Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP - Chương 105: Trà lâu phục kích




Mọi người clickhoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người

Editor: Luna Huang

Có người bắt đầu không tín nhiệm Mộ Tiêu Thư, chỉ ở ngoài mặt ứng phó nàng. Có người chui các loại khe, kinh doanh thế lực nhỏ của mình, mà từ trên mặt nổi, cơ bản bắt không được nhược điểm của bọn họ. Còn có người, thoạt nhìn vẫn là hướng về Mộ Tiêu Thư, nhưng rõ ràng nhất không bằng trước.

Mộ Tiêu Thư đếb Mộ phủ, lại ngủ lâu như vậy, tín dụng không duyên cớ giảm thật nhiều.

"Tiểu thư cần tạo uy tín." Khởi Thanh nói, "Bắt một nhóm người dạy dỗ một trận, liền an phận rồi."

Mộ Tiêu Thư bình luận: "Thực sự là biện pháp giản đơn thô bạo. Trước hết cứ như vậy đi, dù sao vương phủ nội tường an vô sự là được."

Khởi Thanh miết nàng một mắt, ở trong lòng âm thầm đánh giá nàng vẫn là quá nhẹ dạ. Thế nhưng Mộ Tiêu Thư lại có một cái ý niệm trong đầu chưa nói, nàng cảm thấy nhìn Quế ma ma lăn qua lăn lại cũng thật thú vị.

Nàng và Quế ma ma chỗ bất đồng, tầm nhìn của nàng càng thêm trống trải, Quế ma ma chỉ có một vương phủ, Mộ Tiêu Thư còn có cái khác.

Nhoáng lên một tháng trôi qua, từ chỗ Mộ Tiêu Chiêu truyền đến truyền đến tin tức xác thực: Nàng và hắc y nữ tử hẹn gặp mặt xong, địa điểm địnhở trong tiểu trà lâu.

Nhất nhận được tin tức, Đàm Hạo Uyên lập tức phái người tra rõ trà lâu.

"Chỉ là một trà lâu thông thường, lão bản là người địa phương, gia cảnh cũng thông thường. Chừng hai mươi năm trước, phụ thân hắn mất, dùng tài sản trong nhà mở quán trà này, kiếm được không nhiều lắm, nhưng là không đến mức chết đói. Ngày gần đây cũng không có thấy hắn tiêu tiền như nước, tất cả như thường."

Từ biểu hiện xem ra, quán trà này không có vấn đề gì, lão bản khoảng chừng cũng không có bị thu mua.

Cố Viễn nói tiếp: "Đây là bản đồ địa hình phụ cận trà lâu, có ba địa phương thích hợp mai phục, trong đó có một chỗ là sản nghiệp danh hạ của Triệu Phủ Thất."

Ba người nhìn bản đồ địa hình này, bố trí an bài.

Chung quanh mấy chỗ cửa ra vào cần trạm gác ngầm theo dõi. An bài nhân thủ đến trong sản nghiệp của chính mình, để ngừa vạn nhất. Trừ lần đó ra, lại an bài một nhóm người thay đổi phục trang lẫn vào, hành động nhãn tuyến, đồng thời có thể tùy thời viện thủ.

"Xung quanh trà lâu tương đối an tĩnh, người không nhiều lắm, nếu như tùy tiện nhiều người xa lạ, sẽ bị người địa phương phát hiện. Nếu như đối phương đối với nơi này quen thuộc, vậy đả thảo kinh xà."

Mộ Tiêu Thư chỉ vào trên đồ có một nhà bố trang nói: "Có thể an bài một nhóm người phẫn thành thương nhân, cùng bố trang nói việc buôn bán, danh chính ngôn thuận lưu lại ở đó."

Bọn họ tỉ mỉ bày ra như vậy, chuẩn bị để hắc y nử tử kia vừa xuất hiện ở trà lâu, dùng tốc độ nhanh nhất đánh gục, quyết không cho phép nàng chạy đi.

Vì thế, Tống Tử Nho cũng không có nhàn rỗi. Hắn đối với kế hoạch của Đàm Hạo Uyên tuy rằng không biết, nhưng hắn biết bọn họ cần áp dụng hành động, cũng vì vậy mà chuẩn bị.

"Tác dụng phụ của dược này rất lớn, dùng một lần, trong vòng nửa năm cũng không thể lại dùng, bằng không thân thể sẽ phát sinh dị biến, nhẹ thì quái bệnh nặng thì tử vong. Nó có thể tạm thời cách ly liên hệ của cổ cùng cổ, triệt để cách ly."

Thuốc này có thể nói là Tống Tử Nho vì Mộ Tiêu Thư trị liệu màn tăng mạnh dược, đối thân thể tai hại, Mộ Tiêu Thư cùng Mộ Tiêu Chiêu đều tự chiếm được một.

Tất cả chuẩn bị sắp xếp, ước định thời gian cũng, Mộ Tiêu Chiêu độc thân trước đến trà lâu, mà Mộ Tiêu Thư ở lại vương phủ.

Hắc y nữ tử nhận được nàng, mẫu cổ đổi với tử cổ có thể cảm ứng kỳ quái, cho nên Mộ Tiêu Thư không chuẩn bị mạo hiểm, mà là lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất. Nàng trực tiếp uống dược kia, ở vương phủ ngủ ngon.

Đàm Hạo Uyên trái lại đi, hắn tìm một địa phương tầm nhìn tốt, vừa lúc có thể thấy tình hình trong quán trà. Trừ lần đó ra, hắn còn dẫn theo một cây cung.

Mộ Tiêu Chiêu ngồi ở trên xe ngựa, dọc theo đường đi, nàng một mực quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Nàng không biết kế hoạch của Đàm Hạo Uyên bọn họ, nhưng nàng có thể đoán được, ở đây nhất định đầy người của hắn. Mộ Tiêu Chiêu thật tò mò, nàng muốn tìm ra chút dấu vết, nhưng kết quả để cho nàng rất thất vọng, tất cả thoạt nhìn đều như bình thường vậy.

Ven đường người qua đường, người làm ăn vãng lai, hộ gia đình nơi này chờ một chút, còn có mấy con chó hoang kiếm ăn. Đâu đều nhìn không ra sai.

Mộ Tiêu Chiêu bỏ qua, thời gian nhanh đến trà lâu, nàng nói với nha hoàn: "Có chút khát, tìm một chỗ ngồi xuống uống chén trà đi."

Nha hoàn mang lời này nói với xa phu, sau đó các nàng liền phát hiện cách đó không xa có trà lâu.

Không lâu sau, Mộ Tiêu Chiêu đã ngồi ở địa phương lầu hai dựa vào cửa sổ. Nàng hai tay giao nhau, thỉnh thoảng qua lại vỗ về ngón tay của mình, tâm tình có chút khẩn trương.

Đối diện, Đàm Hạo Uyên xuyên thấu qua khe của màn trúc, thấy rất rõ ràng một màn này. Tầm mắt của hắn đảo qua ra tay Mộ Tiêu Chiêu, khẽ nhíu mày.

Đợi dài dòng, không biết qua bao lâu, Mộ Tiêu Chiêu đã uống cạn chén trà thứ năm, mà Đàm Hạo Uyên lại hầu như duy trì một tư thế đồng nhất không thay đổi. Hắn chỉ thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút, tay cầm cung tiễn, tùy thời chuẩn bị công kích.

Đột nhiên, cửa bị gõ vang lên, lấy một loại tiết tấu kỳ quái.

Đường nhìn của Đàm Hạo Uyên thật nhanh đảo qua, chỉ thấy chỗ cuối đường, một nữ tử toàn thân hắc y chậm rãi đi tới. Đàm Hạo Uyên không chớp mắt nhìn nàng, nữ tử đi tới trước trà lâu, trực tiếp tiến vào.

Nàng lên tới lầu hai, đi tới ngồi xuống bên người Mộ Tiêu Chiêu.

Đàm Hạo Uyên nắm chặt cung trong tay, nhưng không có lập tức động thủ, mà là tiếp tục quan sát.

Mộ Tiêu Chiêu bắt đầu cùng hắc y nữ tử nói, nhưng khoảng cách này, tự nhiên là không có khả năng nghe hiểu. Đàm Hạo Uyên nhìn một hồi, đem cung cầm trong tay kéo căn, mũi tên từ màn trúc lộ ra một góc.

"Sưu ——"

Trên trà lâu, Mộ Tiêu Chiêu nói: "Là nàng để ngươi tới?"

Nữ tử gật đầu, hỏi: "Đồ đâu?"

"Ngươi trước hết chứng minh bản thân ngươi, ta không thể đơn giản gọi đồ ra vậy. Ngươi biết, đó là vật rất trọng yếu, rất nhiều người đều muốn."

Hắc y nữ tử cau mày: "Cần chứng minh như thế nào, nàng không có nói cho ta biết."

Đây đối với sớm thương lượng xong, Mộ Tiêu Chiêu chỉ là theo lời kịch niệm mà thôi. Ngay thời gian nàng chuẩn bị nói ra một câu, trong lúc bất chợt lòng có cảm giác, nàng đang muốn quay đầu, chỉ thấy một mũi tên đâm vào huyệt Thái Dương của hắc y nữ tử.

Nữ tử viên mở mắt, trong mắt toát ra vẻ mê mang, tựa hồ còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng muốn nói chuyện, thế nhưng không còn kịp rồi, tử thần đã chiếm hữu nàng.

Thân thể của nàng nhất oai, phịch một tiếng, đập vào trên mặt bàn!

Mộ Tiêu Chiêu bưng miệng mình, tràng diện máu tanh như thế trình diễnở trước mặt của nàng. Vẫn cảm thấy có điểm tim đập nhanh. Trà lâu sinh ý bất hảo, lầu hai càng không ai, cho nên hầu như không ai phát hiện hắc y nữ nhân chết, ngoại trừ Mộ Tiêu Chiêu.

Mộ Tiêu Chiêu ở thân nữ nhân lật lên một cái, trong ngực của nàng, hông của nàng, còn có bao phục trên lưng của nàng, tự nhiên toàn bộ đều không thể bỏ qua.

Bất quá nàng đang làm những chuyện này, đồng thời đường nhìn lại len lén nhìn sang đối diện.

Tên mới vừa rồi là từ đâu ra? Bây giờ là không phải là còn có người đang quan sát nhất cử nhất động của nàng?

Ở trong bọc nhỏ trên lưng của hắc y nữ tử, Mộ Tiêu Chiêu tìm được ống trúc lớn. Thế nhưng mở nó ra, bên trong rỗng tuếch.

Mộ Tiêu Chiêu cầm lấy thứ duy nhất coi là thu hoạch, như không có chuyện gì xảy ra đi xuống lầu, đem bạc thanh toán, đi.

Trà lâu có hai người lưng mang bao tải to. Đến lầu hai, bọn họ nhanh nhẫu bọc hắc y nữ tử đã chết, mở cửa sổ bên kia của quán trà, động tác mẫn tiệp nhảy ra ngoài.

Trà lâu đối diện, Đàm Hạo Uyên dừng ở khoảng không ** của trà lâu, hồi tưởng mới vừa rồi tất cả phát sinh.

Hắn luôn cảm thấy, nữ nhân này bị chết quá dễ dàng. Tưởng quy tưởng, Đàm Hạo Uyên đứng dậy rời đi.

Không lâu sau, tất cả mọi người về tới vương phủ, Đàm Hạo Uyên đầu tiên gặp được Mộ Tiêu Chiêu. Mộ Tiêu Thư biết sự tình kết thúc, cũng sang đây xem tình huống.

(Luna: Mọi người bị Mộ Tiêu Chiêu gạt rồi =.=)

Mộ Tiêu Chiêu đem ống trúc lớn kia vừa để xuống trên bàn, nói: "Chỉ lấy được cái này, vẫn là trống không."

Ống trúc này thực tại có chút ác tâm, bởi vì bên trong nó dính đầy vết máu, vậy là thế nào tẩy trừ cũng thanh tẩy rửa không sạch.

Mộ Tiêu Thư cầm nó lên, vừa lộn quan sát, nàng nói: "Ống trúc này đích thật là cái kia ta thấy qua ở Phức Hương viện, bất quá tiểu nhân kia đâu? Nàng không có mang ở trên người?"

Mộ Tiêu Chiêu lắc đầu: "Chỉ có cái này."

"Bổn vương cũng đã gặp nó, lúc đó nàng kia đem nó ôm ở trong tay, đoạt song ra. Vật này quả thực có thể chứng minh thân phận của nàng."

Mộ Tiêu Chiêu nghe được Đàm Hạo Uyên nhận khả, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, bất quá bị nàng cấp tốc ẩn dấu đi.

"Nói như vậy, sự tình đến đây kết thúc?"

Đàm Hạo Uyên suy tư chỉ chốc lát, gật đầu. Mộ Tiêu Thư chần chờ một chút, lại loay hoay ống trúc kia hai cái, cuối cùng vẫn là gật đầu.

"Ta đây đi về trước." Mộ Tiêu Chiêu bắt đầu cáo từ.

Nàng đi rồi, mặt của Đàm Hạo Uyên trầm xuống, phân phó nói: ""Dọn thi thể vào đây."

Đàm Hạo Uyên tự mình động thủ, kiểm tra tất cả đầu mối khả năng trên thi thể. Thế nhưng bận rộn một trận, hắn không hề đoạt được.

"Người này vô cùng cẩn thận, trên người không có một dạng đồ có thể chứng minh thân phận." Đàm Hạo Uyên liếc ống trúc hai mắt, "Đồ chơi này căn bản vô pháp làm chứng thân phận của nàng."

Mộ Tiêu Thư cười cười: "Không sai, hơn nữa vị đường tỷ kia của ta cũng quá hợp tác rồi."

(Luna: Hóa ra bọn họ không bị gạt, là ta bị gạt =.=)

"Bổn vương bố trí chu đáo như vậy, kết quả lại là đại tài tiểu dụng, không công lãng phí, cũng may còn có chiêu thứ hai."

"Là cái gì?"

Đàm Hạo Uyên tiến đến bên tai của Mộ Tiêu Thư, nhỏ giọng nói: "Ta phái người theo dõi Mộ Tiêu Chiêu, nàng nếu như cùng người nọ có cấu kết, hiện đang hoàn thành nhiệm vụ, sắp tới nhất định phải gặp mặt."

Mộ Tiêu Thư gật đầu biểu thị tán thành, lúc này vành tai của nàng truyền đến cảm giác thấm ướt, Đàm Hạo Uyên nói xong, trôi chảy liền ngậm nó, còn nhẹ nhàng cắn một cái.

Mộ Tiêu Thư cười đẩy người ra: "Đừng làm rộn."

Đàm Hạo Uyên lau miệng, nhìn nàng mỉm cười.

Mộ Tiêu Chiêu từ vương phủ ra, ngồi ở trong mã xa, đầy đầu đều là lời của hắc y nữ tử.

Nàng nói: "Xong việc, trực tiếp hồi phủ, không nên dừng tại ngoại. Trong khoảng thời gian ngắn, ta sẽ không đi tìm ngươi, ngươi phải cẩn thận phải cẩn thận chớ bại lộ chuyện của ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

Hai cái tay Mộ Tiêu Chiêu siết chặt, còn đang là cảm thấy khẩn trương chuyện phát sinh trong tửu lâu. Nàng và hắc y nữ tử thương lượng xong, an bài một thế thân chết thay, như vậy các nàng là có thể một lần nữa trốn chỗ tối.

Thời gian kế tiếp, Mộ Tiêu Chiêu làm bộ dường như không có việc ấy, thực tế lại phái nha hoàn hỏi thăm tin tức, thế nhưng thủy chung không có truyền đến chuyện tương quan với trà lâu, nàng không thể làm gì khác hơn là suy đoán thi thể bị người xử lý xong.

Lại qua hai ngày, tâm tình của Mộ Tiêu Chiêu dần dần buông lỏng, không vui nghẹn ở bên trong phòng, liền muốn đi ra ngoài một chút. Đến bên ngoài, nàng lại nghe thấy một trận tiếng động lớn.

Mộ Tiêu Chiêu sai sử nha hoàn đi hỏi là chuyện gì xảy ra, nha hoàn trở về nói cho nàng biết: "Nhị tiểu thư đã trở về!"

Mộ Tiêu Chiêu sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"

"Vương gia tự mình tiễn nhị tiểu thư trở về, còn mấy chục cái rương lớn trở về! Thời gian nhị tiểu thư đến Lân vương phủ, có nhiều như vậy có nhiều hành lễ như vậy a."

Nguyên lai những thứ hạ nhân líu ríu, kích động không thôi nói không ngừng, là Mộ Tiêu Thư trở về phủ.