Editor: Luna Huang
Mộ Tiêu Thư hướng nàng cười cười, nghiêng đầu nói với Đàm Hạo Uyên: "Chuyện trọng yếu như vậy, tại sao có thể không nghe? Các ngươi nói đi, chờ nói xong nói cho ta biết cũng như nhau thôi."
Nói xong nàng thu hồi tay của mình, rời đi trước.
Mộ Tiêu Thư ra cửa, hồi tưởng lại một màn mới vừa rồi, có điểm đồng tình Quý Thanh Nguyệt.
Quý Thanh Nguyệt đối với Đàm Hạo Uyên nhất định là có cảm tình, vì phần cảm tình này, ngay cả vong phu của mình nàng cũng mang ra, sức mạnh cố gắng này, nàng cũng phải bội phục.
Thất nội, Khởi Thanh nhìn người cùng tướng mạo với tướng mạo trở về phòng, an tĩnh ở một bên đợi, nói cũng không nói, trên mặt của Khởi Thanh lộ ra một tia cổ quái.
Lúc này, Mộ Tiêu Thư chân chính mở mắt ra, Khởi Thanh liền vội vàng hỏi: "Thế nào nàng... Nhanh như vậy trở về rồi?"
Mộ Tiêu Thư đang muốn đáp, đột nhiên nghĩ đến khôi lỗi, để khôi lỗi nói chuyện.
"Bọn họ muốn đơn độc nói chuyện."
Khởi Thanh sốt ruột nói: "Ta cho rằng tiểu thư là một người minh bạch, thế nào lúc này hồ đồ như vậy? Như thế nào đi nữa chủ tử cũng từng động tới ý niệm trong đầu muốn thú Quý cô nương, tiểu thư làm sao có thể yên tâm để cho bọn họ đơn độc cùng một chỗ nói chuyện?"
Mộ Tiêu Thư ngắm Khởi Thanh một mắt, trong ánh mắt nàng hận thiết bất thành cương nhớ lại nhất cú: "Hoàng đế không vội thái giám vội."
Khởi Thanh biểu tình cứng đờ, lại nghe Mộ Tiêu Thư nói rằng: "Ta tin tưởng hắn. Khởi Thanh, ngươi gần đây có thể a, có đúng hay không bị Cố Viễn tiểu tử kia ảnh hưởng?"
Khởi Thanh vội vã ngăn trọng tâm câu chuyện.
"Triệu Phủ Thất phái người tặng ngân phiếu qua đây, còn thêm một phong thư, tiểu thư xem một chút đi."
Mộ Tiêu Thư vừa nghe nói bạc đến, lập tức đem chuyện trêu chọc Khởi Thanh ném qua sau đầu, cầm một xấp ngân phiếu dày dày không chịu buông tay.
Khởi Thanh rất ngượng ngùng quay đầu ra, chưa thấy qua Mộ Tiêu Thư tham tiền như vậy, rõ ràng ngồi dựa núi vàng núi bạc, lại có chú ý với ngân phiếu, đây coi như là mao bệnh gì?
Mộ Tiêu Thư đối với phản ứng của Khởi Thanh hoàn toàn không biết gì cả, lần này ngân phiếu đưa tới so sánh với trước nhiều hơn rất nhiều, đếm phá lệ có cảm giác thành tựu.
"Một, hai, ba..." Mộ Tiêu Thư miệng lẩm bẩm, trên tay đếm ngân phiếu, như lại ghi lại vào cuốn sổ khác.
Khởi Thanh kỳ quái nhìn nàng một cái, vấn: "Tiểu thư, ngươi ở đây niệm cái gì?"
"Hai mươi..."
Mộ Tiêu Thư đọc lên chữ số cuối cùng, hai mươi vạn lượng! Tương đương với hai mươi Mộ Nhất a! Bạc này nếu là tiếp tục tăng, nàng đều có thể có một tổ kiến khôi lỗi quân.
Bất quá...
Sự tình Triệu Phủ Thất biết đến, Đàm Hạo Uyên nhất định cũng biết, tiền riêng này của nàng nếu như tất cả đều xài hết, thật đúng là không dễ làm.
"Tiểu thư, thư của ngươi rơi rồi."
Khởi Thanh mang phong thư bị Mộ Tiêu Thư làm rơi nhặt lên, đưa tới trong tay của Mộ Tiêu Thư.
"Còn có thư a, suýt tý nữa quên mất."
Khởi Thanh: "..."
Trong thư, ngữ điệu của Triệu Phủ Thất rất vui, nói dược phường hôm nay phát triển tốt, sản nghiệp khác cũng kinh doanh rất tốt, gần đây còn nghênh đón một lần đại mở rộng. Vốn có tiền lời của dược phường còn không có có nhiều như vậy, thế nhưng gần đây chuyện tốt liên tiếp đến, cho nên hoa hồng cho nên chia cho Mộ Tiêu Thư bỏ thêm bỏ thêm một ít.
Xem thư xong, trên cơ bản cũng có bao nhiều đó nội dung.
Mộ Tiêu Thư phảng phất thấy hình dạng cái bụng nước lèo của Triệu Phủ Thất, đống thịt trên mặt cười hô hô, chấp bút viết nhanh.
"Thư ngươi giữ, bạc tự ta bảo quản." Mộ Tiêu Thư hài lòng nói.
Bên này Mộ Tiêu Thư mỹ tư tư đếm xong bạc, bên kia Đàm Hạo Uyên cùng Quý Thanh Nguyệt cũng nói xong đoạn cuối. Đàm Hạo Uyên trở lại trong phòng Mộ Tiêu Thư, nhìn qua tâm sự nặng nề.
"Làm sao vậy?" Mộ Tiêu Thư vấn, "Cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ khổ não của ngươi."
"Người Bạch gia còn có khả năng có người còn sống." Đàm Hạo Uyên nói.
Lúc trước Mộ Tiêu Thư không nghĩ tới, thế nhưng kinh qua đoạn suy tư này, nàng đã nhớ lại Bạch gia là lai lịch thế nào.
Sinh mẫu của Đàm Hạo Uyên, cũng chính là tiền hoàng hậu, nàng họ Bạch!
Lúc Đàm Hạo Cảnh gặp chuyện không may, người Bạch gia bị liên lụy, hầu như toàn tộc bị diệt. Đàm Hạo Uyên đầu tiên là mất đi huynh trưởng, sau lại lại mất đi mẫu thân, người trọng yếu của hắn tất cả đều xảy ra chuyện, duy có một Quý Thanh Nguyệt.... Người vốn có cùng hắn cũng không thân cận, lưu lại cuối cùng.
"Lúc hoàng huynh gặp chuyện không may, người của Bạch gia không có nghe được tiếng gió thổi, bị phụ hoàng giết tam tộc, mà Quý gia bởi vì tình tiết khinh một ít, còn sống không ít người. Sau lại, trong bọn họ có một nhóm người chạy trốn tới Đông Sóc, ở đó. Lúc đó bổn vương vội vã phải cứu hoàng huynh, không chiếu cố người của Bạch gia..."
Đàm Hạo Uyên nhìn qua rất là tự trách, Mộ Tiêu Thư ôm lấy hắn.
"Chớ tự trách, đều đi qua rồi. Như vậy, bây giờ là ở Đông Sóc phát hiện tung tích người Bạch gia?"
Đàm Hạo Uyên gật đầu: "Quý gia có một chi ở Đông Sóc, không lâu truyền về một tin tức, nói là ở đó gặp qua một người giống Bạch An Tri. Bạch An Tri, hắn là tiểu cữu cữu của bổn vương, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của mẫu hậu..."
Bạch An Tri có tuổi gần với Đàm Hạo Uyên, cho nên hai người chơi rất thân. Sau lại xảy ra chuyện, Đàm Hạo Uyên còn tưởng rằng người Bạch gia đều chết hết, hiện khi biết khả năng có tin tức của hắn, thảo nào phản ứng sẽ lớn như vậy.
"Vậy phái người đi tìm." Mộ Tiêu Thư nói.
Đàm Hạo Uyên lắc đầu: "Bổn vương quyết định tự mình đi một chuyến."
Mộ Tiêu Thư trầm ngâm một hồi, vấn: "Tin tức tin được không?"
"Tiêu Thư, bổn vương biết nàng còn có nghi hoặc, thế nhưng hắn vô cùng có khả năng còn sống, bổn vương không có khả năng buông tha cơ hội lần này, muốn đem hết toàn lực đi tìm tung tích của hắn."
Nói cho cùng, huynh trưởng của hắn, mẫu hậu chi tử là một khuyết điểm hắn vô pháp bù đắp, điểm này, từ thái độ hắn đối với Quý Thanh Nguyệt đã nhìn ra.
"Ta đây cùng ngươi đi." Mộ Tiêu Thư nói, "Không phải là tìm người sao? Khẳng định có thể tìm được."
Đàm Hạo Uyên cầm tay nàng, cũng không đầu không đuôi hỏi một câu: "Tống Tử Nho đi đâu?"
Khởi Thanh chần chờ nói: "Đã vài ngày không phát hiện Tống công tử, phái người đi tìm hắn, cũng không tìm được người."
Đầu mày của Đàm Hạo Uyên nhăn thành một chữ xuyên.
Lúc này Tống Tử Nho bị người nhớ đến lại chạy đi tìm quả phụ.
Đều nói quả phụ trước cửa thị phi nhiều, vị quả phụ này ở thành bắc vùng này cũng có chút danh tiếng, bởi vì nàng đẹp a! Thế nhưng nàng ru rú trong nhà, quý phủ lại nuôi không ít hộ vệ, người khác tuy rằng muốn gây chuyện, cũng không có cơ hội. Nhưng là bởi vậy, trên người của nàng sinh ra một phần sắc thái thần bí.
Có vài lần, một ít nhà có chút tài đối với nàng sinh ra không an phận chi tưởng, muốn tìm người thu vào tay, kết quả không biết thế nào, mỗi một người đều bị thua thiệt nhiều. Những người này bừng tỉnh đại ngộ, cảm tình quả phụ này còn là một người có bối cảnh, từ nay về sau không dám đơn giản xuất thủ nữa.
Nói vị góa phụ này nuôi một nhi tử, mười ba tuổi, cùng niên thiếu khác bất đồng, hắn rất có điểm âm trầm, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt.
Tống Tử Nho đi tới nơi gia ngoại môn của vị quả phụ họ Hà, một cái cửa nhỏ.
Phụ cận, có người hiểu chuyện thăm dò đến xem, đối với hành vi của Tống Tử Nho cười nhạt: "Lại là một người tâm tồn vọng tưởng, hắn đến cửa này cũng đừng nghĩ đi vào, không tin chờ coi."
Nhìn thì nhìn! Nhìn, cửa mở, từ bên trong lộ ra một đầu quỷ quỷ túy túy.
"Ai a đây là, đi mau đi mau, quý phủ chúng ta không chào đón ngoại nhân." Người nọ thô lỗ hô.
Người xem trờ vui tâm tương, nhìn đi, hắn nói không đùa chính là không đùa! Bị người đuổi đi?
Tống Tử Nho cười híp mắt: "Tiểu sinh Tống Tử Nho, hiểu sơ một điểm y thuật, nghe nói chủ nhân quý phủ đau đầu, cần đại phu, cố ý đến đây vì chủ nhân quý phủ chẩn bệnh."
(Luna: Truyện này thích nhất là bệnh đau đầu *cuồng tiếu*)
Đại phu a? Xem người khác là kẻ ngu si? Bọn họ không biết tự mình đến y quán thỉnh?
Người ở một bên xem trò vui nói thầm, vừa quan sát sự thái phát triển. Vốn tưởng rằng người bộ dáng thư sinh này sẽ bị đuổi ra ngoài, ai biết người mở cửa cũng ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn chằm chằm Tống Tử Nho dùng sức đánh giá, cuối cùng lộ ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
"Nguyên lai là công tử...mau, mời vào trong, mời vào trong!"
Cửa nhỏ lần thứ hai đóng lại, lưu lại người xem trò vui bên ngoài kinh ngạc đến há to miệng.
Tin tức Tống Tử Nho đến rất nhanh thì truyền đến trong tai vị nữ tử họ Hà kì, nàng vội vàng ra đón.
Nhi tử của nàng thấy, kỳ quái nhìn Tống Tử Nho cùng mẫu thân của mình một mắt, âm mặt tiến lên đây vấn: "Nương, nam nhân này là ai? Ngươi sẽ không phải là muốn tái giá chứ?"
"Chớ nói nhảm, Du Quân, ngươi về phòng trước đi, nương có chút việc."
Nữ tử họ Hà thiên hống vạn hống, cuối cùng cũng dỗ nhi tử của nàng trở lại.
"Tiên sinh, mời đến phòng nói."
Nữ tử họ Hà cùng Tống Tử Nho đóng cửa đàm luận, nàng có chút đứng ngồi không yên, thấp thỏm vừa khẩn trương nói: "Du Quân hắn kỳ thực rất hiểu chuyện, chính là miệng hơi thẳng, Tống công tử đừng để ý."
Tống Tử Nho cười cười, biểu thị bản thân không có để ở trong lòng.
Nữ tử họ Hà còn nói: "Tiểu nữ tử năm gần đây vẫn thụ chiếu cố của công tử, lại không có thể gặp mặt công tử, đối với lần này rất là tiếc nuối. Công tử đến như vậy, tiểu nữ tử nghĩ...."
"Hà cô nương, tiểu sinh lần này là vì đại sự mà đến."
Nữ tử họ Hà nghe xong lời này, khăn trong tay lập tức rơi trên mặt đất, một đôi tay của nàng cũng không biết nên để thế nào cho tốt, mắt nhìn khăn, lại nhìn Tống Tử Nho, hình dạng nhất phó không biết làm sao.
Tống Tử Nho thay nàng nhặt khăn lên, đưa tới, ngập ngừng nói ngập ngừng nói nói một tiếng cám ơn.
"Tiếp qua không lâu sau, Du Quân có thể trở lại hoàng cung, chỉ là ngươi vị làm mẫu thân này không thể vinh hoa phú quý cùng. Hà cô nương, ngươi minh bạch?"
Nữ tử họ Hà lộ ra cười bi thương, nhìn qua vừa đắng vừa chát: "Công tử nói, Hà Loan đều hiểu. Ta xuất thân bất hảo, lại đã làm... Đã làm chuyện không quang thải, sự tồn tại của ta, chỉ có thể bôi đen Du Quân..."
Tống Tử Nho nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia thương hại, thế nhưng sau đó, một tia này tâm tình liền bị nàng dấu đi.
"Ngươi minh bạch là tốt rồi, chờ chuyện của Du Quân, ta an bài ngươi rời đi nơi này, mẫu tử các ngươi sau này...sợ không cách nào gặp nhau nữa. Có lời gì, thừa dịp hiện tại, hảo hảo nói đi."
Tống Tử Nho cùng Hà Loan nói xong, không để ý giữ lại của nàng, liền rời đi. Trước khi đi, vẫn cùng Đàm Du Quân đánh một đối mặt.
Chỉ là chẳng ai nghĩ tới chính là, đêm đó Tống Tử Nho ly khai, Hà Loan thắt cổ tự sát!
Nàng để lại hai phong thư, một phong cho nhi tử của nàng Đàm Du Quân, một phong thư khác viết cho hoàng thượng.
Tống Tử Nho biết được chuyện này, chạy tới chỗ ở của nàng, chỉ thấy Đàm Du Quân khóc mù quáng, trên tay của hắn còn siết một phong thư.