Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương 26: Khác biệt.




-Xin lỗi đã để hai vị công tử đợi lâu. Các cô nương đã theo đến cả đây rồi!

Tú bà người vừa đến liền tươi cười như hoa lên tiếng.

-Nào nào! Mấy đứa mau mau đến bái kiến hai vị công tử đây đi!!!

Vừa nói vị tú bà xinh đẹp này liền quay đầu sang kiều giọng quát mấy cô nàng đang líu ríu nói chuyện to nhỏ sau lưng giữ trật tự lại.

-Gặp qua hai vị công tử!

Các cô nàng vừa nghe tú bà lên tiếng liền ngoan ngoãn tiến lên vái chào. Từng cô từng cô mặt mày thoa phấn bôi son. Tuy rằng bởi vì vậy khiến cho vẻ mặt nhìn qua không được thanh thuần thiên nhiên cho lắm có điều chung quy vẫn rất mát mẻ rất tươi ngon mọng nước mà. Người nào người nấy nhìn qua đều đầy đặn nõn nà khiến kẻ lần đầu đi chơi kĩ viện như Nguyễn đại công tử không khỏi suýt xoa than thở.

-Không tệ ! Không tệ thôi !

-Tới ! Ngươi ! Ngươi nữa !



Ừm ? Thêm cả ngươi nữa ! Ba người các ngươi qua đây hầu hạ hai người chúng ta. Hầu hạ tốt bản đại thiếu gia nhất định có đại đại khen thưởng nghe không ? Còn những người còn lại hiện tại có thể đi đi được rồi !

Chỉ tay chọn lấy một cô nàng khuôn mặt xinh đẹp nhất, một cô nàng thân thể đầy đặn, số đo vòng trên cùng to nhất. Cuối cùng là một cô nàng trông dáng vẻ điềm tĩnh thanh tú nhất cho vị Trần Phi Long bên cạnh. Tóm lại tuy rằng chưa đến kĩ viện chơi bao giờ có điều lúc này bắt gặp tú bà dẫn theo các cô nương đến đây hiển nhiên là để cho hai người bọn hắn lựa chọn rồi. Cộng thêm việc vị Trần Phi Long huynh đệ bên cạnh có vẻ hơi… nhát gái, Nguyễn đại công tử của chúng ta liền lập tức mạnh dạn sắp đặt tất cả luôn.

-Hẳn là không có vấn đề gì đi ?

Trong lòng tuy rằng không quá nắm chắc có điều Nguyễn đại công tử vẫn thản nhiên như không, giả vờ giả vịt bưng lên chén trà trên bàn nhâm nhi thưởng thức. Ra vẻ bản thân quen thuộc mấy thứ ở đây lắm lắm rồi.

-A… !

Phía bên kia, tú bà và mấy cô gái đi theo vừa nghe Nguyễn đại công tử của chúng ta nói xong mặt mày liền không khỏi ngẩn ngơ.



-Làm sao hả ?

Tuy rằng còn đang giả vờ giả vịt uống trà có điều Nguyễn Trọng Lăng vẫn không có quên chú ý tới biểu hiện của vị tú bà xinh đẹp trước mặt. Gặp đối phương nghe mình nói xong liền vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng hắn liền đoán chừng biểu hiện của mình khả năng có khác biệt so với thân thể này lúc trước. Có điều chẳng lẽ lựa chọn cô nàng hầu hạ cũng là sai hay sao ? Nguyễn đại công tử rất không hiểu thân thể ngày xưa của mình đối mặt với tình huống bây giờ sẽ xử lý như thế nào.

-Dạ không ! Không có gì !… Chúc hai vị công tử ở lại chơi vui vẻ

~

Tú bà vừa nghe Nguyễn Trọng Lăng hỏi ngược lại liền vội vội vàng vàng cười bồi đáp. Nói xong liền nhanh chân mang theo các cô nàng còn lại ra khỏi gian phòng không dám nói thêm gì. Dù sao vị Nguyễn đại công tử này từ trước đến nay nổi tiếng với cái tật thích vô lý gây sự. Hiện tại đối phương hành động cử chỉ nhã nhặn, thái độ hòa ái không gây rắc rối, tú bà tất nhiên là vui vẻ thở phào một hơi trong lòng. Nào ai còn dám lý luận gì thêm !


Vừa rồi thái độ ngạc nhiên thật ra là bởi vì vị Nguyễn đại công tử của chúng ta trước kia mỗi lần đến kĩ viện đều là một mình solo với cả chục em. Đã vậy còn phải toàn là hàng loại cao cấp, mỗi em một vẻ mới chịu. Qua đêm thì không phải đầu bảng cô nương là không nghe… vv. Hễ không vừa lòng là bắt đầu đập phá chửi mắng gây rối đủ các kiểu. Nói chung là khó hầu hạ cực kì ! Tiền tuy rằng cho nhiều nhưng công việc quả thực là khó khăn hơn khách hàng bình thường nhiều nhiều lắm.

Có điều có tiền không kiếm thì mở kĩ viện làm gì ? Cũng không thể ngăn cấm vị đại gia này ngoài cửa không cho vào đi. Nói vậy các kĩ viện khác chẳng phải là vui mở cờ trong bụng hết.

Tóm lại cũng bởi vì thế cho nên vừa thấy Nguyễn đại công tử giá lâm tú bà liền vội vội vàng vàng theo tới nghe phân phó. Chỉ sợ vị đại gia này lại làm ra cái gì quỷ quái đến thì phiền. Thậm chí sau đó chạy đi tìm các cô nương cho vị này cũng là tỉ mỉ chọn lựa kĩ không một chút dám qua loa. Kết quả lần này ngược lại tốt. Bản thân vất vả chạy ngược chạy xuôi mang tới hơn chục cô nương xinh xắn đủ mọi kiểu dáng đi đến, hắn ác hơn chọn ba em rồi đuổi tất đi như đuổi vịt. Thật sự là … khác xa so với bình thường nha !

Có điều tú bà vừa nghĩ tới việc vị Nguyễn đại gia này tính khí cực kì khác người liền bình thường trở lại . Khả năng hôm nay trái gió trở trời không thích chơi 1 vs N đi. Cũng không có gì cùng lắm thì ! Tóm lại chỉ cần vị này không gây sự và vẫn cho tiền nhiều như mọi khi là mọi chuyện đại cát. Không có gì phải xoắn xuýt thêm ở đây cả.

Nghĩ vậy tú bà trong lòng liền an tâm lại. Một lần nữa phân phó các cô nương mình vừa kéo tới đi nơi khác phục vụ khách nhân. Dù sao cũng tốn công tốn sức chọn lựa ra không phải. Cứ như vậy để cả đám chạy toán loạn đi quả thực là không thể nào nói nổi rồi.





Tạm thời bỏ qua suy nghĩ và hành động của vị tú bà xinh đẹp này, tình huống quay trở lại với vị đang ngồi ở trong phòng Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta.

-Đúng ! Hai người các ngươi tên là gì ?


Ra vẻ tự nhiên ôm chầm lấy hai cô nàng mặt đẹp cộng ngực lớn vào lòng, Nguyễn đại công tử cả người sướng rơn lên tiếng hỏi. Còn việc bên cạnh vị Trần Phi Long nhát gái và cô nàng kia lúc này như thế nào hắn đã hoàn toàn vứt lên chín tầng trời rồi.

-Công tử, em là tiểu Hồng !

-Còn em là tiểu Huệ !

Hai cô nàng đối với việc Nguyễn đại công tử vồ vập ôm ấp cũng không có gì ngạc nhiên. Khả năng chuyện này trước kia hắn rất thường xuyên làm đi. Quả nhiên là xuyên việt cực kì đúng người. Nguyễn Trọng Lăng và vị Nguyễn đại công tử trước kia xét theo nhiều phương diện quả thật là không khác nhau chút nào cả.

-Chụt !

-Hay ! Hay ! Tên ai cũng hay cả à nha ! Khà khà…

~

Ôm ấp đã không đủ thỏa mãn, Nguyễn đại công tử lập tức tiến vào giai đoạn động tay động chân động cả mồm miệng. Hai cô gái vừa nói xong tên hắn đã không kịp đợi thêm nữa. Lấy ra cái lý do cực kì nát liền lập tức ấn miệng lên thơm mỗi người một cái. Thơm xong cả người cứ gọi là phiêu bồng phiêu bồng lên chín tầng trời.

-Chán ghét chết công tử rồi

~


-Công tử người vừa tới liền hỏi tên hai chị em chúng em. Uổng công người ta trước đây suốt ngày ngày nhớ đêm mong. Vậy mà công tử ngay cả tên chúng ta cũng không nhớ !

Gặp Nguyễn Trọng Lăng vẫn giống như mọi khi háo sắc không biết trời đất đâu, cả hai cô nàng trong lòng lo lắng đi hết. Bắt đầu nũng nịu chơi đùa với Nguyễn Trọng Lăng.

-Ai ui ! Sao có thể nói công tử ta quên đâu ? Công tử ta quên ai cũng không thể quên được hai người các ngươi a !



-Đây không phải tiểu Hồng sao ? Đây không phải tiểu Huệ sao ?

-Đó ! Công tử ta nào có quên ai bao giờ.

-Tới ! Tới thơm công tử ta một cái xem sao ?

Người một khí có tiền có thế liền bắt đầu hư. Nguyễn Trọng Lăng kiếp trước không có tiền, chưa từng đi chơi gái bao giờ. Khả năng hiện tại trở về thời cổ đại này, vừa có tiền một cái liền bắt đầu ăn chơi lêu lổng. Học tập thì chưa đâu vào đâu nhưng học chơi bời phá phách thì quả thực là nhanh nhẹn cực kì. Vừa học liền biết.

Không tin vậy nhìn thử xem ! Tuy là lần đầu đi chơi nhưng lúc này hai cái tay của Nguyễn đại công tử cũng đã quen cửa quen nẻo mỗi cái cũng có nơi có chốn, cũng đã có vị trí riêng của mình hết rồi. Thật giống như thơ rằng:

Hai tay hai quả yếm đào.

Luồn qua luồn lại tìm vào bên trong.

Muốn xem thử phẳng hay cong.

Công tử thử thử là xong tức thì!

Đối với những công việc nghiên cứu quy phạm to nhỏ thẳng thẳng cong cong này, Nguyễn đại công tử của chúng ta thật sự là hăng hái tỉ mỉ hơn bao giờ hết. Tiếng cười đùa trong căn phòng rộn rã không ngừng cho đến khi…



Kết thúc chương 26.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)