Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn!

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn! - Chương 6




Một chiếc du thuyền rẽ nước đi, cách đất liền càng ngày càng xa. Mấy cánh chim biển vút bay trong không trung. Sóng triều vỗ vào mạn thuyền, cũng ôn nhu ôn nhu vỗ về đôi nam nữ trên boong thuyền.

Sắc rượu vàng óng, từ trong miệng chai trong suốt chảy xuống, chảy vào trong chiếc ly thủy tinh chân dài. Năm ngón tay nhỏ dài cầm ly giơ cao, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.

Anh để xuống chai rượu, cúi người muốn hôn lên môi cô gái đang nằm trên ghế.

"Bảo Bảo... Ai!"

Hận không thể được như ý, đầu gối của cô kịp thời để ở lồng ngực của anh, ngăn cản mưu đồ muốn tời gần của anh.

"Thiếu gia động thủ động cước."

Hùng Bảo Bảo hất mái tóc dài, liếc mắt nhìn anh.

Đàm Hạ Thụ ánh mắt trầm xuống.

"Em không biết, ánh mắt có thể giết người?"

"Có ý gì?"

Bảo Bảo lười biếng ngồi dậy.

Anh định trụ cổ của cô, khẽ nâng gương mặt cô:

"Ý là, ánh mắt em mới vừa nhìn anh, rất gợi cảm... Gợi cảm đến mức có thể giết chết anh."

Tiếp tục tiến công, cúi đầu muốn cướp đoạt đi đôi môi đỏ mọng kia, ách... Đầu ngón tay ngăn trở cái miệng của anh.

"Ngô..."

Thất vọng a!

Cô lạnh lùng nói:

"Khí trời rất nóng, đừng ngồi gần như vậy."

Anh cười, trán cụng lấy trán cô.

"Em cảm thấy nóng là vì bộ đồ lặn trên người em."

Bộ áo lặn bó sát màu đen đem toàn bộ đường cong hoàn mỹ của cô phơi bày, anh sao có biện pháp giữ khoảng cách đối với bảo bối khả ái này? Lúc cô ăn mặc khêu gợi như vậy, anh chỉ muốn đem cô kéo đến dưới khoang thuyền triền miên, đem mớ y phục phiền phức này vứt đi, đem cô theo ở trên giường, lẻn vào trong cơ thể cô, giải phóng mình trong vận động khêu gợi (Clair: từ này của tác giả)...

"Đừng cho là em không biết anh đang suy nghĩ gì?"

Cô nhéo lỗ tai anh.

"Anh thừa nhận là anh muốn đánh với em một trận."

"Đánh nhau?"

Cô khiêu mi.

"Ở trên giường... Ngô!"

Bị đá một cái.

Hùng Bảo Bảo cầm lên dụng cụ lặn trên mặt đất.

"Được rồi, em muốn xuống nước, anh biết điều một chút ở trên thuyền đợi."

"Ở trên giường?! Tuân lệnh."

"Trên thuyền, ngu ngốc!"

Anh ha hả cười, cô trừng anh một cái, cầm lấy mặt nạ, đeo bình dưỡng khí lên lưng, mặc xong, chuẩn bị xuống nước.

Anh bắt được cô, cười nói:

"Không thể đi."

"Cái gì?"

"Dựa theo quy định, không có bạn lặn, không thể một mình lặn xuống nước."

"Em có giấy phép, rất an toàn."

"Bất kể em có giấy phép, dựa theo quy định vẫn là phải mang theo bạn lặn xuống biển."

Hùng Bảo Bảo lãnh băng băng nói:

"Vậy anh bắt em không được xuống?!"

Số người có giấy phép lặn quá ít, nếu như mỗi lần lặn đều cần tìm người tham gia, cô có thể còn chưa tận hưởng được niềm vui khi lặn đã tức chết!

"Anh theo em xuống biển."

Bảo Bảo cười, hỏi:

"Đàm Hạ Thụ, em không nghe lầm chứ? Lúc ở trại huấn luyện ngựa, em cỡi ngựa, anh làm gì?"

"Ở bên cạnh thưởng thức bạn gái tư thế anh dũng cưỡi ngựa."

Anh không biết cưỡi ngựa, không hciuj lên ngựa ra sân, không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh thưởng thức cô phóng ngựa dong ruỗi.

"Sau đó, lúc bắn BB anh lại đang làm gì?"

Bảo Bảo cười hỏi.

Ai, anh thật thích bộ dáng mỉm cười của cô, đặc biệt khi người khiến cô cười lại là anh!

"Anh yêu thích hòa bình, không thích ra tiền tuyến, cho nên ở hậu phương cổ vũ em cố lên!"

Bắn BB chia làm hai tổ nhân mã, anh ở bên cạnh xem xét hai quân giao chiến, trong bụng thầm nghĩ: kia cùng đánh nhau trông thật giống a.

"Cho nên?"

Bảo Bảo khiêu mi cười hỏi:

"Anh bây giờ muốn đi theo em lặn xuống nước? Đừng có nói đùa! Chuyện này so sánh với cỡi ngựa, đánh BB đều khó hơn."

"Anh biết, anh chưa từng nói nó dễ dàng a!"

Hạ Thụ nhún nhún vai.

"Chẳng lẽ anh muốn em dạy cho ngươi lặn xuống nước?"

"Hiện giờ có thể không?"

Hạ Thụ ha hả cười.

"Anh nghĩ em không có tính nhẫn nại này."

"Đúng, em bây giờ chỉ muốn mau mau lặn xuống đáy biển cùng cá chơi đùa."

Cô xoay người đi, anh lần nữa kéo cô.

"Lại thế nào?"

Cô không nhịn được, còn tiếp tục dông dài mặt trời cũng xuống núi mất.

"Chờ anh mười phút."

Anh đi vào khoang thuyền, một lát sau đi ra, trên người mặc y phục lặn.

"Anh?"

Cô ngây ngẩn cả người.

"Anh nói, anh với em xuống biển."

"Cái này phải có giấy phép..."

"Anh có."

Hạ Thụ khom người, từ bao da nhỏ, móc ra giấy chứng nhận, giơ cho cô nhìn, thuận tiện thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô. Hắc hắc, cuối cùng cũng hòa cô được một quả.

"Làm sao có thể?"

Bảo Bảo nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận, cấp bậc của anh thế nhưng so với cô còn cao.

"Anh có giấy phép lặn? Anh tại sao không nói? Em cho là —— "

"Em cho rằng anh là một kẻ chỉ biết chạy xe, suốt ngày la cà ở các câu lạc bộ, là một đại thiếu gia suốt ngày trốn trong phòng điều hòa, không chịu vận động."

Anh nâng tay cô.

"Emi đoán không sai, chỉ là anh vừa lúc có học qua môn lặn. Đến đây đi, chúng ta cùng hẹn hò dưới đáy biển."

Đeo lên bình dưỡng khí, kéo lưng cô quay về phía biển, ngồi bên thành du thuyền.

Bọn họ mang mặt nạ, ngậm ống dưỡng khí, đeo chân nhái.

Anh vỗ vỗ bả vai cô, không tiếng động hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa?

Cô cười, lắc đầu, cô nhưng lại đánh giá thấp Đàm Hạ Thụ. Cô nhìn lại anh, hướng anh ra dấu OK.

Anh mỉm cười, gật đầu. Đồng thời, bọn họ hít sâu một cái, lấy một động tác thuần thục, thân thể ngả về phía sau, chìm vào lòng biển. Bọt nước bắn lên, mãnh liệt rung động trong chốc lát lại trở về yên tĩnh.

*****

Hai bóng người màu đen chìm vào biển sâu, ở độ sau 20m dưới mực nước biển ngụp lặn. Hạ Thụ cùng Bảo Bảo làm bạn đi về phía trước, từ ống thở phun ra những chuỗi dài bọt khí, vài con cá tò mò lội tới đảo xung quanh họ, vài duôi cá Thạch ban (Clair: ta không biết đó là cá gì =.=) che ở phía trước bọn họ. Hạ Thụ nhìn Bảo Bảo một cái, Bảo Bảo cũng nhìn về phía Hạ Thụ, cô chỉ chỉ chúng, bàn tay hướng cá Thạch ban, con cá giống như là bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tức thì há to mồm rồi đột nhiên vẫy đuôi chạy trốn.

Bảo Bảo nhanh nhẹn khéo léo truy đuổi con cá, Hạ Thụ theo sát bên cạnh cô. Giưa cuộc truy đuổi, cùng với đàn cá, lân tinh lòe sáng, sặc sỡ đến loá mắt.

Đó là một thế giới không tiếng động, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình. Hai người bơi tới bên rặng san hô, sắc thái diễm lệ, sáng lạng thế giới đáy biển, vài con cá nhỏ núp dưới rặng san hô trộm xem bọn họ. Bảo Bảo vừa lặn, thỉnh thoảng nhìn lại Hạ Thụ, anh vẫn theo sát phía sau bên phải cô.

Cô có một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất bất kể cô bơi tới chỗ nào, anh cũng sẽ đuổi theo; bất kể cô phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ đúng lúc ra tay giúp đỡ. Phảng phất anh quan sát nhất cử nhất động của cô, bất kể cô đi phía trước hoặc là lui về phía sau, bất kể cô rẽ trái hoặc sang phải, anh cũng đều theo sát bên người cô.

Bảo Bảo bơi lên bơi lên, hôm nay nước biển dường như đặc biệt ôn nhu? Hôm nay tư thế lặn tại sao lại có vẻ bừa bãi? Cô vừa quay đầu lại nhìn anh, anh đang cùng cô ở chốn biển sâu này, vui đàu cùng những con cá.

Hùng Bảo Bảo cảm thấy, bản thân vốn kiên cường độc lập, rốt cục có được cảm giác được bảo hộ, cô tận dưới đáy lòng mỉm cười.

Đàm Hạ Thụ... Cùng với một kẻ không hiểu phong tình như cô, cùng nhau hóa thành hai con cá. Cô rất khoái trá, trời ạ, cô thật rất khoái trá a!

Bọn họ ngao du một trận, lúc cao lúc sâu, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đáy biển, quang ảnh xuyên thấu thế giới màu lam, rơi lả tả bên cạnh bọn họ, sau đó bọn họ ở trong vô số quang ảnh mà xuyên qua .

Đàm Hạ Thụ bỗng nhiên hướng cô ra dấu, cô chậm lại động tác, nhìn anh chỉ chỉ san hô, trên rặng san hô có một lọ thủy tinh.

Hạ Thụ nhặt lấy lọ thủy tinh, Bảo Bảo nghĩ —— không ngờ anh còn biết nhặt đồ bỏ rơi, thật biết bảo vệ môi trường a!

Hai người bơi một hồi, trở lại độ sâu 3 thước, đợi quen với khí áp, mới trở lên du thuyền.

Hai người lục tục đổi lại y phục, lúc này mặt trời đã ngả về phía Tây, ráng hồng nhuộm cả một góc trời, giống như hồng hỏa ở bầu trời thiêu đốt, mà bên dưới biển xanh vẫn an tĩnh vỗ về du thuyền dập dềnh.

Bảo Bảo thay y phục xong, cô tựa vào ghế nằm rũ rũ tóc.

Đàm Hạ Thụ mặc một cái quần dài màu nâu nhạt dệt bằng sợi đay đi ra. Ánh trời chiều chiếu vào tầm mắt, Bảo Bảo dùng tay che trên trán, nhìn rõ ràng anh.

Hắc, dáng người thật tốt! Nhìn anh nửa thân trên cởi trần đi ra, Bảo Bảo tò mò ngó chừng người đàn ông đang đến gần, ánh mắt rơi vào thân thể rắn chắc của anh. Không nghĩ tới vị công tử này, không hề giống trong tưởng tượng của cô – văn nhược, ngược lại, da thịt rõ ràng, bụng rắn chắc, làn da màu đồng cổ tuyệt mỹ, khêu gợi, cô lại hướng lên nhìn, bị một vết sẹo thật dài trên lồng ngực anh chấn trụ.

Anh chú ý tới vẻ mặt đột biến của cô, cúi đầu nhìn một chút vết sẹo trước ngực, ngẩng đầu hướng cô nháy mắt mấy cái.

"Sợ sao?"

Khăn lông vắt lên bả vai, anh tới bên cạnh ghế nằm của cô ngồi xuống.

"Đàn ông đều nên có vài vết sẹo, như thế mới tỏa ra khí thế nam nhi."

"Tại sao có vết sẹo này?"

Bảo Bảo ngó chừng lồng ngực của anh, đoán lai lịch vết sẹo này.

"Em thật muốn biết?"

Anh gác chân, hai tay gối ở sau ót, bộ dáng rất là thích ý.

"Chuyện gì xảy ra a?"

Một vết sẹo lớn như vậy xẹt qua ngực, nhất định là có chuyện xưa đắc sắc.

Anh đang nhìn bầu trời nói:

"Anh lúc tuổi còn trẻ tham gia bang phái trên giang hồ, lên làm lão Đại, lúc cùng người ta tranh giành địa bàn bị chém."

Bảo Bảo liếc anh, nói rõ không tin.

"Ba em cũng biết không ít nhân vật hắc đạo, đem danh hào của anh nói lên xem, không chừng có chút ấn tượng."

"Gà núi."

Anh nhếch miệng cười một tiếng.

"Anh tước hiệu gà núi?"

Cô buồn cười hỏi.

"Núi chó."

"Gọi núi chó?"

"Chó điên? Đen mèo? Hắc đạo huynh đệ không phải là đều lấy tên như vậy?"

"Nói thật sao."

Cô cười.

"Được rồi."

Anh vươn tay trái ra, xoa mái tóc thật dài của cô, lần này cô không có tránh né sự đụng chạm của anh. Anh nhìn cô, ánh mắt thật ôn nhu.

"Đây là vết sẹo lúc phẫu thuật tim còn lưu lại."

Anh hời hợt thuyết.

"A?!"

Bảo Bảo nhảy xuống ghế nằm, nhìn chằm chằm anh.

"Anh bị bệnh tim?"

"Đã ổn rồi, không phải là quá nghiêm trọng, chẳng qua là dị tật bẩm sinh..."

"Tại sao không nói sớm?! Có bệnh tim không thể lặn xuống nước."

"Anh nói đã tốt lắm."

"Vạn nhất lại phát tác thì sao?"

"Bác sĩ đã bảo đảm, anh bây giờ cùng người bình thường không có gì khác biệt."

"Nào có chuyện như vậy, sớm biết anh có bệnh tim, em cũng sẽ không —— "

Ánh mắt của anh rùng mình.

"Sẽ không để cho anh với em lặn xuống nước sao? Đừng như vậy."

Dường như anh bệnh sắp chết vậy.

Cô im lặng. Ánh mắt anh chợt nghiêm túc, làm cho cô cảm giác được anh ghét người khác xem anh như con bệnh.

Bảo Bảo khẩu khí mềm mại:

"Bất kể như thế nào, có bệnh tim không thích hợp lặn xuống nước, khi anh học lặn có phải hay không đã giấu huấn luyện viên?"

Nếu không, không thể nào dạy anh lặn xuống nước.

"Chúng ta có thể đổi đề tài khác không?"

Thanh âm của anh khó được căng thẳng, vẻ mặt cũng dị thường nghiêm túc.

Bảo Bảo vội vàng muốn cho anh hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề:

"Vạn nhất anh —— "

"Đáng chết."

Anh chợt từ ghế nằm đứng dậy, bỏ lại cô, đi vào phòng lái, kết thúc cuộc nói chuyện.

Cô lần đầu tiên lãnh giáo tính tình Đàm Hạ Thụ, sự phẫn nộ của anh khiến cho cô không hiểu nổi lại cảm thấy rất giận. Cô cũng là vì tốt cho anh, vừa nghĩ tới cô mang người bị bệnh tim lặn xuống nước, hắc, vạn nhất mới vừa ở đáy biển phát sinh trạng huống gì, anh sẽ không toàn mạng.

Anh không biết tốt xấu cũng thôi đi, anh không thương tiếc tánh mạng còn tức giận cô? Haizz! Bảo Bảo phiền não thở dài. Vốn không phải chuyện của cô, cô tức giận cái gì? Cô khẩn trương lại vì cái gì? Cô lo lắng! Lo lắng? Đúng vậy a, Bảo Bảo ảo não nghĩ —— cô thế nhưng bắt đầu khẩn trương vì người đàn ông này.

Nghĩ cô Hùng Bảo Bảo vốn là nữ trung hào kiệt, anh dũng tiêu sái, từ bao giờ lại trở nên lề mề, còn khổ tâm khô miệng khuyên anh, muốn chết. Buồn nôn nhất chính là người ta không những không cảm động còn nổi giận với cô.

*****

Đàm Hạ Thụ đợi ở phòng lái, anh sinh khí .

Bảo Bảo đứng nghiêm trên bong thuyền, cô cũng khí .

Không khí giằng co nặng nề, cô ngồi trở lại ghế nằm, đưa lưng về phía anh đang nằm, nhìn bóng trời chiều, cánh chim bay là là trên mặt biển. Bất kể, anh muốn khí cứ khí, đừng tưởng rằng cô sẽ đi qua cùng anh hòa giải. Hừ, anh cứ từ từ chờ đi!

Không biết qua bao lâu, du thuyền nhổ neo, Đàm Hạ Thụ điều chỉnh phương hướng du thuyền, quay về.

Gió biển vỗ nhẹ gương mặt của cô, mái tóc dài buông sau lưng, nhè nhẹ tung bay, nhưng lòng của cô vẫn còn ứ đọng, không thể thanh thản.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng ca ——

"Why do bird suddenly appear, Everytime you cue near, Just like me they long tobe, close to you..."

Cô cười, "Close to you". Cô nhìn lại, cách ô cửa kính phòng, thấy anh đang cầm lấy Microphone của du thuyền, hướng cô hát ——

"Why do star fall down from the sky, Everytime you walk by, Just like me they long to be Close to you..."

(Vì sao sao từ trên trời giáng xuống? Chỉ cần nàng vừa đi gần. Tựa như ta giống nhau, bọn họ cũng khát vọng đến gần ngươi.)

Cô trong lòng bừng lên ấm áp, nghe tiếng hát cất lên từ chất giọng trầm thấp của Đàm Hạ Thụ.

"Close to you, oh~~close to you, close to you."

Ánh mắt nồng nhiệt chăm chú nhìn cô, cô mỉm cười, đón nhận ánh mắt anh.

Anh ngâm nga lặp lại Close to you,... Phảng phất tâm của bọn họ, một cách thần kỳ cũng từ muôn dặm xa cách mà nhích gần, nhích gần.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nữ anh hùng hào kiệt Hùng Bảo Bảo từng ba lần vô địch võ thuật, cuối cùng cũng không thể kháng cự được ma lực tình yêu, nếm tư vị yêu thương ngọt ngào, trầm luân trong biển tình yêu.

Bốn mắt nhìn nhau, bài ca đưa tình, du thuyền lung lay, cô cảm thấy cô yêu người đàn ông này. Thì ra yêu một người cảm giác lại thư thái như vậy, lười biếng, bay bổng, rất ngọt ngào a. Dường như bị cảm giác hạnh phúc trong suốt đoàn đoàn lớp lớp bao vây, dường như cả thế giới này chỉ còn lại có anh, như thế chói mắt, đáy mắt cô lóe sáng, Bảo Bảo cảm thấy cả người từ trong ra ngoài sáng lên.

Từ không chấp nhận ai chinh phục, cô giờ đây cam nguyện đầu hàng khi chạm đến đáy mắt anh.

Anh cố định phương hướng đi tới, đi ra khỏi phòng lái, trở lại bên cạnh cô.

"Trời sắp tối rồi."

Anh ngồi ở bên người cô.

"Thực vui vẻ."

Cô theo bản năng thuyết.

"Không nỡ về nhà?"

Hạ Thụ nghe vậy mỉm cười, vén sợi toác lòa xòa trên má cô.

"Thì ra là cùng anh hẹn hò vui vẻ như vậy?"

Cô ngẩng cằm, cười liếc anh, không trả lời.

Di? Chấp nhận? Anh khiêu mi.

"Không theo anh đấu võ mồm nữa rồi?"

Cô không phải là rất thích cậy mạnh ?

"Hy vọng em mở miệng cãi lại anh? Em thật không nên để anh thất vọng, anh —— "

"Hắc!"

Lấy ngón tay nhẹ che môi của cô, đáy mắt tràn ngập nụ cười.

"Em im lặng đi, anh có phần thưởng cho em."

"Phần thưởng?"

Cô cười, lông mày giương lên.

"Đúng a."

"Cái gì?"

Cô đối mặt với anh, ngồi thẳng người.

Hạ Thụ khom người lục trong đống đồ mới lặn dưới nước lên, cầm lên chiếc lọ vừa nhặt được.

"Thu hoạch của chúng ta a!"

Anh giơ giơ lên chiếc lọ.

"Anh xem qua, không có quá hạn."

Kéo ra móc kéo.

Cô kinh ngạc:

"Uy, anh muốn uống nó?"

"Có gì không thể."

Anh uống một ngụm thật to.

"Ừ..."

Nhắm mắt lại, bộ dạng như đang thưởng thức nhân gian mỹ vị.

"Tư vị như thế nào?"

Cô tò mò .

"Tuyệt không thể tả."

Anh tà liếc mắt nhìn cô một cái, đem cái chai đưa về phía cô.

"Em uống một chút xem, có mùi vị của đại dương."

"Em không thích."

Cô đẩy ra tay của anh.

"Em không dám? Sợ cái gì?"

Anh tung mình, gục ở trên người cô, cười cúi nhìn cô.

"Em không phải là cái gì cũng không sợ?"

Cơ thể nặng nề của anh cơ hồ dán chặt trên người cô, khiến cho hô hấp của cô có chút dồn dập.

"Ai biết là do ai ném nó xuống đáy biển? Em không uống thứ đồ uống không rõ lai lịch..."

"A!"

Hạ Thụ chợt ôm bụng, sắc mặt đột biến.

"Đau..."

"Làm sao?"

Bảo Bảo vội lấy cái chai vứt xuống đât, vỗ nhẹ lưng anh.

"Đau ở đâu? Bụng? Rất đau sao? Đáng chết! Ngu ngốc, nói anh đừng uống anh hết lần này tới lần khác..."

Anh tiến sát lại chỗ cô.

"Nguy rồi, đau quá..."

Mặt chôn ở trước ngực cô.

"Uy ——"

Bảo Bảo khóe mắt co quắp, cúi nhìn tên đàn ông đang hướng trong ngực cô cọ cọ.

"Anh đang diễn trò gì? Mau. Cút. ra!"

"Anh đau bụng."

Anh chôn ở trong bộ ngực mềm mại, mỉm cười.

"Dời đi tay của anh!"

Cô trừng mắt nhìn bàn tay đang vuốt ve ở mông mình.

"Anh cần an ủi."

Hạ Thụ ngẩng đầu, thưởng cho cô một ánh mắt vô tội.

"Em xem anh là cần một ngàn đồng."

"A?"

Bảo Bảo giơ hai tay thổi thổi, hừ lạnh.

"Vừa vặn năm trăm, bành bạch hai bên chính là một ngàn đồng."

(Clair: ý là hai bàn tay, bạch, bạch 2 phát ^^)

Hạ Thụ ánh mắt tối sầm lại, vội vàng che kín hai má.

"Uy, đừng động thủ."

"Sắc lang."

Cái gì đau bụng? Căn bản là muốn ăn đậu hủ của cô, cần ăn đòn!

Anh ở trước ngực cô, nhếch miệng cười.

"Sắc lang? Không, anh chính là kìm lòng không đậu, vì em xinh đẹp mà kìm lòng không đậu."

Anh hai tròng mắt đen lóng lánh tình dục.

"Sắc lang, đừng có đè em nữa."

Cô nheo mắt lại, dùng tay đẩy mặt anh ra, ánh mắt anh quả thực rất sắc tình đó.

"Em có hiểu hay không tình thú?"

Hai tay anh khởi động trên người, cúi trừng cô.

Cô lạnh lùng trả lời:

"Anh có biết hay không cảm thấy thẹn?"

Ánh mắt của anh nóng rực.

"Thứ lỗi cho anh, anh chỉ là quá muốn thân cận bạn gái của mình, anh mới vừa không phải là hát muốn "thân cận em"? Close to you? Em không phải là rất cảm động sao?"

"Em có nói cho anh em rất cảm động sao?"

Cô khiêu mi.

Anh biết cô không có tức giận. Bởi vì trong ánh mắt mỹ lệ của cô lóe ra nụ cười.

"Em mới vừa cười a!"

Anh lười biếng nói, phảng phất rất hưởng thụ cùng cô tranh cãi.

"Đó là bởi vì bài hát của anh buồn cười."

Cô cùng anh đấu võ mồm .

"Nga?"

Anh sách sách nói:

"Hùng tiểu thư, những lời này thực thiếu sức thuyết phục, anh đối với tiếng hát của mình rất có lòng tin."

"Đàm tiên sinh ——"

Cô nháy mắt mấy cái.

"Em đính chính, em không phải vì giọng hát của anh cảm thấy buồn cười, em cảm thấy buồn cười vì bộ dạng anh cầm Microphone ca hát rất ngu."

Anh lắc đầu lại là sách sách nói:

"Hùng tiểu thư, anh đối với bộ dạng của mình cũng là rất có lòng tin, anh rất tin bất luận anh làm cái gì, xem ra cũng không ngu xuẩn, anh nghĩ em là vì mị lực siêu phàm thoát tục của anh mà cười."

"Đàm Hạ Thụ!"

Bảo Bảo ánh mắt lóe sáng .

"Ừ hừ?"

Cô ngón tay nhẹ nhẹ gật gật khuôn mặt của anh, lười biếng nói:

"Em phải lặp lại câu nói lúc nãy của mình."

"Nga? Câu nào?"

"Anh có biết hay không cảm thấy thẹn?"

Cô trợn trắng mắt.

"Mị lực siêu phàm thoát tục? Sách! Thế này mà anh cũng có thể nói ra miệng."

"Hùng Bảo Bảo."

Anh cúi người, làm cho cô cảm nhận được nhiệt khí phát ra từ thân thể anh.

"Làm gì?"

Mắt của cô tối sầm. Thân thể của anh, so sánh với cô tưởng tượng còn to lớn hơn nhiều.

"Anh đối với tính tình thích lảng tránh của em vẫn rất thưởng thức."

Anh cúi đầu, mũi chạm vào mũi của cô, cảm nhận cô hô hấp dồn dập .

"Sặx... Làm chi?!"

*****

Cảnh báo!!!!!

Phần này chỉ dành cho đối tượng 17+, ai chưa đủ tuổi mà mon men đi đọc, Clair không chịu trách nhiệm!

Đáng giận, sáp quá gần đi? Cô len lén nắm chặt quả đấm, chuẩn bị công kích sắc lang.

"Anh phát hiện một chuyện."

"Cái gì?"

Ừ, dám gần chút nữa, liền đánh hắn.

"Em mỗi khi ở một mình với anh, biểu hiện rất không được tự nhiên."

"A? Em nào có!"

Nói lung tung, Bảo Bảo phản bác:

"Em chỗ nào không được tự nhiên?"

Quả đấm siết chặt.

"Em rõ ràng rất yêu thích anh, mới vừa rồi nghe anh hát tình ca, nét mặt của em rõ ràng rất say mê, miệng lại không chịu thừa nhận, như vậy còn không coi là không được tự nhiên?"

"Uy!"

Tự đại cuồng.

Anh hít sâu một cái chậm rãi nói:

"Nhưng anh thật cao hứng."

Bảo Bảo mở to mắt.

"Lại? Anh lại cao hứng rồi?"

Anh có vẻ rất dễ dàng cao hứng ai.

"Bảo Bảo..."

Anh bỗng nhiên dùng sức bưng lấy mặt của cô, hai tay thân mật, nhiệt tình dán sát gương mặt cô.

"Làm gì!"

Quả đấm của cô uy hiếp chống vào cằm anh.

Anh đối với thái độ của cô vẫn rất nhất trí, dùng tinh thần Thiết kim cương (vững vàng), đối với sự uy hiếp của nữ Lão Đại chẳng thèm ngó tới, không sợ không hãi.

"Anh cao hứng em khi một mình đối với anh không được tự nhiên, kia đại biểu một chuyện, em thật yêu thích anh. Có thể, em đã yêu anh. Không! Tuyệt đối là em yêu anh."

"Anh, anh... anh, anh..."

Bảo Bảo mặt đỏ lên, gấp đến độ đầu choáng váng não trướng. Kỳ quái, bất luận cô nói thế nào, anh cũng có thể vặn vẹo thành ý tứ có lợi đối với anh? Hảo vô lại! Nhưng là, cô làm chi đỏ mặt? Làm chi tức giận? Tại sao nói không ra lời phản kích? Tại sao không thể tỉnh táo? Đầu trống rỗng, mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm gương mặt mỉm cười của anh, đôi mắt đen thẳm,... từ khi nào miệng lưỡi cô lại kém cỏi rồi?

Mặt của anh càng ngày càng gần, cái miệng của anh cũng vậy, hơi thở của anh phật ở trên mặt cô, lòng cô ngứa ngáy, khi anh nồng nhiệt nhìn cô, cô cảm thấy hoảng hốt, suy yếu, không thể chuyên chú. Bởi vì cô cảm giác được anh muốn hôn cô, đúng vậy a, anh giống như là muốn hôn cô. Ánh mắt anh nhìn cô dường như đã xuyên thấu lòng của cô, mạnh mở cánh cửa tâm hồn cô! Cảm giác như cô đang trần truồng trước mặt anh, thật đáng sợ a!

Nữ lão Đại luống cuống.

"Em không thèm nghe anh nói nữa."

Kết quả chẳng qua là giận dỗi phun ra một câu. Dù sao như thế nào cũng nói không lại anh, chỉ chuốc thêm tức giận.

Trong mắt anh nụ cười càng sâu, thân thể áp sát chặn lên cô, cô thở không nổi, sắc mặt đỏ hơn, tim đập điên cuồng!

"Vậy tốt hơn chúng ta không nói nữa."

Ánh mắt anh như phát sáng, nồng nàn. Cô đỏ mặt bộ dạng thật đáng yêu, anh có thể cảm giác mặt của cô ở trong lòng bàn tay càng ngày càng nóng.

"..."

Cô nhìn chằm chằm anh, không hiểu ý tứ của anh.

Mũi của anh nhẹ nhàng trượt trên cái mũi của cô, ánh mắt kiên định soi vào mắt cô, tim kề sát trái tim đang đập cuồng loạn của cô.

"Chúng ta cũng đừng nói chuyện, chúng ta hôn đi, ừ?"

Cúi đầu, phủ lên miệng cô, kết kết thật thật hôn, đầu lưỡi nhiệt tình tách ra đôi môi cô thăm dò vào trong khoang miệng, cùng cô thân mật đụng chạm, hôn đến cô thở không được.

"Sẽ có người nhìn thấy..."

Cô dời đi miệng, giãy dụa nói.

Anh ôm lấy người của cô, tiếng nói khàn khàn:

"Người nào? Chim? Hay là mây? Hay là cá dưới nước?"

Anh gặm cắn vành tai của cô.

"Em thật là thơm, thật mềm... Anh muốn ở trong thân thể em... Đối với em làm tốt chuyện sắc tình..."

"Anh đủ rồi đó."

Cô thở, anh càng nói càng sắc tình.

"Thí dụ như đem đem đôi tay thích đánh người của em trói chặt..."

Liếm hôn vành tai của cô, một đường kéo dài đến chiếc cổ trắng nõn.

"Sau đó thừa dịp trời tối, trăng cao, sắc tình xâm phạm em..."

Sau đó là bả vai.

Hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn, nói không rõ ràng lắm, biến thành lẩm bẩm than nhẹ.

Anh nói tiếp:

"Em tính tình thật xấu, có lẽ nên đem chân của em cũng trói chặt, thật tốt trừng phạt em."

Tay của anh chui vào trong áo cô, giật xuống chiếc áo lót, cách lớp áo mỏng, khẽ cắn nụ hồng trước ngực cô.

"Anh muốn dùng nụ hôn nhiệt tình để giáo huấn em, còn có dùng thân thể của anh để trừng phạt em, khiến em hưng phấn đến không thể ngủ, mỏi mệt đến không thể nằm mộng, để em hòa tan trong cơ thể của anh... Khiến em giống như nước bị nhiệt tình hun đến bốc hơi, phải khóc cầu xin tha thứ, đem em tràn đầy tinh lực ép khô..."

(Clair: TT^TT cứu ta với! Lão ca BT này, tán tỉnh dụ dỗ con người ta lại có thể dùng những lời lẽ dâm loạn như thế. Ta còn là xử nữ a TT^TT)

"Anh... Đàm Hạ Thụ..."

Thân thể của cô bắt đầu mềm mại, ý chí lay động. Cô kiêu ngạo đâu? Khí phách đâu? Dưới những nụ hôn sắc tình dầy đặc của anh hoàn toàn hòa tan, sụp đổ.

"Sau đó... Anh muốn ở trong thân thể của em, đóng dấu..."

Cái miệng của anh, bắt đầu công kích hông của cô.

Thật là đáng sợ, cô cảm thấy rất hưng phấn.

"Đủ rồi, đủ rồi..."

Níu lấy bờ vai của anh, muốn đem anh đẩy ra.

Anh kiên định lập trường, bất vi sở động, bắt đầu xé quần của cô, hôn lên cái khả ái...

Cô kinh hãi co rụt người lại, đầu gối áp sát đỉnh đầu.

"Ngô!"

Phanh, anh té khỏi ghế nằm, kinh ngạc nhìn Hùng Bảo Bảo đang nằm trên ghế, cô cấp tốc thở dốc, tóc phát loạn, đỏ mặt.

"Em... Em không phải cố ý."

Ngã đau sao? Anh đối với cô làm chuyện quá thân mật, làm hại cô quá hoảng loạn rồi mới có thể...

"Em..."

Hạ Thụ trố mắt, đầu chợt hướng lên, cười ha ha. Hai khuỷu tay lười nhác chống trên mặt đất, cười đến thở không nổi.

"Đừng cười ."

Bảo Bảo mặt đỏ như lửa đốt.

"Lão Thiên! Em đạp anh... Hơn nữa còn là ở thời điểm chúng ta hôn nhau... Bảo Bảo, em thật ác độc."

"Cười xong chưa?"

Bảo Bảo lúng túng. Nhìn anh cười to, nghe anh sảng lãng tiếng cười, nhưng lại có một loại cảm thụ khoái trá, ấm ấp ở đáy mắt cô lưu động.

"Em không thích anh hôn em sao?"

Anh trát trát nhãn tình.

"Không phải."

Cô đỏ mặt, không tình nguyện thừa nhận. Nói thật là, cô cảm thấy anh hại cô vừa hưng phấn lại rất kích thích, nhưng là loại kích thích này đối với cô mà nói thật là quá xa lạ .

"Nhìn không ra em cũng có lúc xấu hổ."

Hạ Thụ cười liếc cô, có chủ tâm trêu chọc cô.

"Không phải là xấu hổ!"

Mặt càng đỏ, ngay cả lỗ tai đều đỏ, anh hoài nghi nếu tiếp tục náo đi xuống cô sẽ nổ tung!

"Là nhát gan."

Anh cười đến xấu xa.

"Không phải!"

Cô trừng anh một cái.

"Anh hôn em, em không muốn?"

Anh lười biếng hỏi.

"Uy!"

"Em không phải là không sợ trời không sợ đất ?"

"Uy!"

"Nga? Ác ác, anh đã đoán đúng, đối mặt với người đàn ông mà em thích, em sẽ thẹn thùng?"

Bảo Bảo nhảy xuống khỏi ghế nằm, ngồi lên Đàm Hạ Thụ, cưỡi ở ngang hông anh, bưng lấy mặt của anh, cúi đầu đè lên miệng anh dùng sức vừa hôn, sau đó, chợt buông ra.

"Ai nói em sợ !"

Anh mâu quang trầm xuống, ôm lấy cổ cô kéo đi xuống, vơ vét tài sản càng nhiều