Y Đạo Quan Đồ

Chương 1034-3




Mấy người nói chuyện được một lát thì tới thôn Tiểu Thạch Oa, mục đích chủ yếu của Trương Dương lần này là cùng Mạnh Truyền Mĩ tới dâng hương, cho nên không dừng lại ở thôn Tiểu Thạch Oa, xe ba bánh đi tới trước trường tiểu học Thạch Oa thì dừng lại, Tây Sơn tự ở trên ngọn núi phía bắc trường tiểu học Thạch Oa, tiếp theo chỉ có thể đi bộ.Theo ý của Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà là muốn mời Trương Dương ăn bữa cơm rồi đi, Trương Dương từ chối hảo ý của bọn họ, khăng khăng muốn lên núi.

Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà thương lượng một chút, quyết định để Chu Sơn Hà dẫn đường, dẫn bọn Trương Dương tới Tây Sơn tự, Chu Sơn Tùng ở nhà chuẩn bị, chờ bọn Trương Dương sau khi xuống núi thì ở lại ăn cơm.

Trương Dương gọi Chu Sơn Tùng sang một bên, nhờ hắn một chuyện, bảo Chu Sơn Tùng giúp vào trong thôn hỏi xem có ai tên là Trương Giải Phóng chôn ở chỗ này hay không, nếu quả thực có người đó thì hỏi xem mộ của Trương Giải Phóng ở đâu. Đương nhiên tất cả đều là tiến hành lặng lẽ, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không nói Trương Giải Phóng là cha ruột của hắn.

Chu Sơn Hà đi trước dẫn đường, Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Mộng Viện ở bên cạnh hắn, bốn người tiến về phía Tây Sơn tự.

Sơn đạo vô cùng hiểm trở, nhưng điều này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không hề có gì khó khăn, cõng Mạnh Truyền Mĩ dọc theo đường đi lên núi, khi tới lưng chừng núi, Kiều Mộng Viện sợ hắn mệt mỏi, đề xuất nghỉ ngơi một chút.

Trương Dương lúc này mới đỡ Mạnh Truyền Mĩ xuống, Mạnh Truyền Mĩ từ lúc tới đây bắt đầu biến thành trầm mặc ít nói, không muốn giao lưu với người khác.

Kiều Mộng Viện đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng, Trương Dương uống mấy ngụm, nhìn thì như rất bình thường đưa cho cô ta: "Cô cũng uống đi!"

Mặt Kiều Mộng Viện nóng lên, trong lòng lập tức minh bạch thằng cha này dụng tâm hiểm ác, nhưng Kiều Mộng Viện không hề cự tuyệt, tiếp lấy chai nước do Trương Dương đưa, uống mấy ngụm, mặt ửng hồng. Cũng mau hai người bọn họ cách Mạnh Truyền Mĩ và Chu Sơn Hà khá xa, không bị bọn họ nhìn thấy.

Trương đại quan nhân cười xấu xa, có thể khiến Kiều Mộng Viện cam tâm tình nguyện nếm nước miếng của mình cũng là một chuyện vui, suy nghĩ của thằng cha này ít nhiều có chút biến thái.

Kiều Mộng Viện thừa dịp những người khác không chú ý, nhỏ giọng gắt: "Anh đểu lắm!" Trong thanh âm của cô ta không hề có thành phần tức giận, mà là lộ ra vẻ xấu hổ. Tâm lý của con gái luôn rất khó nghiền ngẫm, đổi thành người khác bức cô ta làm như vậy Kiều Mộng Viện đã sớm tát cho một cái rồi, nhưng là Trương Dương, thành phần vui sướng trong lòng cô ta lại là nhiều hơn một chút, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, cho dù là Trương Dương bảo cô ta làm bất kỳ chuyện gì cô ta cũng sẽ không cự tuyệt.

Suy nghĩ này khiến Kiều Mộng Viện thẹn thùng và sợ hãi, cô ta cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn bị Trương Dương thống trị, cái này hình như cũng không phải là chuyện tốt gì.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn Tây Sơn tự trên núi, gạch đỏ ngói xanh,lờ mờ lộ ra một góc trong núi rừng xanh mướt, xem ra để tới nơi vẫn cần một đoạn thời gian nữa.

Trương Dương nói: "Tiếp tục đi thôi!"

Kiều Mộng Viện gật đầu, trở lại bên cạnh mẹ hỏi bà ta cảm thấy thể nào

Mạnh Truyền Mĩ chỉ thản nhiên nói tôi không sao, sau đó không thèm nhắc lại.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục đi lên núi, Chu Sơn Hà mặc dù có ý muốn thay hắn, nhưng lại bị Trương Dương cự tuyệt.

Có người thể lực dư thừa như Trương đại quan nhân làm đảm bảo, trước mười hai giờ trưa bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đến Tây Sơn tự, nhìn gần thì Tây Sơn tự lộ ra vẻ đổ nát, ngôi chùa này đã lâu rồi chưa được tu sửa, sơn trên tường đã loang lổ, khóa đồng trên cửa lớn cũng rỉ sét, bọn họ đi vào từ cửa lớn, nhìn thấy trong viện cũng được quét dọn sạch sẽ, có một tiểu sa di đang quét dọn trước Thiên Vương điện, đây là đệ tử vừa thu của Tế Thiện hòa thượng, cả tòa Tây Sơn tự cũng chỉ có hai thầy trò bọn họ.

Chu Sơn Hà và tiểu sa di quen nhau, hắn cười nói: "Vũ Quang sư phó, phương trượng đâu?"

Tiểu sa di cười cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc: "Sư phụ tôi ăn cơm ở hậu viện."

Chu Sơn Hà nói: "Hắn thì ăn cơm, còn bắt cậu ở đây làm việc, đúng là bắt nạt người ta!"

Một giọng nói vang lên: "Chu thí chủ, sao thích nói xấu ở sau lưng bần tăng vậy?"

Tế Thiện bưng một khay cơm nhỏ đi ra, vừa đi vừa ăn mì sợi, Tế Thiện người béo, sức ăn khỏe, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt y sáng ngời, đạo tặc lúc trước từ Tây Sơn tự cướp phật ngọc đi, đánh y bị thương, may mà Trương Dương nối khớp xương lại cho y, ấn tượng của Tế Thiện đối với Trương Dương vẫn khá sâu sắc. Tế Thiện kinh hỉ nói: "Trương thí chủ, sao lại là ngài!"

Tế Thiện gật đầu, đặt bát cơm xuống, dùng tay áo lau miệng, tới trước mặt Trương Dương hai tay hợp thành chữ thập nói: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai!"

Mạnh Truyền Mĩ đang im lặng chợt lên tiếng: "Dẫn tôi tới Ngọc Phật điện!"

Tế Thiện nhìn thấy Mạnh Truyền Mĩ, sắc mặt lộ ra vẻ mê man, rồi lập tức đăm chiêu. Tuy biến hóa của vẻ mặt chỉ lướt qua, nhưng vẫn bị Trương Dương chuẩn xác bắt được. Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tế Thiện trước đây đã gặp Mạnh Truyền Mĩ?

Tế Thiện cúi đầu dẫn đường cho bọn họ.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tới Ngọc Phật điện, Mạnh Truyền Mĩ bảo Trương Dương đặt bà ta trên bồ đoán, sau đó nói khẽ: "Mấy người ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình."

Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện nhìn nhau, nói thật lòng, hai người đều không yên tâm để Mạnh Truyền Mĩ một mình ở đây, với tình tự hiện tại của bà ta, ở một mình hình như không ổn lắm.

Kiều Mộng Viện nói: "Mẹ, hay là con ở với mẹ..."

Giọng nói của Mạnh Truyền Mĩ đột nhiên trở nên thê lương: "Không cần, lời tôi chẳng lẽ cô không nghe rõ?"

Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện,bọn họ và Tế Thiện cùng nhau ra ngoài, Trương đại quan nhân sở dĩ dám để Mạnh Truyền Mĩ một mình ở lại chỗ này là vì hắn có lòng tin cường đại với võ công của mình.

Kiều Mộng Viện và Tế Thiện ra ngoài cửa, Trương Dương thì lặng lẽ lách vào, hắn ra hiệu cho Kiều Mộng Viện chớ có lên tiếng, lại xua tay với cô ta, Kiều Mộng Viện minh bạch ý tứ của hắn, nói khẽ: "Mẹ, chúng con ra đây."

Mạnh Truyền Mĩ ừ một tiếng. Nói khẽ: "Giúp tôi đóng cửa lại."

Tế Thiện vươn tay ra đóng cửa đại điện, Mạnh Truyền Mĩ xoay người nhìn nhìn về phía sau, sau đó nhìn nhìn chung quanh, thị lực của bà ta vốn đã không tốt, hơn nữa trong Ngọc Phật điện khá tối, căn bản không cảm nhận được Trương Dương đã đi rồi quay lại.

Thật ra Trương Dương đi rồi quay lại cũng không phải là muốn nghe lén nhìn trộm gì cả, hắn là không yên tâm Mạnh Truyền Mĩ. Trước mắt tình trạng tinh thần của Mạnh Truyền Mĩ rất không ổn định, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có hối cũng không kịp, mục đích Trương đại quan nhân ở lại là để bảo đảm Mạnh Truyền Mĩ không có gì bất ngờ xảy ra.

Miệng Mạnh Truyền Mĩ tụng khẽ kinh Phật, sau khi cửa điện đóng lại, ánh sáng trong Ngọc Phật điện càng thêm ảm đạm, Mạnh Truyền Mĩ niệm kinh Phật trong chốc lát rồi muốn đứng dậy, đáng tiếc sức khỏe quá yếu, hai chân căn bản không thể chống đỡ nổi trọng lượng, rầm một cái ngã xuống, trán nện mạnh xuống đất, không ngờ đến rách cả da đầu, Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lao ra đỡ bà ta dậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, Mạnh Truyền Mĩ chắc chỉ rách da một chút, không có gì trở ngại.

Quả nhiên bà ta không sao, bà ta lảo đảo đi tới chỗ tượng phật, tới trước bàn thờ hai tay tóm lấy bàn thờ dùng sức chống một cái, không ngờ đứng dậy được.

Trương đại quan nhân nhìm mà da đầu ngứa ran, tín ngưỡng quả nhiên có lực lượng tinh thần thần kỳ. Mạnh Truyền Mĩ dưới sự giúp sức có loại lực lượng tinh thần này không ngờ có thể đứng dậy. Rất nhiều lúc lực lượng tinh thần so với y thuật của hắn còn hữu hiệu hơn.

Thân hình gầy yếu của Mạnh Truyền Mĩ tựa vào bàn thờ, không chịu được mà run rẩy, bà ta ngẩng đầu lên, hai mắt lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ của phật ngọc, Mạnh Truyền Mĩ nói khẽ: "Tôi bị anh hại cả đời... Lúc trước anh nếu đã từ bỏ tôi... Vì sao... Vì sao lại muốn tới tìm tôi..."

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì trong lòng không khỏi ngẩn ra, hôm nay mười phần có chín là phải nghe thấy những lời vốn không nên nghe rồi. Trương đại quan nhân cũng hiểu rõ đạo lý phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, nhưng chuyện giữa Mạnh Truyền Mĩ và Kiều Chấn Lương khiến hắn thật sự là rất hiếu kỳ, cho nên Trương đại quan nhân hôm nay dứt khoát thôi thì vô sỉ một lần.

Mạnh Truyền Mĩ nhìn lên phật ngọc cao cao tại thượng, trong mắt lộ ra ánh sáng cừu hận: "Tôi tín nhiệm anh như vậy, anh lại nhẫn tâm lừa gạt tôi, nếu đã rời khỏi, thì vì sao lại muốn về tìm tôi? Vì sao muốn lưu lại đứa con gái này cho tôi...."

Trương đại quan nhân nghe mà sợ nổi da gà, người mà Mạnh Truyền Mĩ đang nói chẳng lẽ là Kiều Chấn Lương? Nhưng bà ta nếu nói với Kiều Chấn Lương thì việc gì phải chạy tới Tây Sơn tự xa xôi này? Chuyện này có vẻ không hợp lý, huống chi một câu cuối cùng của Mạnh Truyền Mĩ nói vì sao lưu lại cho tôi đứa con gái này, bà ta còn có con trai mà! Nếu là Kiều Chấn Lương, vậy thì nên tính cả Kiều Bằng Cử chứ, Trương đại quan nhân đoán một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ Kiều Mộng Viện không phải là con gái ruột của Kiều Chấn Lương? Lại liên tưởng tới biến cố gần đây của Kiều gia, Mạnh Truyền Mĩ xuất gia, Kiều Mộng Viện nản lòng thoái chí, thậm chí vứt bỏ hết sinh ý, thì ra tất cả những chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên, Trương đại quan nhân cảm thấy thiên lôi oanh đỉnh, thì ra bộ trưởng Kiều lại bi thương tới vậy, ngoài mặt thì phong quang nhưng không ngờ lại bị Mạnh Truyền Mĩ cắm sừng, dưới tình trạng này, Kiều Chấn Lương vẫn có thể bảo trì trấn định, tố chất tâm lý này quả thật là quá cường đại.

Mạnh Truyền Mĩ nói: "... Anh không nghe thấy... Nhưng Phật tổ nghe thấy... Lúc trước chúng ta quỳ gối trước mặt Phật tổ... Anh đã nói gì... Anh đã nói gì hả?"