cười có chút mất tự nhiên, cái này cũng khó trách, trong lòng có chuyện, Hắc Quả Phụ giống như một bóng ma bao phủ trong lòng hắn, cho dù là chuyện vui lớn như Sở Yên Nhiên về nước cũng không thể khiến hắn thoái khỏi bóng ma này.

Tống Hoài Minh chủ động vươn tay về phía Trương Dương, bắt tay với hắn, sau đó thì vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, có một số lời căn bản không cần phải nói ra, trong lòng bọn họ đều minh bạch.

Sau khi Ba người ngồi xuống, Tống Hoài Minh nhìn con gái rồi nói: "Vừa nói điện thoại với bà ngoại con, bà nói ngày mai sẽ tới."

Sở Yên Nhiên gật đầu: "Vốn con còn muốn cùng Trương Dương hôm nay về Tĩnh An, nhưng lão nhân gia tới rồi thì bọn con cũng không phải đi nữa, chỉ là như vậy thì bà ngoại phải mệt rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Lão nhân gia đi lại chút cũng tốt,không thể cứ ở mãi một chỗ được."

Sở Yên Nhiên nói: "Từ sau khi ngoại công qua đời, bà ngoại đa số thời gian đều ở trên đảo nhỏ đó, xem ra bà đã quyết định sống quãng đời còn lại trên đảo rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Người bà ấy yêu nhất chính là con, con lần này về cố ở với bà một thời gian."

Di động của Sở Yên Nhiên bỗng nhiên đổ chuông, Trương đại quan nhân giật thót, nhưng lập tức lại ngĩ tới di động của mình đã, nhưng biến hóa vẻ mặt của hắn vẫn dẫn tới sự chú ý của cha con Tống Hoài Minh, Sở Yên Nhiên nhìn hắn một cái, trước mặt cha cũng không tiện hỏi, cầm di động đi tới phòng bên cạnh bắt máy.

Trương Dương cười cười với Tống Hoài Minh, hắn hôm nay không còn vẻ nhanh mồm nhanh miệng như trước đây, trở nên có chút trầm mặc.

Tống Hoài Minh cầm trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn hắn nói: "Cậu có tâm sự gì à?"

Trương Dương biết ở trước mặt loại cao thủ chính trị như Tống Hoài Minh, rất nhiều biến hóa vi diệu của mình rất khó qua được mắt y, hắn nói khẽ: "Gần đây chuyện xảy ra thật sự quá nhiều, cho nên tâm tình vẫn luôn không ổn."

Tống Hoài Minh tràn đầy đồng cảm thở dài, nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn: "Chuyện lần này của Bắc Cảng tôi cũng phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu."

Lắc đầu lắc đầu, tỏ vẻ hắn không ủng hộ cách nói của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi đã xem nhẹ chỉ số thông minh của đối thủ, vẫn nghĩ chuyện của Bắc Cảng quá đơn giản." Vẻ mặt của y tràn ngập hối hận.

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú đừng tự trách, nhất định là tôi làm không tốt, để họ phát hiện ra gì đó."

Tống Hoài Minh lắc đầu: "Tôi phái Kì Vĩ tới Bắc Cảng quá sớm là một sai lầm, lúc trước tôi không ý thức được, còn tưởng rằng có thể coi đây là cơ hội để giải quyết vấn đề đã tồn tại rất lâu tại Bắc Cảng, cho tới sau khi chuyện lần này xảy ra tôi mới hiểu được, nếu lúc trước không phái Kì Vĩ tới thì có lẽ có thể giải quyết được vấn đề nhanh hơn."

Trương Dương có chút không rõ ý tứ của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: "Nếu tôi không phải quyết định xử lý Tưởng Hồng Cương sớm như vậy, cục diện hiện tại nhất định sẽ tốt hơn." Y nói xong thì cảm khái: "Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, thiên tai lần này đã mang tới cho nhân vật trong bóng tối một cơ hội."

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú có nghĩ tới sau lưng Hạng Thành rốt cuộc là ai không?"

Tống Hoài Minh không nói gì, y biết Trương Dương đang gợi ý cho mình, thật ra y không phải chưa nghĩ tới, bất kỳ ai cũng biết quan hệ của Hạng Thành và Tiết gia, Tống Hoài Minh đương nhiên sẽ không làm như không thấy một tầng quan hệ này, nhưng ở trong quan trường làm việc phải cân nhắc chu đáo, phải cân nhắc toàn diện, trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì cho dù có hoài nghi cũng không thể vạch trần.

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, chuyện của Bắc Cảng phải thả thì thả."

Trương Dương khó hiểu nhìn Tống Hoài Minh, chẳng lẽ ý tứ của y là Cung Kì Vĩ phải chết vô ích?

Tống Hoài Minh nói khẽ: "Quay đầu nhìn lại những chuyện chúng ta đã làm trước đây, chúng ta đã không cân nhắc chu toàn, cho nên mới tạo thành tổn thất lớn như vậy, hy sinh lớn như vậy, chúng ta đã tổn thất cán bộ đảng viên tốt như đồng chí Kì Vĩ, chúng ta cũng mất đi manh mối quan trọng nhất là Hạng Thành, tiếp tục điều tra thì đối phương đã cảnh giác, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng phạm sai lầm." Y tạm dừng một chút rồi lại nói: "Hiện tại chính trị Bắc Cảng rất bấp bênh, trận thiên tai trước đó đã khiến lòng người hoảng sợ, điều Bắc Cảng cần nhất trước mắt là sự ổn định."

Trương Dương cũng tỏ vẻ đồng ý với những lời này của Tống Hoài Minh, nhưng nếu tạm thời gạt cái chết của Cung Kì Vĩ sang một bên thì hắn lại không cam lòng.

Tống Hoài Minh nói: "Trong khoảng thời gian này, cũng bắt cậu phải chịu không ít ủy khuất rồi, cậu và Yên Nhiên cũng đều phải hy sinh, nhìn thấy tình cảm của hai đứa rối rắm như vậy, người làm trưởng bối như tôi trong lòng cũng rất áy náy."

Trương Dương cười nói: "Chú Tống, đừng nói như vậy, tôi Yên Nhiên Yên Nhiên không có gì thay đổi."

Tống Hoài Minh nhìn nhìn sang phòng bên cạnh, con gái vẫn chưa quay lại, rõ ràng là cố ý để cho bọn họ một không gian để nói chuyện.

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, lần này lão thái thái đặc biệt từ tới còn có một nguyên nhân quan trọng, bà ta muốn bức hôn!"

Trương Dương bất giác bật cười, nghĩ tới hôn sự giữa mình và Sở Yên Nhiên, quả thực cũng kéo dài quá lâu rồi, đích xác nên có kết quả.

Tống Hoài Minh nói: "Cuộc họp lần này tôi vốn không phải tới, nhưng nghe nói Yên Nhiên đã trở lại, hơn nữa lão thái thái cũng đặc biệt gọi điện thoại cho tôi yêu cầu, cho nên tôi cũng là lâm thời quyết định tới."

Trương Dương đương nhiên hiểu rõ địa vị của Sở Yên Nhiên ở Tống gia và Sở gia, hắn cười nói: "Chú Tống, sớm biết rằng như vậy thì tôi đã mời cả mẹ tôi tới rồi."

Hắn vừa dứt lời thì Sở Yên Nhiên từ bên trong đi ra, đưa điện thoại di động cho hắn rồi nói: "Điện thoại!"

Trương Dương sửng sốt: "Của anh à?"

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: "Đương nhiên là của anh, anh tắt điện thoại cho nên mới gọi sang em."

Trương đại quan nhân trong lòng bất an bắt máy, Hắc Quả Phụ chắc không phải là gọi vào máy của Sở Yên Nhiên chứ, chuyện khác còn dễ nói, nhưng nếu để Sở Yên Nhiên biết chuyện xảy ra tối hôm qua thì chỉ sợ nhân duyên mỹ mãn của bọn họ sẽ lỡ dở, vào lúc này thực sự không thể làm sai chuyện được, cho dù là vô ý thức thì cũng không được!"

Nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nói của mẹ, Trương Dương lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói: "Mẹ, mẹ sao biết số của Yên Nhiên?" Đúng vậy, số của Sở Yên Nhiên là sẽ biết vừa mới giúp cô ta mua, theo lý thì mẹ không thể biết.

Từ Lập Hoa bật cười trong điện thoại: "Thằng ba, mẹ đang ở chỗ của bà ngoại Yên Nhiên, bà ta sai người tới đón me và cha con từ Xuân Dương tới, ngày mai chúng ta sẽ tới kinh thành."

Trương đại quan nhân cười nói: "Vậy thì tốt rồi, sáng mai còn mời mọi người đi ăn vịt nướng."

Từ Lập Hoa hạ giọng nói: "Con trai à, lần này Yên Nhiên trở về, trăm ngàn lần đừng có thả cho nó đi."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Mẹ cứ yên một trăm cái tâm đi." Hàn huyên vài câu với mẹ rồi đưa điện thoại cho Sở Yên Nhiên, nhìn thấy mặt mặt ửng đỏ, biết Sở Yên Nhiên đã đoán được mẹ và mình nói những gì.

Tống Hoài Minh buổi chiều còn có cuộc họp, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Trương Dương, Sở Yên Nhiên cũng đi cùng y, ở cửa lớn thì gặp phó chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh Hồng Vệ Đông, Hồng Vệ Đông sau khi cung kính tiễn Tống Hoài Minh lên xe thì chạy tới nói chuyện với Trương Dương, trước đó Hồng Vệ Đông đương nhiên cũng nghe nói chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay, nhưng nay nhìn thấy cục diện này, loại người dựa vào mí mắt mà sống như y thì đương nhiên nhìn thấu Trương Dương và Sở Yên Nhiên khẳng định đã nối lại tình xưa, hơn nữa tựa hồ tình cảm còn thắm thiết hơn, cho nên không bỏ lỡ thời cơ làm thân.

Trương Dương nói vài câu cho có lệ rồi cáo từ, Sở Yên Nhiên khởi động xe máy, Trương đại quan nhân từ phía sau ôm cô ta, Sở Yên Nhiên nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà anh không cố giữ chút hình tượng của cán bộ đảng viên à?"

Trương Dương nói: "Anh ôm vợ anh thì phạm pháp à?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Ai là vợ anh, đừng nói hưu nói vượn, đúng rồi, vừa rồi anh nói gì với cô vậy?"

Trương Dương nói: "Không có gì cả, nói là lần này anh phải canh em cho kỹ, trăm ngàn lần đừng có để con dâu ngoan như em chạy mất."

Sở Yên Nhiên cười càng vui hơn, đột nhiên tăng tốt, Trương đại quan nhân ngửa về phía sau, sau đó thì ôm Sở Yên Nhiên càng chặt hơn.