Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương 52: Trên phố ấy có Lolita !




Trên đường phố phồn hoa trung tâm thành Thăng Long người người qua lại tấp nập. Một tiếng ca hát kì quái của ai đó đột nhiên vang lên ngay giữa nơi phố chợ ồn ào xáo động không khỏi làm cho người người qua đường ghé mắt nhìn về.

-Ngọt lắm những lúc… em nắm đôi tay và hứa sẽ mãi yêu… chỉ anh đây. Từ khi em qua nơi này… Lòng anh thấy vui biết mấy!!!... Rồi nắng sớm mới, ấm vẫn chưa vơi và con tim vang tiếng ca vui cười. Vì em mang niềm vui tới nơi anh như người may mắn nhất trên đời…[email protected]%^#@^#%

Tiếng hát vốn đang rả rích rả rích lại tràn đầy nỉ non bỗng đột nhiên cao vút~ Vẻ mặt người hát chợt sa vào trong cuồng nhiệt vong ngã!!!

-Chỉ là đôi môi… Chỉ là…!!! Vài câu yêu thương thôi mà? Em đã khiến anh yêu em không thể phai phôi~ Anh mong em đừng thay đổi. Vì anh đã quá yêu em mất… rồi~ Vì yêu em, xa em quanh anh nay chỉ còn bóng tối!!!

-Chờ đợi ngày mai… Chờ...! Chờ một ngày tương lai… Chờ... !!! Ngày ta đc sánh đôi vai được bên nhau mãi mãi… Dẫu… Anh có làm gì sai??? Cũng sẽ không một ai có thể chia… hai ta chung bước mãi… Trên một con đường dài..... Ai ài… Con đường dài… à u ớ ờ…. Con đường dài… Con đường dài… Con đường dài lắm… Con đường dài lắm… á ăm…

-Đếm,đếm,đếm,đếm,đếm,....... 1,2,3,4,5,6,7 ... ngày trôi!

-Biết em giờ có nhớ về anh hay nhớ về ai. Bao ngày thật là dài khi anh không có em bên cạnh. Anh cảm thấy rất giá lạnh. Mà làm sao cho em hiểu thấu khi mình không ở bên nhau… [email protected]%#%@^#^

-Công tử! Công tử!… CÔNG TỬ !!!!

Tiếng hét lớn của Lâm Tam như long hống hổ gầm, làm… Nguyễn đại công tử giọng hát đành bất đắc dĩ đi theo tắc tịt

~

-Lại làm sao rồi???



Nguyễn đại công tử hiện tại bực mình lắm, nhe răng trợn ngược mắt nhìn về phía tên người hầu khốn kiếp vừa đánh đoạn hứng thú của mình này. Lâm Tam gặp vậy mồ hôi trên trán không khỏi tí tách chảy không ngừng.

-Không có gì đâu! Công tử… công tử ngài muốn hát thì cứ hát đi thôi! Hát tốt! Hát tốt lắm

~

Bắt gặp vẻ mặt đe dọa hằm hằm chưa bao giờ có của Nguyễn đại thiếu gia nhìn về, Lâm Tam không thể không dối lòng tán xưng một tiếng. Ánh mắt tranh thủ làm ra vẻ nhìn ra chung quanh…

Một đám người qua đường bên cạnh vừa nhìn rõ là người nào vừa ca hát xong ai nấy đều vẻ mặt ngốc trệ, cực nhanh chạy vội. Nơi hai người chủ tớ đi qua có thể nói là quỷ khóc thần gào tán loạn tan hoang hết cả, nhìn qua nơi đây thật giống như vừa mới gặp được trâu bò dày xéo qua đường vậy.

Lâm Tam trong lòng thầm than, công tử nhà mình vốn được người người đặt cho cái tên Lăng Lột Da thế nhưng cũng chỉ có đám dân chúng bình thường như hắn mới rõ ràng. Ngày trước công tử hắn càng cười vậy lực phá hoại lại càng mạnh, càng cao hứng vậy đập phá đánh người lại càng tợn, lại càng nhiệt tình.

Thật lâu như vậy không gặp Nguyễn đại thiếu gia đi tới mấy nơi đường phố quanh đây đập phá quán, hôm nay đám người đột nhiên bắt gặp hắn tiến đến mà lại còn vừa đi vừa hát. Này quả thực chẳng phải nói rõ hắn đây chính chuẩn bị đánh người gây rối hay sao. Ai thấy mà còn không chạy vội chạy vàng ngay đi cơ chứ. Gà bay chó sủa như hiện tại cũng vẫn là nhẹ



~

Phải biết Lăng đại thiếu gia trước kia đúng là chuyên môn ở chỗ trung tâm kinh thành này nghịch ngợm rồi. Vùng phía bắc nhiều con em gia đình quyền quý hắn không làm gì được thế nhưng đoạn tiếp giáp giữa thành nam và khu trung tâm này Nguyễn gia bọn họ quả thực là xưng hùng.

Càng quan trọng hơn là đám thiếu gia công tử nhà giàu hay đi qua đây chơi cũng đều giống như hắn ưa thích nhìn xem đập phá bắt nạt người. Cũng chỉ là vì Lăng đại thiếu gia trước kia đi “làm” chăm chỉ nhất. Ngày nào cũng phải lượn tới phá phách một lần mới cam tâm tới chỗ khác chơi bời thế nên danh tiếng, lực uy hiếp nó mới cao tới như vậy. Lâu ngày thanh danh của hắn ở đoạn đường này có thể nói là trẻ con nghe nửa đêm đều dọa khóc vỡ mật cả. Thần kì vô cùng

~

-Không hát!... Móa! Công tử ta mất hứng rồi còn hát cái cọng lông

~


-Đi thôi! Hôm nay đi về nhà xem sao. Nghe nói ở trong phủ cha mẹ ta vẫn còn đang chiến tranh lạnh hả?

Nguyễn đại công tử phẩy phẩy tay áo nghênh ngang qua lại giữa đường, vừa đi vẫn còn không có quên hỏi chuyện Lâm Tam bên cạnh.

-Này… con cũng chỉ nghe qua loa mấy đứa nha hoàn chăm sóc phu nhân nói giống như vậy. Ông lớn mấy ngày hôm nay cũng quả thật đều đi qua thư phòng ngủ cả. Còn thực hư thế nào chúng người hầu như bọn con cũng không dám nhiều lời.

Đi theo Nguyễn đại thiếu gia lâu ngày tuy rằng điểm tốt không học được gì thế nhưng nói chuyện quan sát sắc mặt Lâm Tam cũng đã có không ít tâm đắc. Đối với việc Nguyễn đại công tử có thể hỏi tình hình trong nhà hắn đúng là đoán được trước, cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Dù sao người hầu là không được nói xấu chủ nhân đấy. Nguyễn đại công tử nếu như không hỏi Lâm Tam cũng sẽ làm như không biết những chuyện này, thời gian qua đi liền thôi.

-Ừm. Ta biết rồi!

Nguyễn đại thiếu gia nghe nghe hắn nói xong cũng chỉ ậm ừ đáp lấy một tiếng rồi không nói nữa. Hai vị chủ tớ cũng liền cứ như vậy rất nhanh rời đi con đường này. Phía sau đó tuy rằng nhiều người nhìn thấy Nguyễn đại công tử nhưng cũng không đến nỗi chạy ngay mà chỉ đều lén lút đề phòng hắn đột nhiên làm khó dễ.

Dù sao theo tâm lý mỗi người, đường phố đông như vậy, Nguyễn đại thiếu gia có phá cũng chưa chắc đã đến lượt mình chịu đòn. Hơn nữa nếu mình vừa thấy hắn liền chạy vậy có khi càng làm hắn đuổi theo ác hơn. Thà rằng đứng đó cầu trời khấn phật có khi còn an toàn hơn ấy chứ. Trước kia Nguyễn đại công tử cũng không phải không xử lý qua những tên nào dám vừa nhìn thấy hắn liền chạy. Mọi người hiện tại bởi vậy trừ khi sợ hãi lắm lắm hoặc tất cả mọi người đều chạy hết mới dám làm như vậy thôi.

Giống như lúc nãy con đường Nguyễn đại công tử đi qua mọi người chạy trối chết hết cũng đều là vì thấy tất cả mọi người xung quanh đều vội vàng chạy hết làm thành biểu hiện giả tưởng khiến người khác đều sợ hãi mà chạy toán loạn. Trong đó tất nhiên cũng không có thiếu bởi vì Nguyễn đại công tử thật lâu mới lại tiến tới nơi này. Mọi người cũng là đột nhiên bị hắn xuất hiện làm cho dọa sợ nhá



~

-Hừm? Kì quái! Lâm Tam ngươi nói làm sao đám người này vừa nhìn thấy chúng ta liền như chuột thấy mèo hết vậy hả???

Nguyễn công tử tất nhiên là không thể không chú ý tới thái độ khác thường của đám người xung quanh đối với mình. Chỉ là hắn thật đúng không ngờ tất cả những thứ này cũng đều do chính hắn mà ra cả. trước kia từ nhà đi tới thư viện hay chỗ của Hồng Phấn cũng đều thuộc khu thành bắc. Thật đúng là không có cảm nhận được cái cảm giác người người xung quanh đều sợ hãi như hiện tại.


-A… ! Cái này… cái này… khả năng mọi người hôm nay không được khỏe đi???

Đối với câu hỏi bất thình lình của Nguyễn đại thiếu gia, Lâm Tam thật đúng là không biết nên trả lời thế nào đối phương mới tốt bởi vậy không khỏi liền qua loa đáp lời.

-Hắc! Sẽ không là tất cả mọi người đều đang sợ ta đấy nhé!

-Vừa nãy con đường phía trước cả đám người đi đường kia đột nhiên chạy vội hết cả làm ta còn tưởng rằng có quan binh đi tuần trên đường đây này

~

Nguyễn đại công tử vừa đi một tay vừa xoa xoa cằm, bĩu môi cười đểu. Nghĩ tới hắn cũng thật đúng chưa bao giờ được hưởng qua cái cảm giác người người run như cầy sấy nhìn về phía mình như thế này bao giờ. Cái cảm giác ấy cứ y như là… Ma vương đi tuần lãnh địa vậy!!!

Thú vị ra phết chứ đùa

~

Khục! Tuy rằng vị Nguyễn đại công tử hiện tại chỉ là sản phẩm tạo ra do xuyên việt, là hàng dởm thay thế cho vị Nguyễn đại công tử tiền nhiệm trước kia thôi~ Thế nhưng không thể không nói… Hai vị này quả thực sở thích rất là giống nhau rồi!!! Đều là cái loại chỉ thích làm chân tiểu nhân chứ quyết không làm ngụy quân tử. Chỉ thích đóng vai Ma vương chứ méo thích làm Anh hùng bao giờ. Quả nhiên là kì quặc quái gở lắm!

-Ồ! Cô bé nhà ai mà dễ thương quá vậy nè???

Đang vừa đi vừa suy nghĩ vẫn vơ, Nguyễn đại thiếu gia đột nhiên khựng hết cả người lại. Hai mắt hắn sáng rực! Mồm miệng theo bản năng bật thốt lên thành tiếng. Phía trước đó không xa… Một cô bé cực kì cực kì xinh đẹp đáng yêu vừa xuất hiện ngay trước mắt chủ tớ hai người

~


Da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Hai bên má ấy hơi hồng. Mắt đen lay láy to tròn như động sâu không đáy. Hai bên tai tỉ mỉ tinh tế. Chiếc mũi nhỏ xinh đôi lúc khẽ nhíu. Khuôn mặt béo mũm mĩm dễ thương tuyệt vời. Tuổi còn nhỏ mà mái tóc dài đen tuyền đã thẳng tới ngang hông. Bên trên còn kẹp lấy một chiếc nơ con bướm xinh xắn bảy màu. Một lọn tóc nhỏ được tết lại thẳng dài nơi phía sau đầu.

Nếu như không phải đối phương nhìn qua chỉ là một cô bé gái tầm mười một mười hai tuổi mà lớn hơn một chút nữa như tiểu Ninh của hắn vậy quả thực là bậc quốc sắc thiên hương, tuyệt đại mỹ nhân vậy. Nàng ấy sẽ lại giống như hoa tươi mới nở, kiều diễm ướt át làm say đắm lòng người. So sánh với Hồng Phấn lãnh lãnh thanh thanh như mây bay tận phía chân trời, u tĩnh mà làm người nhìn xem thanh thản vô lo, cô gái này quả thực hẳn là nhân gian đóa hoa tuyệt sắc. Gần gũi mà bình dị, thơm ngát dài lâu khiến lòng người ca thán không ngừng, thưởng thức nhìn ngắm mãi không thôi.

Chỉ tiếc… bộ quần áo của nàng ta đang mặc cũng quá cũ nát là đi. Tuy rằng nhìn qua không có lấy một mụn vá, cũng không có lấy một chút bùn đất cáu bẩn ở bên trên… Thế nhưng vải vóc bạc màu không thấy nổi hình thù thêu trên quần áo liền có thể biết bộ quần áo này đã dùng qua không biết bao nhiêu tháng năm~ Con em gia đình nhà bình thường chỉ cần hơi hơi khá khẩm một tí nhất định là sẽ không tiếp tục mặc bộ quần áo như vậy đấy!

Nguyễn đại công tử vừa nhìn thấy đối phương ăn mặc như vậy… Một đôi mắt hoa đào không khỏi đảo loạn không ngừng. Lolita áo nghĩa… À không, là chính nghĩa ý chí bất tử xuyên suốt vạn vạn năm. Hắn! Nhất định phải cứu với cô bé kia thoát khỏi hồng trần bể khổ!!! Đúng!!! Nhất định chính là như vậy rồi

~



Dù cho có mang cái tiếng bắt cóc con gái nhà lành hắn cũng sẽ không tiếc~ Nguyễn đại công tử hai tay vô ý thức nắm lại thật chặt! Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi. Hai chân hắn vô thức tiến lại gần. Nước dãi đã chảy dài ra cả hai bên mép tự lúc nào không hay….

Mục tiêu: Bé con xinh tươi phía trước thẳng tiến!... Xông lên!!!

-Kì quái! Ở đây làm gì có cô bé nào nhỉ???

Lâm Tam vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ngó phía trước mặt đường, ngoại trừ mấy cái sạp hàng quán bán hoa quả rong cùng người đi đường bình thường ngay cả phụ nữ trung niên cũng không có lấy một mống chứ nói chi cô gái đẹp? Công tử sẽ không là tự dưng hoa mắt đi???

Có điều tiếp đó hắn đột nhiên bắt gặp Nguyễn đại thiếu gia vẻ mặt âm trầm trầm đi về phía trước, Lâm Tam trong lòng không khỏi nao nao ai thán…!

Haizzz! Thiếu gia quả nhiên là tính xấu khó bỏ đấy! Ngày hôm nay hẳn là lại muốn đập nát bét cả cái con đường này rồi

~

Híc! Thật không biết những ngày tháng này khi nào mới sẽ qua a~ Danh tiếng của Lâm Tam ca hắn trong mắt mọi người xung quanh đây chỉ sợ cũng sẽ hỏng mất ngay trong ngày hôm nay rồi. Có điều bước chân của hắn cũng không có gì mảy may rung chuyển cả. Vẫn mạnh mẽ vững bước theo sát phía sau Nguyễn đại thiếu gia của hắn.

Công tử! Lâm Tam sẽ mãi mãi đứng chống đỡ phía sau lưng ngài đấy!!! Lâm Tam trong lòng ầm ầm vang lên tiếng gào thét.

Ngã rẽ của vận mệnh tại nơi này cũng đã bắt đầu…

Một câu chuyện mới sắp sửa diễn ra. Tất cả… chỉ vì cuộc gặp mặt ngày hôm nay của hai bọn họ…



Kết thúc chương 52.

Chú:

Kết thúc Quyển 1: Cuộc sống của một công tử nhà giàu.

Quyển 2: Họa bì: Người Quỷ tình chưa dứt bắt đầu.

Chương sau: Tiên duyên.