Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 52: Kiểm Điểm




Sau mấy vòng, đám nam sinh càng chơi càng hăng, quậy tới mức thật sự khiến người mở rộng tầm mắt.



Bọn nữ sinh nhìn mà không biết nên khóc hay cười, chỉ biết kêu đau mắt.



Người vừa nãy bắt lá số 3 bị Mã Tiểu Đinh chỉnh rốt cuộc lấy được vương bài, trả thù ngược lại.



Mã Tiểu Đinh bị ép cùng nam sinh bên cạnh diễn Romeo và Juliet, sau một hồi mắt đối mắt thâm tình tỏ tình, ôm nhau cảm xúc mãnh liệt, hai người bọn họ lập tức buông tay, cùng nhau quay đầu, làm bộ dáng nôn mửa.



Bên trong căn phòng muốn bị lật tung, tiếng cười không ngừng.



Mã Tiểu Đinh cảm thán: “Tại sao đều là diễn kịch như nhau, Tạ thần lại có thể nghiêm túc đến như vậy!”



Romeo của y thổ tào: “Nếu ông đẹp trai bằng một phần mười Dụ ca, tôi cũng sẽ không khổ sở đến thế.”



Mã Tiểu Đinh: “Có ý gì đấy, đến đây, đánh một trận!”



Tống Dụ trong tay là một lá J, nghe bọn họ nói nhảm, khẽ cười. Nhưng ánh mắt cậu đảo quanh, rõ ràng đang mất tập trung.



“Đã qua mười một ván, quỷ bài vậy mà không một lần xuất hiện trên tay Tạ thần cùng Tống Dụ, đây là vận may kiểu gì vậy.”



Một tên nam sinh lúc xáo bài bỗng lắc đầu cảm thán.



“Chờ một chút,” Một cô bé búi tóc đột nhiên giơ tay, khẽ chớp mắt, cười “Tôi hoài nghi là bộ bài có vấn đề. Giang Sơ Niên, bà có đồ dự bị không?”



Mười ba thẻ bài không đổi, quá đơn giản để gian lận không bốc vương bài và quỷ bài.



Giang Sơ Niên nói: “Tôi mang một bộ bài tây, nhưng chỉ có A đến K có thể đổi, Joker đỏ đen vẫn là hai lá kia.”



Nữ sinh búi tóc xung phong nhận việc: “Thế trước hết dừng lại, tôi đi mua một bộ mới. Tạ thần, tôi nhất định phải biết nữ sinh đó là ai!”



Hết cách rồi, cô bé đối với ý trung nhân của hotboy thật sự quá hiếu kỳ.



Nữ sinh phá cp cuồng nhiệt như vậy ngược lại cũng không nhiều.



Ở cái tuổi này, đối với nhân vật nổi tiếng như hotboy trường cùng giáo bá, trong lòng các cô vẫn tồn tại mấy phần ái mộ của thiếu nữ.



Tâm hồn hóng drama cùng tâm ganh đua so sánh hừng hực được dấy lên.



Hắn thích ai? Nữ sinh kia xinh đẹp không? Thành tích tốt không? Mình đây không bằng cô ta sao?



Trái tim như bị người cào, hơi ngứa một chút.



Giang Sơ Niên ôm gối, cười cười: “Thật sao? Tôi sợ bà biết được đáp án sẽ buồn bực tới đập đầu vào tường đó.”



Cô bé búi tóc hừ một tiếng, lại nhìn Tống Dụ cười: “Còn Dụ ca nữa, ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ đến điều đó. Thật tò mò, ai may mắn xuất hiện trong giấc mộng của cậu.”



Tống Dụ giật giật môi dưới: “Mấy cậu nghĩ nhiều rồi.” Cũng không phải là mộng xuân.



Giang Sơ Niên: “Bà mau đi đi. Nếu đối tượng trong miệng, trong mộng của bọn họ là đối phương, tôi sợ bà coi chừng sẽ nhào vào ngực tôi khóc đấy.”



Nữ sinh búi tóc đứng dậy, đôi chân dưới làn váy vừa dài vừa mịn. Cô trừng mắt liếc Giang Sơ Niên một cái: “Hủ nữ câm miệng ngay, tối nay tôi bỏ thuốc độc bà bây giờ.”



Tống Dụ: “…” Cô nàng cán bộ ngữ văn hôm nay có phải bật hack rồi không?



Những người còn lại chơi lâu cũng hơi mệt, giục cô ra ngoài.



“Mua giúp tôi một chai hồng trà lạnh với.”



“Còn tôi nữa, một lon soda cam có ga, cám ơn nhiều.”



Lương Doanh Doanh tiếp tục ăn khoai tây chiên của mình, xích lại gần, hỏi Giang Sơ Niên: “Bà chắc chắn là mình biết được sự thật dữ vậy đó hả?”



Giang Sơ Niên lắc đầu, nhớ tới chuyện cũ, thở dài một tiếng: “Bọn họ có phải thật hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn không có ai khác vào đây. Nhớ lúc đầu tôi muốn bắt chuyện với Tạ thần, ngay cả câu hỏi ngu ngốc như định nghĩa của tập xác định cũng dám hỏi, bà dám nói tình yêu của tôi không chân thành à?”



Lương Doanh Doanh: “…”



Giang Sơ Niên: “Bà không thấy được ánh mắt của Tạ thần lúc đó, thật sự rất khủng bố, làm cho tôi cảm thấy mình như là một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ, tâm hồn thiếu nữ của tôi trực tiếp bị nước lạnh dội chết, lúc trở về chỗ ngồi tôi muốn tự kỷ luôn.”



Cô cầm một miếng khoai tây từ bên cạnh lên: “Bất quá, trái tim thiếu nữ của tôi rất nhanh đã sống dậy, bọn họ quá ngọt ngào – bà cố để ý mỗi khi bọn họ ở cùng nhau thì sẽ biết, là sự dịu dàng chỉ dành cho người mình yêu, hai người bọn họ xứng đôi biết bao.”



Lương Doanh Doanh: “Sao tôi cứ thấy đây không phải là trái tim thiếu nữ của bà thức tỉnh, mà là sau khi tự kỷ xong bắt đầu đi lên một con đường không lối về.”



Giang Sơ Niên: “…”



Miếng khoai tây trong miệng trong nháy mắt mất đi mùi vị xốp xốp giòn giòn.



“Không phải vậy, nhìn cử chỉ của bọn họ với nhau khiến tôi thật sự, thật sự rất vui.”



Giang Sơ Niên ngẩng đầu nhìn trời: “Nhưng mà tình yêu tuyệt mĩ khi nào mới đến với tôi đây.”



Cô bỗng nhiên hạ thấp giọng: “Mẹ của tôi hiện tại đã bắt đầu có ý định tìm đối tượng cho tôi rồi, bà tin nổi không?”



Lương Doanh Doanh trừng mắt: “Thật hả?”



Giang Sơ Niên buồn bực: “Tần gia Tứ thiếu gia sắp từ thành phố A đến đây, lớn hơn tôi một tuổi. Mẹ tôi vô cùng phấn khởi, sắp xếp cho tôi đi tham gia yến hội. Bà có biết Tần gia không, tập đoàn tài chính Tần thị, ở thành phố A thuộc giới thượng lưu, nghe là thấy thật khủng khiếp.”



Lương Doanh Doanh sững sờ, hỏi: “Đẹp trai không?”



Giang Sơ Niên ngồi thẳng dậy, nhíu mày: “Nếu như là Tần gia, kỳ thực có đẹp trai hay không cũng không quan trọng, nói thế nào cũng đều là nhà của tôi trèo cao. Nhưng mẹ tôi mấy bữa trước mới nói nếu tôi dám yêu đương sẽ đánh gãy chân tôi, hiện tại lại kêu tôi đi tạo mối quan hệ với bạn cùng lứa tuổi. Tôi không hiểu suy nghĩ của mẹ tôi luôn. Tôi xem ảnh rồi, tên là Tần Mạch, rất đẹp trai, nhưng tôi cảm giác tôi sẽ không lọt nổi vào mắt hắn ta, tôi cũng không chọc nổi hắn.”



“Không chọc nổi?”



“Đúng, trực giác đó. Loại người như Bạch Tuyết Hân có lẽ rất xứng đôi với hắn, nếu người ta lọt nổi mắt xanh của chị ta.”



Các cô bên này thì thầm trò chuyện.



Tống Dụ cuộn người trên ghế sofa, bầu không khí an tĩnh, tinh thần của cậu thanh tĩnh trở lại thì có chút buồn ngủ.



Nhạc nền nhẹ nhàng chậm rãi, đệm gối mềm mại, còn có mùi cồn như có như không phiêu đãng trong không khí, tất cả trở thành thuốc thôi miên. Có điều, trong đầu cậu bây giờ vẫn là một tiếng ‘Dụ Dụ’ kia, cùng với cặp mắt sâu không thấy đáy của Tạ Tuy.



Có chút bàng hoàng cùng hoảng hốt, lại không biết mình hoảng hốt vì cái gì. Cũng không giống thẹn thùng hay buồn bực, dù sao suy nghĩ của cậu rất đơn giản, chỉ xem chuyện này như một trò đùa, cũng không để ở trong lòng.



Chính là… thất vọng, mất mát.



Cảm giác rằng chỉ có thể tìm được đáp án ở trong mơ.



Tống Dụ nhìn lên trần rồi lặng lẽ nhìn xuống Tạ Tuy bên cạnh, cuối cùng buồn bực lùi ra sau, cầm lá bài che lên mắt của mình.



— ĐM, đừng suy nghĩ, ban ngày nghĩ nhiều, tối nay lại không ngủ yên.



Cô bé búi tóc rất nhanh đã cầm một bộ bài tây trở lại, thuận tiện mang theo hồng trà lạnh cùng soda cam có ga, bày lên trên bàn. Cô ngồi xuống ghế sofa, vội vàng lựa ra Joker đỏ cùng Joker đen, từ A đến K, trải ra bàn, nhiệt tình cười: “Rút rút rút, quy tắc không đổi.”




Tống Dụ nói: “Tôi có chút buồn ngủ.”



“A???” Cô bé búi tóc oan ức kêu lên: “Dụ ca, cậu có xứng đáng với công sức tôi bỏ ra không?”



Tống Dụ cố gắng mở mắt: “Vậy thì một vòng cuối cùng.”



Nữ sinh búi tóc chỉ có thể chấp nhận: “… Được rồi.”



Hiện tại đã mười giờ rưỡi tối, xác thực không còn sớm nữa, sợ là hai bí mật kia sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất đêm nay.



Mọi người bắt đầu bốc bài.



Tống Dụ tùy tiện lấy một tấm, lật ra xem, sững sờ.



Tỷ lệ một phần mười lăm!



Cậu ngay ở ván cuối cùng này!



Rút trúng quỷ bài!



Vẻ mặt của cậu biến hóa quá rõ ràng.



Lập tức, tất cả mọi người: “!!!”



Tạ Tuy nhìn lá A trong tay, ngước mắt, nhìn qua bên Tống Dụ.



Lần này rút trúng vương bài là một nữ sinh, bình thường tính cách cô khá hướng nội, đứng lên, còn có chút thẹn thùng: “Vậy Dụ ca, cậu chọn sự thật hay thử thách?”



Tống Dụ lật bài trong tay, nãy giờ cậu tận mắt nhìn thấy nhiều thử thách như vậy, thật sự bị bọn họ dọa sợ.



“Sự thật đi.”



“A a a a tốt quá!”



Một đám nữ sinh không phải người cầm vương bài bắt đầu rít gào.



Cô bé giữ vương bài đương nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, hỏi: “Người mỗi đêm cậu mơ thấy là ai?”



Tống Dụ: “…”



Biết ngay sẽ là câu hỏi này.



Tầm mắt mọi người sáng quắc nhìn về phía cậu, ngay cả Tạ Tuy cũng quay đầu sang, ánh mắt có chút lạnh lẽo.



Vấn đề này không thể trả lời, bởi vì nếu dò ra được là ai rồi liền sẽ bị hỏi là mơ như thế nào. Những giấc mộng kia có thể nói ra sao? Không nói được sẽ bị xuyên tạc. Sợ là không tới một tuần lễ, tất cả mọi người đều biết cậu mơ về Tạ Tuy, tám chín phần mười sẽ bị bóp méo thành mộng xuân.



Tống Dụ: “Tôi nhớ là có thể đổi câu hỏi, lần trước không phải Mã Tiểu Đinh được đổi sao?”



Hề Bác Văn sửng sốt, trả lời: “Nhưng mà cậu ta tiếp nhận trừng phạt.”



Mã Tiểu Đinh gật đầu, trợn mắt ngoác mồm: “Đúng vậy, em uống hết một ly bia. Dụ ca, anh không được đâu. Anh không thể uống chất có cồn!”



Tống Dụ: “…”



Hình như đúng là có chuyện như vậy. Thân thể của nguyên chủ một chút cồn cũng không thể dính, cậu tất nhiên sẽ không tự mình tìm đường chết.




“Vậy thì uống thứ khác thôi,” Cậu cầm lon soda cam trên bàn, rót đầy một ly, phi thường tự nhiên nói: “Cậu đổi câu hỏi cho tôi đi.”



Nữ sinh cầm vương bài: “…”



Cô bé búi tóc che mặt, dở khóc dở cười: “Dụ ca, như vậy sao được.”



Tống Dụ nhíu mày lại, cũng cảm giác mình thế này có chút không tôn trọng quy tắc của trò chơi.



Cậu đang do dự có nên nói hay không… Thật ra, nói ra kỳ thực cũng không phải là chuyện to tát gì.



“Tôi uống thay cậu ấy, đổi câu hỏi khác.”



Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Tạ Tuy đột nhiên lên tiếng, âm thanh nhàn nhạt.



“???”



“!!!”



“Oa wow!”



Tiếng gào rú là từ đám con trai.



Bọn nữ sinh một nửa bị kinh hỉ làm cho mặt đỏ bừng, một nửa vẻ mặt kinh ngạc, phức tạp.



Cô bé búi tóc: “… Tạ thần… Cậu…” Cô chỉ muốn hóng drama thôi mà, vì sao lại khó như vậy?



Tống Dụ cũng ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn hắn.



Tạ Tuy đã mở một lon, uống một hơi cạn sạch, động tác tùy ý, tựa như lần đầu họ gặp nhau tại Lâm Thủy vậy, chỉ là không có vẻ lạnh lùng người sống chớ lại gần của lúc ấy.



Mười bình rượu mạnh của Lâm Thủy đối với hắn mà nói không thành vấn đề, hiện tại càng là trò trẻ con.



Liếm môi một cái, Tạ Tuy ngước mắt, cười: “Đổi đi.”



Nữ sinh cầm vương bài thở dài, lắc đầu, “Được, vậy tôi cũng hỏi đơn giản thôi. Dụ ca, hiện tại cậu có thích ai không?”



Tống Dụ hoàn hồn, đối với câu hỏi này trả lời rất thẳng thắn, lắc đầu: “Không có.”



Cậu cả hai đời còn chưa động tâm với ai đâu.



“Không có?!”



Nếu không có thì mỗi ngày cậu nằm mơ tới ai?!!



Nhưng nghi vấn của bọn họ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.



Thầy chủ nhiệm đã cầm gậy selfie cùng điện thoại di động bước vào, lớn tiếng gọi to: “Đến đây, đến đây, các bạn phòng 305, mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh.”



Mọi người: “???”



Mọi người: “!!!”



Thầy chủ nhiệm vốn cười tới mặt mày hồng hào, thẳng tới khi tầm mắt rơi xuống đống bia trên bàn.




Nụ cười ngưng đọng.



“…”



Trong phòng, tất cả mọi người đình chỉ hô hấp.



Một hồi sau, trò chơi tối nay kết thúc trong tiếng gầm rú tức giận vang vọng cả gian phòng của thầy chủ nhiệm.



“Các trò đang làm gì?!!! Ai gọi bia!! Ngứa da có đúng không! Cả nhóm viết 1000 chữ kiểm điểm cho tôi!!”



Đã trễ như vậy, Tống Dụ nhắn tin cho bà ngoại, bảo rằng sáng thứ bảy mình sẽ về nhà.



Trở về căn hộ trong trường tắm rửa sạch sẽ xong, tinh thần trở lại hưng phấn. Cậu nhàn đến phát chán, trực tiếp chạy xuống dưới lầu, tới chỗ Tạ Tuy cùng nhau viết kiểm điểm.



“1000 chữ, viết cái gì đây.”



Tống Dụ từ phòng karaoke đi ra còn bị một cô bé nhét một lon soda cam vào tay, mang về còn chưa uống.



Bây giờ, đối với bản báo cáo này hết sức bối rối, mở lon ra.



Tạ Tuy không biết nhóc con này mặc đồ ngủ rồi chạy xuống đây là có phải ám chỉ gì hay không.



Hắn lạnh nhạt nói.



“Có thể viết về nội dung trò chơi của chúng ta.”



Tống Dụ nhấp một ngụm nước có ga: “Chậc, viết về cái kia sợ là bị thầy chủ nhiệm giao thêm 10,000 chữ.”



Tạ Tuy cười khẽ: “Cậu viết trước đi, tôi đi pha ly cà phê.”



Tống Dụ: “Được.”



Nhưng mà Tạ Tuy đi rồi, cậu cắn bút, nhìn tờ giấy, lại bắt đầu chơi điện thoại di động. Trong QQ có một tin nhắn xin kết bạn, là ‘Đèn cũ vẫn như trước’, Tống Dụ nghĩ một lúc rồi chấp nhận. Chỉ chốc lát sau, bên kia gửi tin nhắn tới.



[Đèn cũ vẫn như trước: Thật xin lỗi!!! Dụ ca!!]



[Đèn cũ vẫn như trước: Bài viết trên diễn đàn tôi đã xin xóa rồi, văn bản cũng tiêu hủy, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Tôi thề, không viết nữa, sau này cũng sẽ không viết lại. Đừng giết tôi QAQ!]



Tống Dụ còn tưởng là chuyện gì.



Cậu hỏi về vấn đề mà cậu vẫn luôn nghi hoặc.



[Ông xã Dụ ca của cưng: Vì sao các cậu lại cảm thấy tôi cùng Tạ Tuy là một đôi?]



[Đèn cũ vẫn như trước: ???]



[Đèn cũ vẫn như trước: Điều này à? Những người khác trong diễn đàn chính là thấy các cậu đều là nhân vật nổi tiếng, còn đẹp trai, hết sức xứng đôi, thế là mù quáng ghép cặp, nhưng tôi không phải như vậy. Tôi trước đây từng thích Tạ thần, cho nên có một đoạn thời gian đặc biệt để ý các cậu. Sau đó… cảm giác có chút ngọt.]



[Đèn cũ vẫn như trước: Dụ ca, cậu có thể cố tình để ý, cậu sẽ phát hiện Tạ thần đối xử với cậu đặc biệt cùng ôn nhu đến cỡ nào.]



[Đèn cũ vẫn như trước: … Đương nhiên, nếu như đây là tình anh em xã hội chủ nghĩa của các cậu, cậu cứ xem như tôi nói bậy bạ. Đừng suy nghĩ nhiều, cấp ba mà yêu đương gì chứ, học tập không phải vui hơn sao? Mục tiêu tiếp theo của Dụ ca là top 10 của khối ư, cố lên nha, chúc ngủ ngon, tôi chuồn đây. *đậy nắp nồi*]



[Ông xã Dụ ca của cưng: …]



Tống Dụ đặt điện thoại xuống, cầm bút tùy tiện viết mở bài cho bản kiểm điểm 1000 chữ của mình, trong đầu vẫn suy nghĩ về Giang Sơ Niên. Tạ Tuy đối xử với cậu rất đặc biệt và ôn nhu? Cũng không đặc biệt mấy nha, trước khi Tạ Tuy gặp qua đám cặn bã kia vốn là một thiếu niên ôn nhu, thiện lương.



“Một chữ cũng chưa viết?”



Tạ Tuy đã bưng cà phê trở về.



Ngồi xuống bên cạnh cậu.



Tống Dụ đặt bút xuống, nhớ tới một chuyện, nói: “Lúc viết nhớ lại nội dung trò chơi một chút. Tớ bây giờ vẫn thật tò mò, cậu có người mình thích rồi?”



Con ngươi của Tạ Tuy lẳng lặng theo dõi cậu: “Ừm.”



Tống Dụ: “Có thể nói cho tớ biết là ai không?”



Tạ Tuy khẽ cười, giọng điệu lại lãnh đạm: “Dựa vào đâu?”



Tống Dụ: “…”



Tống Dụ xoay bút: “Chúng ta dù gì cũng coi như anh em cùng ngủ qua chung một cái giường, tình cảm tốt, tớ có thể dạy cậu làm thế nào để theo đuổi bạn đó, giúp cậu bày mưu tính kế.”



Dạy hắn theo đuổi nữ nhân. Thật thú vị.



Tạ Tuy cười rộ lên, chỉ nói, “Không bằng cậu lấy bí mật của mình ra trao đổi đi.”



Tống Dụ sững sờ, con ngươi đều trừng lớn một vòng. Dưới hàng lông mi cong vút, đôi mắt cậu vừa tò mò lại vừa kinh ngạc: “Dùng bí mật tớ mơ về ai đó hả?” Giống học sinh tiểu học trao đổi bí mật, nhưng chuyện ngây thơ như vậy mà Tống Dụ không tự chủ được nhỏ giọng.



Tạ Tuy: “Ừm.”



Tống Dụ chỉ sợ người ta lưu truyền bậy bạ, chứ kỳ thực không phải rất để ý chuyện này. Dùng nó để trao đổi người hắn thích, Tạ Tuy thiệt thòi lớn rồi. Tống Dụ đầy mặt ‘Cậu sẽ hối hận’: “Vậy tớ nói nha?”



Cậu đến gần, kề sát bên tai Tạ Tuy, nhỏ giọng bảo: “Người tớ mơ tới chính là cậu.”



Lúc cậu nói chuyện còn mang theo cả sự mát mẻ của nước soda cam. Ngọn gió, bạc hà, soda cam.



Dường như sự xuất hiện của cậu đã đem tới cho hắn cả một mùa hè.



Tạ Tuy sững sờ, ngẩng đầu, trái tim tan chảy như mật ngọt, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.



Hắn cười như không cười, dáng vẻ trông cũng rất không đứng đắn, giọng điệu tản mạn: “Ồ, người tôi thích cũng là cậu.”



Chỉ là lời nói kết hợp với vẻ mặt này đều không giống như thật.



Tống Dụ: “…”



Tống Dụ: “Điều tớ nói là sự thật!!!”



Chuyện này làm sao mà lấy ra đùa giỡn được chứ.



“Ha ha ha ha.”



Tạ Tuy gục trên bàn, cười tới không dừng được.



Hắn rất lâu…



Đã không vui vẻ một cách giản đơn như vậy.