Y Đạo Quan Đồ

Chương 1026-1




Viên Hiếu Công nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi cười khổ nói: "Bí thư Trương, anh không thể tâm bình khí hòa giải quyết vấn đề được à?" Trương Dương nói: "Hôm nay tôi chịu thiệt, Triệu Thụy Hỉ không ngờ cho người vây đánh tôi."

Viên Hiếu Công nói: "Với bản lĩnh của anh, mấy tên bảo vệ đó chắc không phải là đối thủ của anh chứ!"

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, cười hắc hắc: "Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc sút móng, hôm nay tôi... Hắt xì..."

Viên Hiếu Công minh bạch rồi, chắc là hôm nay tên này bị bệnh, chẳng trách trạng thái đại suy giảm, Viên Hiếu Công nói: "Thật ra nguyên nhân căn bản không ở tòa soạn báo." Y không nói rõ ra, bởi vì mọi người chẳng ai là kẻ ngốc, nói đến nước này là Trương Dương hỏi rồi, người chủ sự chân chính phía sau màn là bộ tuyên truyền, nếu Hoàng Bộ Thành không gật đầu, đám báo chí này không dám đăng tin loạn như vậy.

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi phải chơi tới cùng với họ..."

Viên Hiếu Công nói: "Thật sự muốn kiện à, thật ra vẫn có phần thắng."

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Công một cái, thằng cha này tuyệt đối là một con cáo già, y đang xúi giục mình trăm ngàn lần đừng bỏ cuộc, phải làm lớn chuyện này lên, phải khiến bộ tuyên truyền mất hết thể diện.

Trương Dương nói: "Chuyện đã điều tra xong rồi, là có người cố ý phóng hỏa, tôi thấy sau lưng chuyện này có âm mưu, có người nhìn thấy Tân Hải của chúng tôi hiện tại vinh quang thì trong lòng không thoải mái, cho nên phóng bó lửa này, muốn đốt cho chúng tôi mặt xám mày tro."

Viên Hiếu Công nói: "Cần tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng."

Trương Dương gật đầu, tuy rằng hắn và huynh đệ Viên gia có va chạm, nhưng Viên Hiếu Công này làm người hay xử thế đều rất có nghề, còn có lão Tứ Viên Hiếu Thương nhà bọn họ cũng rất khó lường, tuyệt đối đều là người có tâm cơ thâm trầm.

Trương Dương sau khi chia tay với Viên Hiếu Công thì vào bên trong xe, Thường Hải Tâm nhìn thấy Trình Diễm Đông và Cao Liêm Minh đã tới đây thì lái xe đi trước cô ta cô ta là tránh tị hiềm, không muốn người khác quá chú ý tới quan hệ giữa cô ta và Trương Dương.

Trương Dương tiến vào xe, hắt xì một cái, Cao Liêm Minh vội vàng kéo cửa kính xe xuống, hít không khí bên ngoài.

Trương Dương lấy khăn giấy ra, trước tiên lau mũi, hít vào một hơi rồi nói: "Khó chịu chết mất!"

Trình Diễm Đông và Cao Liêm Minh đều tò mò hắn, ấn tượng bình thường của Trương Dương đối với bọn họ đều là cực kỳ cường hãn dũng mãnh vô song, bách chiến bách thắng, nhưng hôm nay thằng cha này không ngờ sinh bệnh, hơn nữa ở tòa soạn báo Bắc Cảng bị một đám bảo vệ vây đánh, trong ấn tượng của bọn họ thì đây là lần đầu tiên.

Cao Liêm Minh nói: "Quần áo rách rồi, bí thư Trương, hôm nay hình như chịu thiệt!"

Trương Dương nói: "Mệt, tôi hiện tại tay chân bủn rủn, khó chịu vô cùng."

Trình Diễm Đông nói: "Hay là chúng tôi đưa anh tới bệnh viện nhé."

Trương Dương lắc đầu nói: "Chuyện của tôi vẫn chưa xong."

Trình Diễm Đông nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, bí thư Trương nghe tôi đi, trước tiên đi khám đã, chuyện trọng yếu đến mất cũng chờ ngài dưỡng bệnh xong rồi giải quyết."

Trương Dương nhìn thấy Cao Liêm Minh hướng mặt ra ngoài, biết thằng cha này sợ mình lây bệnh cảm mạo cho hắn, vươn tay ra đặt lên vai Cao Liêm Minh: "Này, đơn khởi tốt khi nào thì viết?"

Cao Liêm Minh nói: "Hôm nay, hôm nay, anh có thể đừng ngồi gần tôi vậy không?"

Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười.

Trình Diễm Đông nói: "tới bệnh viện à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, các anh đưa tôi tới Ủy ban kỷ luật thành phố!"

" Ủy ban kỷ luật thành phố?"

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Không sai, Ủy ban kỷ luật thành phố! Tôi tìm Trần Cương cáo trạng!"

Trần Cương nhìn thấy Trương Dương trước mắt thì không thể tin nổi vào hai mắt của mình, trước giờ đều chỉ thấy thằng cha này chiếm tiện nghi, chưa bao giờ thấy hắn phải chịu thiệt như vậy. Trương Dương nói lại một lần chuyện xảy ra vừa rồi với Trần Cương, Trần Cương nghe xong thì nhíu mày, hắng giọng nói: "Bí thư Trương, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này hình như hai bên các anh đều có trách nhiệm, anh nên tới tuyên truyền trước, chứ không nên trực tiếp tới nhật báo xã Bắc Cảng khởi binh vấn tội."

Trương Dương nói: "Tôi tìm rồi, tôi tới tìm bộ trưởng Hoàng, người ta chối bay chối biến, chỉ nói là chuyện này không liên quan tới hắn, đều là người phía dưới tự chủ trương, cho nên tôi mới tìm tới... Hắt xì... Nhật báo xã Bắc Cảng."

Trần Cương theo bản năng ngửa người ra sau, không ai muốn bị người khác lây bệnh cảm mạo cả! Thóp của y nằm trong tay Trương Dương, cho nên không dám đắc tội với Trương Dương, Trần Cương nói: "Bí thư Trương, anh thấy như vậy được không, tôi sẽ phản ứng chuyện này trên cuộc họp thường ủy, thảo luận với các vị thường ủy một chút, đối với loại hành vi vô trách nhiệm này của nhật báo Bắc Cảng nhất định sẽ đưa ra một phương án xử lý."

Trương đại quan nhân vừa nghe là biết Trần Cương đang chơi Thái Cực, Trương đại quan nhân vốn cũng không ký thác hy vọng quá lớn lên người Trần Cương, trông cậy vào y đi đối phó với Hoàng Bộ Thành là không thể, có điều, lợi dụng Trần Cương để dày vò tên Triệu Thụy Hỉ này thì vẫn thừa sức.

Chuyện Trương Dương đại náo nhật báo xã Bắc Cảng rất nhanh liền truyền tới tai Hoàng Bộ Thành, Hoàng Bộ Thành không bất ngờ đối với kết quả như vậy, Triệu Thụy Hỉ khi kể lại chuyện này với y, chỉ thiếu mỗi nước bật khóc, trong chuyện này Triệu Thụy Hỉ không nghi ngờ gì nữa là khá oan uổng, hắn nhiều nhất chính là khẩu súng của Hoàng Bộ Thành, trước đây hắn và Trương Dương không có thù hận gì, nhưng hiện giờ rõ ràng hắn đã bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, Trương Dương chẳng những đánh tới cửa, hơn nữa muốn khởi tố hắn phỉ báng. Trước mặt Hoàng Bộ Thành hắn không nhịn được kêu khổ một phen, bởi vì hắn là làm việc cho Hoàng Bộ Thành, hiện tại đã xảy ra chuyện, Hoàng Bộ Thành nên bảo hộ hắn.

Hoàng Bộ Thành an ủi Triệu Thụy Hỉ: "Lão Triệu, anh đừng sợ, chuyện này anh không sai!" Hoàng Bộ Thành trong lòng lúc này cũng có chút loạn rồi.

Triệu Thụy Hỉ nói: "Bộ trưởng Hoàng, tôi không biết sao trên đời lại có loại người không phân phải trái như hắn, chạy đến chạy đến tòa soạn báo của chúng tôi gây sự, trước mặt nhiều người như vậy ra tay đánh tôi, còn... còn tát tôi nữa... tôi mất hết cả mặt mũi rồi, về sau bảo tôi còn làm sao mà đối mặt với đồng sự, cấp dưới được nữa."

Hoàng Bộ Thành nói: "Lão Triệu à, chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, anh trăm ngàn lần đừng nóng giận, tố chất của người kia mọi người đều biết, chuyện này không trách anh." Y trước tiên là nói anh không sai, lại nói không trách anh được, nhưng không trách Triệu Thụy Hỉ thì trách ai? Chẳng lẽ trách y? Hoàng Bộ Thành cũng không cho rằng như vậy, tuy rằng các báo lớn của Bắc Cảng đều đăng bài bất lợi đối với Tân Hải nhưng nhưng đó cũng không phải là ý tứ của y, đó là bởi vì bí thư thị ủy Hạng Thành bày mưu đặt kế.

Trực giác của Hoàng Bộ Thành nói với chính y, Trương Dương sẽ không chịu để yên như vậy, hắn khẳng định còn có hậu thủ, Hoàng Bộ Thành phải thừa nhận một chuyện, trong sự kiện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy, phán đoán của y đã nhầm, vốn y cho rằng chuyện này nhất định có liên quan tới tiệc pháo hoa, nhưng chuyện lại cứ xuất hiện sai lầm, điều này khiến trên lưng giới truyền thông Bắc Cảng phải gánh tội danh đăng bài vô căn cứ, mà hết thảy trách nhiệm này truy tới cùng thì vẫn là tới người y, tuy rằng sau lưng y còn có một người chủ sự, nhưng Hoàng Bộ Thành minh bạch, Hạng Thành không thể gánh vác trách nhiệm vì tất cả nhưng gì đã phát sinh, nếu thật sự có phiền phức, Hạng Thành sẽ không chút do dự đẩy y ra, mấy chuyện phát sinh gần đây khiến Hoàng Bộ Thành bắt đầu đánh giá lại cách làm người xử thế của bí thư Hạng này.

Sau khi Hoàng Bộ Thành thâm tư thục lự, vẫn lựa chọn đi gặp Hạng Thành, Hạng Thành nghe Hoàng Bộ Thành nói xong, lông mày nhíu mày, y không vui, trên thực tế từ sau khi Chu Hưng Dân đến Bắc Cảng khảo sát, Hạng Thành chưa từng cao hứng.

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương thật sự là hơi quá đáng!"

Hạng Thành lạnh lùng nhìn Hoàng Bộ Thành một cái: "Trước khi nói ai quá đáng thì phải tự ngẫm lại mình đã làm gì!"

Hoàng Bộ Thành nói: "Truyền thông có quyền tự do của truyền thông!"

"Quyền tự do của truyền thông không phải là đăng tin bừa bãi!" Sự nghiêm túc của Bí thư Hạng tuyệt đối không phải là giả vờ.

Hoàng Bộ Thành nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Hạng Thành, trong lòng cảm thấy lạnh toát, lạnh toát tự tận trong lòng, y nhớ tới một câu hết chim thì bẻ ná, từ đầu tới cuối y đều là dựa theo ý của Hạng Thành mà làm việc, nhưng vừa đến lúc gặp chuyện không may mà Hạng Thành liền vứt bỏ mình, không trách được Hạng Thành, muốn trách thì phải tự trách mình quá hèn.

Hạng Thành nói: "Chuyện không có chứng cớ vì sao cứ nói lung tung? Rõ ràng hoả hoạn của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang và tiệc pháo hoa không có bất kỳ liên quan gì tới nhau, vì sao cứ phải liên hệ hai chuyện cùng một chỗ, chế tạo nhân tố bất an định?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Chuyện đã như vậy rồi, bí thư Hạng, tôi cũng không biết làm sao bây giờ!" Những lời này của y rõ ràng mang tình tự đối kháng.

Hạng Thành nghe ra được điểm này, y đương nhiên hiểu rõ Hoàng Bộ Thành chế tạo loại dư luận này, mục đích là để lấy lòng mình, là để trút cục tức trong lòng mình, nhưng Hoàng Bộ Thành thật sự quá liều lĩnh, lần này chẳng những không khiến Trương Dương mất mặt, đưa quyền chủ động đến tay Trương Dương, tiểu tử đó tuyệt đối là hạng người được lý mà không buông tha người ta, hiện tại muốn hắn dừng tay chỉ sợ là rất khó.