Ý Chỉ Hoàng Hậu

Chương 43: Đêm Không Ngủ




Hai người được người dân tiếp đón rất nồng nhiệt, bởi họ vai vế lớn là một phần nhưng vì người dân cảm nhận được sự thân thiện, vả lại do Tần tướng quân đã cứu mạng họ nên vì thế sự tin yêu càng lúc càng dâng cao hơn trong lòng người dân vùng Khách Ban. Cả hai được ăn một chầu no nê xong còn được mọi người rủ rê đến tham dự buổi hí kịch do làng tự tổ chức theo ngày, trước mặt bọn họ là một sân khấu nhỏ nhưng lại trang trí rất hoành tráng, biết được rằng sau vụ việc do bầy gấu làm loạn ấy đã làm tổn thất rất nhiều vật chất nhưng chỉ trong chớp mắt họ đã lấy lại được nghĩ lại thì rất khâm phục.

Màn diễn kinh kịch diễn ra trên sân khấu được nhiều người đón nhận, nội dung là về một cặp đôi thanh mai trúc mã sinh sống từ bé đến lúc lớn, tưởng rằng họ được ông Tơ bà Nguyệt xe duyên với nhau kết thành một đôi nhưng không ngờ rằng nam chính đã phản bội lại nữ nhân của mình. Nam chính vì lên đường đến kinh thành thi trạng đã bỏ lại người yêu mình ở quê nhà chờ đợi. Một năm, hai năm rồi ba năm đến tận năm năm cũng không có tin tức gì từ người mình yêu, nghĩ rằng có chuyện gì không hay sẽ xảy ra nên nữ chính đã lên đường tìm kiếm nam chính. Vì kinh phí lộ đường không đủ nên nữ chính đã dùng chút tài lẻ diễn kịch của mình kiếm sống qua ngày, biết được nàng sẽ lưu diễn khắp nơi, bỗng nàng được một vị quan trong vùng mời về diễn cho hôn lễ của con gái mình. Nàng không nghĩ ngợi liền chấp thuận, buổi lễ thành hôn diễn ra rất hoành tráng ai ai cũng đều chúc phúc cho hai nhân vật chính. Lúc nàng vừa bước lên sân khấu cũng là lúc nàng phát hiện ra người mà mình đang tìm kiếm hoá ra là tân lang được người người khen ngợi thanh tú lại tài giỏi khi đã đỗ trạng nguyên.

Nữ chính trong lòng như tan nát, phải kìm nén lại giọt nước mắt vì đến lượt mình diễn. Vì bản thân trang điểm để phù hợp với thể loại kinh kịch nên không tài nào đoán ra được nàng là ai.

Trong tâm can đau đớn như muốn đứt lìa nhưng phải cố gắng hoàn thiện vai diễn của mình.

Xong đến hết đoạn, có một người ngâm một bài thơ rằng:

"Nét lệ dài rơi phủ lớp điểm trang

Khoác trên người y phục thật lộng lẫy

Lễ tân hôn, tân nương là ai vậy?

Không phải nàng! Đang hát khúc tình nhân.

Trong tiếng hí lòng nàng như vỡ vụn

Nấc từng đoạn vì cửu biệt trùng phùng

Dõi xa xăm đôi mắt dần ngấn lệ

Nàng nhìn chàng cúi đầu bái song thân.

Thiên hạ tưởng nàng quá nhập tâm

Từng câu hí là từng đoạn ruột đứt

Trên khán đài không giấu nỗi chật vật

Là chúc phúc hay dằn vặt bản thân?

"Một ngày không gặp tựa ba thu"

Vì lời thề năm năm tựa giấc ngủ

Đợi chờ từ lá rụng đến đơm bông

Hoá ra hết năm nghìn thu trông ngóng?

Cánh chim mỏi mệt cần nghỉ ngơi

Lá không còn rụng, chẳng rối bời

Do tâm tình giờ đây đầy phiền muộn

Hay do lòng người hoá nóng thành đông?

Lệ nàng rơi vì đau thương ai xót?

Thâm tâm nàng không muốn như vậy đâu

Nhưng giờ đây chàng đang thật hạnh phúc

Nàng yêu chàng nghẹn đắng mà quay đầu."

Tần Chi Hồng ngó mắt sang nhìn người kế bên cũng đang xúc động, cô mím môi tỏ vẻ khó xử. Mục đích đến đây là để cả hai khuây khỏa để thôi nghĩ về chuyện tình yêu buồn của mình ấy vậy mà lại để người này chứng kiến một buổi diễn càng khiến người ta buồn hơn. Cô bèn nắm lấy bàn tay của đối phương, nàng không nhìn nhưng cũng nắm chặt lấy bàn tay ấy như cố kìm nén nỗi xúc động vì xung quanh họ là những tiếng nấc, tiếng khóc nghẹn ngào.

Có lẽ vì buổi diễn ấy đã đem cảm xúc quá lớn nên khi kết thúc rồi mà nàng thiên hậu này vẫn rơi vào vẻ trầm tư đầy phiền muộn. Không muốn bị gián đoạn bởi cuộc vui, Tần Chi Hồng hết lần này đến lần khác kéo nàng đến khắp các nơi để mua quà tặng nàng nhưng duy chỉ một gương mặt lạnh tanh xen lẫn buồn bã.

"Nếu người thấy không thoải mái thì chúng ta trở về đi."

Lưu Ma Kiều chợt đứng lại rồi từ từ nhìn sang người bên cạnh lắc đầu, nàng cố gượng cười để người này thôi lo lắng về mình nữa.

"Chúng ta nén lại đây đi, sáng hôm sau về cũng không muộn.'

Tần Chi Hồng gật đầu tuân lệnh chỉ biết chiều theo ý của thiên hậu. Hai người ghé vào một căn trọ thuê hai phòng để cho nàng nghỉ ngơi sớm nhưng khi đến phòng rồi nàng lại kéo người này vào bên trong vì muốn ngủ cùng. Nếu ban đầu chỉ thuê một phòng thì kẻ khác sẽ nghi ngờ vì thiên hậu và tướng quân ở cùng là một chuyện không phải cho lắm.

"Người sao vậy?"

"Bộ ngươi không muốn ngủ cùng ta hay sao? Bây giờ có cơ hội rồi đấy!"

Lưu Mã Kiều như câu dẫn đối phương, nàng đến giường ngồi xuống nhìn dáng vẻ khó xử của Tần tướng quân.

"Cái này..."

"Sao cũng được, nếu ngươi không thích thì ta cũng không ép."

Nói rồi nàng nằm xuống giường quay lưng về phía người kia. Sau một lúc bối rối thì cô cũng quyết định được lựa chọn của mình, dù gì bản thân cô cũng muốn điều này xảy ra nên làm sao từ chối được cơ chứ. Nếu nghĩ lại thì chẳng qua không phải một chút thôi.

Lưu Mã Kiều cảm nhận được sự hiện diện của người bên cạnh đang nằm xuống, nàng cũng xoay người lại rồi ôm chầm lấy đối phương làm cho cô tim đập loạn xạ cả lên.

"Ta muốn được như thế này mãi..."

"Được mà, thần sẽ bên cạnh người mãi như thế."

Tần Chi Hồng nhẹ giọng đáp rồi nở nụ cười trìu mến, tay xoa lấy bả vai gầy của người mình đang ôm trong lòng.

Lưu Mã Kiều vì thế càng rút sâu vào hơn để tận hưởng hương vị ngọt ngào mình đang cảm nhận xen lẫn chút ấm áp của sự hạnh phúc, phút chốc từ một vị thiên hậu đầy quyền lực oai dũng đứng đầu đất nước giờ đây hoá thành một chú mèo con chui rút vào trong lòng người mình yêu.

"Thần đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không nên nghĩ những điều sâu xa làm gì. Trước hết hãy trân trọng khoảnh khắc bên nhau, được bên người mỗi ngày đó mới là điều hạnh phúc nhất!"

Lưu Mã Kiều khẽ gật đầu, nàng ngước lên nhìn đối phương rồi chợt mỉm cười, Tần Chi Hồng hôm nay mới cả gan làm hành động này, cô dịu dàng xoa đầu thiên hậu rồi nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mái tóc sau đó ân cần hôn lên. Hôm nay được thiên hậu chủ động thân mật nên mới dám làm vậy chứ nếu thường ngày là bị chặt gãy tay rồi.

Lưu Mã Kiều to mắt nhìn chằm chằm bất ngờ trước hành động đó vì Tần tướng quân xem mình như cún con chứ không phải là Thiên hậu đứng đầu Lai Minh nữa.

Không cho đối phương nói này kia về mình, Tần Chi Hồng nâng cằm nàng lên rồi hôn lên đôi môi đang định mắng chửi mình. Lưu Mã Kiều tay nắm vạt áo của cô cũng nhanh chóng đáp trả nụ hôn. Nàng cũng thật sung sức, ngồi lên người của đối phương rồi hôn một cách mãnh liệt hơn, tay thì bận rộn cởi y phục dày cộm của người bên dưới. Tần Chi Hồng cũng phối hợp một cách rất ăn ý với thiên hậu nên phút chốc hai người chỉ còn lại bộ y phục mỏng manh bên trong.

Lưu Mã Kiều hôn lướt xuống cổ của Tần tướng quân rồi gặm nhắm, bàn tay tinh nghịch bóp nhẹ bên ngực, Tần Chi Hồng ôm lấy nữ nhân trong lòng, tay rút bỏ sợi dây của chiếc yếm nhỏ bé của thiên hậu lập tức cơ thể ấy không còn thứ gì che đậy nữa. Một bồng lai tiên cảnh hiện ra trước mắt đường đường chính chính chứ bản thân Tần Chi Hồng không lén nhìn trộm nó như lúc trước để rồi hết lần này đến lần khác bị làm khó dễ.

Lưu Mã Kiều cũng nhanh chóng cởi bỏ lớp y phục cuối cùng của người dưới thân, nàng chăm chăm nhìn vết thương lớn trước ngực của cô, cảnh sắc tuyệt trần ấy như bị một trận thiên tai vùi dập đi, nàng đau lòng chậm rãi chạm vào vết thương ấy rồi cúi người hôn lên. Tần Chi Hồng trong người nóng ran nhất là nơi được nơi mềm mại ấy áp vào, cơ thể cứng cáp của Tần tướng quân làm nàng không khỏi thích thú, nàng lướt xuống vùng bụng săn chắc ấy rồi ngấu nghiến như muốn để lại chiến tích.

Lưu Mã Kiều ngước lên nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương rồi mỉm cười, nàng trườn lên rồi áp vào đôi môi ấy ra sức hôn. Tần Chi Hồng lật ngược tình thế, nhớ ra điều gì đó ở thân thể của nữ nhân này, cô lật ngược người của nàng lại để lộ dấu vết xưa đang hiện hữu mãi trên tấm lưng trần trắng mịn ấy. Cô mím môi nén lại cơn xúc động, trong đầu tự vẽ ra lúc mà người này bị tra tấn, dấu vết in ấn chắc hẳn rất đau như chết đi sống lại, chạm vào còn cảm nhận được độ nổi lên trên da thịt của nó vậy ra là bị bỏng bởi một khuôn được đun nóng. Lưu Mã Kiều cảm thấy nhột ở sau lưng, sau đó là cảm giác tê rần khi đôi môi kia chạm vào. Tần Chi Hồng hôn lên dấu vết ở trên lưng nàng rồi từ từ hôn dần xuống dưới.

Lưu Mã Kiều lật người lại rồi giữ gương mặt của đối phương áp vào ngực mình. Cô đỏ mặt khi quá gần với nơi này, cảm nhận rõ mùi hương đang chạy xộc vào mũi làm đầu óc trở nên trống rỗng. Thấy người kia mãi chưa làm gì nên nàng mới lên tiếng.

"Định nằm thôi sao?"

Nghe thấy vậy cô mới chợt tỉnh người, há miệng ngậm lấy một bên làm cơ thể của thiên hậu chưa gì đã ưỡn cong lên đầy kích thích. Tần Chi Hồng giúp nàng xoa bóp một bên để thư giãn, bên còn lại cô tận tâm dùng miệng chăm sóc làm cho nàng như muốn bốc cháy lên. Có lẽ cơ thể của đại mỹ nhân này chưa từng bị ai đụng qua, hoặc có cũng chỉ là quá lâu nên vì thế rất nhạy cảm, chỉ những động tác nhẹ mà còn khiến người này kích thích không thôi. Tần Chi Hồng vuốt ve cơ thể của người dưới thân, lướt xuống đến vùng cấm rồi chậm rãi di chuyển nhẹ bên ngoài. Cô hôn dần xuống bên khung ngực như muốn để lại lãnh thổ, cả hai bên đều đỏ ửng lên và xuất hiện vài dấu hôn đẹp mắt.

Luu Mã Kiều ưỡn người lên, môi mím chặt, tay bấu chặt vào khăn trải giường khi cảm nhận nơi tuyệt mật đang dần bị xâm nhập. Bàn tay của Tần Chi Hồng náo động ở bên ngoài đến lúc cảm nhận được sự trơn trượt thì mới cho quân lính tấn công vào bên trong.

"Ưm..."

Lưu Mã Kiều mím môi nén lại âm thanh mỹ miều của mình, thấy vậy Tần tướng quân bèn trườn lên hôn lên đôi môi ấy. Tay thì vẫn chậm rãi ra vào, nàng bấu chặt vào tấm lưng trần của người bên trên rồi đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt. Bỗng Tần Chi Hồng di chuyển nhanh hơn làm nàng có chút không quen nhưng chưa hề có ý định dừng lại, không biết có vì đau hay không mà thiên hậu đã cắn vào cánh môi dưới của Tần tướng quân làm có chút rỉ máu thì mới chịu nhả ra, ôm chặt lấy người bên trên nàng tựa cằm vào bờ vai ấy mà siết chặt còn cô thì càng ngày càng đột kích nhanh hơn khiến nàng như muốn phát điên lên.

Lưu Mã Kiều thở gấp, cắn nhẹ vào bả vai của đối phương khi biết mình sắp ra. Đến khi bị Tần Chi Hồng đâm mạnh vào thì nàng có cảm giác như được hoá kiếp thành tiên, một mực bay lên trời vì sung sướng. Cánh cửa ấy cũng chảy ra một dòng nước ấm, nhìn người bên dưới thở dốc cô ân cần hỏi thăm.

"Người ổn chứ!?"

Lưu Mã Kiều khẽ gật đầu, tuy trải qua một hiệp nhưng thiên hậu có lẽ vẫn chưa kiệt sức. Nàng đột ngột áp đảo tình thế làm đại tướng quân xoay sở không kịp, phút chốc trên người của cô không còn là một vị thiên hậu đầy uy lực nữa mà trở thành một người đầy sự quyến rũ, sang trọng nhưng cũng đầy kiêu hãnh.