Y Đạo Quan Đồ

Chương 1025-1




Nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Trương Dương, trong trí nhớ của Thường Hải Tâm, thằng cha này trước giờ đều là sinh long hoạt hổ, chưa bao giờ giống như hôm nay, cô ta đau lòng nói: "Anh đó, đã báo anh tối qua đừng có tới rồi, em nghe nói sau khi làm chuyện đó, dính mưa rất dễ bị bệnh." Nói tới đây mặt lại đỏ lên vì xấu hổ.

Trương đại quan nhân cười nói: "Không sao, anh khỏi ngay ý mà, tối nay hai ta lại tái chiến ba trăm hiệp."

Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: "Thật sự là không chịu nổi anh, anh không muốn sống nữa à?"

Đang nói chuyện thì Phó Trường Chinh đưa thuốc tới.

Trương Dương nhận lấy thảo dược đã sắc xong, uống ừng ực rồi nói với Phó Trường Chinh: "Bảo Chu Sơn Hổ chuẩn bị xe, tôi phải tới bộ tuyên truyền thị ủy một chuyến."

Thường Hải Tâm không che giấu được tình cảm trong lòng: "Đừng mà, anh đã thế này rồi, về nghỉ ngơi đi."

Trương Dương nói: "Anh không sao, chỉ bị chút phong hàn thôi. Hắt xì."

Thường Hải Tâm nhìn thấy hắn kiên trì muốn đi, chủ động xin đi giết giặc nói: "Thế này đi, dù sao em cũng phải tới thị lý làm việc, em đưa anh đi."

Trương Dương gật đầu, trước khi đi gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông cả đêm rồi chưa ngủ, nửa đêm trước thì bận cứu hỏa, nửa đêm sau thì điều tra tình huống hoả hoạn ở hiện trường, đến bây giờ nguyên nhân hoả hoạn đã cơ bản được điều tra xong, Trình Diễm Đông trầm giọng nói: "Bí thư Trương, chúng tôi thông qua điều tra toàn diện, hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định, hoả hoạn ở cửa hàng tổng hợp Hồng Quang lần này là bởi vì phóng hỏa."

" Bởi vì phóng hỏa ư? Anh có thể xác định không?"

Trình Diễm Đông nói: "Có người ở hiện trường nhìn thấy nhân vật khả nghi sau khi lửa bốc lên thì vội vàng ngồi xe chạy đi, trước mắt chúng tôi đang điều tra."

Trương Dương nói: "Điều tra mau mau... Hắt xì..."

"Bí thư Trương, ngài bị bệnh à?"

"Hắt xì... Không sao... Hắt xì..."

Tới đường Bắc Cảng, Trương đại quan nhân thành thành thật thật ra ghế sau ngồi, đây không phải là bởi vì chỗ ngồi mà lãnh đạo quen ngồi, mà là vì hắn sợ mình bị cảm mạo, cách Thường Hải Tâm xa một chút để khỏi truyền nhiễm cho cô ta.

Thường Hải Tâm nói: "Nếu bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, làm công tác cũng không cần phải liều mạng như vậy, anh không phải thường nói, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng ư, nếu không có sức khỏe thì làm sao mà làm được công tác."

Mưa ở bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, có điều đã nhỏ đi nhiều, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống một chút, cảm thụ không khí mát mẻ thổi qua khe hở cửa kính xe, hắn hắng giọng nói: "Không đi không được, bộ môn tuyên truyền của tỉnh gây sự với anh, nói hoả hoạn tối hôm qua là do tiệc pháo hoa dẫn tới, mẹ kiếp, chỗ mình điều tra còn chưa có kết quả, bọn họ làm sao mà biết được... khụ khụ..."

Thường Hải Tâm thở dài, cầm chai nước khoáng lên ném cho hắn.

Trương Dương mở ra uống một ngụm: "Em không sao chứ?"

Thường Hải Tâm nói: "Em vẫn khỏe, có sao đâu."

Trương Dương nói: "Anh cả đời này chưa từng bệnh như vậy, đúng là bệnh đến như núi đổ!"

Thường Hải Tâm nói: "Còn không phải vì anh không chịu quý trọng thân thể của mình ư, tối hôm qua mưa lớn như vậy, anh việc gì phải cố?" Nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt không khỏi nóng lên.

Trương Dương nói: "Không liên quan gì tới chuyện đó, chắc là do công phu mà anh luyện vừa hay đến giai đoạn đột phá, tựa như phá kén thành bướm vậy, tối hôm qua vừa hay là lúc anh đột phá, là lúc sức khỏe kém nhất, tối hôm qua em lại chủ động nhiệt tình như vậy, khiến cho anh khó kìm lòng nổi."

"Phì! Sao anh lại đổ lên người em, em đã nói là đừng rồi, là tự anh tới." Thường Hải Tâm xấu hổ nói.

Trương đại quan nhân nói: "Khi thoải mái thì hai người thoải mái, khi nói đến trách nhiệm thì đổ hết lên người anh, Hải Tâm, em không phúc hậu... Khụ khụ khụ..."

Thường Hải Tâm nói: "Đừng nói nữa, anh xem anh đã bệnh đến thế nào rồi."

Trương Dương nói: "Em tới Bắc Cảng có chuyện gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Chả có chuyện gì cả, hôm nay em làm lái xe cho anh." Thường Hải Tâm đưa Trương Dương đến trụ sở thị ủy thành phố Bắc Cảng, còn mình thì ở dưới lầu đợi hắn.

Trương đại quan nhân cầm khăn tay che mũi, vừa hắt xì tới bên bộ tuyên truyền thị ủy.

Bộ trưởng tuyên truyền Thị ủy Hoàng Bộ Thành nghe nói Trương Dương tới, không khỏi có chút to đầu, tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy Trương Dương, y cũng đã đoán được mục đích lần này tới đây của Trương Dương, thật lòng mà nói, y không muốn gặp, nhưng người ta đã tới cửa lớn, trốn tránh cũng khó ăn khó nói, Hoàng Bộ Thành do dự trong chốc lát, rồi bảo thư ký mời Trương Dương vào, hiện tại Trương Dương đã là bí thư thị ủy Tân Hải, tuy rằng trong lòng Hoàng Bộ Thành thấy hắn phiền, nhưng vẫn cứ phải nể mặt.

Trương Dương vẫn chưa đi vào văn phòng thì tiếng ho khan đã truyền vào trước.

Trương Dương trong ấn tượng của người chung quanh luôn luôn là thể trạng cường tráng, tinh lực hơn người, có thể nói cơ hồ chưa ai nhìn thấy dáng vẻ bệnh tất của hắn, hôm nay Hoàng Bộ Thành may mắn gặp được, nhìn thấy Trương Dương che miệng cúi người đi vào, Hoàng Bộ Thành ít nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, ngoài miệng thì lại hư tình giả ý nói: "Tiểu Trương à, sao vậy?"

Trương đại quan nhân hắt xì một cái, rút khăn tay ra lau mũi, nói: "Cúm truyền nhiễm." Thằng cha này vừa nói vừa đi tới đối diện Hoàng Bộ Thành.

Hoàng Bộ Thành mắng thầm trong lòng, anh biết rõ mình đang bị cúm truyề nhiễm còn tới gần tôi như vậy? Không phải là muốn chơi tôi ư? Nhỡ lây sang tôi thì sao? Nhưng người trên quan trường đều chú ý mặt mũi, Hoàng Bộ Thành trong lòng rõ ràng rát phiền nhưng ngoài miệng lại không tiện nói gì, thân thể vô thức ngửa ra sau, kề sát vào ghế dựa rồi nói: "Ngồi đi!" Y chỉ chỉ vào sô pha.

Trương đại quan nhân lại không có ý ngồi xuống, hai tay chống lên bàn làm việc của Hoàng Bộ Thành, thân thể rướn về phía trước, cách Hoàng Bộ Thành nhiều nhất cũng chỉ một thước: "Bộ trưởng Hoàng, tin tức đăng trên nhật báo Bắc Cảng hôm nay anh đã xem chưa?" Trương Dương khi vào cửa đã nhìn thấy tờ báo nên trên bàn Hoàng Bộ Thành, tay hắn chỉ vào tờ báo, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Hoàng Bộ Thành.

Hoàng Bộ Thành rõ ràng đang giả bộ hồ đồ: "Tôi vẫn chưa đọc, đăng gì thế?" Y giả vờ giả vịt đeo kín lão vào, rất xảo diệu dùng tờ báo ngăn giữa y và Trương Dương, đây là một loại biện pháp cách ly, Hoàng Bộ Thành cũng không để hắn lây bệnh cho mình.

Trương Dương dùng tay nắm lấy mét tờ báo, ấn lại lên bàn, sau đó dùng sau đó dùng ngón trỏ tay phải chỉ chỉ vào bài báo về hoả hoạn Tân Hải đó.

Hoàng Bộ Thành ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cháy à?"

Trương đại quan nhân mắng thầm, thắng chó này rất biết giả vờ, tin tức truyền thông của Bắc Cảng đều đăng ầm ĩ chuyện hoả hoạn tối hôm qua, y thân là bộ trưởng tuyên truyền, không ngờ lại giả vờ vừa mới biết được, lừa ai chứ?

Hoàng Bộ Thành vẩy vẩy tờ báo, lại dùng nó cách ly mặt Trương Dương và mình, giả bộ đọc rất nghiêm túc: "Rất nghiêm trọng, tiểu Trương à, chuyện này tôi thật sự không biết, sáng sớm còn chưa kịp đọc báo, tổn thất lớn không? Có không có thương vong về người không?"

Trương đại quan nhân lại giật lấy tờ báo, đè lên mặt bàn, rất đột ngột, hắt xì như lôi đình vạn quân, báo trong tay Hoàng Bộ Thành bị Trương Dương giữ rồi, không còn vật cản, bị nước bọt của thằng cha này phun đầy lên mặt, Hoàng Bộ Thành trông vô cùng thảm hại, tức đến xanh cả mặt, y dám đoán chắc rằng, thằng cha này khẳng định là cố ý.

Trương đại quan nhân từ bên trong hộp khăn tay trên bàn Hoàng Bộ Thành rút khăn ra, áy náy nói: "Xin lỗi. Xin lỗi, tôi không khống chế được, để tôi lau giúp anh..."

Hoàng Bộ Thành có chút thẹn quá hóa giận, rút khăn tay của mình ra, nói: "Không cần..." Cũng không chờ y nói xong, Trương Dương lại hắt xì một cái kinh thiên động địa, Hoàng Bộ Thành cả thấy trên mặt đầy hơi nước, có cả nước bọt trực tiếp bay vào miệng y, trong lòng thấy rất tởm lợm, thiếu chút nữa thì nhổ ra ngay tại chỗ. Hoàng Bộ Thành đứng bật dậy: "Anh..."

Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội: "Bộ trưởng Hoàng, xin lỗi, thân bất do kỷ...' Hắn xoay người đi liên tiếp hắt xì mấy cái.

Hoàng Bộ Thành cầm khăn tay lau mặt, thấy miệng dinh dính,loại cảm giác này khiến y thấy rất tởm, Trương Dương hôm nay tới đây chính là để rắp tăm trả thù mình.

Trương Dương nhìn bộ dạng của Hoàng Bộ Thành, trong lòng thầm đắc ý, có điều hắn cũng không có ý định bỏ qua, chỉ vào bài báo đó: "Bộ trưởng Hoàng, nhật báo Bắc Cảng chưa điều tra rõ chân tướng của chuyện đã tuyên bố loại tin tức này, căn bản là yêu ngôn hoặc chúng, là vô trách nhiệm đối với công chúng xã hội. Tôi hôm nay tới đây... Khụ khụ khụ... Là muốn hỏi cho rõ ràng. Ai cho bọn họ viết như vậy? Ai cho bọn họ quyền bôi đen ban lãnh đạo Tân Hải chúng tôi?"

Chuyện này căn bản chính là Hoàng Bộ Thành làm, Hoàng Bộ Thành chột dạ, thằng cha này tuyệt đối thuộc hạng người dám làm nhưng không dám nhận, đối mặt với Trương Dương khí thế bức nhân, y không dám thừa nhận chuyện này là y sai bảo, tuy rằng trong lòng mọi người đều rõ, bài báo có tính châm chích mười phần của nhật báo Bắc Cảng không có bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành bày mưu đặt kế thì chắc chắn không dám dăng. Hoàng Bộ Thành chọn dùng chiến thuật kéo dài thường dùng nhất trong quan trường, y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, anh đừng kích động, chuyện này tôi sẽ mau chóng điều tra, sau khi điều tra rõ sẽ ngay lập tức thông báo cho anh."

Trương đại quan nhân há miệng, bộ dạng chuẩn bị hắt xì.