Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn!

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn! - Chương 4




Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phương hướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn.

Cô cho là những lời đó, chỉ nói là nói mà thôi. Cô biết có rất nhiều cô gái, bị hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông lừa gạt, cho nên khi Đàm Hạ Thụ không chút do dự đem lịch trình hẹn hò của cô ghi vào PDA của anh, cô nhìn vào tròng mắt anh, nhìn thấy một loại ngoan cố, nhưng ôn nhu.

Cho đến lúc này, Hùng Bảo Bảo mới bắt đầu thật tình suy nghĩ muốn cùng người đàn ông này tìm hiểu. Có lẽ cô là thực chậm hiểu, cũng có thể cho đến lúc đó, cô mới cảm giác được, Đàm Hạ Thụ thật là một nam nhân đẹp mắt...

"Anh là bạn hắn?"

Bảo Bảo hỏi một thân ý phục đen – Hàn Chấn Thanh.

"Đúng."

Hàn Chấn Thanh lạnh nhạt nói.

"Rất tốt, đợi lát nữa có thể khiêng hắn về nhà."

"Tôi sẽ."

Hàn Chấn Thanh khóe miệng khẽ nhếch, cười dò xét nhìn Hạ Thụ.

Đinh, đinh....

Trên lôi đài, người chủ trì hướng về phía loa phóng thanh thông báo:

"Số hai mươi."

Hùng Bảo Bảo phút chốc đã nhảy lên lôi đài.

Con gái? Nhất thời mọi người xôn xao, người chủ trì quảng cáo:

"Các vị các vị, lôi đài lần đầu tiên có nữ nhân ra sân!"

Tiếng vỗ tay vang trời, các vị khách nam vội vàng gọi bạn gái bên cạnh đến xem. Sóng người vội ùa hướng lôi đài, mọi người xôn xao, hưng phấn muốn xem cuộc đấu giữa một nam tử hán cùng một thiếu nữ.

Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo đứng trên lôi đài.

Người chủ trì giới thiệu:

"Bên phải chính là, Hùng Bảo Bảo tiểu thư! Vị nữ nhân đầu tiên lên lôi đài, xin nhiệt liệt hoan nghênh cô."

Đàn ông hừ miệng, phụ nữ lại kích động la lên.

Microphone đưa về phía Bảo Bảo, người chủ trì hỏi:

"Hùng tiểu thư có lời gì muốn nói với mọi người không? Đối thủ của cô là đàn ông, co có tự tin có thể đánh bại anh ta?"

"Dĩ nhiên!"

Bảo Bảo cười tự phụ nhìn chằm chằm Đàm Hạ Thụ đối diện.

"Tôi muốn chứng minh một chuyện, chỉ cần trải qua rèn luyện, phụ nữ cũng có thể dễ dàng quật ngã đàn ông."

Nói xong đám đông cười to, chủ quán nghe nói chạy tới, hắn lên đài đoạt lấy Microphone, giơ lên cao bia hướng mọi người nói:

"Để ăn mừng bổn quán lần đầu tiên có nữ nhân khiêu chiến lôi đài, các vị, chỉ cần Hùng tiểu thư đánh thắng, để thể hiện phong độ của đàn ông, tối nay bổn quán mời bia khách, miễn phí cung ứng."

Hay! Lại một trận vỗ tay điên cuồng, tâm tình bị nâng lên, người cũng càng tụ càng nhiều. Chủ quán khôn khéo muốn lợi dụng cơ hội làm ăn này, ra ám hiệu người chủ trì trì hoãn thời gian, để càng nhiều khách nhân nghe ồn ào mà vào trong quán.

Người chủ trì đi qua hỏi Hạ Thụ:

"Đàm tiên sinh tại sao lại muốn cùng nữ nhân khiêu chiến?"

Microphone đưa về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt anh nhìn Bảo Bảo, hướng về phía Microphone nói:

"Bởi vì, vị Hùng tiểu thư khả ái trước mặt tôi đây, chỉ nguyện ý hẹn hò cùng với người có thể đánh thắng cô ấy."

Hạ Thụ gương mặt anh tuấn cùng tiếng nói tràn đầy từ tính, lập tức khiến trái tim của những vị khách nữ bên dưới trở thành tù binh của anh, trừ vị kia đang trên đài chờ chuẩn bị đánh người – Hùng Bảo Bảo! Cô hừ một tiếng, khinh thường lời nói buồn nôn của anh.

"Nga?!"

Người chủ trì ánh mắt sáng lên.

"Này có thể nói, anh là muốn theo đuổi vị tiểu thư này sao?"

Dưới sự cổ vũ của mọi người, người chủ trì hài hước nói:

"Đàm tiên sinh, chẳng lẽ không có dạy anh chiêu tặng hoa hồng sao? Con gái thích nhất là hoa hồng ."

"Có a, bất quá nghe nói cô ấy đem hoa hồng buổi sáng tôi tặng đạp nát."

Đàm Hạ Thụ cười ngắm Bảo Bảo, Bảo Bảo hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc.

Phốc! Đinh Tử Nhu nghe ra cười to, cô chính là chứng nhân.

Đàm Hạ Thụ nhún vai nói:

"Hiển nhiên cô ấy đối với đánh nhau tương đối có hứng thú."

"Nói nhảm thật nhiều, mau đánh đi!"

Bảo Bảo chống hông, không nhịn nổi nữa. Chờ một chút đem hắn đánh tới thành đầu heo, nhìn hắn còn cười được hay không.

"Tốt! Các vị, chúng ta cùng mở to mắt theo dõi."

Người chủ trì trong tiếng hoan hô đi xuống lôi đài, trọng tài ra sân đứng ở giữa hai người, phất tay thổi còi. Khán giả bên dưới hô hào "Đánh", Bảo Bảo xông về phía Đàm Hạ Thụ, vung quyền hướng đánh tới, tung về phía khuôn mặt anh tuấn.

"Wow a ~~ "

"CO OL (office lady)!"

Mọi người kinh hô, Đinh Tử Nhu che mắt không đành lòng nhìn.

Không có trúng! Đàm Hạ Thụ thấp người né tránh quả đấm.

Bảo Bảo đuổi theo, tung ra quyền thứ hai, quyền nhanh như gió, lực đạo hung mãnh, mọi người lại một trận kinh hô. Đinh Tử Nhu bị làm cho sợ đến mãnh liệt niệm A Di Đà Phật.

Tiếp theo, hình ảnh quỷ dị, kinh hãi mọi người.

Đàm Hạ Thụ không có chuyện gì, có việc chính là kẻ đánh người Hùng Bảo Bảo. Cô a một tiếng, bỗng nhiên ngã nhào trên đất.

Di? Làm sao như vậy? Mọi người há hốc mồm, Đàm Hạ Thụ không có xuất thủ a, Hùng Bảo Bảo làm sao lại té trên mặt đất? Cuộc tranh tài tạm dừng, Hạ Thụ cùng trọng tài chạy về phía Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu đẩy đám người ra xông về lôi đài.

"Lão Đại? Làm sao a? Lão Đại?"

Hùng Bảo Bảo gục trên mặt đất vẻ mặt rất thống khổ.

Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, đưa tay muốn đỡ cô.

"Đừng, đừng đụng ta!"

Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, tay phải thử sờ hướng cổ.

Hạ Thụ hiểu ra.

"Trặc cổ?"

"Ngô..."

Cô đã quên làm nóng người. Đáng chết! Cô làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy?

Cuộc tranh tài bị buộc tạm dừng, người chủ trì hướng người xem dưới lôi đài giải thích nguyên nhân, xuỵt thanh cùng tiếng chửi rủa thất vọng cơ hồ oanh rụng nóc nhà

"Còn nói cho nam giới một bài học?"

"Còn không có đánh gục, Come on!"

Cuộc tranh tài đặc sắc bị bỏ dở, đám đông vốn hăng hái vây xem giờ đây hứng thú rã rời, tản đi phân nửa.

Bảo Bảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Đương trong tiếng xuỵt, cùng chửi rủa ầm ĩ, Đàm Hạ Thụ tháo găng, ôm lấy Bảo Bảo đứng dậy.

"Mau buông tôi xuống!"

Bảo Bảo cắn răng. Sợ cô không đủ xấu hổ sao? Cô oa oa gọi:

"Không được ôm tôi!"

Cô giãy dụa giãy dụa, Nhưng anh vẫn ôm không tha.

Cô trợn mắt cảnh cáo:

"Tôi nói thả tôi xuống."

"Nếu không? Đánh tôi sao?"

Anh nhếch miệng, cười đến vô lại.

*****

Đàm Hạ Thụ lái xe đưa Hùng Bảo Bảo cùng Đinh Tử Nhu về nhà, trên đường về, trong xe, Bảo Bảo ngồi phịch trên ghế ngồi, nghiêng mặt nói chuyện ——

"Hôm nay là tôi nhất thời sơ sót, nếu không anh đã sớm té trên mặt đất rên rỉ."

Cổ cứng ngắc, cô không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế hướng mặt về phía cửa sổ, cùng Đàm Hạ Thụ bên trái sặc thanh.

"Đúng, đúng, đúng."

Đàm Hạ Thụ rất tốt nhịn tùy cô phát tiết tâm tình. Cô đã rất xấu hổ, anh không đành lòng lại bỏ đá xuống giếng.

"Tôi bình thường tuyệt sẽ không phạm loại sai lầm này, nếu không phải vội vã đánh anh, tôi sẽ không quên làm nóng người."

"Đúng, là lỗi của tôi."

Hạ Thụ ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy nụ cười.

"Chờ cổ tôi bình phục, tái đấu một lần."

Bảo Bảo kiên trì muốn lấy lại mặt mũi.

"Không thành vấn đề."

Anh tiếng nói là lạ, giống như là đang cố gắng khắc chế mình không bật cười.

"Anh đang cười tôi?"

Nghe được ra anh khẩu khí có chút khác thường, cô liếc về phía sau.

"Tử Nhu, hắn có phải hay không đang cười?"

"..."

Đinh Tử Nhu cúi đầu không nói.

"Tử Nhu? Đinh Tử Nhu?!"

Bảo Bảo cố hết sức đem trọn thân thể hướng bên phải.

"Cậu làm chi?"

"Không có wow..."

Đinh Tử Nhu cúi đầu, hai vai run rẩy, không thể cười, ngàn vạn không thể cười. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của Bảo Bảo, sẽ nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh. Cô luôn luôn sùng bái nhất nữ nhân vô địch Lão Đại, nhưng lại dưới con mắt trừng trừng của mọi người, bị trật cổ, còn bị mọi người xuỵt, thật tốt cười.

Hùng Bảo Bảo ánh mắt rùng mình, khẩu khí nghạnh bang bang:

"Cậu làm chi vẫn cúi đầu?"

"Đâu."

Đinh Tử Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Phốc ~~"

Trời ạ, không nhịn được nữa, cô chợt cười, Đàm Hạ Thụ cũng bật cười.

Hai người nhìn có chút hả hê trong tiếng cười, Hùng Bảo Bảo mặt xanh, ngoan âm nói:

"Chờ tôi bình phục, các người chết chắc!"

Trận này, Hùng Bảo Bảo thật xấu hổ, sau khi về nhà ngàn dặn vạn dò buộc Đinh Tử Nhu nhất định phải giữ bí mật.

Nhưng là một ngày sau, bữa ăn trưa, Hùng lão sư không vui nói:

"Khó có được đàn ông thích con, con không thể ôn nhu chút sao? Nhất định phải cùng người ta giao đấu? Đến ngay cả cổ cũng bị trặc, con như vậy hung dữ còn ai dám theo đuổi con?"

Lại tới PUB đi đánh nhau, cô rốt cuộc có hay không tự biết mình là con gái a?

Đáng giận! Bảo Bảo đang đeo nẹp cổ do bác sĩ chỉ định, giơ cao tờ báo che kín mặt. Đinh Tử Nhu chết tiệt, nhất định là cô ta nói với cha.

"Ba dạy cho con Không thủ đạo không phải là để đánh đàn ông, cái gì muốn theo đuổi còn trước phải đánh thắng được con?"

Kết quả cô bị niệm túc túc một canh giờ.

Mấy ngày sau, cổ Hùng Bảo Bảo đã không còn đáng ngại, có thể quẹo phải, chẳng qua là còn có chút nhức mỏi. Cô ở đạo trường hướng dẫn võ sinh luyện tập.

"Giáo luyện, PUB có tổ chức đấu võ kia ở đâu?"

Gia Cường đột nhiên hỏi.

"Giáo luyện, cô còn muốn cùng người kia đánh sao?"

Đại Nghiệp cũng đi theo hỏi.

Bảo Bảo khuôn mặt thanh tú xuất hiện sát khí, cô muốn làm thịt Đinh Tử Nhu!

Gia Cường:

"Đây là lần đầu tiên cô thất bại ai."

Đại Nghiệp:

"Tên kia lợi hại hay không?"

"Nếu ai dám nhắc lại chuyện này ——"

Hùng Bảo Bảo nghiến răng nghiến lợi:

"Ta đem hắn đánh cho thành đầu heo!"

Đại Nghiệp cùng Gia Cường câm miệng, nhưng một lát sau lại không nhịn được hỏi:

"Lần sau các người đánh nhau, bọn em có thể đi xem được không?"

"Giáo luyện, cô thật đánh thắng được hắn ta sao?"

"Ngu ngốc!"

Hùng Bảo Bảo mắng to:

"Nếu không phải tôi bị trật cổ, hắn sớm gục trên mặt đất, để cho người nhà khiêng ra ngoài."

Dám hoài nghi năng lực của cô, có lầm hay không? Một đống bằng khen treo đầy vách tường là giả sao?

Gia Cường cùng Đại Nghiệp trao đổi ánh mắt, cười hì hì.

"Kia nếu như hắn thắng..."

"Giáo luyện thật muốn làm bạn gái hắn?"

Rất khó tưởng tượng vị giáo luyện hung hãn này trở thành bạn gái của ai đó.

"Đó là không có khả năng!"

Bảo Bảo hỏa đại.

Cô đối với mình có lòng tin. Sau khi dạy Đại Nghiệp, Gia Cường xong, lại tới một nhóm nữ sinh cấp hai đến học kỹ thuật phòng thân. Kết thúc chương trình học, Bảo Bảo ngồi ở trước bàn nghỉ ngơi, bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà tới.

*****

Đàm Hạ Thụ đi vào đạo tràng, vẫn là nụ cười so sánh với ánh mặt trời còn chói mắt, gợi cảm mị lực đến không gì sánh kịp.

"Có khỏe hơn chút nào chưa?"

Anh mỉm cười thăm hỏi, mang đến một bó hoa tươi thăm Hùng Bảo Bảo.

Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười kia có nhìn có chút mùi vị hả hê, nghiêm mặt nói:

"Cảm ơn, tôi đã khỏe nhiều rồi."

Sau khi khỏe hẳn lập tức đánh chết anh! Chờ xem, Đàm Hạ Thụ.

Hai người cách bàn vuông ngồi đối diện, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mà vào, hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh.

"Có nghỉ ngơi tốt hay không? Buồn hay không? Tôi chở em đi hóng gió?"

Thanh âm của anh trầm thấp ấm áp.

"..."

Không để ý tới anh. Bảo Bảo phiền não cầm lấy tờ báo. Người nầy rất phiền a, làm chi cứ quấn lấy cô không tha? Hừ, chơi bời lêu lổng bại hoại, rỗi rãnh không có chuyện gì, tám phần là chạy tới giễu cợt cô.

"Có muốn ăn cái gì hay không? Tôi giúp em mua?"

Cô biểu hiện lạnh lùng, anh lơ đễnh, không thể bị cô ảnh hưởng tâm tình.

"..."

Không quan tâm anh, cô im lặng không nói gì.

Anh giãn ra một chút gân cốt.

"Hoặc là, đi uống trà chiều, em nhìn xem, khí trời tốt như vậy, không muốn ra ngoài một chút sao?"

"..."

Oa kháo, đã không quan tâm đến anh, anh còn có thể nói nhiều như vậy? Bảo Bảo nhíu mày, không nhịn được, thô lỗ lật giở trang báo. Muốn đối phó loại nhân sĩ nhàm chán này, biện pháp tốt nhất, chính là tĩnh táo xử lý. Bảo Bảo đoán anh nhiều lắm là lầm bầm lầu bầu hơn mười phút đồng hồ, biết mình lãng phí thời gian tự thấy không có gì vui, hẳn là sẽ bỏ đi. Cho nên cô thủy chung duy trì trầm mặc, anh rốt cục cũng thức thời câm miệng .

Một trận yên lặng thật dài, lặng yên đến Bảo Bảo cho là anh hẳn là đã buồn chán đến muốn bỏ đi, nhưng anh vẫn là chưa rời đi, cô dò xét liếc anh một cái.

Huh! Đang cười, anh thế nhưng lại đang nâng cằm lên cười híp mắt nhìn cô, bộ dạng tự đắc vui mừng.

"Nhìn cái gì?"

Cô khó chịu, ánh mắt ái mộ kia hại cô nổi da gà đầy thân.

"Tôi phát hiện, em rất tốt nhìn, càng nhìn càng xinh đẹp."

Hạ Thụ thưởng thức vẻ mặt không được tự nhiên của cô, còn cố ý ác tâm nói:

"Ai, rốt cục đã hiểu Từ Chí Ma tại sao có thể viết ra những bài tình thơ sầu triền miên, thì ra là nhìn cô gái mà mình thích, như vậy thực làm người ta cảm động!"

Ác ~~ tâm ~~ Bảo Bảo mặt trầm xuống, không nhịn được cùng anh đối lại:

"Tôi rốt cục có thể hiểu —— "

"Nga?"

"Tại sao có người không kìm chế được nóng nảy."

Hạ Thụ cười.

Bảo Bảo nói tiếp:

"Nhìn nam nhân không thích đối với mình si ngốc cười, muốn nhịn xuống không động thủ đánh người, rất khó."

"Hùng tiểu thư, tôi làm sao lại cảm thấy em giống như loại người cô phụ cảnh đẹp, dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn."

Anh nụ cười không giảm nói.

"Tôi thật sự là người như vậy, nếu như anh lại tiếp tục ác tâm đi xuống, tôi sợ sẽ quản không được tay của mình, phá hủy gương mặt nhìn có vẻ anh tuấn của anh, vậy thì không đẹp ."

"Tôi thật cao hứng!"

Anh khoa trương hai tay che ngực nói.

"Cao hứng cái gì?"

Cô hỏi.

"Em mới vừa nói."

"Cái gì?"

"Thì ra là trong mắt em, tôi rất anh tuấn."

Bảo Bảo nắm chặt tờ báo, phun nói:

"Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như anh!"

"Tôi cũng chưa từng thấy qua người nào so với em càng có cá tính."

Anh cười, thật thưởng thức tính tình ngay thẳng của cô.

"Thật sự tôi rất có "cá tính", tôi ngay cả đánh người cũng rất có cá tính. Bình thường tôi chỉnh người, sẽ rất có "cá tính", trước đá vào bụng hắn, tiếp đạp lên bắp chân hắn, sau đó rất có "cá tính" hoặc ném xuống, hoặc để cho mặt của hắn mang dấu giày của tôi."

Hạ Thụ cười to, sự uy hiếp của cô hoàn toàn không có tác dụng. Anh giống như là trời sanh đối với cá tính táo bạo của cô có sức miễn dịch.

Nhìn anh cười đến thực vui vẻ, Bảo Bảo nghi ngờ:

"Anh thật cao hứng?"

Kỳ quái, đàn ông bình thường nghe đến đó sẽ mặt đàn thối mà cút đi, từ đó cũng không còn hứng thú muốn theo đuổi cô nữa, nhưng anh không đi, còn cười?

"Đúng vậy a, tôi là rất vui vẻ."

Anh dựa vào lưng ghế, dương dương tự đắc.

"Bị tôi mắng còn vui vẻ?"

Di? Có khuynh hướng tự ngược đãi đó.

"Em rất thú vị."

Thật lâu không có ý muốn theo đuổi một nữ nhân mãnh liệt như vậy, kể từ sau khi chia tay lần thứ năm, anh liền âm thầm quyết định sẽ không hề tạo nghiệp chướng nữa.

"Bệnh thần kinh! Anh về đi."

Bảo Bảo ngượng ngùng nói, lười cùng anh tiếp tục nói chuyện.

"Ngày sau gặp lại trên lôi đài."

Nhưng qua mười phút đồng hồ, anh còn không đi, cô ngẩng đầu chỉ vào cửa.

"Cửa ở kia."

"Tôi biết."

Anh nhếch miệng cười.

"Vậy còn không đi?"

Ngồi đã lâu rồi a, nơi này cũng không phải là phòng trà, quán trọ!

"Tôi muốn ở lại lâu một lát."

"Tại sao?"

"Cùng em nói chuyện phiếm a!"

"Tại sao theo tôi nói chuyện phiếm?"

"Thích em a."

"Tại sao?"

Kỳ quái, đàn ông không phải đều thích những cô gái nũng nịu?

"Tôi rất thưởng thức em."

Thưởng thức? Bảo Bảo nhìn một chút bản thân, lại nhìn chằm chằm anh.

"Thưởng thức tôi cái gì?"

Quái, lần đầu tiên có người đàn ông nói như vậy với cô, những người đàn ông trước đây đều là đối với cô nói

"Tôi rất sợ cô".

"Có lẽ nói như vậy rất kỳ quái, nhưng nhìn em, nói chuyện trực tiếp với em, tính tình vừa hướng lại vừa cứng, tôi cảm thấy được rất thú vị."

Anh mỉm cười.

Cô vẫn là không hiểu, bộ dạng này vừa thối lại vừa cứng tính tình cho tới bây giờ chỉ có bị mắng là nhiều, anh nhưng lại cảm thấy thú vị?

Anh thật là kỳ quái a, song càng làm cô kỳ quái chính là câu nói kế tiếp của anh ——

"Tôi nghĩ, tôi rốt cuộc tìm được lão bà tương lai của mình rồi."

A? A? ! Bảo Bảo thiếu chút nữa té khỏi ghế, ngây người ba giây mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng tiêu hóa lời của anh.

"Uy, anh có phải hay không nghĩ quá xa ..."

Bảo Bảo còn không kịp nói cho hết lời, Đàm Hạ Thụ lại tiếp tục vứt ra một quả bom ——

"Hùng Bảo Bảo, tôi muốn cưới em."

Oanh! Hôn mê. Bảo Bảo trợn mắt líu lưỡi.

*****

Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô từ lúc nào lại có duyên với đàn ông như vậy? Cô bắt đầu cảm thấy đây rất có thể là do ai đó ác ý đùa giỡn, hay là bùa chú hoa đào cha giúp cô cầu có tác dụng rồi?

Cũng với Đàm Hạ Thụ thong dong mỉm cười, Hùng Bảo Bảo duy nhất có thể phản ứng là giật mình ngạc, xanh hai mắt.

Hùng Bảo Bảo khốn hoặc .

Giấu ở đằng sau nụ cười tuấn mị chói mắt, Đàm Hạ Thụ đến tột cùng là hạng người gì?

Anh đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, luôn là cười cười, nhưng khẩu khí nói muốn kết hôn kia cô có thể nhận ra là chân thật.

Cô luôn luôn căm thù đám đệ tử chơi bời lêu lổng, cũng xem thường bọn họ dựa vào sự bao che của người nhà mà xem sinh mạng con người như trò chơi, lại ỷ có tiền có thế. Nam nhân nên ra dáng nam nhân, giống như trong Trung Hoa anh hùng vậy.

Cô luôn luôn đem cha mình là điều kiện để lựa chọn bạn trai, đừng xem ông bây giờ hở chút càm ràm, năm đó, Hùng Hoa Anh chính là nhân vật rất nổi tiếng trong giới võ thuật, mỗi lần ra nước ngoài tranh tài ông luôn mang theo Bảo Bảo, còn thường được mời đến các quốc gia trên thế giới tham dự hội nghị võ thuật.

Bảo Bảo còn bé đã mất mẹ, cô là nhìn quả đấm của cha mình mà lớn lên, ở đạo trường cha cùng đối thủ đấu đấu, đá đá, nhanh nhẹn, dũng mãnh. uy vũ, đây mới thực sự là nam tử hán.

Cho nên một nam nhân tay trói gà không chặt như anh, không có cách gì có thể làm người đàn ông của cô, chỉ có người giống như cha cô, mới có thể làm cho cô động tâm.

Đàm Hạ Thụ không có lấy một điểm phù hợp với tiêu chuẩn của cô, anh không giống cha cô mặc áo T-shirt, quần Jean, anh mặc âu phục, nhìn qua chính là loại đàn ông ngày ngày đến quán rượu, rút ra xì gà. Kia không phải là mẫu hình của cô, cô thích chính là kiểu đàn ông dưới ánh mặt trời đổ mồ hôi, cương mãnh, uy vũ, đỉnh thiên lập địa nam tử hán.

Đàm Hạ Thụ không dám, anh tâm bình khí hòa, luôn là ôn nhu cười, trên người vĩnh viễn mang theo mùi nước hoa nhàn nhạ. Đúng rồi, mặc dù mùi trên người anh rất tốt ngửi, nhưng là cô chán ghét đàn ông xịt nước hoa. Cô thích đàn ông có sức sống, có khí phách, giống như dũng sĩ.

Mà anh lại giống như loại gặp phải trời nóng liền trốn trong các quán cà phê hoặc nhà hàng đọc sách, nghe tước đất vui mừng nam nhân.

Dĩ nhiên, cô thừa nhận anh bộ dạng anh tuấn, phong độ, tính tình lãng mạn, rất giống vain am chính đa tình, khiêu gợi trong các bộ phim tình cảm, nhưng này không đủ để mê hoặc cô. Cô chưa từng đối với người đàn ông nào cảm thấy hứng thú qua, cho nên cha mới có thể khẩn trương, cho là cô cả đời này không lấy chồng .

Tốt lắm, nếu Đàm Hạ Thụ không có lấy một điểm phù hợp với điều kiện của cô, kia, tại sao cô lại bởi vì lời nói lúc ban ngày của anh mà mất ngủ?

"Đáng giận!"

Bảo Bảo ở trên giường trằn trọc xoay trở.

"A..."

Một cước đá rơi xuống chăn bông, ngồi dậy, đẩy ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy trăng sao. Bầu trời giống như con song màu đen, một vết Tân Nguyệt phiêu ở trong bầu trời đêm, điểm điểm tinh quang nhấp nháy. Đúng rồi, hắn ta cũng thích chớp mắt cười...

*****

Bọn họ ước định sau lúc trời tối sẽ ở PUB hôm nọ đánh cuộc một lần nữa, anh nhất định không đánh thắng được cô. Cô từng chú ý qua đôi tay anh, thon dài trắng trẻo, anh tuyệt đối chưa từng học võ.

Hùng Bảo Bảo ngủ không được, cả buổi tối, tâm của cô không khỏi cồn cào. Lần đầu tiên lo âu như vậy, dĩ nhiên lại bởi vì một người đàn ông, cô nghĩ, nguyên nhân nhất định là bởi vì anh quá kỳ quái.

Hùng Bảo Bảo hôm qua vừa bởi vì anh mất ngủ, hôm nay, Đàm Hạ Thụ lại tới.

"Có muốn hay không đi uống trà chiều?"

Đàm Hạ Thụ cười chói lọi còn hơn cả thái dương.

"Không muốn."

Bảo Bảo đang xếp thời khoá biểu, như đinh chém sắt cự tuyệt. Cô phát hiện anh vừa đổi một bộ âu phục mới tinh, thực không hổ danh quý công tử, cuộc sống quả nhiên xa xỉ lãng phí.

"Tôi thật là thất vọng."

"Đúng đó, có thời gian nhiều lời không bằng đi cúi lạy đi."

"Cúi lạy?"

"Đúng vậy a, cầu xin thần linh phù hộ."

"Phù hộ cái gì?"

"Phù hộ anh ngày mai sẽ không bị tôi đánh chết."

Cô trừng anh một cái.

"May mắn tôi có một trăm ngàn bảo hiểm nhân thọ."

Anh ha hả cười.

"Anh nhìn ——"

Bảo Bảo chỉ chỉ trên vách tường bằng khen.

Anh đi tới trước tường, xem xét đống bằng khen của cô, xuy thanh lẩm bẩm.

"Khá lắm hoa Magnolia, đánh đến thiên hạ vô địch thủ."

"Cho nên anh ngày mai nhất định sẽ thua, bị tôi đánh cho thảm hề hề, té trên mặt đất rên rỉ. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu như anh đau khổ cầu khẩn, tôi có thể không tranh tài nữa, hơn nữa còn giúp anh giữ bí mật."

"Cái này không cần thiết."

"Anh không sợ đau a? Bị phụ nữ đánh, rất mất thể diện a!"

"Chuyện ngày mai, ngày mai hãy nói."

Anh rất có kiên nhẫn lại mời một lần nữa:

"Đi thôi, đi uống trà chiều."

"Tốt, dám để cho tôi lái xe, tôi liền đi."

Bảo Bảo cao hứng có ý nghĩ muốn trêu cợt anh.

"Có gì không thể."

Anh lập tức đáp ứng.

Kết quả Hùng Bảo Bảo mãi cho đến tám giờ tối mới về nhà, cả buổi tối hồn vía lên mây, hai mắt vô thần, vẻ mặt hoảng hốt, cước bộ khinh phiêu phiêu, giống như bị cái gì trọng đại đả kích.

"Con đi đâu? Thức ăn cũng nguội rồi."

Hùng lão sư đuổi theo con gái cưng hỏi.

Bảo Bảo tiến vào phòng tắm, ở bên trong nói vọng ra:

"Cùng bạn đi ra ngoài."

"Bạn?"

Hùng lão sư ở bên ngoài phòng tắm nói:

"Tử Nhu có tới tìm con."

"Vâng."

"Vậy con đi ra ngoài với ai?"

Kỳ quái, trừ Tử Nhu cô không có bạn bè nào khác a?

"Là với bạn a."

Bảo Bảo không chịu nói , sợ cha sẽ đuổi theo không dứt.

Hơn mười giờ, Đinh Tử Nhu gọi điện thoại đến.

"Cổ đã ổn chưa? Hai người các cậu bao giờ thì đánh? Mình muốn đi xem."

Cô cười hì hì.

"Ngày mai, đã hẹn ngày mai đánh."

"Chúng ta cùng đi."

Đinh Tử Nhu lại hỏi:

"Mình có thể mang Kiều Đại Vĩ đi không?"

"Được, mình lần trước đánh hắn, bất quá sinh nghiện, ngày mai lại đánh — lần."

Biết rõ cô chán ghét Kiều Đại Vĩ còn dám nói?

"Ha, Mình đi một mình cũng tốt. Đúng rồi, cậu lúc xế chiều đi đâu? Mình có đi tìm cậu, vốn là muốn nhờ cậu chở mình đi mua quần áo."

"Cùng bạn đi ra ngoài."

"Người nào?"

"Ngày mai gặp."

Bảo Bảo muốn cúp điện thoại.

"Đợi một chút ——"

Đinh Tử Nhu như tên trộm hỏi:

"Sẽ không phải cùng Đàm tiên sinh đi ra ngoài đi?"

Lấy Bảo Bảo sảng khoái cá tính, chuyện với ai đi ra ngoài không cần thiết phải trốn tránh, nhất định có điều mờ ám.

"Đúng, như thế nào?"

Bảo Bảo dứt khoát sảng khoái thừa nhận.

"Anh ta đi tìm cậu? Wow, thật tích cực, cậu nguyện ý cùng anh ấy hẹn hò rồi?"

"Chẳng qua là uống trà chiều, không phải là hẹn hò."

"Cô nam quả nữ, đương nhiên là hẹn hò."

"Mình chỉ là muốn lái thử xe của hắn ——"

Bảo Bảo phản đối, nhưng khẩu khí có chút suy yếu.

"Wow ~~ wow a ~~ wow ~~"

Đinh Tử Nhu ở bên kia điện thoại kêu lên.

"Gặp quỷ? Chuyện gì?"

Đinh Tử Nhu tiếp tục kêu:

"Wow a, trời ạ! Anh ta để cậu lái xe của mình?"

"Thì sao? Kỹ thuật lái xe của mình rất tốt."

Đem chiếc xe đua ấy phóng như bay, thực sảng khoái!

"Lão Đại, đối với đàn ông mà nói, xe giống như tính mạng thứ hai của bọn họ."

"Cho nên?"

"Cho nên khi đàn ông nguyện ý để cho phụ nữ đi xe của anh ta, lại còn là cỗ xe thể thao giá trị không rẻ, kia đại biểu một chuyện a!"

"Tiếp."

"Anh ta vô cùng ~~ vô cùng thích cậu."

"Tiếp."

"Như thế nào, rất cảm động sao?"

"Khó trách."

Bảo Bảo lạnh nhạt nói.

"Khó trách cái gì?"

"Khó trách hắn một đường sắc mặt tái nhợt, phảng phất giống như như mình là tội phạm cướp bóc, hắn là con tin bị mình bắt cóc."

"Ha ha ha ha ha... Cậu nhất định phóng rất nhanh."

Tử Nhu cười to. Lão Đại bình thường phóng xe máy cũng rất kinh khủng, huống chi là xe hơi? ,

"Cuối cùng hắn rất kích động."

"Là sao? Bị cậu dọa hỏng nữa?"

"Không, hắn kích động là bởi vì xe đụng vào cột đường."

"A? !"

Tử Nhu kêu to.

"Anh ta bị chọc tức sao?"

Bảo Bảo cầm lấy điện thoại, suy nghĩ đến chuyện lúc chiều đụng vào cột mốc kia ——

Lực va đập mãnh liệt, khiến cho đầu của cô cũng đi theo đụng vào tay lái phía trước.

Đàm Hạ Thụ rất kích động, kéo cô dậy, gạt qua mớ tóc trước trán, kiểm tra cái trán của cô, thấy cô không có chuyện gì, mới yên tâm, thở dài một hơi thật to.

"Làm tôi sợ muốn chết."

Anh xoa bóp đầu của cô nói:

"Đừng đi nhanh như vậy ."

Không có chửi ầm lên, không có gầm thét kêu trời, càng không vứt bỏ cô vội vã kiểm tra xe.

Anh kích động, hoàn toàn là vì lo cô bị thương.

Cô cũng rất kích động, là bởi vì ánh mắt quan tâm của của anh đối với cô.

Lần đầu tiên trái tim đập loạn trong lồng ngực. Thì ra là cảm giác được che chở lại tốt như vậy, thì ra là loại cảm giác vừa đau vừa tê dại này, chính là cảm động.

"Lão Đại, cậu đem người ta xe đụng phải, anh ta còn muốn theo đuổi cậu sao?"

Hù dọa cũng hù chết sao?

"Cậu thật nhiều chuyện a, mình muốn đi ngủ ."

Bảo Bảo cúp điện thoại, lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.