Xuyên Việt Thật Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App!

Xuyên Việt Thật Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App! - Chương 54: Kham vi nhi tức




TruyenWiki

!--Go-->

Mộ Tiêu Y hừ một tiếng: "Ngươi nói dối! Nương ta làm sao sẽ nói qua chuyện tình như vậy, ta là nữ nhi nàng, còn không được chạm vào một bình phong sao?? Đây là cái đạo lý gì?"

Mộ Tiêu Y cùng người nọ rùm beng, người nhiều hơn xông tới. Nếu như đón nháo xuống phía dưới, sợ sẽ kinh động Lý thị, Mộ Tiêu Y căm giận ly khai.

Trở lại gian phòng của mình, nàng tức giận đến ném đồ. Một danh nha hoàn lạ mặt đã đi tới, ngăn trở nàng.

"Tiểu thư vì sao tức giận như vậy?"

"Còn không phải là nương ta các nàng!" Mộ Tiêu Y khóc nức nở, "Ta còn đang do dự, các nàng lại đề phòng ta như đề phòng cướp một dạng!"

"Tiểu thư đừng khổ sở, không phải là còn có ta ở đây sao?"

"Thế nhưng các nàng thật là nhiều người coi chừng ở đó..."

Nha hoàn này tiến đến bên tai của Mộ Tiêu Y, thấp giọng nói nói mấy câu. Biểu tình của Mộ Tiêu Y từ lo lắng đến yên tâm, cuối cùng là một mảnh nanh sắc hung tợn.

"Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa! Mẫu thân, tỷ tỷ, các ngươi đừng trách ta!"

Một sai vặt xông vào Phức Hương viện, hắn mới vừa vào cửa, đã bị người ngăn lại. Toàn bộ Mộ phủ đều ở đây chờ mong ngày này, chỉ có Phức Hương viện an tĩnh như thường, không có bị một tia ảnh hưởng.

Sai vặt lo lắng nói: "Phu nhân để cho ta tới truyền lời, sắp bắt đầu, để nhị tiểu thư cũng nhanh lên đến chính đường!"

Nha hoàn nhàn nhạt nói: "Đã biết, ta đi thông tri tiểu thư."

Lời của nàng như một chậu nước lạnh, đem sai vặt rót cho thanh tỉnh. "Cũng không phải muội muội ta cập kê, ta theo náo nhiệt làm gì a." Hắn nhất thời cũng hiểu được.

Sau khi Mộ Tiêu Thư biết được, thay đổi một thân xiêm y chính thức, ở trên mặt thêm một chút phấn trang nhã, liền dẫn Khởi Thanh đến chính đường.

Thời gian nàng đến, nội đường tụ tập không ít người, theo như quy củ đều tự nhập tọa. Mộ Triển Mẫn không ở, có nha hoàn không ngừng châm trà thêm nước.

Mộ Tiêu Thư cước bộ dẫn tới khắp ngõ ngách trong cùng, nàng là không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng xem.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, một tiếng cười ngay sau đó truyền đến. Mộ Tiêu Thư nhìn ra ngoài, chỉ thấy Mộ Triển Mẫn bồi một người, đến thất nội.

Người nọ một thân minh hoàng, mặt trên thêu chân long giương nanh múa vuốt, chính là đương kim thánh thượng.

Thái giám đi phía sau hắn, sau còn có đội ngũ nghi trượng.

Hoàng đế còn chưa vào cửa, người của chính đường nội đã đồng loạt quỳ xuống đất hô to vạn tuế. Mộ Tiêu Thư cũng theo đoàn người quỳ xuống, len lén nhìn tôn vinh của hoàng đế.

"Chư vị bình thân." Hoàng thượng cười đến ôn hòa, đi qua một mảnh người phủ phục trên mặt đất, ngồi trên chủ vị đã sớm vì hắn chuẩn bị. Hắn ngồi xong, người ở chỗ này mới bình thân.

Phía sau chính là tứ hoàng tử Đàm Gia Dật cùng ngũ hoàng tử Đàm Tu Tuấn, mọi người lại là một phen quỳ lạy, lúc này mới rốt cuộc kết thúc.

Mộ Tiêu Thư đối với những thứ này đều không cảm thấy hứng thú, nàng chú ý tới bọn hạ nhân khẩn trương một chút mang nhiều đồ ăn mang đến, người còn có thể kề tai nói nhỏ, thoạt nhìn có cái gì không đúng.

"Khởi Thanh." Mộ Tiêu Thư nhẹ giọng phân phó nói, "Ngươi đi ra xem một chút, hình như đã xảy ra chuyện."

Khởi Thanh lên tiếng vâng, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Mộ Tiêu Thư đánh giá vị ngũ hoàng tử kia, đây là nàng lần đầu tiên thấy ngũ hoàng tử, vốn tưởng rằng cũng sẽ là soái ca thưởng tâm duyệt mục, ai biết lại làm cho nàng hoàn toàn thất vọng.

Vô luận là Đàm Hạo Uyên hay là Đàm Gia Dật, hai người đều bề ngoài tuấn mỹ làm cho không người nào có thể sao lãng. Ngay cả hoàng đế, tuy rằng lớn tuổi, cũng đó có thể thấy được tuấn lãng lúc còn trẻ.

Chỉ có vị Đàm Tu Tuấn này, tên tuy rằng dẫn theo một chữ Tuấn, bản thân lại tuàn chữ tuấn kia có khác biệt.

Tướng mạo Đàm Tu Tuấn cực kỳ phổ thông, phóng tới trong đống người cũng không tìm ra được. Không chỉ có vô mạo, khí chất càng không, đứng ở bên người của Đàm Gia Dật, đó chính là một phượng hoàng, một kê đất.

Mộ Tiêu Thư âm thầm lắc đầu, rất không coi trọng vị ngũ hoàng tử này. Nghe nói hắn nhiều lần muốn mời Mộ Tiêu Chiêu, kết quả đều bị uyển chuyển cự tuyệt.

Lúc này Lý thị bên kia, còn lại là một mảnh gà bay chó sủa.

Suy đoán của Mộ Tiêu Thư cũng không sai, quả thực xảy ra chuyện, vẫn là đại sự!

Hôm nay còn có yến hội, cho nên trù phòng cũng đang khẩn trương mà chuẩn bị. Làm tốt các món ăn, theo sát sẽ dọn ra bàn. Chờ một ít thời gian, sẽ có tỳ nữ đến đây, đem những thức ăn này dọn ra.

Ngay thời gian thức ăn chuẩn bị hơn phân nửa, không biết, chân của một cái bàn đột nhiên gảy lìa!

Vừa đứt, bàn lật, lại là một trận binh chén đĩa hỗn độn. Người làm việc ở trù phòng thấy thế cuống quít thanh lý, dưới chân không biết vừa trợt, ngay sau đó một trận hòa âm. . . Trượt chân không chỉ một không chỉ một, úp hết cả hai cái bàn.

Chờ trận này ngoài ý muốn kết thúc công việc, mọi người ngạc nhiên phát hiện, thức ăn bọn họ chuẩn bị đã lâu dĩ nhiên bị hủy hơn một nửa!

Vấn đề to rồi, tin tức rất nhanh thì truyền đến trong lỗ tai của Lý thị, Lý thị hầu như sắp ngã nhào trên đất.

"Ngày hôm nay không chỉ có đạt quan quý nhân quan lại, càng tới hai vị hoàng tử, thậm chí hoàng thượng đều tới! Này nếu như xảy ra điều gì sai lầm, Mộ gia chúng ta nhất định phải chết!"

Lý thị luống cuống tay chân, Mộ Tiêu Chiêu cũng hoảng, nhưng là thấy mẫu thân so với nàng càng hoảng hơn vội vã trấn an.

Lý thị tỉnh táo lại, lập tức sai người đến các đại tửu lâu, thỉnh trù tử của bọn họ giúp làm món ăn, lại phân phó người đi mưa nguyên liệu, nhất thời vội vàng thành hỗn loạn.

Nhân thủ không cần phải nói, người rãnh rỗi toàn bộ bị điều đi trù phòng hỗ trợ.

Khởi Thanh lúc đi ra nhìn thấy một màn như thế, nàng đem chuyện này nói cho Mộ Tiêu Thư. Mộ Tiêu Thư liếc nhìn chỗ trống bên người, đây là nàng của Mộ Tiêu Y.

Đúng lúc này, hoàng đế lên tiếng: "Thời gian không sai biệt lắm, nghi thức có thể bắt đầu rồi chứ?"

Mộ Triển Mẫn đối với phát sinh tất cả hoàn toàn không biết gì cả, cười híp mắt đáp lời, cho người đi gọi Lý thị cùng Mộ Tiêu Chiêu.

Không lâu sau, hai mẫu nữ này xuất hiện ở cửa. Lý thị dẫn Mộ Tiêu Chiêu chậm rãi đi đến, trên mặt của hai người đều tràn đầy dáng tươi cười, đáng tiếc cười đến có chút cứng ngắc, nhãn thần cũng có chút né tránh.

"Bái kiến hoàng thượng. . ."

Hai người hành qua lễ, Lý thị ngồi xuống chỗ của nàng, mà Mộ Tiêu Chiêu ngồi ghế ở trước người của nàng.

Hai nha hoàn mỗi người cầm một cái khay, chậm rãi đi tới trước mặt của Lý thị. Trên một khay bày ra lược gỗ đàn, khay còn lại chính là một cây trâm tinh xảo.

Lý thị chính tay gỡ cho Mộ Tiêu Chiêu, cầm lấy lược, thay nàng chải. Mỗi một cái động tác của Lý thị đều hết sức mềm nhẹ, kẻ khác nghĩ đến từ mẫu, mà Mộ Tiêu Chiêu khẽ mỉm cười, dung nhan e thẹn động nhân, cho người thấy ái mộ.

Lý thị giúp Mộ Tiêu Chiêu chải xong tóc, lại từ trong tay nha hoàn tiếp nhận cây trâm, thay Mộ Tiêu Chiêu cài lên.

Làm đến đây, nàng đứng lên, đưa tay đỡ Mộ Tiêu Chiêu. Mộ Tiêu Chiêu cúi đầu cười, xoay người hướng hoàng thượng hơi phúc thân.

Hoàng thượng cười ha hả, khen: "Hảo một nữ tử nhã nhặn lịch sự dịu dàng, Dung mạo tú lệ, cử chỉ đoan trang, có khí độ của mẫu nghi thiên hạ, kham vi nhi tức của trẫm!"

Một câu nói sau cùng này vừa ra, không khí phảng phất đều dừng lại.

Râu mép của Mộ Triển Mẫn dựng đứng, lại giật mình, dưới xiêm y che đậy, thân thể của hắn bắt đầu run. Dáng tươi cười của Lý thị ở trên mặt cứng đờ, sau đó mừng rỡ như điên, hận không thể cười to thành tiếng. Mà Mộ Tiêu Chiêu nắm thật chặt tay của mẫu thân, ngón tay đều nhanh đấm vào trong thịt của Lý thị.

Suy đoán tới nay rốt cục thành hiện thực, từ hoàng thượng lần đầu tiên triệu kiến Mộ Triển Mẫn, cho hắn một chức quan nhàn tản, mọi người mà bắt đầu phỏng đoán ý đồ của hoàng thượng, hôm nay đây hết thảy rốt cục thành sự thật!

Mọi người theo đuổi tâm tư của mình, đều đưa ánh mắt đặt ở trên người của Mộ Tiêu Chiêu. Mà Mộ Tiêu Thư tò mò nhìn về phía hoàng đế, lại phát hiện mới vừa rồi hoàng đế còn tràn ngập ôn nhu, lúc này lại mắt lạnh quét mắt mọi người trong chính đường.

Trong lòng Mộ Tiêu Thư rùng mình, vội vã thu hồi ánh mắt, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Cử động của Hoàng thượng không giống bình thường!

Trong lòng của nàng chỉ có cái kết luận này.

Đám người trong chính đường đám người còn lại nhưng không có phát hiện, bọn họ nhìn Mộ Tiêu Chiêu, mắt nhìn nàng chậm rãi khom lưng, cảm tạ hoàng thượng đã khen.

Hoàng đế ha hả nở nụ cười hai tiếng, nói tiếp: "Tổ truyền Mộ gia tài nghệ lung tú, vốn là tượng trưng của Đại Hạ, lịch đại Đại Hạ hoàng đế đều mặc long bào lung tú tú chế đăng cơ. Đáng tiếc từ sau khi lung tú thất truyền, dẫn đến truyền thống không thể tiếp tục được nữa. Hôm nay lung tú tái hiện ở Bắc Vọng ta, là Bắc Vọng chi phúc!"

Mọi người quỳ lạy, hô to vạn tuế.

Hoàng thượng vẫy vẫy tay, một tên thái giám đang cầm hộp gấm đi xuống.

"Đây là lễ vật của trẫm tặng cho Mộ Tiêu Chiêu."

Mộ Tiêu Chiêu quỳ xuống đất nhận lấy, sau đó, hai vị hoàng tử cùng nhừng người khác cũng tằn lễ vật.

Bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn hậu lễ, ngoại trừ ở chỗ này trình lên, có khác một phần danh mục quà tặng dày, cho người vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.

Ngũ hoàng tử tại chỗ xuất ra một vòng cổ chân châu, muốn đích thân vì Mộ Tiêu Chiêu mang lên.

Sắc mặt Mộ Tiêu Chiêu hơi cứng đờ, thẹn thùng tránh khỏi, chỉ cho người vòng cổ thu vào. Mặt Ngũ hoàng tử lộ vẻ không ngờ, nhưng chịu đựng, tán dương Mộ Tiêu Chiêu vài câu. Đàm Gia Dật còn lại là thờ ơ lạnh nhạt, bật cười một tiếng.

Hai vị hoàng tử xong, tân khách còn lại đều dâng tặng lễ vật.

Lúc này Mộ Tiêu Chiêu tựu như cùng ánh trăng bầu trời, bị chúng tinh đang cầm, chói mắt loá mắt.

Lúc dâng tặng lễ vật, Mộ Triển Mẫn hướng Hoàng thượng hướng Hoàng thượng xin chỉ thị: "Kết thúc buổi lễ, vi thần khẩn cầu thánh thượng, chấp thuận vi thần chi nữ vì hoàng thượng biểu diễn một tòa. . ."

"Thất hoàng tử đến ——"

Mộ Triển Mẫn còn chưa có nói xong, đã bị tiếng của thái giám bên ngoài cắt đứt. Vẻ mặt mọi người ngoài ý muốn nhìn về phía bên ngoài, chỉ thấy Đàm Hạo Uyên đi nhanh tới.

Đàm Hạo Uyên một hiên vạt áo, ở trước mặt hoàng thượng quỳ xuống: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Hoàng thượng thiêu mi: "Lão thất, ngươi không phải nói không tới tham gia trận náo nhiệt này, tại sao lại muốn đến?"

Người đang ngồi cũng đều ôm hiếu kỳ đồng dạng, bao quát Mộ Tiêu Thư. Nàng thậm chí có một cái ý niệm trong đầu, Đàm Hạo Uyên chẳng lẽ cũng đúng sinh ra hứng thú với Mộ Tiêu Chiêu? Bất quá đầu năm nay chớp mắt đã bị nàng vứt bỏ.

"Hồi phụ hoàng, bởi vì nhi thần nhớ lại một chuyện, lúc này mới vội vã đến."

"Nga. . . Chuyện gì quan trọng hơn như vậy?"

"Hôm nay là ngày cập kê của Mộ đại tiểu thư Mộ Tiêu Chiêu, thế nhưng vừa nhớ, đường muội của nàng Mộ Tiêu Thư chỉ so với nàng sinh trễ chỉ mấy canh giờ."

!--Next-->

PR cho chương sau: Lâm vương uy vũ